Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 180




Đây đúng là chuyện hoàng đế phái quốc sư tới giúp một dân đen xử lí vụ bị trộm mất heo...

"Để ngừa vạn nhất." Lục Đình Kiêu bình tĩnh trả lời.

Chỉ cần chuyện của cô thì chẳng có việc nào là việc nhỏ.

Ninh Tịch không còn lời nào để nói, Đại ma vương đã ra tay thì đúng là không giống người phàm.

"Hợp đồng đưa cô hồi sáng đã xem xong chưa?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Ninh Tịch gãi gãi đầu: "Dầy như thế tôi xem đến đầu cũng to ra luôn, xem qua thấy cũng ổn nên đã kí tên rồi, lát nữa đưa cho anh!"

Lục Đình Kiêu nhướng chân mày: "Cô yên tâm về tôi như vậy?"

Ninh Tịch buông tay: "Cùng lắm thì bán mình cho anh, sau đó thay anh kiếm tiền là cùng!"

Lục Đình Kiêu cười đến cưng chiều.

Lục Cảnh Lễ: "..." Mắt chó của tôi mù rồi! Mù mất thôi! Cái nhà này đúng là không ở được mà.

"Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ngày kia cô có thể đến công ty báo danh, ngày mai có thể ở nhà nghỉ ngơi một ngày."

"Ồ! Vậy thì tốt quá! " Ninh Tịch gật gật đầu.

Lục Cảnh Lễ nghe mà muốn quỳ lạy, ngày kia? Thế chẳng phải ý là anh chỉ có một ngày để thuyết phục Diệp Chi Chi sao?

Thật là mất nhân tính mà!

Lục Đình Kiêu tựa như hiểu rõ nỗi lòng của Lục Cảnh Lễ liền nói với anh ta: "Xong chuyện này em có thể đi nghỉ phép."

"Ok! Em lập tức đi ngay!" Lục Cảnh Lễ lập tức hồi máu sống lại.

...

Đến đó, trong phòng bệnh Vip của bệnh viện nhân dân số một Đế đô,

Ninh Tuyết Lạc đang nhìn chằm chằm người phụ nữ trên ti vi - Ninh Tịch đã biến mất nhiều ngày nay hoàn toàn không có vẻ yếu ớt tiều tụy, trái lại còn hào quang tỏa ra vạn dặm, được năm vệ sĩ bảo vệ đến gió thổi không lọt, thần sắc ung dung đối mặt với tất cả những kí giả đang vây công: "Thứ nhất, tôi vô tội, không cần tự thú, càng không có lý do để xấu hổ. Thứ hai, chuyện của Giả Thanh Thanh... Thứ tư, muốn phong sát tôi? Cứ thử xem."

Nghe xong câu nói cuối cùng, Ninh Tuyết Lạc lập tức đem cái đèn bàn bên cạnh ném vào tivi.

"Thường Lị, chị làm cái gì đây? Thôi Thái Tĩnh đã đành, sao ngay cả chị cũng mắc cái loại sai lầm cấp thấp như này? Tôi đã bảo chị thế nào, tuyệt đối không được để cô ta hủy hợp đồng cơ mà?"

Ninh Tuyết Lạc là loại người cứ có chuyện là chỉ biết mắng chửi người khác, Thường Lị đã sớm quen nhưng giờ khắc này vẫn không kìm được mà đen hết cả mặt: "Tôi đã nói với cô từ lâu, với điều kiện của Ninh Tịch thì cô ta hoàn toàn có khả năng tìm được một vị kim chủ có quyền có thế, ngay cả tôi cũng không dám đè ép cô ta quá đáng! Bây giờ cô lại ép Ninh Tịch đến mức này, cái kết vốn đã nằm trong dự liệu..."

"Chẳng lẽ chị cứ trơ mắt nhìn cô ta xoay mình sao? Tôi đã bỏ ra cái giá quá lớn! Còn mất trắng 800 vạn!" Ninh Tuyết Lạc điên cuồng, không cách nào tiếp nhận sự thật.

"Tuyết Lạc, chuyện không tệ hại như cô nghĩ đâu, danh tiếng của Ninh Tịch đã bị hủy sạch, dẫu có tìm được kim chủ cũng không có cách xoay chuyển trời đất đâu. Sau này Tinh Huy hạ lệnh phong sát thì ai dám dùng cô ta? Đây cũng là dấu chấm hết cho cô ta rồi!"

"Không những thế, cô nghĩ mà xem, chuyện này ầm ĩ như thế, cô ta lại ném ra 800 vạn còn thuê vệ sĩ đưa đón, ai nhìn mà chẳng biết cô ta được bao dưỡng chứ? Ninh gia biết được chuyện này còn có thể cho cô ta sắc mặt tốt sao? Cô ta có thể tiến vào xã hội thượng lưu sao?"

Nghe thế Ninh Tuyết Lạc mới bớt giận mấy phần: "Thủy quân bên kia đã thu xếp xong chưa?"

"Yên tâm đi, chuyện này đã dặn dò xong rồi, hơn nữa dù chúng ta không ra tay thì những kí giả cũng sẽ lên tiếng thôi!" Thường Lị chắc chắn nói.