Chọc Phải Người Đàn Ông Hồ Ly

Chương 2




Anh gục đầu xuống, nhưng mí mắt vẫn chưa rủ xuống, giống như phải chịu sức nặng ngàn cân rất nặng nề.

Một lát sau, Chiêm Hiểu Đường chạy trở lại, một tay cầm một cốc lớn nước, một tay bưng một bát cháo ngô có mùi thơm bốn phía.

Mùi vị rất dễ chịu, nên ăn cũng không tồi, chỉ tiếc hiện tại miệng anh hoàn toàn khô khốc, đại khái không thể nói có vị giác gì.

"Còn chưa hỏi tên tuổi của cô." Người đàn ông nói.

"Hiểu Đường! Chiêm Hiểu Đường, gọi tôi Hiểu Đường là được rồi, anh thì sao?"

Người đàn ông đáp: "Tôi tên là Nelson."

"Tên rất êm tai!" Chiêm Hiểu Đường cười nói.

"Vậy sao?" Người đàn ông cũng cười.

"Đến, uống nước trước, cái này rất nóng." Chiêm Hiểu Đường cẩn thận đem cháo ngô để vào trên bệ cửa sổ, muốn cho nó nhanh nguội một chút, sau đó lại cầm trở lại, cẩn thận nghiêm túc giống như đối với đứa bé vậy, dùng cái thìa nhỏ múc một thìa lại một thìa đút vào trong miệng của anh.

Cô nghiêm túc như vậy, không chút nào phát hiện mình ở trước mắt người bị thương này mang đến bất kỳ ảnh hưởng gì, mỗi lần đút cháo cho anh, cô sẽ phải cong thân thể một cái, có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông cũng nuốt nước miếng, mỗi lần cái rãnh nhỏ kia lộ ra, anh rất muốn không nhìn đến, nhưng chỉ cần ăn một miếng, sẽ phải vội vã nghiêng đầu đến chỗ này một lần.

Không phải anh muốn nhìn, mà là anh không thể không nhìn! Tiếp tục như vậy nữa, anh cảm thấy mình thế nào cũng phải tổn thọ mấy năm.

Bỗng chốc, không biết cô nhìn thấy cái gì trên mặt đất, lại đem lưng khom xuống, khẽ cong không quan trọng, quan trọng là thiếu chút nữa hại anh phun máu mũi.

Cô gái nhỏ này chẳng lẽ không mặc áo lót sao? Anh ngây dại, cảm thấy huyết mạch đang không ngừng sôi sục, mới vừa rồi một màn kia đối với anh mà nói, thật là có điểm rung động lòng người, một mảnh cảnh xuân kia kiều diễm cơ hồ cũng hoàn toàn lộ ra, ngay cả đỉnh hồng anh đào nhỏ bé cũng hiện lên rõ ràng trước mắt anh.

Ông trời, anh bất đắc dĩ cảm thấy được hạ thể của mình cũng đã điên cuồng trướng lên, vì vậy lại nhìn thấy tiểu nha đầu kia trừng to mắt mà nhìn xem tình cảnh biến hóa dưới người anh.

"Thật to! Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân là do bị thương?" Chiêm Hiểu Đường hỏi.

Anh lần nữa rơi vào trầm mặc, còn chưa kịp mở miệng nói chút gì, lại nhìn thấy cô đưa tay đến phía trên nó, chọc một cái, hỏi: "Đau không?"

Ông trời, Nelson có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, nhưng không thể phủ nhận, một khắc vừa rồi, thật rất thoải mái, anh bất giác rên một tiếng, Chiêm Hiểu Đường lại cho rằng những tiếng rên kia xuất phát từ đau đớn, càng thêm hốt hoảng, "Thật đau lắm hả? Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cô gấp gáp nhìn đến bộ vị bị sưng lên của anh, mới vừa rồi chỗ kia cư nhiên cứng rắn giống như tảng đá! Không đúng, cô nhớ rất rõ thời điểm đại thẩm sát vách Y Toa La mang cháu trai, rất mềm, chẳng lẽ chỗ của anh cũng bị thương rất nghiêm trọng hay sao?

"Làm thế nào? Thật rất đau sao? Tôi nên làm thế nào?" Chiêm Hiểu Đường nói xong, lại chọc xuống phía trên đỉnh của anh.

"Không nên đụng, không phải bị thương, tôi không có bị thương!" Anh đè ép thanh âm nói, sắc mặt đã có chút ửng hồng.

"Ah? Cũng sưng thành ra như vậy rồi, chẳng lẽ còn không đau?"

Chiêm Hiểu Đường kinh ngạc nhìn anh, lại sờ soạng mấy cái, "Thật không đau?"

Anh khổ sở nhìn lại cô, không tự chủ nghiêng mắt nhìn hai vú của cô, lúc này ánh sáng mơ hồ có thể nhìn thấy đôi anh đào thẳng đứng dựng lên, sau nhẹ nhàng cầm eo nhỏ cùng với bộ ngực đầy đặn hơi vểnh lên.

Thật là muốn chết, anh cư nhiên thấy dáng vẻ nha đầu này phía dưới không ngừng run rẩy, sau đó vừa rên , vừa đung đưa eo thon nhỏ. . . . . .

Không được, không thể còn muốn, nếu không có thể sẽ chảy máu! Anh cố gắng đè xuống ngọn lửa dục vọng của mình, nhỏ giọng nói: "Cô không cần chạm vào nó, sau đó nó sẽ nhỏ xuống, có thể phiền toái cô cho tôi một cái chăn hay không, tôi cũng cần nghỉ ngơi."

"Thật chờ một chút sẽ tốt? Thật thần kỳ nha." Chiêm Hiểu Đường nửa tin nửa ngờ giúp anh đắp kín chăn, "Nhưng cháo ngô anh còn chưa ăn."

"Không cần!" Mới vừa thở phào nhẹ nhõm chính anh cuống quít nói: "Tôi hiện tại cần nghỉ ngơi, chỉ cần nghỉ ngơi."

Cho anh ăn thêm vài hớp nữa, anh sẽ chết mất, sau đó ngày thứ hai liền đăng báo trang đầu, Hoàng tử thứ sáu của Dolly hi Mia, phong nhã hào hoa, chết tha hương ở Athen, tiêu đề là hồng nhan họa thủy*, đột ngột chết!

(*: họa vì người đẹp)

Anh thậm chí có thể tưởng tượng sau khi anh chết, đám anh em trong nhà chết tiệt không có lương tâm kia sẽ nhạo báng anh tráng niên mà chết sớm.

Nghĩ thế, khóe miệng anh một hồi co giật, không được, anh nhất định phải sống thật tốt!

Qua vài ngày sau, thân thể Nelson hơi chuyển biến tốt, Chiêm Hiểu Đường liền thường xuyên dìu anh vào trong sân ngồi một chút, những đóa hoa trong sân nhỏ đã nở, thơm nức mũi, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Mấy ngày nay Nelson cảm thụ tác dụng lớn của thiên nhiên, tâm tình không tệ, có thể có thời điểm nhìn Chiêm Hiểu Đường ngây thơ thỉnh thoảng lộ ra một chút bộ vị, trong nội tâm Nelson cũng sẽ nhộn nhạo, không khỏi cảm thán, thiên nhiên cũng nở hoa kết trái rồi, anh năm cũng đã là người đàn ông ba mươi tuổi, không biết lúc nào mùa xuân mới có thể tới? Mỗi lần nghĩ đến đây, trong đầu của anh không nhịn được sẽ xuất hiện khuôn mặt Chiêm Hiểu Đường, sau đó chính là những bộ vị kia của cô làm cho người mộng tưởng. . . . . .

Chiêm Hiểu Đường cả ngày bận rộn, ở bên cạnh anh lúc ẩn lúc hiện. Thỉnh thoảng cô còn có thể nhìn mặt của Nelson ngẩn người, những thứ này đối với Nelson sớm đã không có gì đáng trách, con gái nhìn thấy anh 89% cũng sẽ si tâm, huống chi là cô gái nhỏ này?

Trong sân có mấy con bươm buớm, nhanh nhẹn bay qua, Nelson bỗng cảm thấy một chút khốn khổ, từ trong sân nhỏ bước đi thong thả trở về phòng ngủ bù.

Không biết mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, anh cảm thấy thể lực mình đã khôi phục hơn một nửa, vả lại vết thương trên người cũng đã không còn đau như vậy nữa, mới tỉnh lại.

Ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào trên người của anh, ánh sáng màu vàng toát ra một loại ấm áp, Chiêm Hiểu Đường ở ngoài cửa phòng nhìn ngọc thể của anh ngang dọc, bộ dáng quả thật ngây dại.

"Này, tiểu nha đầu, cô lén lút nhìn cái gì?" Người đàn ông giương mắt, hài hước hỏi.

"Không có, không có gì." Chiêm Hiểu Đường vội vàng thu hồi tinh thần, cười hì hì đi tới bên cạnh anh, "Anh hôm nay có khá hơn một chút hay không? Nelson."

Nelson đột nhiên cảm thấy một chút cảm động nhỏ, gật đầu một cái, nhưng kế tiếp Chiêm Hiểu Đường nói một câu lại làm cho Nelson thiếu chút nữa phải hộc máu.

"Phía dưới anh còn sưng không?" Chiêm Hiểu Đường ngây thơ hỏi.

"Cô chớ ở trước mặt tôi hoảng mấy lần, nó cũng không sưng lên!" Nelson tức giận trả lời.

"Thật?" Chiêm Hiểu Đường trên mặt là vẻ mặt đau lòng, "Thì ra là có quan hệ đến tôi, thật xin lỗi!"

Nelson vừa định nói cô hiểu là tốt rồi, ngoài cửa lớn lại bỗng dưng vang lên tiếng kim loại "thùng thùng, đông đông" va chạm.

Chiêm Hiểu Đường vội vàng chạy đến cửa, cửa phòng cũng đồng thời bị mở ra, đi tới là một người đàn ông bụng to phề phệ.

Thì ra là chủ nhà sát vách!

Ông chú chủ nhà, cười mị mị nhìn Chiêm Hiểu Đường, một tay cầm một cái rìu, một tay cầm một cái dây lớn bằng ngón cái, xích sắt đã bị chém thành hai khúc, "Hiểu Đường, chị cô lại đem cô nhốt rồi hả ? Thật không ra cái gì, tại sao họ có thể đối với cô như vậy? Chỉ là, tôi đã giúp cô giải quyết sợi xích sắt, cô cũng không cần phải lại bị nhốt ở trong nhà."

"Cám ơn chú". Chiêm Hiểu Đường lập tức mời chủ cho thuê nhà vào phòng khách, còn khéo léo rót chén nước cho ông ta.

Chủ nhà nhận lấy nước, cười nhìn Chiêm Hiểu Đường như cũ, "Hiểu Đường, cô còn nhớ hôm nay là ngày mấy hay không?"

Chiêm Hiểu Đường nháy mắt mấy cái, nửa u mê nửa giả bộ ngu cười nói: "Hôm nay? Chẳng lẽ là sinh nhật chú? Hoặc là ngày kỷ niệm chú và bà xã kết hôn?"

Mặt chủ nhà lập tức trầm xuống,: "Cô đang giả bộ hồ đồ với tôi phải không? Hiểu Đường, cô nghĩ lại xem tiền thuê phòng sang năm cô có phải nên giao nộp rồi phải không? Hả?"

Bỗng nhiên trên mặt Chiêm Hiểu Đường đột nhiên hiện lên thần sắc khó chịu, "Chú, cháu hiểu biết rõ là cháu nên nộp tiền thuê phòng, nhưng. . . . . . Thế nhưng hai ngày nay đầu cháu có chút khó chịu chú có thể thư thả mấy ngày nữa hay không, cháu bảo đảm đến lúc đó nhất định sẽ đem toàn bộ tiền thuê phòng nộp lên. . . . . ."

Mặt của ông chú lập tức chuyển nhiều mây, "Không được, cô mỗi lần đều nói như vậy, nếu là người người đều giống như cô khất nợ như vậy không giao nộp tiền thuê phòng, tôi còn lấy cái gì để sống? Chẳng lẽ ngày ngày đều phải ăn không khí?"

Chiêm Hiểu Đường ngồi xổm bên chân ông chú chủ nhà lấy lòng, thay ông ta đấm xuống, trên mặt đầy tràn nụ cười nịnh hót, "Đại thúc, chú người tốt như vậy, giúp cháu mấy ngày đi, cháu có thể rửa chén cho chú, quét dọn gian phòng, xoa bóp, đấm bóp, còn có thể làm tốt rất nhiều chuyện."

Chủ nhà bất đắc dĩ cười khổ, "Hiểu Đường, tôi cũng vậy không phải là không muốn giúp cô, nhưng cô mỗi lần đều như vậy, tôi cuối cùng không thể vĩnh viễn đều đối với cô thư thả thêm?"

Trên mặt cười Chiêm Hiểu Đường, không giảm mà lại tăng, "Nếu chú cũng đã giúp cháu nhiều lần như vậy, cần gì phải quan tâm nhiều hơn một lần nữa, đại thúc chú sẽ thấy giúp cháu một lần nữa, coi như một lần cuối cùng, có được hay không?"

Chủ nhà còn muốn nói tiếp cái gì, lúc này, một đạo thanh âm miễn cưỡng lại chen vào, "Phòng của em thuê bao nhiêu? Tôi thay em trả."

Chiêm Hiểu Đường nhìn người xuất hiện tại cửa phòng khách, Nelson đang dựa vào trên ván cửa rất cố hết sức mới có thể làm cho mình đứng thẳng, vội vàng đi tới đỡ anh, "Anh không ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt, chạy đến đây làm cái gì?"

Nelson cười đáp: "Thay em trả tiền thuê phòng, em không hoan nghênh?"

Chiêm Hiểu Đường bĩu môi nói: "Anh thay tôi trả tiền thuê phòng? Trên người anh có tiền sao?"

Người này một thân quần áo đều nhuốm máu cô có thể giúp anh giặt sạch sẽ, không phát hiện có các loại đồ vật ví tiền, ngay cả bộ quần áo anh mặc trên người bây giờ tất cả đều là cô mua cho anh, mặc dù là hàng trên vỉa hè đồ hạ giá, anh vẫn giống như cũ hình tượng cao lớn, tản ra khí thế cao quý đặc sắc khó tả, người đàn ông này mặc lên có chút ít khí thế vương giả, hoàn toàn không có tiền nhưng cũng là sự thực.

Nelson nghe vậy lắc đầu một cái, hoàn toàn không phản đối nói: "Không có."

Chiêm Hiểu Đường lại bĩu môi, thưởng cho anh một cái liếc mắt, Nelson cũng không để ý, liếc về phía ông chú chủ nhà, "Chẳng lẽ phòng của cô ấy thuê cũng chỉ có thể dùng tiền mặt mới có thể trả?"

Chủ nhà không đáp lời của anh, chỉ là kinh ngạc hỏi Chiêm Hiểu Đường, "Cậu ta là ai? Tại sao ở nhà của cô?"

Chiêm Hiểu Đường ngây ngô cười một tiếng, "Cháu có một người anh họ xa, đến Hy Lạp du lịch, vì vậy ở tạm nhà cháu mấy ngày."

"Anh họ xa?" Chủ nhà cực kỳ nghi ngờ, "Cô không phải trừ hai người chị, cũng không có người thân nào khác sao?"

Chiêm Hiểu Đường gãi gãi đầu, ấp a ấp úng nói: "Cái này. . . . . . Vốn cho là không có, chỉ là sau lại đột nhiên liên lạc được, cho nên mới. . . . . . Hắc hắc. . . . . ."

Ông chú chủ nhà hiển nhiên cũng là người đơn thuần, hai ba câu đã tin là thật, sờ sờ đầu Chiêm Hiểu Đường, "Liên lạc được người thân khác là tốt rồi, cô có người anh họ này làm chỗ dựa, cũng tránh cho cô còn bị hai người chị tiếp tục khi dễ."

Chiêm Hiểu Đường một bên lúng túng liều mạng cười khúc khích, vừa chột dạ rũ mắt xuống, ánh mắt không dám đối mặt ông chú chủ nhà. Lần đầu nói láo trong đời, còn là lừa gạt ông chú chủ nhà thiện lương, yêu mến, điều này làm cho nội tâm Chiêm Hiểu Đường cảm thấy lo lắng sâu sắc.

Nelson lấy xuống chiếc nhẫn ở ngón tay út trên bàn tay phải, đưa cho chủ nhà, "Chú cầm cái này đi, mang đi cầm hay đi bán thích hợp cũng tùy ý chú, mặc dù tôi cũng không rõ giá trị của chiếc nhẫn này, nhưng để trả tiền thuê phòng tuyệt đối dư dả, nếu như chú không tin tôi, cũng có thể tìm một người đến đây kiểm tra trước, sau đó quyết định có nhận hay không."

Chủ nhà không cầm chiếc nhẫn của anh, chỉ lắc đầu, "Cậu cứ giữ lại đi." Lại nhìn Chiêm Hiểu Đường: "Tôi cho cô thêm thời gian 2 tuần, đến lúc đó nhất định phải chuẩn bị xong tiền thuê phòng."

Thế nhưng, Nelson lại cố chấp cứng rắn đem chiếc nhẫn nhét vào trong tay chủ cho thuê nhà: "Cầm đi! Tôi đã nói qua sẽ thay cô ấy trả tiền thuê phòng, nhất định sẽ trả, nói không giữ lời không phải hành vi của đại trượng phu? Chú không cần cho cô ấy thêm thời gian 2 tuần, 2 tuần sau chú cũng không phải đến nữa."

Chủ nhà nhìn Nelson trước mặt một chút, cho dù được Chiêm Hiểu Đường đỡ, vẫn tràn đầy khí phách tôn quý có một không hai.., nhìn lại hình dáng chiếc nhẫn trên tay mình khéo léo lại sáng rỡ kỳ diệu, trầm giọng thở dài: "Được, vậy tôi liền nhận nó." Rồi đem chiếc nhẫn bỏ vào túi áo.

Sau khi chủ nhà đi, Chiêm Hiểu Đường nhìn Nelson, "Cái đó. . . . . . Anh đưa cho chú ấy chiếc nhẫn rất quý phải không?"

Nelson cười đáp, "Tôi làm sao biết, một người bạn tặng, chỉ mong có thể đáng chút tiền, nếu không chủ nhà quay lại tìm chúng ta tính sổ, chúng ta có thể thảm, chẳng qua người bạn kia của tôi nhìn qua dáng vẻ rất có tiền, sẽ không tặng đồ rẻ tiền cho tôi."

Chiêm Hiểu Đường nghe được quả thật ngây người như phỗng, thì ra là người này không những căn bản không biết giá trị chiếc nhẫn kia, thậm chí có thể chống đỡ tiền thuê phòng hay không một chút cũng không nắm chắc, thật phục anh lúc trước còn có thể nói với chủ nhà như đinh chém sắt, nói gì mà dùng nó trả tiền thuê phòng này tuyệt đối dư dả.

Chiếc nhẫn này có thể hoàn toàn không đáng giá một đồng, nhưng ngược lại, cũng có khả năng giá trị rất cao, nhưng anh cư nhiên như vậy đơn giản liền đưa cho người khác.

Đầu Chiêm Hiểu Đường đột nhiên một hồi choáng váng hít sâu một cái, giọng điệu sâu hơn: "Anh vô duyên vô cớ tại sao muốn trả tiền thuê phòng thay tôi? Anh căn bản không cần thiết làm như vậy."

Nelson suy nghĩ một chút, "Cô là ân nhân cứu mạng của tôi, giúp cô trả tiền thuê phòng cũng coi là báo đáp ân cô cứu mạng rồi, không phải sao?"

"Tôi cứu anh cũng không mong anh sẽ báo đáp." Chiêm Hiểu Đường mắt to trừng trừng.

"Tôi hiểu biết rõ." Nelson nở nụ cười, êm ái như mây trôi, mắt sáng như sao, "Tôi chính là muốn báo đáp cô!"

Hôm nay, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

Trong sân là cỏ xanh mơn mởn và một gốc cây to không biết tên, dưới tán cây là một giàn nho, hình như mới dựng lên không lâu, cây trúc còn màu xanh. Những lá non nho nhỏ đã bắt đầu leo lên, mọc ra những mầm non nớt, thỉnh thoảng còn nhìn thấy một hai con buớm nhẹ nhàng bay đến.

Thời gian chỉ mấy ngày, nhưng lại như là đã thật lâu rồi, chưa bao giờ được yên tĩnh như vậy, yên tĩnh giống như thời gian cũng ngừng lại, tất cả thế gian đều không quan trọng như vậy.

Thiên đường, cũng không hơn nơi này.

Vài tia nắng ban mai chiếu vào phòng, ấm áp hôn lên gương mặt của Nelson, trên bệ cửa sổ là chậu xương rồng nho nhỏ, còn đọng lại vài giọt sương trong suốt óng ánh.

Tất cả yên tĩnh luôn bị đánh vỡ, ví dụ như bóng dáng nhỏ nhỏ đó không ngừng ra vào, một lát đã chạy đến, một lát lại chạy đến, loay hoay cực kỳ vui mừng, một hồi giặt quần áo, một hồi phơi quần áo, một hồi vào phòng bếp đi nấu cơm làm món ăn, một hồi lại nghe thấy cô ở dưới đất kêu lên.

Mà bây giờ, cô đứng trong phòng bếp nghiêm túc làm bữa ăn sáng, tại sao muốn bận rộn như vậy chứ?

"Đến, buổi sáng ăn cái này." Chiêm Hiểu Đường cười, lại chạy đến, trong tay bưng một bát canh thịt bò và một đĩa thịt bò.

Rốt cuộc có phần rảnh rỗi rồi! Nelson giống như đứa bé nở nụ cười, "Nhìn bộ dạng ăn thật ngon, chính cô nấu sao? Rất thơm nha."

"Người bị thương nên ăn thức ăn tốt một chút, anh tự mình ăn đi, tôi còn có việc."

"Ai nha, thật khó chịu!" Nghe được chính mình phải tự ăn, đột nhiên anh che vết thương trúng đạn trên cánh tay phải, khổ sở kêu lên.

Chiêm Hiểu Đường không thể làm gì khác hơn cong môi lên, "Tôi mới vừa rồi còn nhìn thấy anh cử động rất vui vẻ, đừng cho là tôi không nhìn thấy, vết thương của anh căn bản là đã tốt không kém bình thường lắm!"

"Bị phát hiện rồi?" Anh một bộ dạng giả vờ rất giật mình, dáng vẻ rất kinh ngạc.

"Này!" Cô không chịu nổi vỗ đầu, nói: "Anh là quái vật sao?"

"Tại sao hỏi như vậy?"

Chiêm Hiểu Đường cầm bát đặt lên trên bệ cửa sổ, "Anh đã gặp người nào bị thương nặng như vậy, nửa tháng mà có thể tốt nhiều như vậy sao? Anh không phải quái vật thì là cái gì?"

Mấy ngày qua, Chiêm Hiểu Đường tạt qua vẫn vô cùng lo lắng đề phòng, luôn lo lắng ông chú chủ nhà sẽ đến cửa tìm bọn họ tính sổ, nhưng nửa tháng cũng đã qua, ông chú chủ nhà thủy chung vẫn không đến, như vậy có thể thấy được chiếc nhẫn này thật đúng không phải là đồ rẻ tiền.

Mà Nelson hình như căn bản cũng không lo lắng ông chú chủ nhà sẽ đến tính sổ, cả ngày ăn ngon, ngủ ngon, không có tim không có phổi giống như người ngu ngốc.

Nelson nhận lấy bát cơm trên tay Chiêm Hiểu Đường, để sang một bên, cười cười, thật ra, nói đến mình khôi phục vết thương, anh đúng là so với quái vật không phân cao thấp, vẫn bị mọi người trong nhà gọi là con gián, con gián ngoan cường, con gián vĩnh viễn không chết. Hơn nữa miệng vết thương luôn có thể khép lại hoàn toàn, không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào, điều này làm cho anh rất vừa ý với thân thể mình.

"Đi làm việc gì? Tôi xem em mỗi ngày đều bận rộn thành dáng vẻ như vậy, không mệt mỏi sao? Cuộc sống không nên lo lắng."

"Làm sao có thể không lo lắng? Nếu như không làm việc, sẽ đói chết, hơn nữa tôi cảm thấy có chút việc làm, cuộc sống mới có thể tương đối phong phú!" Nói xong, Chiêm Hiểu Đường đột nhiên giống như là nhớ tới cái gì, từ trong túi áo lấy ra một đĩa CD cho anh, "Đúng rồi, đây là tôi vừa mới mua." Cô giơ cánh tay lên, tư thế giống như kéo đàn vi-ô-lông về phía anh: "Chính là khúc đàn vi-ô-lông, rất êm tai."

"Em thích Vi-ô-lông?"

"Đúng vậy." Chiêm Hiểu Đường nở nụ cười, nụ cười có lúm đồng tiền tinh khiết và tự nhiên, giống như đóa hoa Bách Hợp nở rộ ở mùa xuân, làm cho người ta nhìn hoa mắt, "Tôi thích giai điệu của nó, cao quý ưu nhã như vậy, mỗi một bài hát, từng giai điệu tôi đều cảm thấy thật thân thiết, xinh đẹp làm sao! Tôi quả thật không có cách nào đối với anh hình dung tôi yêu thích nó, tôi thậm chí cảm thấy, chỉ cần là người thích vi-ô-lông, cũng sẽ không phải người xấu." Cô thần thái phấn khởi nói, hoàn toàn đắm chìm trong yêu thích của mình đối với vi-ô-lông.

Nếu không phải trong nhà nghèo quá, cô cũng sớm đã ghi danh đi học vi-ô-lông rồi, mà bây giờ mình cũng chỉ có thể thỉnh thoảng mua đĩa CD, say sưa ở trong âm điệu phát ra, điều này đối với cô mà nói, đã coi như là một loại hưởng thụ vô cùng xa xỉ rồi.

Chỉ cần là người thích vi-ô-lông cũng sẽ không phải người xấu? Nelson không khỏi nghĩ đến anh hai của anh, người đó cao cao tại thượng thường kéo đàn vi-ô-lông luôn tự cho mình là đúng, đoán chừng cô bé này chưa gặp qua anh, nếu không cô cũng sẽ không nói câu nói này rồi. Người đó khẩu phật tâm xà, giết người không thấy máu, khiến cho người ăn một bụng thua thiệt hèn hạ không thể nuốt xuống, dối trá, ma quỷ vô sỉ! (yen: Ca nè thú vị quá ha!)

"A!" Chiêm Hiểu Đường chợt xấu hổ, "Trời ạ, tôi như thế nào lại nói những thứ này với anh? Thật không không biết xấu hổ."

"Đúng vậy a, em cái vật nhỏ này cư nhiên cũng thích âm nhạc, thật là không nhìn ra." Anh đột nhiên rất muốn trêu chọc cô.

"Anh cái người này! Cái gì gọi là "Tôi cũng sẽ thích âm nhạc?" đây là thái độ của anh với ân nhân cứu mạng sao? Mấy ngày trước còn kêu khóc phải báo đáp tôi, hôm nay cư nhiên liền đổi thành sắc mặt này, tôi nên sớm ném anh trên đường cái cho chó ăn!" Chiêm Hiểu Đường giận đến muốn giơ chân, người đàn ông đáng chết, thân thể tốt hơn liền thay đổi, trước kia vẫn còn rất khách khí, nói thật đáng yêu.

"Người nào khóc kêu phải báo đáp em, tôi chỉ là lúc ấy nhìn em không có tiền trả tiền thuê phòng, đáng thương mới giúp em một chút, chiếc nhẫn kia có đủ trả tiền thuê phòng hay không tôi cũng không biết, hơn nữa tôi làm vậy không phải hoàn toàn vì em, phải biết hiện tại tôi cũng ở nhà của em, nếu em không trả nổi tiền thuê phòng bị đuổi ra khỏi cửa, tôi cũng vậy sẽ không có nơi ở, còn nữa không phải em cũng căn bản cũng không trông cậy vào tôi báo đáp sao?"

Nhìn mặt cô một hồi xanh một hồi trắng, Nelson cảm thấy vô cùng thú vị, lại cười nói: "Được rồi, không nên nổi giận, tôi chỉ cảm thấy rất tò mò, thế nào em cũng sẽ yêu thích âm nhạc? Tôi còn tưởng rằng em chính là một cô bé!"

"Tháng mười hai năm nay là tôi hai mươi tuổi rồi."

"Tháng mười hai?" Nelson bấm đầu ngón tay, nói đúng là, còn hơn bốn tháng mới đến 20 tuổi, hiện tại cũng chỉ là một cô bé mười chín tuổi.

Bây giờ tiểu nha đầu trổ mã cũng tốt như vậy sao? Anh liếc mắt sơ lược một cái, nhìn vóc dáng của cô, từ trên xuống dưới chừng 165 centimet, so với mình thấp hơn gần hai mươi phân, còn rất xứng, da không tồi, mặt đương đương, trong sáng, hơn nữa còn là kiểu mình thích nhất trắng nõn, cá tính cũng rất tốt, mặc dù bề ngoài không phải cực kỳ đẹp mắt, tuy nhiên càng nhìn càng muốn nhìn, nhìn thế nào cũng không chán.

Không tệ, thật không tệ, không biết vì sao, Nelson đối với cô gái nhỏ này đã càng nhìn càng thuận mắt, thấy thế nào liền thích thế đó, không khỏi thích.

Mùa xuân, mùa xuân, mùa xuân của anh chẳng lẽ là thật sẽ đến?

Chiêm Hiểu Đường là cô gái rất đơn thuần, thế nào cô cũng không nghĩ đến, người đàn ông này mặc dù là vẻ mặt ôn hòa cười với cô, tuy nhiên đã một bụng đầy ý nghĩ xấu đánh chủ ý với mình rồi.

Đột nhiên rất nhớ cái hôn lúc vừa mới gặp cô, "Nha đầu, đến đây!" Nelson ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía cô.

Nha đầu? Chiêm hiểu Đường tâm lý run lên, lúc nhỏ, ba cũng thường gọi mình như vậy.

"Làm gì?" Chiêm Hiểu Đường cực kỳ khó chịu nhìn anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

"Ngồi xuống, đến chỗ này." Anh dùng bộ dáng như mới vừa rồi như không thể nhúc nhích tay vỗ vỗ bên giường gần chỗ của mình nhất.

Chiêm Hiểu Đường tất nhiên có chút không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, "Làm gì? Tôi phải đi."

"Một ngày không đi cũng sẽ không sao." Anh nhìn đôi môi hồng hào của cô, hai cánh môi khẽ đóng khẽ mở, thật giống như kẹo đường mềm mại chờ đợi anh thưởng thức, lần trước thuần túy là vì chặn lại miệng của cô để ngăn cô lên tiếng làm bại lộ hành tung của cả hai, căn bản là không có thưởng thức tốt cô, chẳng qua cảm thấy rất thơm rất ngọt để cho người ta rất lưu luyến thôi, về phần lần này. . . . . .

"Tại sao có thể không đi?" Chiêm Hiểu Đường nói xong cũng từ trên giường đứng lên.

Vừa muốn đi, liền bị anh chặn ôm ngang trở về, "Tôi bị thương, em nên chăm sóc cho tôi."

"Anh làm gì đấy? Buông tôi ra!" Chiêm Hiểu Đường bị anh ôm đến sít sao, cả người cũng vùi ở trong ngực của anh, hơn nữa nửa người trên của anh còn để trần.

Cô dùng sức giãy giụa, bất luận như thế nào cũng không tránh thoát khỏi kiềm chế của anh.

Anh hôn lên môi của cô, trằn trọc trở mình, tỉ mỉ mút vào.

"Anh làm gì đấy?" Cô hàm hồ không rõ, nức nở nghẹn ngào, nhưng mới vừa hé miệng, liền bị lưỡi dài của anh thừa cơ mà chui vào. Chiêm Hiểu Đường chỉ cảm thấy thân thể có chút mềm yếu, nụ hôn này dịu dàng như vậy, nhiệt tình như vậy, để cho cô thoải mái không nguyện kháng cự, khi anh hôn cả người cũng giống như tan chảy ra.

Lý trí dần dần dời xa mình, thậm chí không tự chủ được liền có một chút tư vị đáp lại.

"Trước kia không thử qua sao?" Anh càng thêm ôm sát eo nhỏ của cô, một tay đã dò vào trong áo sơ mi của cô, vuốt ve lên sống lưng tinh tế bóng loáng. . . . . .

Chiêm Hiểu Đường không nhịn được phía dưới thân thể khẽ động, cái khẽ động này quá mạnh, đầu gối không cẩn thận liền đụng phải vết thương bên trái của anh.

Nelson kêu đau một tiếng, động tác liền dừng lại, Chiêm Hiểu Đường cũng chợt tỉnh táo lại, nhìn mình cư nhiên ngồi trên người của người đàn ông, cơ hồ lộ ra cả thân, lại nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của mình, đột nhiên kêu to một tiếng, liền từ trên người anh nhảy xuống.

Vừa mặc quần áo, vừa mắng: "Đáng đời, ghét, đại sắc lang!"

Sau đó từng trận nóng hừng hực đốt nóng trên mặt, xấu hổ không chịu nổi, hừ một tiếng nghiêng đầu liền chạy ra khỏi phòng.

"Đáng tiếc. . . . . ." Nelson thở dài, ngay sau đó khóe miệng hiện lên một đường cung xinh đẹp, "Buổi chiều trở về nhớ mang chút điểm tâm ngọt ngào, cơm tối muốn ăn cay, nếu như có canh uống tôi sẽ càng vui mừng."

"Nằm mơ!" Trước khi ra cửa thì Chiêm Hiểu Đường rống lớn một tiếng về phía anh.