Chọc Nhầm Nam Nhân Yêu Nghiệt

Chương 37




Tặng, tặng cho nàng?

Không phải là cho mượn sao?

Mọi người bên trong hội trường ngơ ngác nhìn nhau, muốn từ trong mắt của đối phương tìm được câu trả lời phủ định, chỉ là trên mặt của đối phương cũng khiếp sợ như bọn họ, đồng thời cũng truyền lại tin tức làm cho bọn họ không thể nào chấp nhận được, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thật này.

Kiếm Vô Trần là do Yêu Thần tặng cho Liễu Lan Yên.

Sau một thời gian ngắn bị kinh sợ mà ngốc trệ, bên trong hội trường liền ồn ào bàn tán, mỗi người ở đây đều không ngừng nói rồi lại hỏi, các loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, căn bản là không thể nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Thật ra thì mọi người cũng không biết mình muốn nghe rõ cái gì, chỉ sợ cũng ngay cả bản thân bọn hắn cũng không rõ ràng lắm nội dung mà những người đó muốn biểu đạt.

Đầu óc trống rỗng, bối rối nghĩ mãi mà không ra nửa điểm đầu mối .

Chỉ cảm thấy hai lỗ toàn là tiếng bàn tán xì xào làm bọn hắn khó chịu, nhìn miệng của những người chung quanh không ngừng khép rồi lại mở, cố gắng nói lên suy nghĩ của mình, nhưng chẳng có ai chú ý đến.

"Tôn chủ, kiếm Vô Trần này là người tặng cho Liễu Lan Yên hay sao?" Yêu Chủ không hổ là Yêu Chủ, phản ứng luôn luôn trước tiên, hỏi Yêu Thần. Chỉ là cho dù hắn có bình tĩnh như thế nào, cũng không thể nào che giấu sự khiếp sợ đang ở trong lòng hắn.

Yêu Thần quay đầu, nhẹ nhàng nhíu mày cười: "Có gì không ổn?"

Nhẹ nhàng nói một câu khiến Yêu Chủ thiếu chút nữa trực tiếp hộc máu.

Đúng, không có bất kỳ cái gì không ổn cả.

Kiếm Vô Trần vốn là binh khí của Yêu Thần, hắn muốn đưa cho ai thì đưa.

Vấn đề là vật quý như vậy lại dễ dàng cho đi. . . . . . Này, chuyện này. . . . . . Thật sự là thật không thể tưởng tượng nổi.

Kiếm Vô Trần tung hoành tam giới vốn đã không phải là một binh khí bình thường, đã sớm trở thành đại biểu cho Yêu Thần, thậm chí có thể nói, nó chính là một phần linh hồn của hắn.

Kiếm Vô Trần như vậy có thể tùy tiện tặng cho người ngoài sao?

"Không có, không có. Không có cái gì không ổn cả." Yêu Chủ khoát tay lia lịa nói.

Đùa gì thế, quý giá đến đâu, trân quý đến đâu cũng là chuyện của Yêu Thần, hắn có quyền gì mà can thiệp chứ?

"Tôn chủ, mặc dù ngài đem kiếm Vô Trần đưa cho Liễu Lan Yên. Nhưng việc nàng che giấu yêu lực cũng là sự thật." Dư Cận Thước ở bên cạnh trầm thấp mở miệng.

Yêu Chủ có thể bỏ qua chuyện vừa rồi, nhưng hắn thì không thể.

Vừa nãy suýt chút nữa hắn đã mất mạng.

Dư Cận Thước thâm độc nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với nàng, thật là hay cho một lời nói ác độc xuất phát từ trong lòng hắn.

"Yêu lực?" Yêu Thần nhẹ nhàng cười, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, Liễu Lan Yên đang ở giữa không trung từ từ hạ xuống trở về mặt đất, khí thế bức người trong nháy mắt liền biến mất.

Ngay cả nụ cười khát máu trên khuôn mặt của nàng cũng biến mất không thấy đâu nữa, sự ngây ngô khờ khạo thường ngày lại trở lại trên mặt Liễu Lan Yên.

Lúc này nàng đang mê mang chớp chớp đôi mắt to, không biết phải làm sao nhìn tất cả mọi người chung quanh.

"Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?" Bước tường chắn biến mất, Tần Tụ liền chạy tới, một tay ôm Liễu Lan Yên.

Liễu Lan Yên bị Tần Tụ ôm vào trong lòng, nhưng vẫn như cũ có chút ngu si đần độn, nửa ngày vẫn không phản ứng.

"Tiểu thư, tiểu thư, người sao rồi?" Tần Tụ bị bộ dạng của Liễu Lan Yên hù sợ, liên tục vỗ nhẹ sau lưng nàng.

"Tần, Tần di. . . . . ." Liễu Lan Yên nghẹn ngào nửa ngày, nói ra một câu mọi khiến mọi người vừa cười vừa tức đến hộc máu, "Bọn họ khi dễ ta. . . . . ."

Một câu nói như vậy, khiến toàn hội trường đều té ngửa.

Rốt cuộc là ai khi dễ ai vậy?

Cầm binh khí nổi danh của Yêu Thần, giết chết mọi người trong nháy mắt, thiếu chút nữa còn giết chết cả Dư Cận Thước, vậy mà còn dám nói bọn họ khi dễ nàng.

Trong khoảng thời gian đó, mọi người im lặng hỏi trời, yên lặng rơi lệ, trên đời này còn có thiên lý sao?

"Sức mạnh của kiếm Vô Trần thật là mạnh." Tô Hãn Hạo cảm thán một tiếng, chỉ có điều âm lượng của tiếng cảm thán không nhỏ, ở trong hội trường yên tĩnh này, đều bị những người lân cận nghe thấy rõ ràng.

Lời này của hắn cũng là vì giải vây cho Liễu Lan Yên, mới vừa rồi sức mạnh kinh khủng kia cũng không phải bởi vì nàng che giấu yêu lực, mà bởi vì là trong tay nàng là kiếm Vô Trần.

Yêu Chủ nhìn tình huống phía dưới một chút, cười hỏi: "Ý của Tôn chủ là chọn Liễu Lan Yên làm người kế thừa sức mạnh sao?"

Giọng điệu khách sáo, giống như mới vừa rồi sử dụng Đại trận hộ pháp đánh giết Liễu Lan Yên là người khác.

"Bổn tôn cảm thấy không tệ." Yêu Thần tùy ý khẽ cười, hỏi ý kiến của Yêu Chủ, "Yêu Chủ cảm thấy thế nào?"

Câu hỏi này của Yêu Thần, khiến Yêu Chủ xém chút nữa thổ huyết.

Kiếm Vô Trần cũng đã đưa cho Liễu Lan Yên rồi, bây giờ lại còn hỏi hắn như thế nào?

Nếu Yêu Thần không coi trọng Liễu Lan Yên, làm sao sẽ đem kiếm Vô Trần tùy tiện cho nàng ta?

Thật sự cho rằng kiếm Vô Trần là rau cải trắng à, chỗ nào cũng có sao?

Trong lòng hung hăng khinh bỉ Yêu Thần, nhưng trên mặt Yêu Chủ vẫn không lộ ra nửa điểm cảm xúc, vẫn nở nụ cười như cũ: "Liễu Lan Yên lòng dạ thành thật, không bị trần thế quấy nhiễu, quả nhiên là người kế thừa sức mạnh xứng đáng."

Nếu đã tìm được người kế thừa, thì còn tham gia luận phẩm làm cái gì?

Trong lòng Yêu Chủ thầm tức giận, thì ra Yêu Thần coi tranh giành vinh dự trong hội luận phẩm này là một trò chơi.

Nếu đã sớm nhìn trúng nàng, thì trực tiếp thu nàng làm đệ tử không phải tốt sao?

Nhất định phải làm như vậy trong cuộc luận phẩm, rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì đây?

Dĩ nhiên tất cả sự bất mãn, Yêu Chủ cũng chỉ có thể kêu gào trong lòng, hắn không có dũng khí trực tiếp nói với Yêu Thần, trừ phi hắn muốn Yêu Giới đổi chủ.

"Bổn tôn cũng cho là như thế." Yêu Thần hài lòng khẽ cười, chỉ là khuôn mặt tươi cười của hắn đang nhìn Yêu Chủ, thật sự là đáng ghét cực kỳ.

"Tôn chủ, lần này người chiến thắng là Liễu Lan Yên hay là. . . . . ." Yêu Chủ cẩn thận dò hỏi.

Rõ ràng Liễu Lan Yên không phải dựa vào thực lực của mình mà chiến thắng. Mượn kiếm Vô Trần của Yêu Thần , đừng nói chiến thắng ở hội luận phẩm này mọi người đều biết đến, mà cũng có thể khiến bên ngoài Yêu Giới long trời lở đất.

Rất không công bằng.

"Có thể thuê người khác tới tỷ thí, thì tùy tiện cầm binh khí đi lên cũng không có cái gì vấn đề chứ?" Yêu Thần không thèm để ý, khiến mọi người bên trong hội trường đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Liễu Hâm Dung liên hiệp với người ngoài có chút hèn hạ, nhưng cũng không có nói là không thể. Thời xa xưa cũng không phải là không có vài người liên hiệp trong buổi luận phẩm hay sao.

Nếu đã nói như vậy, thì Liễu Lan Yên cũng không tính là phạm quy.

Vấn đề là binh khí mà Liễu Lan Yên lấy ra, đó là binh khí bình thường sao?

Ý tứ của Yêu Thần đã rất rõ ràng, Yêu Chủ cũng không phải là kẻ không biết làm việc lớn, một trận luận phẩm cũng sẽ chỉ để tìm ra người thắng trận mà thôi.

"Như vậy người chiến thắng lần này. . . . . ." Lúc Yêu Chủ vừa muốn tuyên bố, lại bị Yêu Thần cắt đứt.

"Thôi, thắng thì cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, không cần cũng được, đưa cho nàng." Yêu Thần đứng dậy, tùy ý nói, "Chuẩn bị một chút, để Liễu Lan Yên nghỉ ngơi thật tốt, chắc nàng đang mệt mỏi."

Liễu Lan Yên mệt mỏi?

Xin hỏi một câu, hội luận phẩm sẽ làm gì nàng sao?

Lời nói của Yêu Thần khiến mọi người cùng nhau nhìn trời, không thể phản bác được.

Về phần người thắng trận lần này ở hội luận phẩm là Liễu Hâm Dung, nhưng một chút nàng cũng không có cảm giác hưng phấn, chỉ cảm thấy bị vũ nhục thật nhiều.

Chiến thắng, không phải là do nàng giành được, mà là do Liễu Lan Yên không cần đưa cho nàng.

Nàng lại bị một kẻ ngu bố thí?

Bên tai là giọng nói của Yêu Chủ tuyên bố nàng chiến thắng, chỉ là vinh quang vô thượng lúc này tất cả đều biến thành sỉ nhục, chúng như thép nguội đâm thật sâu vào đáy lòng của nàng.