Tối đó, Hạ Thụy nhắn tin cho Phùng Duệ Hiên.
[Hôm nay xin lỗi anh nhé, mẹ tôi có hơi quá đáng.]
Phùng Duệ Hiên: [Có sao đâu! Ngược lại là cậu đó, mẹ cậu có nói gì cậu không?]
Hạ Thụy: [Anh không cần bận tâm đâu.]
Hạ Thụy nói thế thì Phùng Duệ Hiên không hỏi tiếp nữa, dù sao thì không phải ai cũng có thể vạch ra cho người khác xem vết thương lòng của mình, anh chỉ gửi lại một icon ok.
Mà cũng từ chuyện hôm đó, mẹ Hạ chỉ đều đặn chuyển tiền thôi chứ không nhắn tin hỏi han gì Hạ Thụy nữa.
...
Mùa xuân, thời tiết tuy vẫn lạnh nhưng cây cối đã bắt đầu đơm chồi nảy lộc, chồi non như những ngọn nến nhỏ được thắp lên cành cây gầy guộc, khẳng khiu.
Nhân lúc Doãn Mộng Ninh và Đinh Dự còn chưa bay sang thành phố B, cả nhóm chọn một ngày nắng chan hòa để đi dã ngoại.
Trước ngày đi mấy hôm, đột nhiên Phùng Duệ Hiên nhắn tin bảo: [Bánh Bột muốn gặp cậu một chút.]
Hạ Thụy còn đang thắc mắc là chuyện gì thì điện thoại đã gọi tới.
"Hạ Hạ ơi!"
Hạ Thụy dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy Bánh Bột?"
"Hạ Hạ có đi dã ngoại không?"
"Dã ngoại ở đâu vậy con?"
"Con chưa biết, con muốn hỏi Hạ Hạ xem có đi không, sau đó chúng ta sẽ đi cùng nhau."
"Vậy.....có nơi nào con rất muốn đi không?"
Bánh Bột ngập ngừng hồi lâu, mãi mới chịu nói: "Dạ có ạ, bạn con nói là có khu sinh thái mới mở ở gần nhà bạn í."
Hạ Thụy ngẩn ra, ế, khu sinh thái mấy hôm nữa cậu cũng đi mà ta?!
"Mấy hôm nữa Hạ Hạ cũng đi khu sinh thái dã ngoại, nhưng mà là đi với bạn."
Bánh Bột ồ lên một tiếng rồi mặt lại ỉu xìu như bánh đa ngâm nước: "Vâng, con biết rồi ạ, Hạ Hạ đi chơi vui vẻ."
Hạ Thụy nhìn biểu cảm của Bánh Bột mà mềm lòng.
"Thế con có muốn đi cùng Hạ Hạ không?"
Ngay lập tức, hai mắt Bánh Bột sáng bừng lên.
"Như thế cũng được ạ?"
Hạ Thụy gật đầu: "Đương nhiên là được rồi!"
"Con đưa ba đi cùng nhé Hạ Hạ, càng đông càng vui."
Rồi sau đó chưa kịp để Hạ Thụy phản ứng lại, Bánh Bột đã reo lên vui mừng: "Ba ơi, Hạ Hạ đồng ý đi dã ngoại với chúng ra rồi!"
Hạ Thụy thở dài, thôi đành vậy, để kêu mấy đứa kia gọi thêm người đi cùng.
Cuối cùng chuyến dã ngoại từ 5 người biến thành 8 người, thêm cả Chu Vũ Khải nữa.
8 người đi hai xe, xe của Chu Vũ Khiêm và xe của Phùng Duệ Hiên. Hạ Thụy với Doãn Mộng Ninh, Phùng Duệ Hiên và Bánh Bột một xe, 4 người còn lại một xe.
Doãn Mộng Ninh ngồi ở ghế sau với Hạ Thụy, rủ rỉ vào tai cậu.
"Là ông anh này à?"
Hạ Thụy ngạc nhiên: "Sao mày đoán ra?"
Doãn Mộng Ninh bĩu môi: "Gì mà tao chả biết. Nhưng mà ông anh này cũng được đấy!"
Hạ Thụy trừng mắt nhìn cô: "Mày nói be bé cái mồm thôi."
"Rồi, tao biết mà."
Phùng Duệ Hiên liếc qua gương chiếu hậu thấy Hạ Thụy và Doãn Mộng Ninh ngồi sát sàn sạt nhau, cứ thì thầm nói chuyện gì đó thì có hơi khó chịu, thế nhưng mở miệng ra, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười.
"Hai người thân nhau nhỉ?"
Doãn Mộng Ninh tỏ vẻ đương nhiên: "Hai người bọn em là thanh mai trúc mã đấy ạ!"
Phùng Duệ Hiên: "Em chính là cô bé nhà ở đối diện nhà Hạ Thụy nhỉ?"
"Vâng đúng ạ."
Sau đó Phùng Duệ Hiên hỏi thêm về chuyện học hành của Doãn Mộng Ninh, biết cô học âm nhạc thì lại càng tò mò. Cuối cùng, nửa đoạn đường còn lại chủ yếu là Phùng Duệ Hiên và Doãn Mộng Ninh nói chuyện.
Đến nơi, 7 người lớn chia nhau xách đồ ở cốp xe ra, chọn một chỗ thoáng mát, rộng rãi để trải thảm.
Khu sinh thái mới mở, chưa có nhiều hoạt động quảng bá nên chỉ những ai sống gần khu vực này mới biết.
Hạ Thụy nghĩ, ít người thì lại càng thoải mái, đỡ phải chen chúc nhau!
Ngay bên cạnh chỗ bọn họ ngồi là một vườn cây ăn quả, xa xa là vườn hoa đủ màu sắc, tiếp nữa là hồ nước nhân tạo. Nắng vàng, trời xanh, mây trắng, hoa nở, cây cối nảy lộc, Hạ Thụy chạy ra gần hồ nhân tạo, hít một hơi thật sâu.
Không biết Phùng Duệ Hiên ở sau lưng cậu từ bao giờ, Hạ Thụy quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh mà giật mình suýt ngã.
"Bánh Bột đâu rồi?"
"Nó đang lon ton trong vườn cây."
Rồi anh hỏi Hạ Thụy: "Sao vậy? Cậu có tâm sự à?"
Hạ Thụy: "Đâu có đâu."
Thực ra là có, cậu vẫn hơi lấn cấn chuyện hôm Tết mẹ cậu gặp Phùng Duệ Hiên, chẳng biết lúc đó ra xe rồi anh có nghe thấy hết những lời mẹ cậu nói không nữa.
Đột nhiên, Phùng Duệ Hiên tiến lại gần Hạ Thụy, như đọc được suy nghĩ của cậu, anh liền nói: "Không có thì tốt, nhưng mà cậu đó, tôi không hi vọng sau này vì để cho tôi đỡ khó xử với mẹ cậu mà cậu sẽ ít liên lạc với tôi."
"Tôi sẽ không thế đâu."
Phùng Duệ Hiên cười: "Mong là vậy nhé!"