Hạ Thụy cứ tưởng anh họ sẽ đi ngay trong ngày mai, ai dè đâu anh họ đến nhà cậu tá túc là vì vợ đi du lịch với hội bạn thân, có khả năng sẽ phải ở nhà cậu 3,4 ngày gì đó. Ban ngày anh họ đi làm, mà bé con nhà anh năm nay lên lớp 1, hiện tại chưa đi học, thế là Hạ Thụy ở nhà trông nó luôn.
Cháu họ là một cô công chúa ngoan ngoãn, xinh xắn, tên là Tiểu Hi, Hạ Thụy trông cháu cũng đỡ vất.
Nhưng ngồi nhà chơi được 1 ngày thì chắc cô nhóc cũng chán, gợi ý Hạ Thụy đi chơi.
"Chú Hạ Thụy ơi, bạn cùng lớp con bảo, bạn í từng được đi một cái công viên giải trí to lắm luôn á, con cũng muốn đi nữa."
Hạ Thụy nghĩ nghĩ, cuối cùng hỏi: "Thế hai chú cháu mình đi chơi nhé, chơi cả ngày con sợ mệt không?"
Tiểu Hi lắc đầu: "Con là người khỏe nhất trong lớp đó."
Hạ Thụy lấy con xe điện màu vàng lâu ngày không đi xếp xó trong gara ra, rồi đội mũ bảo hiểm cho Tiểu Hi và mình, kêu cô nhóc ôm mình thật chặt, sau đó hai người khởi hành đi công viên giải trí.
Công viên giải trí cách nhà khoảng vài km, nhưng không có nhiều đoạn rẽ cho lắm, đường phố cũng vắng vẻ nên chỉ một lát là đến nơi.
Hạ Thụy đi gửi xe rồi vào mua vé. Tiểu Hi còn nhỏ xíu nên vé free, chỉ mất tiền vé của Hạ Thụy.
Tiểu Hi muốn chơi chỗ nào Hạ Thụy đều vui vẻ dẫn đi, còn mua kẹo bông cho ăn, phải nói là cậu cực kỳ chiều trẻ con.
Tiểu Hi chơi được vài trò thì có vẻ mệt, thế là vừa ăn kẹo bông vừa ngồi nghỉ trên xích đu, lắc lắc hai bím tóc xinh xắn. Hạ Thụy ngồi bên cạnh lau mồ hôi, vuốt lại mái tóc cho cô bé.
Hai chú cháu đang ngồi, đột nhiên Hạ Thụy nghe thấy có tiếng của bé con nào đó đang gọi cậu.
"Hạ Hạ ơi!"
Hạ Thụy nghe xong biết ngay là ai, ngó quanh ngó quất xem, thế là thấy Bánh Bột ở đằng sau đang được nhân viên của công viên giải trí nắm tay đi đến.
"Bánh Bột, em đi với ai vậy?"
Lúc gần đến thì Bánh Bột rút tay ra khỏi bàn tay của anh nhân viên rồi lon ton chạy đến, ngồi bên cạnh Hạ Thụy.
Nhân viên kia là người của công viên giải trí, anh ta hỏi: "Cậu là người quen của bé này hả?"
Hạ Thụy: "Vâng, có chuyện gì vậy anh?"
Anh nhân viên chưa kịp trả lời, Bánh Bột đã nói: "Hôm nay cô bảo mẫu mới dẫn em đi chơi, nhưng mà em bị lạc mất rồi."
"Thấy thằng bé đi một mình mà trông cứ ngơ ngác, tôi nghĩ chắc nhóc bị lạc rồi nên đến hỏi. Vừa gặp bé ở kia, mới định đưa đến chỗ loa phát thanh để xem người nhà ở đâu thì lại gặp anh." - Nhân viên giải thích cặn kẽ cho Hạ Thụy nghe.
Hạ Thụy nắm tay Bánh Bột: "Bé là con của người quen tôi, anh cứ đi làm việc đi, tôi sẽ đưa bé về."
Như để chứng minh cho anh nhân viên kia tin, Bánh Bột đã nhanh nhảu: "Anh í tên là Hạ Thụy, là bạn của ba con."
Hạ Thụy đưa căn cước công dân ra cho anh nhân viên xem, may là đợt trước lúc ở nhà Chu Vũ Khải nghịch ngợm có chụp chung mấy tấm, tiện đà mang ra cho xem luôn. Lúc này anh nhân viên mới lịch sự chào tạm biệt rồi đi làm việc.
Tiểu Hi ngồi bên cạnh Hạ Thụy, tò mò nhìn người bạn mới. Hạ Thụy thấy vậy liền giới thiệu hai nhóc với nhau, rồi cậu nói:
"Bây giờ Bánh Bột bị lạc mất người nhà em í, nên là chúng mình vào McDonald's ăn gà rán nhé, để Hạ Hạ tiện liên lạc với người nhà của Bánh Bột."
Trẻ con khoái mấy món này nhất, mà McDonald's lại cách công viên giải trí có mấy bước chân nên Hạ Thụy mỗi tay dắt một đứa, trông như bố trẻ đưa hai con đi chơi.
Gọi gà rán, khoai tây chiên với nước ngọt xong, Hạ Thụy hỏi Bánh Bột: "Em có nhớ số ba em không?"
"Dạ nhớ ạ."
Bánh Bột đọc một lèo số của Phùng Duệ Hiên, Hạ Thụy bấm nút gọi, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nhận máy.
"Xin chào, có phải anh Phùng Duệ Hiên không?"
"Là tôi, ai vậy?"
"Bánh Bột bị lạc ở công viên giải trí, tôi tình cờ gặp được nhóc, anh đến đón đi."
Hạ Thụy nghe thấy có tiếng sột soạt, có vẻ Phùng Duệ Hiên nghe xong đang gấp gáp chuẩn bị đi.
"Cậu là Hạ Thụy?"
"Ừm."
"Vậy cậu gửi địa chỉ cho tôi, giờ tôi qua đó liền."
Hạ Thụy gửi địa chỉ cho Phùng Duệ Hiên, sau đó cúp máy, nói chuyện với Bánh Bột.
"Em bị lạc từ lúc nào?"
Bánh Bột: "Dạ, lúc cô bảo mẫu đưa em đến thì bị quên đồ ở xe, cô bảo em chờ chút để cô quay lại lấy thì em thấy vui quá nên đi loanh quanh, xong rồi.....bị lạc luôn, không biết đang ở đâu nữa."
Hạ Thụy nghĩ chắc cô bảo mẫu kia cũng hốt hoảng, bèn gọi điện cho Phùng Duệ Hiên theo số ban nãy Bánh Bột đọc.
"Anh nói cô bảo mẫu đưa Bánh Bột đi chơi là không phải tìm nữa, nhóc đang ở với tôi rồi."
"Tôi biết rồi."
Hạ Thụy xoa đầu Bánh Bột: "Đợi chút rồi ba em đến."
Không biết Phùng Duệ Hiên đang ở đâu mà vừa gọi điện cái đã phi xe đến, chỉ 10 phút sau khi gọi điện đã đến nơi.
Anh đẩy cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh, Hạ Thụy giơ tay lên ra hiệu mình ở đây.
Khoảnh khắc Phùng Duệ Hiên nhìn thấy Hạ Thụy ngồi đó, một bên là cô nhóc xinh xắn, bên kia là con trai mình vẫn bình an vô sự, anh đột nhiên thấy nhẹ lòng, không còn lo lắng, căng thẳng như ban nãy nữa.