"Không được giết.." Tình trạng giống như đã từng quen biết khiến đáy lòng Phù Niệm Niệm trào lên một cảm giác sợ hãi sâu sắc, đột nhiên nàng cảm giác tay cũng hơi đau. Nhưng mà cuối cùng câu này đến vẫn trễ một chút, Phù Niệm Niệm còn chưa nói xong thì Phù Oanh Oanh đã mất mạng dưới lưỡi đao.
Tô Huyên giương mắt liếc nhìn Phù Niệm Niệm trên sườn núi, hắn mang theo mặt nạ, biểu cảm hoàn toàn bị che khuất, nhưng ánh mắt hắn lại gắt gao nhìn chằm chằm nơi Phù Niệm Niệm với Nhiễm Chính đang đứng, rõ ràng có oán hận với hai vị khách không mời mà đến này.
Phù Niệm Niệm lập tức hoảng hốt, nàng nhớ tới chủy thủ của mình nhiều lần bị Tô Huyên ngăn cản, bây giờ Tô Huyên còn mang theo đao, càng khó có thể đối phó.
Phù Niệm Niệm biết mình với Nhiễm Chính tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Huyên, muốn chạy càng sớm càng tốt. Nàng vội vàng kéo tay Nhiễm Chính muốn nhanh chóng rời đi, đáng tiếc nhìn không kĩ, quay đầu dưới chân liền đạp hụt, trực tiếp lăn từ trên sườn núi xuống.
Nhiễm Chính chưa kịp túm, dứt khoát cùng nhau lăn xuống ngăn cản Phù Niệm Niệm, miễn cho nàng đâm vào thi thể Phù Oanh Oanh, lại đưa tay che mắt Phù Niệm Niệm nói: "Đừng nhìn."
Hắn có thể cảm giác được Phù Niệm Niệm trong ngực không khống chế nổi run rẩy, hắn cũng biết, tình cảnh này giống như một cây gai đâm ngược vào lòng Phù Niệm Niệm, cho dù thời gian trôi qua đã lâu, nhưng bóng ma của chuyện này vẫn khó mà quên được.
Trong mắt Nhiễm Chính không khỏi hiện lên một tia đau lòng, hắn ôm lấy Phù Niệm Niệm nhẹ giọng trấn an: "Niệm Niệm đừng sợ, có ta ở đây."
Hắn nhanh chóng đứng dậy, ngăn Phù Niệm Niệm ở phía sau, lại dùng ánh mắt cảnh cáo mà nhìn Tô Huyên trước mặt: "Tốt nhất ngươi đừng có tiếp tục đi lên phía trước."
Tô Huyên cười lạnh một tiếng, giơ đao còn đang nhỏ máu lên: "Đây là thái độ mà ngươi cầu xin ta tha mạng sao?"
Thần sắc Nhiễm Chính như thường, lạnh nhạt nói: "Ta chỉ là hi vọng ngươi không nên tự tìm phiền phức."
Phù Niệm Niệm vô thức gắt gao siết chặt giữ lấy eo Nhiễm Chính, cả người đều đắm chìm trong nỗi sợ hãi, nhưng tình cảnh vừa rồi khiến nàng cảm thấy là lạ ở chỗ nào, cho nên nàng không ngừng cố gắng nghĩ lại, rốt cục cũng phát hiện chút manh mối.
Nàng tràn đầy đề phòng nhìn Tô Huyên, giọng nói run run ở bên tai Nhiễm Chính nói: "Không, người kia không phải Tô Huyên.. Hắn.. Trên tay hắn không có sẹo.."
Tay Nhiễm Chính hơi xiết chặt lại, lại ý thức được bây giờ Phù Niệm Niệm không nhìn thấy lòng bàn tay của mình, vẻ mặt mới trầm tĩnh lại. Hắn thấp giọng nói với Phù Niệm Niệm: "Đợi chút nữa ta bắt hắn lại, nàng cũng nhanh chút chạy lên trên sườn núi, cưỡi ngựa tìm Dụ Vương trở về."
"Không được, hắn có đao." Phù Niệm Niệm dứt khoát cự tuyệt: "Ngươi sẽ không toàn mạng."
"Nghe ta, đi tìm Văn Điều, nếu không.." Nhiễm Chính cau mày một cái, khẽ đẩy Phù Niệm Niệm, để nàng cách mình xa một chút.
Đao Tô Huyên đã treo ở trước mặt Nhiễm Chính: "Chỉ bằng các ngươi mà có thể chạy trốn sao?"
Nhiễm Chính mới vừa quan sát xung quanh nơi này, gần đó có một khe núi, bị cành lá che lấp, khiến người ta khó phát hiện. Nhưng khe núi này sâu bao nhiêu, rơi vào sẽ trượt bao xa, đáy lòng của hắn cũng không đoán được. Trước mắt tình huống nguy cấp, nếu muốn làm cho Phù Niệm Niệm lông tóc không thương rời đi, lại không để cho người khác biết thân phận của mình, Nhiễm Chính dứt khoát quyết tâm đẩy Tô Huyên cùng nhau lăn xuống khe núi.
Bên tai chỉ còn lại tiếng kêu tê tâm liệt phế của Phù Niệm Niệm, Nhiễm Chính không để ý tới quay đầu nhìn, hắn gắt gao túm lấy Tô Huyên giả hoàn toàn tuột xuống.
Hai người đều dính đầy bùn đất, cũng không biết lăn bao xa cuối cùng cũng khó khăn mà dừng lại. Tô Huyên đá văng Nhiễm Chính ra, cầm đao chống đỡ đứng dậy: "Thật đúng là phu thê tình thâm, nhưng mà coi như Phù Niệm Niệm chạy được thì có thể thế nào? Ngươi phải chết, còn nàng ta sớm muộn gì cũng phải chết."
Nhiễm Chính cúi thấp đầu chậm rãi bò dậy, mệt mỏi hỏi: "Vì sao giết Phù Oanh Oanh?"
"Nàng ta vô dụng, đương nhiên nên giết." Tô Huyên lạnh lùng nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn sống ở ngoài kinh, thì vẫn có thể có vài ngày sống tốt, đáng tiếc.."
Nhiễm Chính lắc đầu: "Phù Oanh Oanh thay ngươi thám thính tin tức, thay ngươi trộm văn thư phác thảo của ta, xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ ngươi, ngươi lại đối xử với nàng ta như vậy?"
"Hóa ra ngươi cũng biết?" Giọng nói Tô Huyên càng trở nên hung ác: "Vậy thì càng không có khả năng để lại đường sống cho ngươi, Nhiễm Chính ơi Nhiễm Chính, ngươi nói ngươi phí hết tâm tư thi khoa cử làm học sĩ, ở quan trường thông minh cả một đời, kết quả lại làm được cái gì? Còn không bằng ngươi cứ ở lại biệt trang ở ngoại ô, tốt xấu gì cũng có thể chết già."
Nhiễm Chính cười nhẹ phủi bùn đất lá cây trên người: "Nếu ta ở lại biệt trang, làm sao còn có thể gặp được tứ thẩm tốt như Phù Oanh Oanh? Càng không có biện pháp dùng văn thư giả lừa gạt các ngươi, để các ngươi tưởng rằng địa vị Hoàng Thượng bất ổn, nên mới vội vã động thủ."
Tô Huyên ngẩn người: "Quả nhiên Hoàng Thượng biếm ngươi ra kinh là giả?"
Nhiễm Chính ngửa mặt lên, sự lo âu và kinh ngạc vừa rồi đã không còn thấy chút bóng dáng nào, khóe miệng của hắn vẫn nở nụ cười ấm áp như ngày xưa: "Ngươi không phải cũng là giả sao? Lừa gạt Phù Oanh Oanh đối phó với Nhiễm gia, giá họa cho Tô Huyên?"
Tô Huyên bị phơi bày chân tướng, đột nhiên hắn cầm đao chém về phía Nhiễm Chính: "Ngươi muốn chết."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nhiễm Chính nhanh chóng bắt được tay Tô Huyên, trở tay quay lưỡi đao lại đâm về phía cằm Tô Huyên, lực đạo của hắn cực lớn, vừa ổn định vừa chuẩn xác, trực tiếp đâm khiến Tô Huyên liên tiếp lui về phía sau, khiến cho mặt nạ cũng bị bay ra.
Nhiễm Chính nhẹ nhàng vung tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trước mắt, tuyệt không phải là vẻ mặt ngoài ý muốn: "Tứ thúc, ngươi không có bọ cánh cam thì cũng đừng ôm đồ sứ sống. Dù sao Tô Huyên cũng là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, công phu nào có yếu kém như vậy? Ngươi thật sự cho rằng chỉ cần cầm đao thì có thể muốn làm gì thì làm? Thật cho là mang theo mặt nạ thì có thể giấu diếm được tất cả mọi người?"
Nhiễm Mính cau mày lau máu trên khóe miệng, đột nhiên cười ra tiếng: "Ta thật sự nghĩ không ra, cái thân thể yếu ớt này của ngươi lại còn có thể tập võ?"
"Tứ thúc lại nói sai rồi, quả thật thể chất Nhiễm Chính yếu ớt khó tập võ, nhưng ta thì không giống." Nhiễm Chính nhíu nhíu mày.
Vẻ mặt tươi cười của Nhiễm Mính lập tức biến mất, hắn trừng mắt chất vấn: "Ngươi không phải.. rốt cuộc ngươi là ai?"
"Tứ thúc sợ cái gì? Sợ ta biết Nhiễm Chính sao lại là ma bệnh? Sợ ta biết có người đẩy hắn xuống nước vào trời đông giá rét kém chút dìm hắn chết? Đúng không?" Nhiễm Chính vẫn tươi cười như cũ.
Chuyện cũ còn loáng thoáng ở trước mắt, ánh mắt Nhiễm Chính còn mang theo tia thương tiếc. Nhiễm Chính thực sự có thân thể yếu ớt, chưa được hai mươi đã buông tay nhân gian, cũng chính là bởi vậy hắn mới có cơ hội thay mận đổi đào này, lấy thân phận của Nhiễm Chính sống bảy năm. Cũng là bảy năm này, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ Nhiễm Chính chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt trong mắt mấy vị thúc thúc này, chính là vì lúc nào cũng nhắc nhở bọn hắn đều chỉ là con thứ.
Trên mặt Nhiễm Mính không có chút xấu hổ nào, hắn lạnh lùng nói: "Khó trách ngươi còn có thể sống được hồi kinh, hóa ra ngươi căn bản cũng không phải là Nhiễm Chính. Chẳng qua cứ xem như ta đẩy hắn thì thế nào? Ai bảo hắn thi một phát liền trúng? Ai bảo hắn cưỡi lên đầu ta? Cha hắn chèn ép chúng ta nhiều năm như vậy còn chưa đủ, còn muốn sinh thằng nhãi con đến chọc chúng ta, toàn bộ Nhiễm gia chỉ có đại phòng liền đủ rồi, còn lại chúng ta ngay cả bài trí cũng không bằng."
Nhiễm Chính lắc đầu: "Chính ngươi mới không thể so được, hạ độc thủ với cháu ruột mình? Tứ thúc, ngươi thật đúng là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, thật sự là nhân tài Đại Minh ta."
"Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đã đẩy một lần, đương nhiên ta phải giết chết ngươi mới có thể tiêu trừ đại họa trong lòng ta." Nhiễm Mính hung tợn nói: "Đáng tiếc vận khí ngươi quá tốt, ta vẫn chưa thể thành công."
Nhiễm Chính cười nhạo: "Ngươi làm gì ta cũng không quan tâm lắm, đây là chuyện trong nhà. Nhưng ngươi khích bác Phù Oanh Oanh đi hại Niệm Niệm, bản thân cũng không chỉ động thủ một lần, thực sự khiến ta không thể nhịn được nữa."
Nhiễm Mính không để ý Nhiễm Chính: "Thật không biết rốt cuộc Nhiễm Chính tìm được vật thay thế như ngươi từ đâu, cho là mình luyện chút công phu là đã vô địch thiên hạ, thật sự là đáng yêu khiến cho người ta muốn cười. Ngươi không thể nhịn được nữa thì có thể thế nào? Ngươi có thể giết ta sao?"
"Tứ thúc, a, không đúng." Khóe miệng Nhiễm Chính càng cong hơn, hắn như không có việc gì lắc đầu: "Đời này vốn không nên gọi ngươi bằng tiếng Tứ thúc này, thế nhưng lại không có cách nào, ai bảo ngươi với nhị phòng làm hại nhà chúng ta nhà tan cửa nát, làm hại ta một lòng chỉ muốn báo thù, ngươi cứ nói đi? Tiểu cữu cữu?"
Trong nháy mắt trong đầu Nhiễm Mính trở nên trống không, một câu tiểu cữu cữu quanh quẩn không thôi ở lỗ tai của hắn. Trên đời này người gọi hắn là cữu cữu chỉ có một, Nhiễm Mính có chút không thể tin ngẩng đầu quan sát Nhiễm Chính, lầm bầm thì thầm tên thật của hắn: "Tô Huyên.. Đây không có khả năng.. Ngươi không phải bị rạch mặt, rót than, lưu vong sung quân, bảy năm trước đã chết ở nơi chướng khí mù mịt.."
Nhiễm Chính rất nhanh đã tiến lên ép Nhiễm Mính đang thất thần xuống mặt đất, bóp cổ của hắn cười hỏi: "Lừa gạt những kẻ ngốc thôi, ngươi lại thật sự tin?"
"Không thể nào.." Nhiễm Mính trợn to mắt như muốn nứt, giọng nói khàn khàn: "Chuyện này không thể nào, ta tuyệt đối sẽ không đến nỗi ngay cả mặt của ngươi cũng không nhận ra."
Nhiễm Chính vẫn mặt mày cong cong như cũ, cười tràn đầy vô hại, nhưng tay bóp cổ Nhiễm Mính cũng không thả lỏng một chút nào: "Ngươi nhận ra là dáng vẻ bảy năm trước của ta, bảy năm cũng để một cây phát triển che trời, chẳng lẽ người sẽ không thay đổi sao?"
"Ngươi đối đầu với Tô Huyên trên triều đình.. Các ngươi căn bản chính là một người.." Con ngươi Nhiễm Mính đột nhiên co lại, từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể tin được, nhưng lại không thể không chấp nhận, cho nên hắn chậm rãi nắm chặt thanh đao.
"Lại nói, nếu không phải là bị lưu vong sung quân, ta cũng không có một thân công phu như bây giờ. Ngươi biết nơi chướng khí mù mịt như Nam Man có bao nhiêu hung tàn không? Nếu ta giống ngươi miệng cọp gan thỏ, sợ là đã sớm không nhìn thấy ánh nắng mặt trời." Nhiễm Chính vừa nói vừa dùng đầu gối đè chặt tay Nhiễm Mính, mạnh mẽ làm Nhiễm Mính buông đao ra, Nhiễm Chính trở tay cầm đao lên, không chút do dự nào, một đao đâm xuyên mu bàn tay Nhiễm Mính.
Trong nháy mắt đau đớn từ trong xương truyền tới làm Nhiễm Mính không thở nổi, càng nuốt không trôi một hơi này, thế nhưng sự phản kháng của hắn ở trước mặt Nhiễm Chính tựa như hạt cát trong sa mạc, hắn cảm thấy mình như con rối, chỉ có thể bị Nhiễm Chính khống chế trong lòng bàn tay.
Tay Nhiễm Chính càng bóp càng chặt, khiến mặt Nhiễm Mính bị nghẹn đến đỏ bừng mà vẫn không muốn buông ra, trên mặt hắn còn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt đằng đằng sát khí, rõ ràng có thể xé Nhiễm Mính thành hai đoạn.
Nhiễm Mính cố gắng thở phì phò, mắt đỏ bừng đứt quãng nói: "Ngươi không thể giết ta.. Ta.. Biết.. Chuyện Đàm thị.."
Trên đời này có vô số Đàm thị, nhưng Nhiễm Chính vừa nghe liền biết Nhiễm Mính đang nói đến mẫu thân Phù Niệm Niệm. Nhiễm Chính không lên tiếng, tay lập tức buông lỏng.
Cuối cùng Nhiễm Mính cũng có cơ hội thở dốc, hắn hít sâu mấy hơi: "Phù Oanh Oanh từng nói, lúc trước Đàm thị là nữ tử phong trần mãi nghệ, năm đó Nhiễm Vinh coi trọng cũng là nữ tử phong trần, huống chi năm đó ta nghe được Nhiễm Vinh từng gọi một tiếng Thi Vận, Thi Vận không phải khuê danh của Đàm thị sao? Trên đời này sao có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?"
"Ít nói lời vô ích." Thần sắc Nhiễm Chính lạnh lùng.
"Ta có thể nói, nhưng phải đợi ta sống sót đi ra khỏi nơi này." Nhiễm Mính híp mắt lộ ra một nụ cười đắc ý, hắn biết, coi như Nhiễm Chính động tay một chút là có thể bóp chết hắn, thế nhưng chỉ cần tin tức có Đàm thị bên người, hắn luôn có mạng để sống, cuối cùng Nhiễm Chính cũng không thể làm gì hắn.
Đang do dự thì không ngờ Văn Điều đã mang đám người lên núi, một đám người không khách khí chút nào chế ngự Nhiễm Mính, lại chỉ nghe được hắn phát ra tiếng cười trầm thấp.
Nhiễm Chính liếc nhìn hắn một cái, nói với Văn Điều: "Đừng giết hắn, mang về."
Tiếng cười Nhiễm Mính càng lúc càng lớn: "Hươu chết vào tay ai, vẫn còn chưa biết, ta cũng đã biết được bí mật của ngươi, cuối cùng ngươi vẫn không giết được ta, ha ha ha."
Vẻ mặt Nhiễm Chính không thay đổi: "Ngày sau không cần để hắn tiếp tục nói chuyện, cắt đầu lưỡi hắn đi."
Nhiễm Mính sững sờ, đang muốn cá chết lưới rách nói ra thân phận thật sự của Nhiễm Chính, Văn Điều đã tiến lên một bước nắm miệng Nhiễm Mính, xe nhẹ đường quen dùng sức một phen.
Nhiễm Chính ngồi xổm xuống, cười lau một miệng đầy máu cho Nhiễm Mính: "Tứ thúc, chỉ cần ngươi nói ra câu đầu tiên, chuyện sau đó ta có thể tự điều tra. Nói cho cùng, ta cũng không phải không giết được ngươi, ta chỉ là cảm thấy không thể để cho ngươi chết quá dễ dàng, đúng không?"
Hai mắt Nhiễm Mính trợn lên, không nghĩ tới Nhiễm Chính sẽ ra tay với hắn như vậy. Đắc ý trong mắt của hắn thoáng chốc hóa thành hư không, chỉ có thể oán hận Nhiễm Chính, kêu to mơ hồ không rõ, thế nhưng không ai có thể nghe được hắn đang nói cái gì, cho dù hắn kêu lớn tiếng đến đâu, cũng đã định sẵn là chỉ có thể phí công.
Spoil chương sau:
Phù Niệm Niệm chỉ nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục để ý đến Văn Điều, nàng ngồi ở bên giường chỉnh lại búi tóc cho Nhiễm Chính, lại lau vết máu trên mặt Nhiễm Chính.
Động tác của nàng chậm rãi, vô cùng cẩn thận: "Chàng không phải luôn luôn gọn gàng sạch sẽ sao? Hôm nay sao lại bẩn như vậy nha?"
Nàng vừa nói đã nghẹn ngào, tay nắm lấy góc áo Nhiễm Chính càng ngày càng dùng sức: "Mai Mai, nếu chàng còn không tỉnh lại, sau này ta làm điểm tâm gì cũng không cho chàng ăn nữa."
"Chàng tỉnh lại đi." Nàng nhịn không được nữa nước mắt rơi xuống, cuối cùng nằm ở bên người Nhiễm Chính khóc lên.