Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 35




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt với thái độ chuyển biến của Kỷ Vô Hoan, trong lòng Nhiếp Uyên giật mình.


Chẳng lẽ cậu ta nhận ra rồi?!


Trong vài giây ho khan hắn tự xác nhận một lần.


Kiểu tóc?  Hắn đã đến chỗ thầy Tony cạo kiểu tóc mà hắn cho là thời trang nhất.


Đằng sau tai và sau gáy đều cạo hết, tạo ra kiểu chữ z đồng thời để lại chút tóc mái.


Quần áo?  Nhiếp Uyên đối chiếu với giáo trình trên Weibo, mua hết tất cả những quần áo đang mốt.


Giày của hắn là giày thể thao huỳnh quang, chỉ cần tích điện là có thể sáng lên.


Vậy còn mặt?


Trò chơi khối Rubik có thể tự đặt giao diện, nhập một vài từ khóa là có thể tạo ra khuôn mặt ngẫu nhiên.


Trước kia mặt Nhiếp Uyên thuộc tính thống nhất là người bình thường, điệu thấp, người qua đường Giáp.


Lần này hắn nhập từ “thời thượng”, “soái”, “bình dị”


Có thể nói là hoàn toàn thay đổi phong cách.


Ngay cả tư thế đi đứng và giọng nói cũng bị hắn thay đổi không ít. Lúc hắn đeo khẩu trang đi qua mặt Khỉ, đối phương cũng không nhận ra được.


Cho nên làm sao Kỷ Ngu Ngốc này có thể nhận ra hắn?


Nhiếp Uyên nghiêm túc tự hỏi vài giây, cảm thấy bọn họ không thân thiết đến mức chỉ thông qua cảm giác mà nhận ra.


Cậu ta tuyệt đối không có khả năng nhận ra!


Vì vậy Nhiếp Uyên lập tức bình tĩnh lại, che giấu sự hoảng loạn và kinh ngạc trong đáy mắt, bình tĩnh ngẩng đầu định từ chối cậu ta.


Nhưng lại thấy Kỷ Vô Hoan giống như động vật nhỏ vô hại ngồi xổm trên mặt đất, còn vô tội chớp mắt, tràn ngập chờ mong đưa viên kẹo cho hắn.


Nhiếp Uyên chưa bao giờ thấy Kỷ Vô Hoan làm ra vẻ mặt này, trái tim hắn đột nhiên đập mạnh, lời từ chối đã đến bên miệng cũng bị nuốt trở vào.


Người đàn ông trầm mặc vài giây, nhắc nhở chính mình đang vào vai một người đàn ông thời thượng bình dị gần gũi, không sai, chính là như vậy.


Vì thế hắn yên tâm nhận kẹo của Kỷ Vô Hoan cho vào trong miệng. Thật là ngọt!


Thấy hắn nhận lấy, Kỷ Vô Hoan vô cùng vui vẻ, đôi tay che lấy mặt, đôi mắt sáng như sao sùng bái nhìn hắn: “Anh Lục, hôm nay anh thật lợi hại!”


Nhiếp Uyên thiếu chút nữa lại bị nghẹn. Hắn quen Kỷ Vô Hoan mười mấy năm cũng chưa thấy thằng cháu trai này khen hắn! Đột nhiên nói vậy có chút không quen.


Còn Kỷ Vô Hoan tuy đã biết thân phận của đối phương nhưng lại không xác định Nhiếp Uyên đã nhận ra mình hay chưa.


Trên thực tế trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của cậu và Nhiếp Uyên cực kỳ nhất trí.


Cậu bị nhận ra rồi sao? Kỷ Vô Hoan nghiêm túc tự hỏi.


Kiểu tóc? Kiểu học sinh đơn giản sạch sẽ.


Quần áo? Đồng phục điển hình cao trung của nước Z.


Vậy còn mặt?


Ở ngoài giao diện cậu nhập vào “đáng yêu”, “đơn thuần”, “tuổi trẻ.”


Tuy rằng giờ phút này gương mặt này cũng có thể gọi là tiểu thịt tươi thanh tú nhưng vẫn cách xa khuôn mặt thật của Kỷ Vô Hoan vạn dặm.


Kỷ Vô Hoan tuyệt đối tự tin với diễn xuất của mình. Cậu dám khẳng định sau khi thay đổi như vậy, ngay cả gã trợ lý đi theo cậu suốt ngày cũng không nhận ra được.


Còn về phần tên cũng không hề giống màn chơi trước, nước Z nhiều người họ Nhiếp như vậy, cái tên kỳ quái gì không có?


Trên thực tế Nhiếp Uyên có thể nhận ra cậu là bởi vì hắn quá hiểu tính cách của tên này.


Người chơi cũ phần lớn sẽ không lựa chọn vẻ bề ngoài quá bắt mắt. Trên diễn đàn từng có bài viết về chuyện này, Chương Tuấn Phong cũng đã từng đề cập qua.


Nhưng Kỷ Vô Hoan lại là đóa thủy tiên thịnh thế, nghiêm khắc mà nói cậu cũng không phải là nhan khống. Nhưng lại rất tự luyến, thời còn đi học suốt ngày mang theo gương nhỏ để ngắm mặt mình, sau đó như đi vào cõi thần tiên hết một tiết.


Cho nên làm sao cậu có thể chịu đựng việc mình phải mang khuôn mặt của người qua đường Giáp. Đây chính là vũ nhục đối với cậu.


Vì vậy sau khi Nhiếp Uyên quan sát tất cả những người chơi, hắn liền chú ý đến cậu, đến khi hỏi tên thì hoàn toàn xác nhận.


Chỉ có tên khốn Kỷ Vô Hoan mới dám mắng đểu hắn.


Nhưng Kỷ Vô Hoan cũng không biết Nhiếp Uyên đã sớm nhận ra cậu. Vì vậy để phòng ngừa vạn nhất, cậu vẫn định thử một chút.


“Anh Lục, anh biết không, anh rất giống một người mà em quen ~” Kỷ Vô Hoan ngồi xuống bên cạnh Lục Nguy, đặt hai tay trên đùi, chăm chú nhìn người đàn ông, ngoan ngoãn đến đáng sợ.


Nhiếp Uyên hơi cứng đờ, cũng may lần này hắn có chuẩn bị tâm lý cho nên biểu hiện cũng không quá rõ ràng. Hắn làm ra vẻ tò mò: “Ai vậy?”


“Một người quen ở hiện thực, dáng người của hai anh rất giống nhau.”


Thấy hắn không có gì phản ứng gì kỳ lạ, Kỷ Vô Hoan cuối cùng cũng an tâm. Quả nhiên hắn không nhận ra mình!


Ngẫm lại cũng đúng, Nhiếp Uyên chán ghét cậu như vậy, nếu nhận ra đã sớm đánh nhau rồi, sao có thể cười với cậu.


Thế nhưng Kỷ Vô Hoan cũng không hiểu vì sao lại gặp được Nhiếp Uyên ở màn này?


Căn cứ theo lời Chương Tuấn Phong và Tập Tần nói, Nhiếp Uyên có cấp bậc vô cùng cao trong trò chơi. Thậm chí không ai có bậc cao hơn hắn. Đổi sang cách nói dễ hiểu hơn là, Vương Giả mạnh nhất không có khả năng xứng đôi với tuyển thủ đồng thau. Vì vậy xác xuất bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau trong trò chơi là cực thấp.


Kỷ Vô Hoan hoàn toàn không nghĩ đến hắn xuất hiện ở đây là vì mình. Bởi vì cậu không cảm thấy đối thủ một mất một còn sẽ muốn cùng mình qua cửa. Huống chi bọn họ cũng không có tổ đội nha.


Vì thế nghĩ mãi cũng chỉ có hai khả năng.


Thứ nhất, hệ thống Khối Rubik bị hỏng.


Thứ hai, Nhiếp Uyên tổ đội với người khác.


Nhưng Chương Tuấn Phong từng nói, nếu cùng Nhiếp Uyên tổ đội vào phó bản cấp thấp sẽ gia tăng độ khó cho màn chơi. Hơn nữa hắn sẽ không chỉ hại chết người khác mà còn hại chính mình.


Nhiếp Uyên không giống loại người sẽ mạo hiểm như vậy.


Tuy nhiên đây là lời giải thích hợp lý nhất mà Kỷ Vô Hoan nghĩ ra, đương nhiên cũng có khả năng là hắn có đạo cụ gì đó có thể giải quyết vấn đề gia tăng độ khó này.


Căn cứ vào thông tin trên diễn đàn, trò chơi Khối Rubik có rất nhiều đạo cụ có công năng khác nhau, không chừng thật sự có loại đạo cụ này.


Tuy nghe có vẻ bug, nhưng dù sao Nhiếp Uyên cũng đã qua nhiều màn chơi, nếu hắn có được đạo cụ như vậy cũng không có gì kỳ lạ.


Vì thế Kỷ Vô Hoan đưa ra kết luận: Tròn Tròn quả nhiên có vấn đề!


Hắn tổ đội với ai?


Vì sao hắn phải ngụy trang? Hắn có mục đích gì?


Kỷ Vô Hoan cảm thấy mình sắp bắt được cái đuôi nhỏ của Nhiếp Uyên, thậm chí gấp không chờ được muốn tìm hiểu!


Nhiếp Uyên nghe vậy không khỏi có chút lo lắng, dù sao hắn cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp như Kỷ Vô Hoan. Là một đại lão mỗi ngày chỉ cần vào trong trò chơi có thể muốn làm gì thì làm, hắn không hề có chút niềm tin nào đối với diễn xuất của mình.


Tự nhận là soái ca Metrosexual, Nhiếp Uyên làm ra vẻ tò mò hỏi: “Thật sao? Là bạn của cậu?”


Kỷ Vô Hoan nở nụ cười sáng lạn, đôi mắt cong thành vầng trăng non: “Không phải.”


Nhiếp Uyên cứ tưởng đối phương sẽ không khách khí nói “Là người em ghét nhất ” hoặc là “Một tên khốn nạn” thậm chí là  “Con trai ngoan của ta” vv... thế nhưng lại không phải.


Vậy Kỷ Vô Hoan sẽ nói gì về hắn trước mặt người khác?


Nhiếp Uyên truy hỏi: “Ai vậy?”


Kỷ Vô Hoan đang muốn trả lời thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cậu bị dọa đến phát run, vội vàng núp sau lưng Nhiếp Uyên, cánh tay mềm mại ôm lấy tay hắn, run rẩy nói: “Anh Lục, có, có người gõ cửa……”


Nhiếp Uyên theo thói quen định đẩy cậu ra, nhưng bàn tay mới vươn ra nửa đường thì đối diện với đôi mắt hoảng sợ của Kỷ Vô Hoan. Cảm nhận được thân thể của cậu đang run rẩy, câu “Cút ngay” đến bên miệng hắn đổi thành: “Không sao đâu, đừng sợ.”


Dù sao hiện tại Kỷ Vô Hoan cũng không biết là hắn, Nhiếp Uyên đột nhiên biệt nữu* đến đúng lý hợp tình.


*thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.


Oa! Kỷ Vô Hoan lại là có chút kinh ngạc, cái tên thô bạo ngu ngốc này cũng biết an ủi người khác?! Hắn quả nhiên có vấn đề!


Lúc này ngoài cửa phát ra tiếng mở khóa, vài giây sau một người đàn ông đẩy cửa vào, nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác của họ liền vội vàng xua tay: “Là tôi, đừng lo lắng!”


Wtf, hôm nay thật là trùng hợp.


Ở cùng với bọn họ lại chính là người đàn ông muốn lên xe nhưng lại bị Kỷ Vô Hoan dọa về.


Người đàn ông này trông có vẻ hơn ba mươi tuổi, anh ta mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh biển, trên cổ đeo một cái còi màu hồng. Dáng người anh ta cường tráng, hình như vừa rồi cũng uống rượu, nhưng tửu lượng có vẻ không tồi. Anh ta vừa bước vào đã tự giới thiệu bằng giọng đầy vang dội: “Tôi tên là Trương Tường Tài, là một giáo viên trung học dạy thể dục. Bạn nhỏ, vừa rồi thật sự cảm ơn cậu.”


Nếu không nhờ Kỷ Vô Hoan nói, hiện tại chỉ sợ anh ta đã theo chiếc xe buýt kia xuống đáy vực rồi.


Đôi mắt Kỷ Vô Hoan cong lên thành vòng cung, dáng vẻ hiền lành khiến người dễ dàng buông xuống cảnh giác: “Em là Nhiếp Sanh Cảnh, hiện nay đang là học sinh cấp ba cuối cấp”


Nhiếp Uyên: “Lục Nguy, tôi là huấn luyện viên thể hình.”


Trương Tường Tài gật đầu, sau đó hỏi: “Hai người biết trò chơi Khối Rubik là cái gì không?”


Dựa theo tính cách Nhiếp Uyên, hắn sẽ không có kiên nhẫn đi giải thích cho người mới.


Nhưng khổ nỗi Kỷ Vô Hoan đang ở bên cạnh dùng ánh mắt chó con nhìn hắn chằm chằm. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Đúng vậy anh Lục, trò chơi Khối Rubik rốt cuộc là thứ gì vậy?”


Vì để không bị nhận ra, Nhiếp Uyên đành phải giải thích một lần.


Cũng không biết là do kĩ năng biểu đạt của hắn không tốt hay là Trương Tường Tài không lí giải được. Sau khi Nhiếp Uyên nói xong, anh ta vẫn ngơ ngác.


Nhiếp Uyên đành nhẫn nại giải thích lại.


Trương Tường Tài cuối cùng mới hiểu một chút, lại hỏi: “Khối Rubik thì tôi hiểu, nhưng tại sao lại gọi nó là trò chơi?”


Nhìn thấy trong mắt Nhiếp Uyên tỏa ra sát khí, Kỷ Vô Hoan  không nhịn được cười to ở trong lòng, chờ cười đủ rồi, cậu mới nhớ tới thiết lập học sinh cấp ba của mình, vỗ tay một cái: “Từ từ, em hiểu rồi!”


Trương Tường Tài: “?”


“Thầy từng chơi game trên máy tính chưa?”


“Super Mario, Contra có tính không?”


“Tính nha, trò chơi Khối Rubik này nghe không giống hình thức trò chơi qua cửa sao? Chỉ khác ở chỗ đây là game kinh dị, điểm khen thưởng sẽ đổi thành vàng dùng để mua sắm đạo cụ hoặc là thăng cấp trang bị!” Kỷ Vô Hoan kiên nhẫn giải thích.


Lúc này Trương Tường Tài mới hiểu ra, ánh mắt nhìn Kỷ Vô Hoan đầy tán thưởng. Có lẽ anh ta cảm thấy ở hiện thực cậu chính là một học sinh giỏi.


“Nếu qua cửa trò chơi thì sẽ trở lại thế giới hiện thực sao?”


Nhiếp Uyên: “Có thể, đây là phần thưởng đầu tiên của trò chơi Khối Rubik.”


Kỷ Vô Hoan lúc trước cũng từng nghĩ qua về vấn đề này, vì sao Khối Rubik lại gọi là trò chơi? Có lẽ bởi vì bản chất thật của nó chính là trò chơi qua cửa chăng, còn Khối Rubik thì tồn tại như là một tài khoản trò chơi, có thể bị ăn trộm, trói định, đổi chủ một lần nữa.


Nhưng nếu tử vong trong trò chơi thì ở hiện thực cũng sẽ chết.


Theo như lời Chương Tuấn Phong nói, người chơi tử vong trong trò chơi sẽ trở về thế giới hiện thực dưới dạng thi thể, sau đó sẽ nhanh chóng bị người ta lãng quên.


Ví dụ như thi thể Tống Thiến mà Kỷ Vô Hoan tận mắt nhìn thấy lần trước, cho dù là người nhà hay bạn bè cô ta khi nhắc về cô ta cũng chỉ nhớ cô ta đã chết. Còn cụ thể chết lúc nào, chết như thế nào, cũng không có ai quan tâm.


Khối Rubik dường như có khả năng sửa đổi mọi thứ trên thế giới, nó có thể khiến người đã chết sống lại, cũng có thể khiến quỹ đạo cuộc sống của người chơi trở lại trước khi chết.


Kỷ Vô Hoan nhớ lại lúc trước cậu cũng quen biết một người chết không rõ ràng, người kia cũng là minh tinh có danh tiếng nhưng lại chết rất lặng lẽ. Mãi đến lúc này cậu mới nhớ ra, nói không chừng người nọ cũng là người chơi trong Khối Rubik!


Trương Tường Tài sau khi hiểu ra chẳng những không im lặng mà ngược lại còn hỏi nhiều vấn đề hơn.


Lúc ba người đi rửa mặt ở nhà vệ sinh công cộng anh ta vẫn không ngừng dò hỏi.


“Khối Rubik trông như thế nào? Trò chơi Khối Rubik ra đời như thế nào?”


“Chẳng lẽ nó là công nghệ cao của người ngoài hành tinh?”


“Trong trò chơi thật sự có quỷ sao?”


“Nếu chết trong trò chơi sẽ không trở về được sao?”


“Làm thế nào mới có thể qua cửa?”
……


Mặt Nhiếp Uyên càng ngày càng đen, trên trán nổi đầy gân xanh.


Ngoài mặt Kỷ Vô Hoan ra vẻ học sinh ngoan, nhưng trong lòng lại cười như điên, suýt nữa bị nghẹn đến nội thương.


Chờ đến lúc trở lại trong phòng, Nhiếp Uyên không nhịn được nữa trùm chăn lên nằm xuống.


Nhưng Trương Tường Tài vẫn không thể bình tĩnh lại, anh ta tiếp tục chuyển mục tiêu sang Kỷ Vô Hoan, cũng không biết có phải bệnh nghề nghiệp hay không, anh ta bắt đầu dò hỏi thành tích học của cậu.


Kỷ Vô Hoan đã sớm có chuẩn bị nên trả lời rất trôi chảy.


Nhưng dù sao cũng có bóng ma với trò chơi nên cậu quyết định đi ngủ sớm một chút. Sau khi tắt đèn Trương Tường Tài cuối cùng cũng im lặng.


Thị trấn này ở gần biển cho nên chăn đệm và ga giường rất ẩm ướt, đắp ở trên người nặng trĩu, thậm chí còn có thể ngửi được cả mùi hôi.


Kỷ Vô Hoan nằm một lát cũng không thể sử dụng nhiệt độ cơ thể hong khô chăn mà cái lạnh thì cứ thấm vào da thịt khiến cả người khó chịu.


Dù sao lúc đầu Kỷ Vô Hoan cũng mặt dày đến mức chiếm lợi từ đối thủ một mất một còn của mình, mà lúc này cậu lại đang sắm vai học sinh cấp ba với tính cách chó con dính người. Cho nên cậu càng có thể thoải mái mà bung lụa!


Dù sao Nhiếp Uyên cũng không biết cậu là ai!


Nhiếp Uyên nằm nghiêng trên giường vẫn chưa ngủ, hắn nghe thấy tiếng Kỷ Vô Hoan đang lăn lộn ở giường bên cạnh, vừa định bảo cậu ta yên lặng lại liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi.


“Á!”


Nhiếp Uyên ngồi dậy: “Làm sao vậy?!”


Vừa mới mở đèn pin thì một bóng người đã nhào vào lồng ngực hắn. Cơ thể Kỷ Vô Hoan nhu nhược co thành một đoàn, cả người run rẩy ôm lấy eo Nhiếp Uyên, khuôn mặt dán ở trên ngực hắn, khóc nức nở nói: “Anh Lục, trên gối của em có con sâu!”


“Sâu?” Nhiếp Uyên không hiểu một con sâu thì có gì đáng sợ.


Kỷ Vô Hoan vẫn ôm hắn không buông tay, thậm chí còn nhân cơ hội đặt cằm lên vai người đàn ông, nhỏ giọng nói vào tai hắn: “Hức hức, anh Lục, em thật sự rất sợ…… Em từ nhỏ đã sợ tối, sợ sâu, em có thể ngủ với anh