Chọc Ghẹo Oan Gia Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 6




Màn 1: Biệt thự quỷ sơ sinh- Chương 6

Edit by: JaniceD – overfloral

- ----

Nhiếp Uyên nguyên bản đã bước đến ngay chân cầu thang, bỗng khựng lại.

Rõ ràng vừa rồi nhìn đống thịt nát ấy thì trấn định đến mắt cũng không buồn nháy, giờ đột nhiên anh xoay người về sô pha, kéo lấy tấm vải hoạ tiết tới đắp lên.

Thứ đồ ghê tởm khuất khỏi tầm nhìn, Kỷ Vô Hoan thoải mái hơn nhiều, hai mắt cũng không còn cay như vừa rồi.

Khi ba người đến cầu thang đều cố tình tránh đi vệt máu đặc sệt.

Cũng may cầu thang cũng đủ rộng, không tới mức phải nép vô tường mà đi, nhưng dù vậy bọn họ cũng rất cẩn thận.

Không cẩn thận không được, vừa chết người đấy!

Khi bọn họ đi xuống tương đối mau nên không chú ý, giờ mới phát hiện trên vách dọc cầu thang có treo một chuỗi ảnh chụp, đại khái có tận hai mươi bức.

Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương dừng lại xem xét, Nhiếp Uyên thì trực tiếp đi lên lầu.

Anh muốn đi đương nhiên cậu cũng không giữ, trộm giơ ngón giữa với bóng lưng nam nhân rồi mới quay đầu kiểm tra ảnh chụp.

Kỷ Vô Hoan mở đèn pin di động, phát hiện trong ảnh chụp là nữ chủ nhân nơi này, thoạt nhìn cũng biết đây là ảnh chụp sinh hoạt hằng ngày tại biệt thự, không có gì đặc biệt.

Cậu một bên xem một bên não bổ: “Anh nghĩ xem, có thể nào chúng ta vừa quay đi thì đống ảnh chụp này sẽ bắt đầu chảy huyết lệ không?”

Lâm Cương lập tức rùng mình: “Đệch, cậu im ngay đi”

Kỷ Vô Hoan đột nhiên tò mò hỏi: “Lâm ca, lần đầu anh vào trò chơi cũng thế này à? Trước khi tuyên bố nhiệm vụ còn miễn phí diễn cho xem một đoạn cốt truyện”

“Cốt truyện?” Lâm Cương nhất thời nghẹn lời, nhưng nghĩ lại cẩn thận thì miêu tả vậy cũng đúng: “Thực ra tôi chỉ mới vào trò chơi một lần, đây là lần thứ hai. Lần trước tôi vào thì gặp phó bản trốn thoát đuổi giết.”

Kỷ Vô Hoan bày tỏ hứng thú: “Anh nói rõ một chút”

Lâm Cương nhớ lại liền không thể giấu nỗi sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy: “Khi tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một cái thôn vắng tanh, sau khi tất cả đã đến đông đủ thì thôn trưởng xuất hiện, nói chúng tôi là nghiên cứu viên thăm dò địa hình, hệ thống Rubik nhắc nhở phải ở chỗ này sống sót ba ngày, không được rời khỏi thôn, nghe đơn giản vô cùng nhỉ? Thực ra…”

“Có quái vật?”

“Sao cậu biết!? Có cương thi!”

“Phim đều quay như vậy”, Kỷ Vô Hoan nhún vai, nhéo chóp mũi nhìn Lâm Cương: “Anh Lâm….”

Lâm Cương: “Tôi thật sự không có khăn giấy đâu”

Kỷ Vô Hoan: “……”

Phía trên thang lầu truyền đến một tiếng cười nhạo trầm thấp.

Nhiếp Uyên đã quay trở lại, anh một thân một mình dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra từng phòng.

Xác nhận quái vật kia đã biến mất.

Kỷ Vô Hoan không nhịn được nữa, tỉnh vô cùng mà chạy lên nắm áo Nhiếp Uyên, muốn lau nước mũi, kết quả lần này tay cậu bị anh túm xuống.

Kỷ Vô Hoan bĩu môi, uy hiếp: “Viên Viên, tôi muốn méc ông nội cậu”

Nhiếp Uyên tay đút túi nhẹ nhàng né Kỷ Vô Hoan, vỗ một bọc màu trắng vào mặt cậu: “Đần độn.”

Kỷ Vô Hoan túm cổ tay anh, chụp lấy cái bọc, sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì vui vẻ ra mặt: “Viên Viên quả nhiên vẫn sợ bị ông nội đánh mông”

Nhiếp Uyên khó có lúc nở nụ cười: “Tôi trước hết sẽ đập cậu tới mức kêu ông nội”

Trên lầu, mặt sẹo và nữ tóc ngắn từ căn phòng gần cầu thang ra, nghe tiếng bọn họ thì đi tới.

Lại thấy Kỷ Vô Hoan vẫn đang vừa khóc tu tu vừa lau nước mắt xì nước mũi, cực kì cạn lời.

Mặt sẹo đưa tay ra: “Chào mọi người, tôi là Vương Minh Dương”

Nữ tóc ngắn gật đầu chào hỏi: “Tống Thiến”

Lâm Cương nắm tay Vương Minh Dương, cũng tự giới thiệu, Kỷ Vô Hoan xoay mặt sang chỗ khác chấm nước mắt.

Nhiếp Uyên lạnh nhạt liếc bọn họ: “Tôi họ Nhiếp”

“Trùng hợp thật đấy, trên diễn đàn có một đại thần nổi danh tứ phía trong Trò chơi Rubik, cũng họ Nhiếp”

Nhiếp Uyên không bắt tay bọn họ, vẻ mặt vô vị: “Người họ Nhiếp cũng nhiều”

Đối với thái độ của Nhiếp Uyên, mặt sẹo cũng không để bụng: “Cậu là người mới?”

“Anh là người cũ?”

“……”

Nghe sao cứ quái quái thế nhở?(*)

⊳ Chú thích

(*) Người mới: tân nhân.

Người cũ: lão nhân, a.k.a người già. Anh Nhiếp đang hỏi mặt sẹo kiểu mi có già không =))

Mặt sẹo hơi sượng: “Các cậu có thể yên tâm, quái vật kia đã biến mất rồi”

Nhiếp Uyên: “Tôi biết”

Mặt sẹo: “Vừa rồi bọn tôi đã kiểm tra sơ phòng của người chết kia, hắn một mình một phòng này, ôi chao, chúng ta cứ như vậy mất đi cơ hội hỏi NPC thêm một vấn đề.”

Nhiếp Uyên: “Ờ”

Mặt sẹo: “…. Đống ảnh chụp này có vấn đề gì à?”

Nhiếp Uyên: “Không biết.”

Mặt sẹo: “……”

Chẳng biết có phải ảo giác không, mặt sẹo cứ cảm thấy vị khốc ca này nhìn mình và Tống Thiến không vừa mắt ấy nhỉ?

Hắn đành phải nở một nụ cười tiêu chuẩn thương mại, xấu hổ nhưng không mất lễ phép: “Vậy bọn tôi tiếp tục kiểm tra các phòng còn lại đây”

Chờ mặt sẹo đi rồi, Lâm Cương hiếu kì: “Thế các cậu đều họ Nhiếp à? Anh em hả?”

Nhiếp Uyên chân đang bước bỗng khựng lại, xoay người chỉ vào thanh niên đang đứng một bên giả vô tội: “Cậu ta nói mình tên gì?”

“Nhiếp… Nhiếp Thiểu Năng, Nhiếp Đần Độn…”, dưới cái nhìn chết chóc của khốc ca, Lâm Cương run rẩy trả lời.

Nhiếp Uyên hung tàn trừng người nào đó một cái, nhìn sức lực nghiến răng của anh thì xem chừng đang hận không thể nhai sống rồi nuốt cậu xuống bụng, cố tình Kỷ Vô Hoan lại không có chút cảm giác nào.

Cậu xoa xoa chóp mũi, chậm rãi đáp: “Ừm ừm, cậu ta là em trai của tôi, nào, Viên Viên à gọi một tiếng anh nghe coi”

Kỷ Vô Hoan báo thù thành công!

“Kỷ ngu ngốc.”

Nhiếp Uyên hừ lạnh, xoay người xuống lầu.

Lâm Cương gãi gãi ót: “Hình như cậu ta đang giận lắm.”

“Chuẩn.”

“Không sao à?”

“Cậu ấy giận, tôi vui”, Kỷ Vô Hoan cười cười: “Giới thiệu lại nhé, tôi là Kỷ Vô Địch”

Kỷ Vô Địch cái beep! Lâm Cương còn có thể nói gì đây?

Kỷ Vô Hoan thái độ vốn đang cợt nhả ghẹo Nhiếp Uyên bỗng nhiên như vừa đổi một khuôn mặt khác, khôi phục bình tĩnh hỏi Lâm Cương: “Lâm ca, mặt sẹo vừa nói diễn đàn gì đấy, anh biết không?”

Lâm Cương gật đầu, giải thích: “Biết, cũng là một người chơi lâu năm nói cho tôi, địa chỉ web là ‘Trò chơi Rubik tử vong’ bằng tiếng Anh. Diễn đàn nặc danh, có rất nhiều người đăng bài phân chia vật phẩm, kinh nghiệm qua màn, kỹ xảo, còn mua bán đạo cụ nữa”

“Đạo cụ?” Kỷ Vô Hoan nhớ vừa rồi hệ thống có nói phần thưởng thêm: “Có thể mua bán đạo cụ? Gồm những gì?”

Lâm Cương ngay thẳng lắc đầu: “Tôi cũng không biết, thật ra lần đầu qua màn tôi cũng còn lơ ngơ lắm”

Thân phận thật của Lâm Cương là đầu bếp khách sạn, xui xẻo té lầu nên bị kéo vào Trò chơi Rubik. Về sau nhìn diễn đàn đều bảo, hầu hết người mới mà gặp phó bản trối thoát đuổi giết đều sống không được, xác suất cực thấp, thế nên vận khí của hắn đã tốt lắm rồi.

Lời qua tiếng lại nhưng hai người cũng không đứng yên, tiếp tục lên lầu hai.

Sau đó thấy mặt đất tung tóe máu, nói đúng hơn là một vũng chất lỏng đỏ tươi đặc sệt cùng rất nhiều dấu tay, từ phòng thứ nhất bên trái tràn ra.

Nhớ đến thảm trạng trước khi chết của người nọ, cả hai đều có chút sởn tóc gáy nhưng vẫn cố nén nỗi sợ tiến vào trong phòng.

Trừ thảm trải sàn bị máu nhuộm đỏ sậm, trang trí nơi này giống với căn phòng Kỷ Vô Hoan tỉnh lại lúc nãy, chỉ có điều bàn ghế và tủ đầu giường bị đổ nghiêng ngả, trên mặt đất còn vỏ chai bia vỡ tan tành, có thể thấy người nọ đã chống cự rất kịch liệt.

“Hóa ra là một tên say mèm?”, khó trách.

Thế nhưng giường thì không giống.

Trong phòng của bọn họ có một cái giường dây thép nhỏ cũ nát, nhưng ở đây lại là chiếc giường lớn xa hoa, rất tương đồng với phong cách trang hoàng.

Kỷ Vô Hoan cẩn thận quét một vòng, phát hiện trừ giường thì còn một cái giá đứng rất giản dị, được đặt ở sau cánh cửa, trên đỉnh có ba nhánh móc nối với dây, phía dưới còn có vài cái ròng rọc.

“Đây là gì?”, Kỷ Vô Hoan nhìn sao cũng thấy quen, nhưng không nhớ nổi đã gặp nó ở đâu.

Lâm Cương suy tư một lát: “Giá áo?”

Tuy thiết kế hơi kì quái, nhưng nói thế thì cũng đúng.

Bọn họ mở cánh cửa nhỏ trong phòng ra, đó là một buồng vệ sinh sạch sẽ, trên bồn rửa mặt trống trơn, gương cũng không có.

Đến nỗi khi Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu thì quả nhiên, nơi này cũng rậm rạp búp bê trẻ con.

“Anh nói xem, vì sao lại đi treo búp bê lên trần nhà?” Kỷ Vô Hoan nhướng mày: “Để dưới đất không tiện hơn à? Ít nhất cô ta cũng có thể đổi để ôm, mà trên hành lang và phòng khách lại không treo”

Lâm Cương não bổ một chút hình ảnh kia, run rẩy: “Ai biết đâu, tôi cũng chưa làm mẹ bao giờ”

Kỷ Vô Hoan sờ cằm, đồng ý gật đầu: “Tôi cũng vậy”

Kỷ Vô Hoan nán lại tìm thêm một vòng trong phòng, ngăn tủ và ngăn kéo cũng trống rỗng, họ đoán mặt sẹo hẳn đã kiểm tra một lần nên quyết định ra ngoài, tìm vài phòng nữa nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Ít nhất cũng không thấy một đứa nhóc nào đang nhảy nhót tung tăng.

Mặt sẹo đi trước một bước, Kỷ Vô Hoan ở cách vách có thể nghe tiếng bọn họ mở ngăn tủ rồi thấp giọng thảo luận, nếu có manh mối hay thấy đứa bé thì hẳn đã sớm phát hiện rồi.

Thế nên, khả năng lớn là đứa bé cũng không ở đây.

“Biệt thự này lớn như thế, không chừng còn có đình viện hay vườn hoa gì đó”

Giống lời mặt sẹo nói, không vi phạm nhiệm vụ hệ thống giống người đàn ông say xỉn kia thì sẽ không bị quái vật giết.

Tóm lại Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương từ đầu hành lang bên này đến cuối bên kia cũng không có gì nguy hiểm xảy ra.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ngừng trước hai căn phòng đóng chặt cửa.

“Hai phòng này bị khóa rồi!” Lâm Cương không vặn được chốt cửa, đẩy không ra, lại gõ vài cái cũng không thấy ai đáp.

Kỷ Vô Hoan sờ lên vành tai trái, theo thói quen nghịch khuyên tai rồi nói: “Lâm ca, sức chân của anh khỏe không?”

Lâm Cương: “Hở?”

“Đạp cửa, anh dám không?”

Lâm Cương lắc đầu: “Không dám.”

Nếu là ai khác thì còn có khả năng, nhưng Lâm Cương đã sống qua một màn chơi đối kháng, tận mắt nhìn thấy có người vì chạy trốn mà đá văng cửa nhà người ta, lập tức bị quái vật bên trong kéo vào ăn luôn.

Kỷ Vô Hoan nhún vai: “Tôi cũng không dám.”

Lâm Cương: “…..” Vậy cậu còn nói làm cái khỉ gì!

Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Bọn họ quay đầu, thấy cô bé tên Lý Liên đang cẩn thận đến gần, cố né vết máu trên mặt đất.

Khi đã vượt được căn phòng đầu tiên kia, bước chân cô bé lập tức nhanh hơn, cô gần như chạy chậm tới trước mặt hai người, thở một hơi, hỏi: “Hai anh là… là Kỷ Ngu Ngốc à?”

Nụ cười trên mặt Kỷ Vô Hoan cứng đờ.

Cô bé nhanh chóng nói tiếp: “Cho anh này.” Cô đưa một cái kính mắt cho Kỷ Vô Hoan: “Kính mắt dự phòng của em đó, 1000 độ, cũng tương đương với anh nhỉ?”

Kỷ Vô Hoan nhìn cặp kính mắt, khóe miệng co rút hai giây, cuối cùng vẫn nhận lấy, sau khi cảm ơn thì nở một nụ cười mê người, nháy mắt với con gái người ta rồi chân thành nói: “Rất vui khi được biết em, anh là Kỷ Vô Địch”

Thanh niên hơi cúi người, tươi cười vô cùng dịu dàng.

Lý Liên hơi sửng sốt, vô thức cầm tay người nọ, khi được đôi mắt kia nhìn thì cảm thấy mình cứ như vừa bị điện giật một chút, hơi tê tê.

Sau đó người thanh niên tiếp tục: “Em à, em đừng để ý tên áo gió đen xấu xa kia, hắn biến thái đó”

Lý Liên không nhịn được, bật cười: “Anh ấy nói với em y hệt vậy đó”

Tuy rằng nguyên văn là: “Cậu ta là một tên đần độn”

“……”

Lý Liên nói xong mới nhận ra mình nhỡ miệng, nhanh chóng đổi đề tài: “Hai anh có tìm được manh mối gì không?”

Hai người đều lắc đầu.

Nếu là một đứa bé còn sống sờ sờ thì không thể nào không thấy.

“Có thể nào đứa bé tự trốn đi rồi không?”

“Anh cảm thấy khả năng lớn là đã chết rồi”, Kỷ Vô Hoan khoanh tay: “Nhiều búp bê như vậy, từ khi bị mất con liền làm, dù NPC kia có là quái vật thì cũng đã qua một thời gian thật dài”

Lý Liên giật mình bừng tỉnh, thấy vô cùng có lí: “Vậy ai đã giết bé?”

Lâm Cương bĩu môi: “Tôi cảm thấy là Đỗ Toa.”

Nhắc tới tên của quái vật, Lý Liên liền hơi run, dù gì cũng là một cô bé, có thể gom dũng khí lên đây đã khó lắm rồi, không muốn chết ở cái hành lang kinh dị này chút nào.

“Em xuống trước nhé, kiểm tra phòng khách cùng mấy người nhóm em”

Lý Liên nói xong, quay người đi về theo đường cũ, thấy người đàn ông mặc áo gió đen đứng ở góc thang lầu, đang cẩn thận nhìn ảnh chụp trên tường, còn lấy di động chụp lại.

Thấy cô đi tới, anh hỏi: “Cậu ta nhận rồi?”

“Vâng, sao anh không tự đưa cho anh ấy?”

Nhiếp Uyên cất di động, cực kì thẳng thắn đáp: “Vì tôi vô cùng ghét cậu ta”

Ghét người ta mà còn đặc biệt tìm mình đưa kính cho người ta?

Lý Liên tuy tò mò, nhưng không dám trò chuyện lâu với loại người thoạt nhìn hung dữ thế này.

Vì vậy chỉ để Nhiếp Uyên đưa cô về đại sảnh, sau đó anh xoay người tự mình đi mất.

Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương đang đứng trong một căn phòng, kinh ngạc phát hiện phía sau bức rèm thế mà có cửa sổ!

Chỉ là bên ngoài cửa có gắn lớp chắn an toàn cực kì kiên cố, xung quanh tối đen, không thấy được gì cả.

Cứ như biệt thự đã bị tách biệt với thế giới bên ngoài.

Kỷ Vô Hoan nhìn Lâm Cương đang định gỡ khung chắn ra, im lặng, ngón tay vân vê khuyên tai, bỗng nhiên nói: “Căn biệt thự này hơi kì lạ”

Thân là minh tinh đang nổi, mấy năm nay kiếm không ít tiền, ở thời đại này, hiển nhiên cậu cũng biết đầu cơ bất động sản, sở hữu hai ba căn biệt thự, còn quen nhiều bạn bè có biệt thự cao cấp trong giới, nhưng chưa bao giờ thấy biệt thự nào có bố cục thế này.

Trang hoàng trong từng phòng ít ỏi, phòng khách lớn tới mức bất thường, trống rỗng, vô cùng âm trầm.

“Kì lạ?”, Lâm Cương đương nhiên không get được trọng điểm, nghề nghiệp là đầu bếp bình thường, hắn chưa bao giờ ở biệt thự, tất cả hiểu biết với nó chỉ từ phim ảnh mà ra.

Khi hai người đang nói thì Nhiếp Uyên đến gần, Kỷ Vô Hoan nhướng mày, ngọt ngào gọi: “Viên Viên ơi~”

Nhiếp Uyên lơ cậu đi, nhìn Lâm Cương: “Đừng bậy bạ, nữ chủ nhân đã nói Đỗ Toa thích sạch sẽ”

Lâm Cương nghe xong lập tức bỏ cái ghế dựa xuống, còn cúi xuống thổi bụi trên ghế.

Thấy hai tay bọn họ trống trơn, anh cũng đoán được trong phòng không có manh mối gì, thế là xoay người: “Xuống dưới lầu xem thử”

Kỷ Vô Hoan nhìn mắt kính mình đang cầm, nở một nụ cười với bóng lưng Nhiếp Uyên, cậu chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đuổi theo, thổi nhẹ lên cổ anh, nhỏ giọng hỏi: “Viên Viên đang quan tâm tớ à?”

Nhiếp Uyên: “……”

“Viên Viên ơi, sao không trả lời tớ? Nè nè?”

Cặp mắt đào hoa nheo lại thành một đường cong cong, lông mi nhè nhẹ run, thanh âm Kỷ Vô Hoan ngày càng mềm mại, hơi thở như hoa lan, cuối cùng còn thêm mấy chữ nè vô cùng có ý tứ.

Nhiếp Uyên rất hiếm có biểu cảm quá lớn như thế, nhưng đáng tiếc Kỷ Vô Hoan không kịp nhìn kĩ thì anh đã xoay người.

“Nói chuyện chút đi nào, cô bé kia sao lại giúp cậu thế?”, Kỷ Vô Hoan không tính buông tha anh, cắn môi suy tư: “Không lẽ Viên Viên cậu sắc dụ con gái người ta?”

“Cút!”

“Oa, Viên Viên, cậu lẳng lơ thế!”

————

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp Uyên: Cứ thả thính cho đã đi, tới lúc tôi hold không nổi coi như tôi thua!

Jan có lời muốn nói:

Kỷ Vô Hoan: Viên Viên ngạo kiều! Viên Viên quan tâm tớ nhưng Viên Viên không nói!

*Những khi Kỷ Vô Hoan đang õng ẹo để chọc Nhiếp Uyên thì Jan sẽ để xưng hô tớ – cậu nha*