Cho Vay Để Cưới

Chương 6




Vừa đi ra khỏi cổng. Tôi tìm bóng dáng chú xe ôm, ở đây cũng có nhiều người chạy xe ôm lắm nhưng tôi lại nhìn quanh quan sát để tìm ông chú lần trước đã chở tôi đi. Đi với chú già rồi tôi lại cảm thấy yên tâm hơn so với những người trẻ kia.

Bỗng tôi vừa thấy chú ấy đừng xe trả khách ở ngoài kia liền chạy ra.

_ Chú ơi, chú chở con đi tới nhà hôm bữa nha.

_ Lại là cô à. Thế người nhà cô chưa xuất viện hay sao mà còn ở đây?.

_ Dạ chưa chú. Cậu của con vẫn như thế chưa tỉnh lại.

Ông chú biết mình đã hỏi câu hỏi không đúng lúc, thấy nét mặt tôi thoáng buồn, chú nói.

_ Xin lỗi cô gái nhé. Thôi được rồi. Cô lên xe đi tôi chở đi kẻo nắng.

_ Dạ.

Ngồi lên xe tôi suy nghĩ đến việc về nhà bà nội. Không biết bà đã nhận gì của anh ta rồi. Bỗng tôi nghĩ đến việc sẽ mua một chiếc điện thoại rẻ rẻ để còn tiện liên lạc với anh Hưng, rồi với chú Hùng để gặp ngoại. Tôi liền hỏi chú xe ôm chứ ở đây tôi cũng không rành tiệm điện thoại nằm ở đâu.

_ Chú ơi. Chú có biết gần đây có tiệm điện thoại nào không ạ?

_ Có chứ cô. Cô muốn mua điện thoại hả?

_ Dạ, cháu tính mua cái cục gạch rẻ tiền thôi. Để tiện nghe gọi cho người nhà đó chú.

_ À, vậy để lúc nào đi ngang tiệm đó thì tôi dừng cho cô vào mua nha.

_ Dạ, con cảm ơn chú. Chú thật tốt bụng.

_ Không có gì cô. Nhìn cô tôi lại nhớ con gái của mình. Nó nay 21 tuổi, đang làm ở trên Sài Gòn đó.

_ Vậy sao ạ. Chị ấy đi làm xa chắc chú nhớ lắm. Như con thì lại chẳng còn ba mẹ quan tâm lo lắng cho nữa rồi.

Vừa hay lúc này đi ngang qua tiệm bán điện thoại, chú ấy đừng xe lại rồi nói

_ Đây, cô vào mua đi tôi chờ.

_ Dạ chú chờ con chút nha, con ra liền.

_ Ừ, tôi chờ để còn lấy tiền chứ.

Tôi biết chú ấy trêu nên cười. Rồi đi vào trong tiệm mua. Đúng là hai lúa lên phố. Nói thật vào trong này tôi chỉ muốn chọn những cái điện thoại màn cảm ứng thôi, nhưng khi nhìn vào bảng giá của nó thì đành ngậm ngùi nhìn mà bước qua xem như chưa từng thấy. Cuối cùng tôi hỏi giá của chiếc cục gạch Nokia 1280, nghe anh chủ nói thì cũng vừa túi tiền mình nên tôi quyết định chọn nó, và mua thêm một cái sim Mobi để lắp vào nửa.

Anh chủ tiệm lắp sim vào đàng hoàng cho tôi xong thì bảo tôi nhớ số điện thoại của ai không thì bấm gọi thử để kiểm tra máy. Mà cũng may là trước khi đi anh Hưng cũng nhắc tôi có gì thì gọi vào số điện thoại này cho anh. Nên tôi đọc lui đọc lại cho nhớ. Thế là tôi đọc cho anh chủ bấm vào. Đúng là lần đầu xài nên không được quen cho lắm. Bỏ điện thoại lên tai nghe thì thấy tiếng chuông đang đổ. Một vài giây sau có người bắt máy.

_ Alo. Ai vậy?.

_ Anh Hưng hả ?

_ Vâng là tôi. Mà ai vậy?.

_ Em nè, Thuỳ Dương đây ạ.

_ Ủa, em lấy máy ai gọi vậy, à mà không phải, không lẽ em mua máy mới à?.

_ Hihi dạ em mới mua để tiện liên lạc. Thôi em tắt máy đây. Em đi về nội đã.

_ Ừ.

Lúc sau chuẩn bị đi về thì tôi luyến tiếc mấy em máy kia nên vẫn nhìn chúng rồi thầm nghĩ ” Ôi trời lần đầu tui xài điện thoại, sau này có tiền tôi sẽ rinh một em cảm ứng để có thể chụp hình lưu lại những kỉ niệm đẹp của thanh xuân và hình của bà ngoại với cậu”.

Bước ra ngoài, tôi cùng chú xe ôm đi thẳng về hướng nhà bà nội. Tầm hai mươi phút thì cũng tới nơi. Vẫn như lần trước tôi kêu chú ấy đứng chờ. Rồi một mình đi vào trong.

Thấy tôi đi vào mấy con chó lại sủa rộn ràng cả lên. Bà nội nghe thấy thì từ trong đi ra. Chắc bà cũng phải ngạc nhiên lắm vì hôm nay tôi lại đến đây.

_ Cháu chào bà.

_ Đến đây làm gì nữa thế?. Tao không có tiền đâu mà cứ đến đây.

Tôi không vội trả lời lại bà mà việc đầu tiên khi về đây lúc nào cũng thế. Tôi đều đến trước bàn thờ lấy nhang rồi thắp lên cho ba mẹ và em Bon đã. Sau đó mới chậm rãi nói.

_ Con cũng đã đủ lớn để biết được bà nội có tiền hay là không.

_ Vậy chứ nay mày đến đây để làm gì, nói nhanh đi rồi về cho tao nghỉ ngơi.

Tôi không nghĩ ra nỗi đây là bà nội của mình nữa. Sao mà đến tận bây giờ bà vẫn luôn ghét tôi, xem tôi như là cái đinh trong mắt vậy. Với một đứa cháu gái ruột thịt của mình mà sao lại nói toàn là lời khó nghe đến đau tận đáy lòng.

_ Bà nội, sao bà lại ghét cháu thế?. Dù gì đi nữa cháu là con gái của ba Cường cũng là cháu gái duy nhất của bà mà?

_ Mày hỏi vì sao à?. Vậy để tao nói cho mày biết. Mày là một con vịt giời vô dụng, chính vì mày mà con trai tao mới chết.

Bà nội vừa nói mà nhìn tôi bằng ánh mắt căm ghét và thù hận. Bà lại nói tiếp:

_ Tại sao mày lại là người sống sót, còn con và cháu đích tôn của tao lại chết hả?. Tại sao mày lại cướp đi đứa con trai duy nhất của tao.

Tôi nghe những lời nói đó thì tưởng chừng như là hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình vậy. Tôi đau lắm, đau đến muộn nghẹt thở.

_ Bà nội nói vậy mà nói được ạ. Ba mẹ và em cháu mất đi, cháu là người chứng kiến nên ám ảnh và đau lòng lắm bà biết không?. Chuyện tai nạn là xui rủi chứ thâm tâm cháu đâu có muốn nó xảy ra với chính gia đình của mình mà bà lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cháu

Nói ra một tràng rồi. Tôi không nghĩ nhiều nữa mà đi trực tiếp vào vấn đề mà tên Mạnh đã nói luôn:

_ Còn nữa, bà nội cho cháu biết chuyện tiền và vàng mà Duy Mạnh cháu bà Lê nói là như thế nào? Có phải bà đã nhận tiền của nhà anh ta không?.

Trong đáy mắt bà Hai thoáng tia bất ngờ, bà không nghĩ rằng tôi lại biết việc đó nhanh như thế. Bà nghĩ chắc là Mạnh đã nói với tôi nên bà nội không giấu giếm được nữa mà quát lên.

_ Ừ đó, tao đã nhận tiền của nhà bà Lê đó. Thì sao. Mày là cháu gái của tao nên việc gả mày cho ai thì phải do tao quyết định.

Tôi không biết mình đang nghe gì nữa đây. Bà nội nói gả tôi sao?.

_ Bà đang nói gì vậy?. Ai gả, gả cho ai?

_ Gả mày cho thằng Mạnh nhà bà Lê chứ không lẽ là gả tao.

Tôi đến giây phút này dường như đã hết sức chịu đựng rồi. Tôi vừa khóc vừa nói.

_ Ngày đó bà là người đuổi cháu đi, bà không thèm nhận cháu. Giờ bà nói bà có quyền gả cháu cho người ta trong khi chưa có sự đồng ý của cháu, rồi cả việc bà nhận tiền rồi vàng nữa. Bà làm vậy có quá đáng không?. Bà nói gả cháu đi lấy chồng hay là bà ” Bán” cháu cho người ta hả.

Không thể đứng vững được nữa, tôi quỳ sụp xuống nền nhà mà ôm ngực khóc.

_ Bà nội sao bà nhẫn tâm với cháu vậy?. Bà làm vậy không sợ cháu buồn sao?.

Bà Hai lúc này cũng không nói gì, thật ra trong thâm tâm bà, bà luôn muốn đối xử với cháu mình một chút. Nhưng nghĩ lại bà Hai vẫn không vượt quá được sự thù hận trong con người mình.

_ Mày làm gì mà phải làm quá lên thế. Được gả vào nhà bên đó có mà sướng lên ấy chứ ngồi đó mà khóc lóc. Nhà bà Lê vừa giàu lại có nhiều công ty, đất đai nhà cửa. Mày về đó làm dâu chỉ việc ngồi hưởng thôi. Vậy là quá hời rồi. Bao nhiêu nhà muốn mà không được đấy.

_ Nếu bà đã nói thế thì cháu không còn gì để nói. Bà nhận rồi thì bà tự chịu đi. Cháu không đồng ý lấy anh ta. Bà đem trả lại số tiền vàng ấy đi. Còn về tiền mà cháu nợ anh ta, cháu sẽ tìm cách.

Nói rồi tôi đứng dậy để bước đi về. Nhưng chỉ mới đi được mấy bước thì bà nội tôi sau lưng lại quỳ xuống đất rồi van xin tôi. Bà đổi cách xưng hô một cách chóng mặt làm tôi nhất thời không đỡ nổi.

_ Dương, cháu hãy đồng ý lấy thằng Mạnh đi nếu không thì…

Tôi nghe bà nội gọi thì quay người lại, bất ngờ thấy bà quỳ dưới đất như thế thì vội chạy tới đỡ bà lên.

_ Bà làm gì thế, đứng lên đi rồi nói. Người ta nhìn thấy thì lại nói cháu mất dạy hỗn láo.

Bà Hai vẫn cứ quỳ như thế rồi bắt đầu van xin nài nỉ cô.

_ Dương à, cháu hãy thương bà già này mà đồng ý lấy nó đi. Bây giờ cháu kêu bà trả lại số tiền vàng ấy nhưng… nhưng bà

_ Nhưng làm sao hả bà?. Bà nghe lời cháu trả lại cho người ta đi.

_ Nhưng bà đã đem đi đánh bài thua hết rồi.

_ Cái gì cơ ạ?. Bà đánh bài sao?.

_ Bà thấy người ta chơi bà hàm quá nên… với còn một số bà chơi hụi cũng bị bọn nó giựt hụi mất rồi. Dương à, nếu cháu thương bà nội thì hãy đồng ý lấy thằng Mạnh đi. Đồ bà đã nhận nay không còn nữa, nếu cháu bắt bà trả thì bà lấy gì để trả đây. Bà cũng nghĩ tới việc bán căn nhà này nhưng bà già rồi, nếu bán nhà đi thì lấy chỗ nào mà thờ ba mẹ của con.

Tôi hết bất ngờ từ cái này đến cái khác khiến tôi toàn thân như bị gì đó rất nặng đè vào, từng cú sốc cứ như tảng đá va mạnh vào người tôi khiến mình không thể trở tay kịp. Không lẽ như người ta thường nói” Trẻ không chơi, già đổ đốn ” sao?.

_ Giờ bà nói với cháu để làm gì, bà là người gây ra thì bà tự chịu đi. Nếu như từ đầu họ đưa mà bà không nhận thì có phải là không có chuyện gì xảy ra rồi không. Cháu và anh Mạnh đó không quen biết cũng chẳng có tình cảm gì với nhau. Huống hồ gì, cháu còn chưa biết anh ta là người như thế nào nữa mà đồng ý.

_ Không có tình cảm thì lấy về rồi tìm hiểu sau là có được mà.

_ Nhưng…

Lời chưa nói hết thì bà nội liền trở giọng:

_ Thôi được nếu cháu đã cương quyết không chịu lấy nó, không chịu giúp bà thì để bà chết cho cháu vừa lòng. Dù sao ở đây cũng có một mình. Bà cũng muốn đi theo ba cháu sớm hơn.

Lời vừa dứt, một tiếng rầm vang lên khiến cho tôi đứng đó hoảng hốt tái canh mày.Sự việc diễn ra trước mắt tôi quá nhanh. Bà nội vì van xin nài nỉ tôi không được nên lao đầu về phía cột nhà gần đó. Thấy bà từ từ ngã xuống tôi vội vã chạy tới.

_ Bà ơi, bà có làm sao không?. Sao bà phải làm thế chứ.

Tôi thấy trên trán bà máu bắt đầu tươm ra, tôi hoảng hồn gọi to:

_ Bà nội, tại sao bà lại làm vậy. Nào để cháu đưa bà đến bệnh viện. Cho dù bà làm thế cháu cũng không lấy người đàn ông đó.

Bà nội thều thào:

_ Mày không lấy thì để tao chết cho khuất mắt, cuộc đời tao khổ quá rồi.

Bà nội tôi mặc dù rất sợ chết, nhưng cũng cố tình làm vậy để cho tôi hồi tâm chuyển ý, có thể vì mình mà đồng ý hôn sự này. Lúc này thấy bà có vẻ không thiết tha gì nữa mà tính đập đầu vào cột lần nữa. Sợ bà nội già cả rồi, sức khỏe không được tốt nữa nên tôi vội can ngăn bà lại.

Cùng lúc này thì từ ngoài ngõ, bà Lê và Mạnh đi vào. Không biết trời xui đất khiến như thế nào mà cứ hễ tôi mà về đây là lại gặp hai người này. Hai người họ đi vào thấy tôi với bà nội thì chào. Mạnh nhìn tôi rồi hỏi:

_ Chào em, hôm nay lại có duyên gặp em nữa rồi. Công nhận anh với em có duyên quá nhỉ.

Tôi nhìn thấy anh ta thì không thích chút nào, bộ dạng nói chuyện cứ cợt nhả người khác làm sao ấy. Tôi lẩm bẩm ” Duyên con khỉ khô nhà anh, gặp phải anh là tôi xui xẻo muôn kiếp, muốn tránh còn không kịp” Nhưng cũng cười giả lả chào lại bởi anh ta đang là chủ nợ của mình.

_ Chào bà, chào anh.

Bà Lê liền lên tiếng:

_ Thế nào rồi, hai bà cháu bàn bạc xong rồi chứ. Mà trán bà Hai bị sao thế kia?. Ôi trời chảy máu rồi.

Bà nội tôi nghe bà Lê hỏi han thì vội nói:

_ À lúc nãy tôi đi không cẩn thận va vào đây. Mà cái Dương nhà tôi đã đồng ý rồi đấy. Giờ chỉ chờ ngày tốt thôi.

Tôi không nghĩ là bà nội tự mình quyết định như thế. Liền kéo tay nói với bà:

_ Kìa bà, cháu nói đồng ý bao giờ?.

_ Thế bây giờ họ đã tới đây, cháu không đồng ý thì bà sẽ bị họ đuổi ra khỏi đây rồi sẽ lấy đất đai nhà cửa của mình hết đó. Coi như là bà xin cháu đi. Về đó chỉ có tốt thôi.

Tôi thật sự bất lực trước bà nội của mình. Tôi tưởng rằng bà sẽ tốt với mình thật. Nhưng không, tất cả đều là do tôi đã quá ngây thơ, dễ tin vào lời ngon ngọt của bà. Cuối cùng cũng chỉ vì bản thân bà sợ bị đuổi ra khỏi nhà, bị lấy đất nên mới hạ mình mà cầu xin tôi.

Thôi được coi như là tôi sẽ chấp nhận cuộc hôn sự này để bà nội vừa lòng. Nhưng cũng không dễ dàng gì mà chỉ là đồng ý.Tôi cũng không muốn căn nhà mà ba tôi dành dụm lại mất đi trong tay bà nội. Nhìn về phía bà nội và hai bà cháu Mạnh. Tôi mới nói.

_ Thôi được, cháu sẽ đồng ý với hôn sự này.

Cả ba người họ khi nghe thấy tôi chịu đồng ý thì đều cảm thấy vui vẻ và hài lòng. Nhưng mà tôi đâu có dễ dàng đồng ý như vậy. Liền cất giọng nói:

_ Khoan mừng vội. Nếu bà đây và anh Mạnh đã muốn chọn cháu làm vợ của anh ấy thì cháu cũng không ngại ngần mà đồng ý. Nhưng cháu có một số điều kiện.

Mạnh thì rất vui vẻ và thoải mái khi thấy tôi đồng ý, mà thật tôi cũng chẳng hiểu nổi vì sao anh ta làm mọi chuyện để lấy tôi cho bằng được. Anh ta gật đầu ý muốn tôi hãy nói ra điều kiện đi. Còn bà Lê thì coi bộ không hài lòng cho lắm bà ấy nói.

_ Dương à, cháu như thế là hơi quá đáng rồi đó. Việc được về làm dâu nhà bà thì có biết bao nhiêu cô gái mong ước. Chỉ tại thằng Mạnh nó đã nhìn trúng cháu cho nên bà mới chấp nhận, nên cháu cũng đừng có thấy vậy mà được nước làm tới.

_ Dạ thưa bà, bà tưởng cháu muốn làm dâu nhà bà lắm sao?. Nếu như bà không đồng ý vậy thì thôi. Nhà cửa đó đất đai đó được nhiêu thì bà cứ lấy hết đi.

_ Cháu…

Mạnh thấy tôi với bà nội của anh ta bắt đầu lời qua tiếng lại thì vội vàng lên tiếng can ngăn. Anh ta vuốt ve, dỗ ngọt khe khẽ bên tai bà Lê.

_ Bà nội à, bà bớt nóng giận lại. Bà yên tâm đi sau này cháu cưới về được rồi lúc đó tha hồ mà bà dạy dỗ nó.

_ Nhưng cháu nhìn thái độ nó đi. Bà tức không chịu nổi, làm như nó có giá lắm vậy đó.

_ Được rồi. Bà nội yêu quý coi như là vì cháu đi, bà bớt giận lại nào. Giận là xấu là nhanh già đó.

Mạnh nhìn về phía tôi rồi cười nói.

_ Được rồi. Em có điều kiện gì thì cứ việc nói. Nhưng nên nhớ đừng quá đáng là được. Còn nếu không thì bà cháu em xác định đi.

_ Được thôi.

Tôi đi vào trong tìm xem có quyển vở nào còn không, may là còn có mấy tập vở lúc trước tôi hay về dịp đám giỗ nên bỏ lại đây. Rồi lấy viết ra tôi ghi rõ ràng mọi thứ trên đó. Với trình độ của mình, một tờ hợp đồng rất nhanh sau đó đã được tôi soạn ra rõ ràng rành mạch. Với nội dung chủ yếu là Số tiền 50 triệu tôi đã mượn trước đó và số tiền vàng mà bà nội tôi đã nhận sẽ được trừ hết mà không đòi lại.

Tên Mạnh sau khi đọc bản hợp đồng không chần chừ mà đồng ý ngay. Anh ta còn nói.

_ Đơn giản. Không những tôi sẽ chấp nhận điều khoản của em. Mà tôi sẽ đưa thêm cho em 200 triệu để sắm sửa áo quần trang sức này nọ. Để người ngoài khi nhìn vào không chê là nhà tôi ích kỉ, ki bo với em.