Cho Vay Để Cưới

Chương 4




Mạnh ghé vào tai của bà Lê nói nhỏ.

_ Bà nói khéo với bà Hai xem sao. Nhìn con bé này cũng được phết đấy. Bà hỏi cho cháu đi. Cháu có việc cần dùng đến cô ta.

_ Được rồi, thấy gái là vậy đó. Nhưng mà cứ thư thư đi. Chưa gì mà cháu đã vậy làm con người ta sợ đấy.

Nói rồi bà Lê lại quay sang nói chuyện với hai bà cháu Dương.

_ Bà Hai này. Chỗ tôi với bà thì cũng quen thuộc quá rồi nhỉ. Nếu mà bà không chê thì cho phép hai đứa nhỏ được tìm hiểu nhau. Cháu Dương nhà bà mà lấy thằng Mạnh nhà tôi thì biết đâu lại là may mắn đấy.

Bà nội quay qua nhìn tôi. Mà tôi bây giờ thì không có hứng thú gì với mấy chuyện vớ vẩn này. Quan trọng bây giờ là có tiền để cậu nhanh chóng được phẫu thuật càng sớm càng tốt. Tôi mặc kệ mấy người đó đang nói gì, nghĩ sao vậy anh ta với tôi chỉ mới gặp nhau chưa được nửa tiếng nữa. Nhìn vẻ mặt kia thì ít nhiều tôi biết ông này cũng không phải dạng đàng hoàng.

_ Bà nội chuyện lúc nãy cháu nội với bà, bà tính thế nào để cháu biết. Cậu cháu giờ đang chờ trong bệnh viện chưa biết như thế nào.

Bà nội tôi nhìn tôi rồi lườm một phát tôi thấy mà rùng mình. Bà Lê nghe tôi hỏi thì chẳng biết là tôi đang gặp vấn đề gì. Bà liền hỏi:

_ Nhà cháu có ai nằm bệnh viện à?.

Bà nội tôi không chờ tôi trả lời mà vội cướp lời:

_ Là cậu ruột của nó. Bị té giờ đang nằm bệnh viện chờ phẫu thuật. Nhưng giờ nó đến mượn tiền tôi. Mà bà nghĩ tôi già rồi làm gì ra tiền mà có số tiền lớn cho nó mượn.

_ Ra là vậy à. Thế cháu cần bao nhiêu tiền?.

_ Dạ 50 triệu ạ.

Bà Lê khèo tay Mạnh nói nhỏ.

_ Kìa cơ hội đến rồi đó. 50 triệu đổi lại cháu sẽ có cơ hội tiếp cận với con bé.

Nói rồi bà Lê nhìn tôi rồi cười nói:

_ Cháu không cần lo lắng. Số tiền này bà sẽ tặng cho cháu. Coi như là món quà của Mạnh tặng cháu lần đầu gặp mặt.

Tôi nghe thế liền từ chối, nó là số tiền quá lớn. Tôi không thế nhận được, hơn nữa tôi và họ cũng chẳng có quan hệ gì.

Mạnh thấy tôi từ chối thì nói.

_ Vậy thôi nếu như em ngại thì cứ coi như là anh cho em vay đi cũng được sau có thì trả anh. Giờ cứu người là quan trọng.

Tôi nghe anh ta nói vậy cũng phân vân. Giờ bà nội thì không cho vay. Mà cậu thì phải mổ gấp. Tiền thì mình chẳng biết vậy mượn ai nữa cả. Cuối cùng đành miễn cưỡng mà chấp nhận vay anh ta số tiền 50 triệu đó.

Nhưng mọi chuyện sau này chẳng dừng lại ở con số 50 triệu nữa mà nó còn đi xa hơn ngoài sự tưởng tượng của tôi.Cầm 50 triệu trong tay, tôi chào bà nội và hai bà cháu Mạnh để đi đến bệnh viện. Mạnh cũng ngỏ ý muốn lấy xe đưa tôi đi nhưng mà tôi không chịu.

_ Không cần đâu ạ, cảm ơn anh đã giúp đỡ và cho em mượn số tiền này. Ít bữa nữa em sẽ xoay sở và trả lại cho anh.

_ Có gì mà vội đâu. Cứ lo cho cậu em khỏe mạnh đi. Tiền bạc đối với anh không thành vấn đề. Còn nếu em thấy không trả nổi thì có thể tìm cách khác. Chẳng hạn như làm vợ anh.

_ Anh nói điên nói khùng gì vậy. Tôi mượn thì sẽ trả.

_ Được thôi. Mà này cầm lấy cái này để tiện liên lạc với anh nhé.

Tôi không nghĩ anh ta lại nói được những lời như thế. Anh ta đưa tấm danh thiếp cho tôi. Mà mặc kệ tôi nhanh chóng xin phép rời đi.

Chú xe ôm vẫn đứng đó chờ tôi. Thấy tôi ra tới, chú ấy mới nói đùa.

_ Tôi tưởng cô ở trong đó luôn cho tôi leo cây chứ.

_ Dạ làm gì có, xin lỗi chú nhé vì bắt chú phải chờ lâu.

_ Tôi đùa đấy. Nào đội nón lên rồi đi thôi. Mà giờ cô về đâu, về lại bệnh viện à?.

Tôi đội nón lên rồi ngồi lên xe nói với chú:

_ Dạ, chú chở con về bệnh viện nhé.

_ Được rồi. Cô ngồi im nha.

Ngồi trên xe mà tôi vui mừng vì giờ cũng đã có tiền để nộp vào rồi. Chừng này cộng với số tiền của chú Hùng chắc là sẽ đủ. Chợt nghĩ đến bà ngoại, không biết giờ bà như thế nào rồi . Bà đã biết hay chưa nữa. Không biết khi bà biết ra mọi chuyện thì có chịu nổi không. Đến tôi đây mà còn bị sốc thì bà ngoại không biết như thế nào.

Về tới cổng bệnh viện, tôi trả tiền cho chú xe ôm rồi trả nón bảo hiểm cho chú. Sau đó tôi chạy nhanh vào trong tìm chú Hùng với anh Hưng. Vừa vào trong tôi thấy không chỉ có chú Hùng với anh Hưng mà còn có cả bà ngoại tôi nữa. Tôi chạy tới chỗ bà rồi hỏi ấp úng.

_ Bà ngoại… bà… sao lại ở đây?.

_ Con đi đâu về đấy?. Bà về nhà không thấy con đâu, chờ mãi cũng không thấy thằng Huy. Bà đi tìm rồi qua nhà bà Mười hỏi thì ông Mười không nói. Bà hỏi mãi thì ông ấy mới nói là cậu con bị té, đang ở trên huyện.

Tôi thấy bà ngoại nói mà vừa khóc, giọng nói của bà tôi nghe ra cũng biết bà đang run run lo sợ. Tôi ôm bà rồi trấn an để bà đỡ lo:

_ Bà ơi, cậu con sẽ không sao đâu. Bà đừng lo. Rồi bác sĩ sẽ phẫu thuật, cậu sẽ bình an vô sự thôi.

_ Ừ bà hy vọng là thế. Thằng Huy mà có chuyện gì chắc bà không sống nổi quá.

_ Không có chuyện đó đâu. Mà ai chở bà lên đây thế?.

_ Bà đi ra nhà chú Hùng thì thấy chú ấy vừa về. Bà hỏi rồi mới kêu chú ấy chở lên đây. Chứ ở nhà một mình bà cũng không yên tâm.

_ Dạ thế giờ bà ngồi đây để cháu đưa tiền cho chú Hùng đi đóng giùm nhé.

_ Ừ.

Tôi đi lại cùng chú Hùng cầm tiền đi đến chỗ làm thủ tục nhập viện. Chú Hùng đã đóng tạm vào 10 triệu rồi. Bây giờ tôi đóng thêm 30 triệu nữa. Số tiền còn lại tôi giữ đó vì sợ còn phát sinh này kia.

Ca phẫu thuật được tiến hành ngay sau đó, cả bốn người chúng tôi đều đứng ngoài cửa phòng cấp cứu để chờ. Tôi thấy bà cứ lo lắng mãi rồi cứ đi lui đi tới, liền kéo bà lại rồi nói:

_ Bà ơi, bà ngồi đây đi. Còn lâu lắm, bà cứ đi như vậy sẽ mỏi chân đó ạ.

_ Ừ bà biết thế nhưng bà ngồi không yên bụng được.

_ Cậu sẽ ổn thôi. Ba mẹ con ở trên trời chắc chắn sẽ phù hộ cho cậu được tai qua nạn khỏi. .

Anh Hưng lúc này mới cầm lại đưa cho tôi với bà hai người hai chai nước.

_ Em với bà uống đi.

_ Cảm ơn anh.

_ Ừ không có gì.

Hưng nhìn bà ngoại tôi rồi cầm tay bà an ủi:

_Bà đừng lo quá mà ảnh hưởng sức khỏe nghen bà. Cậu Huy bình thường sống tốt, ăn ở có đức luôn giúp đỡ người khác nên ông trời cũng thương tình thôi bà.

_ Ừ bà cảm ơn hai cha con nhiều lắm. Không có hai người thì hai bà cháu tôi cũng không biết làm sao.

_ Bà đừng nghĩ gì nhiều. Chúng ta là hàng xóm với nhau mà. Có gì giúp qua giúp lại.

Thế rồi sau cả mấy tiếng đồng hồ. Từ trong phòng cấp cứu, cũng đã có bác sĩ đi ra. Chúng tôi vừa thấy tiếng động từ cửa và bóng dáng của bác sĩ bước ra thì đều chạy lại hỏi về tình hình của cậu Huy. Lúc này bác sĩ mới nói:

_ Trước mắt thì chúc mừng gia đình ca phẫu thuật thành công.

Tất cả đều vỡ òa trong sung sướng với câu phẫu thuật thành công của ông bác sĩ. Nhưng sau đó ông ấy lại nói tiếp khiến không khí bị chùng xuống hẵn.

_ Tôi chưa nói hết. Nhưng thời gian tỉnh sẽ là chưa biết. Tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân.

Tôi nghe thế thì hỏi lại:

_ Vậy có nghĩa là cậu cháu sẽ không tỉnh ngay hả bác sĩ.

_ Đúng vậy. Nhưng những trường hợp may mắn thì sẽ nhanh tỉnh thôi. Còn nữa vì té từ trên cao xuống nên sau khi tỉnh có thể bệnh nhân sẽ quên đi một vài thứ. Hy vọng là kì tích sẽ đến với anh ta.

Bác sĩ nói xong thì cũng rời đi. Bà ngoại nghe xong thì không đứng vững nữa mà khụy xuống. Tôi cũng không cầm được nước mắt mà ôm lấy bà. Bây giờ cậu như thế này thì phải làm sao đây.

Mấy ngày sau, tôi ở lại bệnh viện để chăm sóc cho cậu. Bà ngoại cứ đòi ở lại nhưng tôi không chịu, bà cũng đã lớn tuổi rồi lại thức hôm thức khuya ở đây thì không sớm cũng muộn mà đổ bệnh thôi. Tôi cùng anh Hưng phải ra sức mãi để thuyết phục bà.

_ Bà nghe lời cháu đi. Bây giờ bà về với chú Hùng. Cháu ở lại đây có ảnh Hưng phụ giúp rồi nên bà yên tâm nhé.

_ Không, bà về nhà cũng không yên. Bà sẽ ở đây chờ thằng Huy tỉnh lại.

_ Bà không nghe lời cháu rồi bà ở đây tới lúc bệnh ra đó thì cháu phải làm sao. Một mình cháu sao gánh nổi. Bà muốn đi theo ba mẹ rồi bỏ lại cháu bơ vơ nữa hay sao?.

Tôi khóc rồi buộc phải nói như thế để bà suy nghĩ. Chú Hùng cũng nói vào giúp tôi.

_ Bây giờ bác cứ về nhà cháu ở. Mọi chuyện ở đây có con Dương với thằng Hưng lo rồi. Lúc nào bác muốn thì tôi sẽ chở lên thăm bác chịu không?.