Cho Vay Để Cưới

Chương 23




Nhìn một hồi tôi định đưa tay lên sờ vào đôi chân mày đậm kia. Bỗng dưng tiếng của anh cất lên khiến tôi giật mình mà thu tay lại.

_ Em nhìn ngắm như vậy đã đủ chưa?.

Duy Mạnh mở mắt ra nhìn tôi. Chột dạ vì hành động và ý nghĩ vừa rồi của mình tôi vội chống chế.

_ Đâu, tôi có nhìn gì anh đâu.

_ Thật sao, vậy mà tôi cứ nghĩ có ai đó cứ nhìn tôi đắm đuối nữa chứ. Mà em không ngủ được à?.

_ Ừ, sao tôi khó ngủ quá. Anh cũng không ngủ được sao hay lạ giường.

_ Tôi không biết.

Tôi mới nghĩ ra ý tưởng là kêu anh ta thức với mình, đi ra ngoài ngồi cho mát xíu rồi vào ngủ. Duy Mạnh nghe thế cũng đồng ý. Thế là hai chúng tôi rời khỏi giường đi ra ngoài hiên ngồi. Khí trời ban đêm ở quê thật mát mẻ và dễ chịu, tôi ngồi lại nhớ ba mẹ mình.

_ Thế là tôi cũng đã mồ côi ngót nghét cũng hơn chục năm rồi. Mai anh có thể đưa tôi lên nội để thắp hương cho cha mẹ được không?.

_ Ừ được chứ.

Ngồi chút tự nhiên tôi muốn kể cho Mạnh nghe.

_ Hồi đó tôi bị bà nội ghét lắm, bà chửi tôi không khác gì là một con người ở. Ngày ba mẹ và em mất, tôi chứng kiến tất cả đấy lúc đó chỉ mới bảy, tám tuổi à. Bà nội nói tôi là đồ sao chổi, con vịt giời đáng ghét vì tôi mà hại con trai bà phải chết. Mà bà đâu biết rằng tôi cũng đau lòng lắm chứ bộ. Đó là con trai nội nhưng cũng là ba của tôi.

_ Chuyện đó là xui rủi ai đâu mà muốn.

_ Thì vậy, giá như bà nội cũng hiểu như thế thì đâu có gì để nói. Ba mẹ tôi mất bà nội liền đuổi tôi, cũng may có bà ngoại với cậu Huy chăm sóc nuôi dạy tôi nên bây giờ mới được như vậy, chứ không thì không chừng tôi đã đi theo ba mẹ từ lâu rồi.

_ Em đừng buồn. Đó là số phận cả rồi. Lúc mà em đến mượn tiền bà nội thì tôi đã nghe nói lại, tôi nói này chắc em sẽ đau lòng nhưng bà nội có tiền lại không cho em mượn. Lúc đó tôi nghĩ tại sao bà lại ghét em như thế chứ. Tôi lại thấy em thì cần tiền, còn tôi thì cần một người để lấy về làm vợ, dằn mặt người yêu cũ. Cũng vì thế mà tôi đồng ý với điều kiện của bà nội em. Nào có biết rằng bây giờ tôi lại đi thích em thế này.

Tôi buồn bã nghĩ đến những ngày tháng đó.

_ Nhiều lúc tôi nghĩ bà ác độc với mẹ tôi rồi xong đến tôi. Có phải kiếp trước chúng tôi đã tạo ra nghiệp gì với bà để kiếp này phải nhận như vậy. Tôi là cháu gái ruột mà nhiều khi còn thua cả đứa người ở trong nhà

_ Thôi em đừng buồn nữa từ nay có tôi rồi.

_ Ừ.

Tôi lúc này mới tò mò về cuộc sống của anh, gia đình bố mẹ anh vì sao lại ly hôn. Thấy tôi cứ ngập ngừng thì Duy Mạnh mới nói/:

_ Em muốn biết về tôi không?.

Tôi gật đầu thay cho lời đồng ý.

_ Tôi may mắn hơn em là gia đình tôi có của ăn của để. Việc vặt trong nhà thì có người làm, thế nhưng có một điều tôi thiếu đó là bữa cơm gia đình ấm áp cùng cả ba và mẹ. Tuy tôi còn ba mẹ thế nhưng có cũng như không. Ba mẹ tôi ly dị lúc tôi vừa đủ tuổi trưởng thành, trước đó tôi phải sống trong một mái nhà mà lúc nào cũng nghe tiếng cãi vã to tiếng thậm chí là âm thanh của tiếng đồ đổ vỡ. Còn cả ” Bạ.o lực”. Nhiều lúc nhìn gia đình họ mà tôi ước nhà mình cũng như vậy.

_ Thế nhưng chẳng ai có ý về ở chung với anh sao?.

_ Không, bọn họ giờ đều đã có gia đình khác. Cũng có lần ba tôi bảo tôi về sống với ông, nhưng tôi không đồng ý. Ở đó ông ấy có vợ mới và con riêng, tôi không muốn đến đó vì sẽ thấy lạc lõng lắm.

_ Ba mẹ anh đều có con riêng cả sao?.

_ Ừ. Mà em biết không?. Tôi thà tự thân lập nghiệp, tự do tự tại chứ không muốn phụ thuộc vào họ. Họ có thể cho tôi tiền bạc, xe cộ… thế nhưng cái mà tôi cần là tình yêu thương và một gia đình trọn vẹn thì lại không bao giờ có được nữa.

Tôi không nghĩ là anh lại lớn lên trong một môi trường như thế. Chứng kiến những cảnh đó thì chẳng khác gì là sống trong địa ngục. Và tôi đồng cảm với anh vì chúng tôi đều là những đứa trẻ thiếu đi tình yêu thương của ba mẹ.

_ Anh đừng buồn. Từ nay có gì buồn anh cũng có thể chia sẻ cùng tôi. Chúng ta là một gia đình, có tôi có ngoại và cậu nữa, à quên còn có bà nội anh.

_ Cảm ơn em.

Ngồi hóng mát một lúc, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất thì chúng tôi cũng vào ngủ. Lúc lên giường nằm chuẩn bị ngủ thì Duy Mạnh nói:

_ Em ngủ sớm đi, mai tôi đưa về thắp nhang cho ba mẹ.

_ Vâng, anh ngủ ngon.

Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Đêm hôm đó tôi ngủ ngon lành, ban đầu thì tư thế nằm rất nghiêm túc, còn cẩn thận che chắn nữa. Nhưng mà đến khi ôm khư khư con nhà người ta không buông, chân thì gác lên eo anh thì tôi lại hoàn toàn không hề biết. Chỉ đến khi tôi mở mắt ra, giật mình vì anh đang nhìn tôi chằm chằm. Duy Mạnh thức rồi nhưng không dậy được bởi tay anh đang bị tôi lấy làm gối kê đầu. Duy Mạnh cười nhìn tôi nói:

_ Chào buổi sáng.

_ Chào buổi sáng. Anh thức sớm vậy?

_ Ừ tôi cũng mới dậy thôi. Mà coi bộ em ngủ ngon nhỉ?.

_ Ngủ trên giường của mình, ở nhà mình thì quen hơn nên ngủ ngon hơn. Anh ngủ không được sao?.

Duy Mạnh hất mặt xuống chỗ cánh tay. Tôi nhìn lại thì mới biết mình đang nằm đè lên tay của anh. Vội vàng ngồi bật dậy, tôi xấu hổ nói:

_ Xin lỗi anh nha.

_ Không có gì đâu. Nếu mà làm vậy em ngủ ngon được thì tôi cũng nguyện cho em kê cả đời.

Ôi trời mới sáng sớm mà tôi đang nghe gì vậy. Duy Mạnh mà tôi biết cũng sến súa kiểu này sao. Không tin vào tai của mình, tôi thầm nghĩ có khi nào anh ngủ chưa tỉnh không, hay đang mộng du nói sản. Nhưng mà không, nhìn mặt thế kia thì sao mà mộng du

_ Anh có tỉnh táo không vậy?. Mới sáng uống lộn thuốc à.

_ Em nhìn mặt tôi có giống như thế không. Đang nói nghiêm túc đấy nhé.

_ Thật á?.

_ Không tin tôi lại chứng minh cho xem thử tôi tỉnh hay tôi mơ thì biết liền.

Vừa nói xong không chờ tôi đồng ý nữa, Duy Mạnh liền siết chặt cả người tôi lại, anh nhìn tôi đầy âu yếm. Khuôn mặt như muốn tiến sát vào mặt tôi. Bất giác tôi không làm gì được mà nhắm mắt lại. Tôi cũng muốn thử cảm giác được đối diện với tình cảm thật của mình. Cả hai đang trong tư thế chuẩn bị hôn thì bên ngoài tiếng của anh Hưng truyền đến.

_ Dậy đi Dương ơi, giờ này mà còn ngủ nướng nữa à, nhanh nhanh không hết phần nha có mớ cá ngon là dành cho em đây.Đang lúc chuẩn bị được nếm thử mùi vị mới lạ của tình yêu thì tiếng nói của anh Hưng vọng vào phá ngang khiến cả tôi và Duy Mạnh giật mình ngỡ ngàng. Tôi vội buông anh ra rồi vùng dậy, cũng một thời gian rồi tôi chưa gặp anh Hưng, mà không biết anh cho gì nữa. Lật đật vén mùng ra để đi ra ngoài. Duy Mạnh thấy bộ dạng tôi gấp gáp như thế thì kéo tay tôi lại, anh nhìn tôi nói:

_ Ghê nhờ, mới sáng ra mà đã có trai tới tìm rồi cơ đấy. Chồng em còn ngồi sờ sờ đây nè nghe trái gọi cái là tươm tướp à. Đi ra gặp trai nhanh đi.

Tôi nghe anh nói thế liền quay mặt lại, Duy Mạnh vẫn nằm đó, khuôn mặt không được mấy vui vẻ. Mà nhìn mặt anh lúc này buồn cười lắm tôi trêu chọc một tí xem sao.

_ Sao nhìn mặt anh kì thế nhỉ, mà tự nhiên tôi nghe mùi giấm chua đâu đây. Anh có nghe không?.

_ Giấm chua gì chứ.

_ Haha hình như phát ra từ người anh đấy, chua lè chua lét luôn. Mà anh ghen sao?.

_ À thì… mà ghen cũng ghen đúng chứ gì nữa. Ai đời mới sáng sớm lại mò qua tìm vợ người ta như thế. Lại còn Dương ơi Dương à nữa. Ra anh cho cá kìa.

Tôi thầm cười trong bụng không nghĩ anh cũng biết ghen sao. Mà tôi với anh Hưng cũng không có gì để khiến Duy Mạnh phải ghen cả, tôi nói.

_ Hai chúng tôi chỉ là anh em thôi. Tôi xem ảnh như là anh trai mình, từ lúc nhỏ về đây sống tôi không có ai chơi cùng. Chỉ có duy anh ấy là không nghĩ gì mà còn quan tâm chia sẻ với tôi. Có thứ gì ngon cũng chạy mang sang cho tôi.

_ Biết đâu được.

_ Tin hay không thì tùy. Anh ở đó đi tôi đi ra trước đây.

Tôi nói rồi quay lưng bước đi, mặc kệ cho anh nghĩ gì miễn tôi không làm gì quá đáng. Mà tự nhiên tôi cũng điên hơi đâu mà giải thích với anh nhỉ.

Thấy tôi đi, Duy Mạnh cũng không nằm đó nữa anh muốn ra xem thử tên Hưng này mang cho cái gì mà thấy tôi hồ hởi như vậy. Chạy kịp đến khoác tay tôi rồi đi ra ngoài.

_ Anh làm gì vậy, thả ra coi.

_ Không. Tôi phải giữ chặt em mới được.

_ Anh làm như tôi là con chim, con bướm gì biết bay mà rời khỏi tay anh.

Vừa đi ra ngoài, Hưng thấy tôi bước ra trước thì tính chạy đến, nhưng bước chân anh lại khựng lại vì thấy bóng dáng của Duy Mạnh ở sau. Thấy anh Hưng tôi vội hỏi:

_ Anh Hưng mới sớm mà cho em gì thế?.

_ À có ít con lươn với cá lóc anh nghe cậu Huy nói em về thì mang sang cho nè.

Tôi chưa kịp trả lời thì Duy Mạnh liền đưa tay nhận lấy bịch cá rồi nói:

_ Vậy hả, vợ chồng tôi cảm ơn Hưng nha. Nghe bà ngoại bệnh không về không được, vợ chồng tôi lo lắng lắm.

Hưng thoáng buồn vì mình lại không có được tình cảm của người mình thương. Thế nhưng vẻ mặt cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Hưng nói:

_ À. Thế hai người ở trên đó vẫn ổn chứ,về được lâu không?.

_ Em về được hai ba hôm thôi vì còn phải đi học nữa.

_ Ráng học giỏi đi để ngoại với cậu vui.

_ Dạ, mà anh Hưng cũng tính lấy vợ đi để chú Hùng khỏi lo.

_ Lấy vợ sao? Ai mà muốn lấy anh chứ. Người anh thương thì họ cũng đi lấy chồng rồi.