Cho Vay Để Cưới

Chương 13




Nghe những lời bà ấy nói thì tôi cũng chỉ biết dạ vâng cho qua chuyện chứ cũng không dám nói lại gì. Nhà anh ta đã bỏ tiền ra cưới tôi về rồi thì giờ đành im lặng mà chấp nhận.

Buổi tối hôm đó, mẹ của anh ta cũng không ở lại vì bà ấy với bà nội Mạnh cũng không hợp tính nhau lắm. Còn tên Mạnh đi chơi đâu mà cũng chưa có về, nhưng như vậy thì lại càng tốt chứ anh ta về rồi thì tôi lại sợ mình sẽ nguy hiểm đến đời con gái quá. Dọn cơm ra chỉ có tôi và bà Lê ngồi ăn, vừa mới cầm bát lên bà ấy lại hỏi.

_ Thế thằng Mạnh đi đâu chưa về à?.

_ Dạ cháu cũng không biết ạ.

_ Ơ hay, cô làm vợ kiểu gì đấy mà chồng mình đi đâu đến giờ này chưa về mà cũng không biết gọi điện hỏi xem sao.

_ Vâng ạ, để cháu gọi thử xem.

Mới ngày đầu về đây làm cháu dâu mà bà nội chồng bắt bẻ hơi nhiều. Cũng tại anh ta cả, thiếu gì người lại chọn trúng tôi cơ chứ. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm máy gọi cho Mạnh. Nhưng gọi lần đầu đến lần hai thì chẳng thấy nghe máy gì cả. Cất điện thoại tôi nói lại với bà nội chồng.

_ Anh ấy không bắt máy bà ạ.

_ Cái thằng này đi đâu vậy không biết. Giờ này không về ăn cơm nữa.

_ Chắc anh ấy có công việc đó bà. Mà bà ăn cơm đi, cháu có phần đồ ăn lại rồi ạ

_ Được rồi, ăn đi.

Bà Lê chỉ ăn một chút nữa rồi cũng về phòng nghỉ. Để lại mình tôi ngồi đây, cơm canh đồ ăn ngon mà tôi ăn cũng nuốt chẳng nỗi. Không biết giờ này bà ngoại với cậu đã ăn chưa nữa.” Mình nhớ nhà, nhớ ngoại quá, ước gì đây chỉ là giấc mơ mà thôi”. Một mình ngồi ăn buồn lắm mà nhìn thấy bé Lụa với cô Thu giúp việc đứng nhìn. Tôi mới gọi họ tới ăn cơm cùng cho vui.

_ Cô Thu với bé Lụa lại đây ngồi ăn cùng cháu đi. Một mình cháu ăn buồn quá.

Cô Thu đáp:

_ Không được đâu mợ. Chúng tôi người ăn kẻ ở chỉ ăn sau chứ không ngồi ăn chung với chủ được.

_ Không sao đâu ạ. Ở đây chỉ có mình cháu, nên hai người đừng lo.

_ Nhưng bà chủ mà biết thì…

_ Được rồi cô Thu đừng lo gì cả. Bà nội cháu giờ chắc đang nằm nghỉ rồi nên không ra đây nữa đâu.

Tôi thuyết phục mãi rồi thì họ cũng dám ngồi xuống ăn cùng. Tôi thấy được trong đáy mắt của cô Thu có điều gì đó không được thích mình cho lắm. Mà cũng dễ hiểu thôi, một đứa xa lạ tự nhiên về đây làm dâu thì sao mà thích cho được. Chỉ có bé Lụa là tôi thấy nó còn dễ bắt chuyện hơn. Gắp miếng thức ăn bỏ vào bát cho họ rồi mới kiếm chuyện để nói.

_ Cô Thu làm đây lâu chưa ạ?.

Bé Lụa nghe thế nhanh miệng đáp:

_ Cô ấy làm lâu rồi đó chị. Trước em cả mấy năm.

_ Vậy sao?. Mà cô Thu này, cháu mới về đây có điều gì không biết thì cô có thể chỉ giúp cháu với nhé.

Cô Thu giúp việc liền nói:

_ Tôi nào dám mợ ơi. Mất công bị nói làm đầy tớ mà lên mặt dạy chủ.

_ Cháu không nghĩ thì thôi chứ cô sợ gì. Mà thôi mọi người ăn đi.

Cô Thu này theo quan sát của tôi thì thấy cũng rất khó gần, không biết sau này thì sao nhưng giờ thì tôi thấy bà ấy lại rất giữ khoảng cách không giống như bé Lụa. Lúc sau tôi ăn xong rồi, đứng dậy đi uống nước thì nghe bé Lụa hỏi cô Thu ở phía sau.

_ Cô Thu này, sao con thấy cô không thích mợ Dương hả?. Con thấy mợ ấy vui vẻ hòa đồng mà.

_ Bé cái mồm thôi. Không phải không thích hay có thích. Mà tao là tao sợ cái kiểu như con Hồng.

_ Cô Hồng đó thì con cũng không thích. Mà mợ Dương thì con thấy thích hơn, mợ ấy nói chuyện không có hung dữ cọc cằn giống như cô Hồng.

_ Ừ thì tao cũng thấy vậy. Cái cô Hồng đó là tao không quên được. Con gái con đứa gì đâu mà vô duyên hết sức. Mới là bạn gái thôi chứ có phải bà nội người ta đâu, chảnh chọe gớm.

_ Đúng rồi đó cô. Mà cô này, sao ngày đó cô Hồng lại đang yên đang lành thì lại bỏ cậu luôn vậy nhỉ. Hai người cũng đã sắp cưới còn gì?.

_ Mày im đi, để bà hay ai nghe được thì chết đó con. Thôi đừng đứng đây nhiều chuyện nữa, dọn dẹp đi.

_ Dạ.

Tôi lúc này cũng vừa mới rót ly nước ở gần đó xong. Mà tôi cũng không cố tình nghe lén đâu, chỉ là thấy bọn họ nói gì đó liên quan đến tên Mạnh nên cũng muốn nghe thử. Mà trong câu chuyện của họ, cô gái tên Hồng được nhắc đến là ai chứ. Hay là bạn gái anh ta nhỉ… Suy nghĩ một lúc, cũng không biết được nên tôi gạt phăng việc đó qua một bên. Giờ việc mình lo lắng là tên Mạnh kia tôi nay có về không. Hy vọng là anh ta ngủ bờ ngủ bụi đâu luôn cũng được.

Bà Lê vào phòng cũng không thấy trở ra, tôi đi lui đi lại cho xuống cơm chứ cũng chẳng biết phải làm gì. Lúc này mới thật sự là thấm nỗi nhớ nhà. Mà sao tôi lại quên nhỉ, mình có điện thoại mà. Lúc này liền lấy chiếc điện thoại ra để gọi. Thế nhưng lại tặc lưỡi bây giờ biết gọi ai bây giờ. Suy nghĩ một lúc lại nhớ đến anh Hưng. Không chần chừ tôi bấm máy gọi ngay cho anh ấy. Sau mấy hồi chuông thì không thấy nghe, tôi tính tắt luôn để mai gọi lại nào ngờ vừa đưa xuống thì tiếng của anh ấy vọng ra từ trong điện thoại.

_ Alo, Dương đấy à.

_ Alo, anh Hưng sao lâu nghe thế?. Em tính tắt luôn rồi đó.

_ Anh đang lỡ tay nên không nghe liền được. Sao rồi em đã ăn cơm chưa?.

_ Em ăn rồi, vừa mới ăn xong luôn đây. Anh với cả nhà ăn chưa?.

_ Nhà anh ăn rồi. Mà em gọi có việc gì không?

_ À, em không làm gì buồn quá, tính gọi cho anh nhờ anh cầm máy qua cho em gặp ngoại với cậu Huy chút.

_ Được rồi thế em tắt đi. Anh chạy ù qua đó rồi gọi lại cho.

_ Dạ vậy tốt quá. Cảm ơn anh.

_ Không có gì, miễn giúp em là anh vui rồi.

Anh Hưng tắt máy rồi sau đó lấy con xe ra chạy vèo qua nhà tôi. Chỉ chưa được 5 phút nữa, điện thoại đã đổ chuông ngay. Vừa bắt máy lên tiếng bà ngoại thút thít.

_ Dương đấy à con. Con đã ăn cơm chưa?.

_ Con ăn rồi mà ngoại ăn chưa. Giọng ngoại làm sao đấy, nghe khác khác.

_ Ngoại ăn rồi. Có làm sao đâu.

_ Không sao gì, ngoại giấu sao qua được con. Ngoại khóc đấy à?.

_ Làm gì có. Thế bên đó có vui không con.

Tôi không muốn bà ngoại lo nên đâu dám nói là mình buồn.

_ Dạ vui ngoại ơi. Họ tốt với con lắm.

_ Thật sao?. Vậy thì tốt quá rồi. Thế thằng Mạnh đâu rồi?.

Nghe ngoại hỏi đến anh ta,tôi cũng chẳng biết phải trả lời làm sao. Vì đến chính tôi còn không biết anh ta giờ này đang ở đâu nữa. Lại tiếp tục nói dối, mặc dù tôi không có thói quen nói dối đó nhưng trong trường hợp này tôi nghĩ mình nên làm thế.

_ Anh ấy đi tắm rồi ngoại. Thế cậu Huy đâu ạ?.

_ Cậu con đây này.

Bà ngoại tôi chuyển máy sàng cho cậu nói chuyện.

_ Cậu nghe đây.

_ Cậu ăn rồi chứ ạ. Đã uống thuốc chưa?.

_ Rồi, cô cứ nhắc hoài, tui biết bệnh của mình nên vâng lời lắm cô yên tâm.

Nghe cậu trêu, tôi vui quá cười hì hì.

_ Cậu giỏi quá. Nhớ uống thuốc đều đặn để nhanh khỏe nha cậu. Con có chia thuốc ra hết rồi đó. Mà nào hết thuốc thì nói anh Hưng chở đi tái khám rồi lấy thêm nha cậu

_ Ừ, tôi biết rồi. Cô cứ làm như tôi còn nhỏ lắm ấy.

Nói chuyện với ngoại và cậu Huy một lúc nữa thì cũng tắt máy để anh Hưng còn về. Tôi đi đi lại lại trong phòng. Suy nghĩ tưởng tượng đủ kiểu. Nào là lấy gối chắn ở giữa làm vách ngăn. Rồi trải nệm dự phòng dưới đất rồi nằm xuống dưới để anh ta có về thì cũng nhường luôn vì tôi cũng quen cảnh nghèo khổ rồi. Sau một hồi tôi nằm ở dưới ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến nữa đêm, tiếng cạch cửa phòng vang lên.Trong phòng, tôi đang nằm ngủ ngon lành. Vì muốn giữ sự an toàn nên tôi đã nghĩ mình nên đi tìm cái gì đó rồi trải ra nằm dưới nền. Nhìn quanh phòng, mắt tôi dừng ngay ở cái tủ gỗ lấy, đi lại mở ra xem thì thấy cái nệm nhỏ trong tủ đồ, tôi vui mừng lấy ra rồi trải dưới sàn nhà nằm thay vì lên nằm trên giường.

Lúc này tầm 2 giờ khuya,tiếng cửa phòng” Cạch” một cái. Người đàn ông đi từng bước xiêu vẹo vào phòng. Đó không ai khác chính là Duy Mạnh. Anh ta đi vào cũng chẳng thèm bật đèn lên. Tôi đang ngủ thì nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy, do bất ngờ với đang ngủ nữa nên tôi cứ lầm tưởng mình đang ở nhà. Vội nói tỉnh bơ.

_ Ngoại ơi, ngoại không thấy đường thì gọi con, để con dậy bật đèn cho. Đi vậy té đó.

Duy Mạnh nghe thế liền đáp ngay.

_ Ngoại gì ở đây?. Là tôi nè.