Cho Vay Để Cưới

Chương 11




Cuối cùng thì ngày trọng đại của cuộc đời tôi cũng đến. Giờ cậu Huy hay bà ngoại có không đồng ý thì cũng đành chịu. Ngày mà tôi sẽ là cô dâu, là vợ của một người mà mình không yêu. Nếu ai hỏi tôi rằng tôi có vui và hạnh phúc hay không thì thật sự tôi chẳng biết phải trả lời như thế nào nữa.

Lúc này bà ngoại mới mang vào đưa cho tôi một bộ áo dài, bà ngoại đã dùng tiền của mình tích góp để may cho tôi một bộ áo dài đỏ rất đẹp, những viên đá được kết lên lung linh lóng lánh. Mạnh cũng có thuê người trang điểm đến làm cho tôi. Chắc anh ta sợ tôi không biết lại để mặt mộc rồi về đó lại làm xấu mặt gia đình anh ta.

Chị thợ makeup cho tôi xong thì cũng tấm tắc khen ngợi.

_ Cô dâu hôm nay quá xinh luôn. Nước da trắng lại có khuôn mặt rất thuỳ mị nữa.

_ Dạ cảm ơn chị.

Duyên từ ngoài đi vào thấy tôi thì mắt nó tròn xoe, miệng không ngừng khen.

_ Chu cha mạ ơi. Thuỳ Dương đây à, quá đẹp quá xuất sắc.

_ Mày khen ít thôi. Tao thấy bình thường mà.

Bên ngoài nghe tiếng mọi người nói nhà trai đã tới, tôi cảm thấy vừa hồi hộp và một chút lo lắng. Chuyện gì đến cũng đến, tôi phải rời xa khỏi bà ngoại và cậu rồi sao. 17năm ở đây, trong vòng tay yêu thương của bà và cậu, còn bây giờ phải về làm dâu nhà người ta, ở một gia đình xa lạ không ai quen biết.

Bà ngoại ôm tôi vào lòng, bà khóc rồi nói:

_ Cháu ngoan của bà phải thật hạnh phúc nghe con. Nếu như ở đó thấy bí bách quá thì có thể về với bà lúc nào cũng được. Từ nhỏ đã chịu khổ rồi thế mà đến bây giờ cũng chẳng được bình yên.

_ Bà ơi bà đừng khóc. Cháu sẽ cố gắng sống tốt mà. Lúc nào nhớ bà thì cháu sẽ xin nhà bên đó chở về đây chơi. Bà ở nhà phải ăn uống nhiều vào nhé, đừng suy nghĩ gì cả mà hại sức khỏe, còn cậu Huy nữa.

_ Được rồi, bà biết rồi.

Đám cưới bên nhà gái của tôi diễn ra nhanh chóng. Cũng không có bà con họ hàng nhiều, chủ yếu là hàng xóm quanh nhà. Anh Hưng hôm nay thấy tôi đi lấy chồng thì buồn bã lắm, tôi biết chứ biết rõ tình cảm của anh dành cho mình. Nhưng số phận đã an bài cả rồi, chẳng có sự lựa chọn nào khác cả. Chỉ trách duyên phận của tôi tự nhiên lại vướng vào tên Mạnh này thôi.

Bên nhà anh ta khá giả nên trao cho tôi rất nhiều vàng, khiến mấy người hàng xóm ai cũng xì xầm khen ngợi là tôi có phúc vì đã được gả vào nhà giàu. Là chuột sa chĩnh gạo mà có mấy ai biết sự thật về sau như thế nào. Bà ngoại tôi với cậu thì chẳng có dư giả nhiều nên bà trao cho tôi được một chỉ vàng. Nhưng tôi lại không buồn, không mắc cỡ vì điều đó. Còn về số tiền mà Mạnh đã đưa, tôi chẳng lấy ra làm gì hết tôi để dành đó đưa cho bà ngoại còn để lo thuốc thang cho cậu rồi đi tái khám nữa, chỉ lấy duy nhất 1 triệu để trong người dành phòng thân.

Bữa tiệc cũng gần xong. Lúc tôi sắp theo Mạnh về nhà chồng, cậu Huy chẳng dám lại gần. Cậu cứ đi tránh ra một góc khác. Nhìn vẻ mặt buồn bã của cậu tim tôi đau nhói lên từng hồi. Chỉ muốn chạy vào nấp sau vòng tay của họ chứ chẳng muốn lấy chồng theo chồng gì nữa hết. Thấy tôi như thế nên tên Mạnh liền vỗ vai rồi động viên an ủi tôi.

_ Em đừng buồn nữa. Sau này nếu em muốn tôi có thể đưa về thăm. Được chưa.

…..

_ Em lấy chồng là tốt chứ có phải là bắt đi hành hạ đâu mà lo lắm thế.

_ Anh không hiểu được đâu. Nếu anh dám làm gì tôi thì tôi cũng sẽ liều cái mạng nhỏ này với anh.

Mạnh ghé vào tai tôi nói nhỏ:

_ Chỉ cần em ngoan và nghe lời tôi thì em sẽ được sống trong sung sướng, còn không thì tôi không dám chắc.

_ Anh…

_ Hôm nay em rất đẹp, nhìn cũng rất gì và này nọ lắm đó. Tôi nhìn mà không chịu nổi rồi đây.

Tôi trừng mắt liếc nhìn anh ta, nghe những lời anh ta vừa nói tôi cứ có cảm giác không an tâm. Không biết anh ta có đàng hoàng như những gì mà bề ngoài anh ta thể hiện không. Tôi thật sự thấy lo.

Chiếc xe hoa màu trắng sang xịn cũng đã tới giờ đón cô dâu về nhà chồng. Tôi vẫn luyến tiếc bà ngoại với cậu Huy, anh Hưng. Chần chừ mãi thì cậu Huy mới đi lại.

_ Cậu ôm một cái nào. Về đó nhớ phải tự chăm sóc lấy bản thân mình nghe con. Nếu cậu ta có làm gì quá đáng với con thì cứ nói cho cậu biết. Sống ở đó không được thì cậu sẽ đón mày về biết chưa.

_Con biết rồi cậu yên tâm. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, uống thuốc đều đặn nha.

_ Ừ được rồi.

Tôi và Mạnh lên xe ngồi. Nhìn về phía cổng nhà, chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ mà ở lại đây. Nước mắt không ngừng rơi. Chiếc xe cũng lăn bánh rời đi. Đi gần cả một tiếng mới đến nhà của Mạnh. Vừa bước xuống xe, trước mắt của tôi là chiếc cổng hoa rất lớn cùng với ngôi nhà khang trang, rộng rãi. Nhìn cứ như là một căn biệt thự nguy nga tráng lệ giữa cái đất huyện này. Đúng thật khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt tôi mới biết rõ được nhà của anh ta giàu có cỡ nào hèn gì tiền có sẵn mà cho tôi mượn như thế. Mạnh thấy tôi đứng sững người thì kéo tay lôi tôi về thực tại

_ Này em sao thế?.

_ Nhà anh đây à?. Giàu thật đó.

_ Chuyện. Ở cái đất huyện này chẳng có ai bằng nhà tôi đây.

_ Tôi thầm nghĩ tại sao anh không kiếm người con gái nào môn đăng hộ đối mà cưới lại đi chọn tôi.

_ Vì đơn giản tôi thích con gái đơn sơ mộc mạc như em. Vậy thôi.

Một lúc sau, theo chỉ dẫn của người lớn thì cũng đã tới giờ. Chúng tôi tiến thẳng vào trong nhà, tất cả mọi quan khách ở đây đều dành ánh mắt chăm chú về phía chúng tôi. Vào trong nhà làm lễ, tôi lúc này có chút run. Ở đây chỉ có bên họ nhà trai mà không có người thân nào bên họ nhà gái, thế nên họ hàng, quan khách ai cũng có lời xì xầm to nhỏ. Làm lễ xong xuôi thì Mạnh mới dẫn tôi đến một căn phòng để thay váy cưới, cũng luôn tiện kêu người giúp việc vào giúp tôi. Nhìn người giúp việc tôi đoán cô gái này cũng không lớn tuổi lắm. Tôi lại nghĩ mình về làm dâu đây cũng một thân một mình, không ai quen biết nên mới bắt chuyện làm quen.

_ Nhìn em chắc cũng còn nhỏ tuổi nhỉ?. Mà em tên gì?.

_ Dạ mợ chủ, em tên Lụa, em mới 15 tuổi thôi.

_ Ờ, em đừng gọi mợ chủ gì cả cứ gọi chị là chị Dương được rồi. Mà em làm giúp việc ở đây lâu chưa?.

_ Dạ thôi, em mà gọi vậy ông bà với cậu nghe được thì sẽ trách phạt. Em làm đây cũng được 5 năm rồi mợ.

_ Vậy à. Thế ba mẹ em đâu mà để em phải đi làm sớm vậy?.

Đôi mắt cô bé bỗng chùng xuống khi được hỏi về ba mẹ mình. Tôi có thể nghe rõ được tiếng thở dài của nó.

_ Ba mẹ em mất rồi mợ, gia đình em nghèo quá, mẹ em bị bệnh rồi ba em đi vay mượn tiền, sau đó không trả được thì họ tới nhà đập phá, đánh ba em tới chết mẹ em cũng vì thế mà người đang bệnh nữa đi theo ba em luôn.

_ Chị xin lỗi vì đã nhắc đến nỗi đau của em. Nhưng em đừng buồn, từ nay có chị đây rồi chúng ta sẽ tâm sự với nhau được chứ. Chị cũng là trẻ mồ côi, ba mẹ chị mất vì tai nạn giao thông.

_ Thế ạ. Vậy chúng ta cùng hoàn cảnh rồi. Thôi để em phụ mợ thay nhanh để còn ra ngoài tiếp khách nữa, chậm trễ bà chủ lại mắng.

_ Ừ.

Sau khi thay váy xong thì bé Lụa mới liên tục khen tôi không ngớt lời. Mà quả thật tôi nhìn mình trong gương cũng cảm nhận được điều đó.

_ Mợ xinh quá luôn. Mặc áo dài đã đẹp mà mặc váy cưới này lên còn xuất sắc hơn. Trông như công chúa luôn.

_ Cảm ơn em.

Tôi cùng bé Lụa đi ra ngoài, vừa thấy tôi thì Mạnh liền đi tới. Anh ta thấy tôi thì cứ đứng sững sờ như thế, nhìn tôi chằm chằm không rời mắt như muốn nuốt chửng tôi. Thấy anh ta cứ dán cặp mắt về người mình thì tôi hắn giọng

_ Anh nhìn gì mà ghê vậy?.

Tên Mạnh giật mình bừng tỉnh, anh ta nói

_ Cũng không tệ. Ngọt đấy.

_ Anh nói gì cơ. Đồ lưu manh.

_ Em dám…