Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi không còn là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên như ngày nào nữa. Mà đã trở thành một thiếu nữ tuổi đôi mươi trưởng thành với bao ước mơ hoài bão. Mà nói vậy thôi chứ chẳng biết bao giờ tôi mới có thể thực hiện những điều đó.
Mới đó mà đã 12 năm, lúc đó tôi mới chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi. Hoàn cảnh nhà tôi lúc đó cũng khá giả lắm. Cha tôi có công việc ổn định lại sinh ra trong gia đình có điều kiện, còn mẹ tôi thì lại hoàn toàn trái ngược bởi nhà ngoại tôi nghèo, lúc đó nghe mẹ bảo cơm còn chẳng có đủ mà ăn nói gì, học hành cũng không đến nơi đến chốn. Cũng vì thế mà bà nội tôi lúc đó ghét mẹ tôi lắm. Bà nội không ưa mẹ nên luôn làm khó làm dễ mẹ con tôi. Lúc sinh tôi ra, bà nói rồi la rầy mẹ là không biết đẻ. Bà nội chỉ có mình cha nên bà muốn mẹ tôi sinh một thằng cháu trai đích tôn. Nhưng cuối cùng tôi là con gái đầu lòng của ba mẹ.
Bà cứ giục mẹ tôi đẻ miết nhưng mãi mà không có. Thời gian này, bà đối xử với mẹ không khác gì là một con người ở tệ mạc. Lúc đó tôi còn nhỏ nhưng ngày nào cũng nghe bà chửi mẹ riết tôi không muốn hiểu cũng phải hiểu.
_ Mày là cái đồ vô dụng. Cho mày ăn cho mập thây rồi cũng chẳng làm nên tích sự gì.
…..
_ Có mỗi cái việc đẻ thằng con trai để cái gia đình này có cháu đích tôn. Vậy mà mấy năm trời rồi. Chị thử nói tôi xem.
Bà nội tôi nổi tiếng là dữ dằn, ghê gớm ở cái thành phố này. Bà là người sống rất cổ hủ, đã thế lại còn bảo thủ và ngang ngược. Bà không ngừng chửi tiếp.
_ Tao nói cho mày biết, không lo mà đẻ đái ra thằng cu thì đừng trách tao đi kiếm vợ khác cho thằng Cường. Khối đứa vừa xinh đẹp giỏi giang mà lắm lúc còn biết đẻ hơn mày.
Mẹ tôi lúc này mới lên tiếng.
_ Mẹ à, con cái là lộc trời cho. Mình có muốn cũng không được. Là con gái hay con trai gì cũng đâu phải lỗi tại con đâu.
_ Mày còn dám trả treo à. Là tại mày vô dụng vô tích sự nên mới thế chứ đừng đổ lỗi cho ai.
_ Con không đổ lỗi cho ai cả. Nhưng mẹ đừng nói quá đáng như vậy. Mẹ có ngon thì mẹ đẻ đi.
Tức nước thì vỡ bờ, mẹ tôi không chịu được mà nói lại bà. Bà nội tôi bị mẹ nói thế thì tức giận đùng đùng, bà đi tới túm tóc mẹ rồi tát vào hai bên má đến nỗi tươm cả máu miệng. Tôi chỉ biết chạy tới ôm chân bà lại. Rồi khóc lóc van xin.
_ Nội ơi, con xin nội đừng đánh mẹ con.
_ Con ranh này bỏ chân tao ra. Mày cũng là con vịt giời vô dụng y như con mẹ mày. Tránh ra không tao đánh mày chết.
_ Hức… hức. Không bà ơi, bà tha cho mẹ con đi. Bà đừng đánh mẹ nữa. Con xin nội mà.
Bà nội bị tôi kéo chân lại , bà tức quá lấy chân kia đạp vào người tôi khiến tôi ngã lăn ra nền đất. Ba tôi lúc này mới đi làm về. Thấy cảnh này ông chạy vào can ngăn bà nội ra. Nhìn cảnh vợ con bị đánh ba tôi lôi bà ra rồi nói lớn:
_ Mẹ làm gì vậy hả?. Mẹ có để cho tôi yên không?.
_ Tao làm gì hả. Con này nó cho mày ăn cái bùa mê thuốc lú gì mà mày ngu ngục thế hả con?. Trời ơi là trời.
_ Mẹ thôi đi. Mẹ đừng diễn bài này nữa, con thấy mà ngán lắm rồi. Bao nhiêu lần con đi làm mẹ ở nhà chì chiếc vợ con của con, con đều biết hết đó.
Cha tôi đi đến bồng tôi lên rồi đi lại đỡ mẹ về phòng. Khi mới đi được mấy bước, cha tôi quay lại nói.
_ Con hy vọng đây là lần đầu cũng như là lần cuối con thấy chuyện này. Nếu thêm lần nữa thì con sẽ không ở với mẹ nữa đâu. Vợ con của con chứ không phải là con ở đợ mà mẹ muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi .
Cả ba người chúng tôi đi về phòng, cha tôi thương mẹ con tôi lắm. Ông đưa về phòng rồi đi lấy thuốc bôi lên vết thương cho mẹ. Nhưng đó chỉ là điều cha tôi nói còn bà nội tôi có làm hay không là một chuyện khác. Cũng may là sau ngày hôm đó bà không có đánh nữa nhưng những lời chửi nặng nề khó nghe vẫn luôn văng vẳng trong nhà khi cha tôi vắng nhà
Mẹ tôi vẫn im lặng chịu đựng như thế hơn 4 năm thì bất ngờ mẹ mới lại có bầu , lần này lại siêu âm là con trai thì bà nội vui hết phải biết. Bà cũng đối xử tốt hơn với mẹ một chút khi có cha tôi ở nhà.
Năm em trai tôi được 2 tuổi, cả nhà cùng nhau xin về ngoại chơi. Tôi vui lắm vì lâu rồi mới được về ngoại. Lúc đi thì bà nội đã không thích, bà nói:
_ Chúng mày muốn đi đâu thì đi. Còn để thằng Bon ở lại cho tao trông.
_ Kìa mẹ, chúng con đi rồi về chứ có phải là đi luôn đâu mà mẹ nói thế.
_ Tao không yên tâm. Cứ để thằng nhỏ ở nhà rồi tao cho uống sữa bình cũng được.
_ Mẹ à, con xin mẹ đấy. Thằng Bon nó làm gì chịu uống sữa ngoài, nó chỉ bú sữa mẹ nó.
_ Nhưng…
_ Mẹ cứ yên tâm đi. Tụi con đi rồi mai sẽ về.
Tôi lúc đó cũng phấn khởi quá mà nói:
_ Phải đó nội. Ngày mai con sẽ về với nội mà.
_ Mày thì đi luôn đi cũng được. Khỏi cần về .
Cha tôi thấy ánh mắt tôi thoáng buồn thì ông nắm tay tôi rồi rầy bà nội:
_ Mẹ nói gì kì vậy. Con Dương nó còn nhỏ, nó đã biết gì mà mẹ nói thế. Con bé nghe sẽ buồn đấy.
_ Thôi được rồi, đi thì đi sớm đi. Mai nhớ về sớm đấy.
Nhưng câu ” ngày mai ” ấy có lẽ là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất trong cuộc đời của tôi. Ngày mà tôi mất đi ba mẹ và đứa em chỉ mới hai tuổi.
Lúc này tôi được mẹ kêu vào quán nước bên kia đường mua giúp mẹ một chai nước lọc để cho em uống. Được cái tôi nhỏ chứ rành, nhanh nhẹn lắm. Tôi từ từ xuống xe rồi đi qua đường rất nhanh. Lúc vừa chạy vào quán nước thì từ đằng sau một tiếng động lớn vang lên. ” Rầm” Chiếc xe kia đi chiều ngược lại lao qua lan can chắn đường rồi tông thẳng vào chiếc xe của nhà tôi. Một khung cảnh quá mức đáng sợ đối với đứa trẻ 8 tuổi như tôi.
Ba mẹ và em tôi đã mất ngay sau đó. Bà nội khi biết tin thì bà gần như không giữ được bình tĩnh. Bà ngoại cũng được cậu chở lên để nhìn con gái và cháu ngoại lần cuối.
Bà nội kêu xe chở tới thấy tôi vẫn bình thường không bị gì cả thì bà điên tiết mà chạy tới túm lấy người tôi mà day.
“Mày là con sao chổi. Tại sao hả?. vì mày với con mẹ mày mà con trai với cháu nội tao mới ra nông nổi này.”
” Nếu như chịu nghe lời tao thì đã không xảy ra cớ sự này rồi. Trời ơi là trời. Xin ông trả lại con và cháu cho tôi. Cường ơi, tỉnh lại nhìn mẹ nè con ơi.”
Tôi thật sự rất sốc và chỉ biết ngồi đó bên thi thể của ba mẹ mà khóc. Tại sao chứ, ông trời lại nhẫn tâm cướp đi những người thân của tôi.
Bà ngoại với cậu chứng kiến cảnh này không khỏi đau đớn xót xa. Bà ngoại lúc này mới lên tiếng.
_ Chị sui bớt đau lòng. Tôi cũng đau đớn lắm khi nhìn cả con cả cháu ra đi như thế này. Chị cũng đừng trách con bé Dương nó còn nhỏ đâu biết gì. Bây giờ thương con thương cháu, chúng ta phải nén lại nỗi buồn mà lo cho chúng nó cái đám tang đàng hoàng.
_ Chị nói hay lắm. Tôi chỉ có một mình thằng Cường là con. Giờ nó chết rồi tôi phải làm sao đây. Tất cả là tại con gái của bà.
_ Tôi biết là chị đau lòng. Tôi cũng đau lòng vậy. Người đang nằm đây là con gái con rể cháu ngoại tôi đó.
Đám tang nhanh chóng diễn ra. Tôi những ngày đó không muốn ăn chẳng muốn ngủ. Dù lúc đó chỉ mới 8 tuổi nhưng tôi hiểu được rằng từ nay tôi là đứa trẻ mồ côi, cha mẹ và em bỏ tôi đi rồi. Giờ tôi biết phải làm sao. Bà nội vẫn không ngừng tru tréo tôi là đồ xui xẻo, đồ sao chổi. Sau khi cha mẹ và đứa em trai xấu số đã mồ yên mả đẹp thì bà ngoại với cậu cũng xin phép ra về. Lúc này đột nhiên bà nội mới nói một lời đề nghị mà ai cũng phải sửng sốt
_ Bà với cậu về thì đem theo con Dương về nuôi luôn đi. Nó là một đứa xui xẻo tôi không thể để nó ở lại trong nhà này. Trừ hậu họa khôn lường về sau.
Cậu Huy tôi nghe thế tức lắm, cậu cũng không cần nể nang gì nữa, mấy bữa giờ cậu nhịn để cho xong đám tang của cha mẹ tôi chứ không thì cậu đã làm lớn chuyện rồi. Cậu Huy lớn tiếng nói:
_ Bác Hai, trước hết là tôi xin thất lễ trước với bác, nếu tôi có nói gì quá đáng thì cũng là do bác mà ra thôi.
Bà ngoại biết tính cậu nóng nên cố ngăn lại khiến cậu lại càng tức hơn.
_ Thôi con. Bà ấy đã nói vậy thì mình đem cháu nó về. Về dưới nó ở với mẹ con mình cũng được.
_ Kìa mẹ, biết là thế. Trước sau con cũng đem con Dương về. Nó mà ở đây ngày nào thì chỉ có khổ. Bà ấy biết xót con bả thì con cũng biết xót chị gái với cháu con chứ.
Cậu nhìn tới phía bà nội tôi cậu lại tiếp tục nói:
_ Bác Hai lớn rồi mà bác nói vậy sao nghe đặng. Con Dương là cháu nội của bác đấy. Còn nữa bây giờ bác đuổi nó thì từ giây phút này trở về sau, nó xem như không có người bà như bác. Mấy bữa nay bác chửi nó như thế là đã quá đủ rồi, đến người ngoài nghe họ còn chướng tai thì huống chi là người trong nhà.
_ Tôi thích nói sao thì nói. Ai nghe được thì nghe. Nó không phải cháu tôi, nó là sao chổi, đem nó đi đâu thì đem đi.
Tôi khóc nấc lên khi bị chính bà nội xua đuổi như thế. Cha mẹ mất người đau đớn nhất là tôi đây này. Bà ngoại với cậu cũng bó tay với bà nội nên không ở lại đó nữa mà lấy áo quần để dẫn tôi về dưới.
Lúc vừa chuẩn bị đi thì bỗng nén nhang trên bàn thờ mẹ tôi phực cháy lên. Cả mấy người ai cũng hốt hoảng. Nhất là bà nội. Bà ngoại tôi biết chắc mẹ tôi không yên lòng nên bà đi đến thắp một nén nhang mới đứng trước di ảnh của đứa con gái tội nghiệp mà khấn vái.
_ Con à, mẹ biết con không yên lòng về con Dương. Con yên tâm đi, mẹ sẽ lo lắng và nuôi dạy con bé nên người. Con yên nghỉ nhé.
Sau đó, không chần chừ. Bà với cậu đưa tôi ra xe rồi về nhà ngoại ở. Lúc đó, việc này đối với một đứa trẻ như tôi thật quá sức chịu đựng. Ba mẹ và em chết. Còn bản thân thì bị bà nội hắt hủi bỏ rơi.Cháu nào cũng là cháu, là cốt nhục của dòng họ mình thế nhưng bà nội lại chẳng hề có một chút yêu thương đối với cô cháu gái còn non dại. Chỉ biết khóc mà van xin.
_ Bà ơi, bà cho cháu ở lại đây đi. Cháu là cháu của bà mà sao bà lại không thương cháu?.
Câu hỏi ấy khiến cho bà ngoại với cậu Huy đau lòng đến nhường nào. Bà Hai vẫn như thế, chẳng mảy may gì đến, ngược lại còn nói:
_ Thôi đi. Nhà tao từ nay chẳng còn gì nữa rồi. Con trai, cháu trai giờ đã bỏ tao đi. Mày cũng là loại vô dụng thì cuốn xéo luôn. Sau này tao chết chẳng còn ai chống gậy cho nữa rồi.
Bà Hai chỉ nghĩ cho mình, từng lời nói vô tâm vô tình cứ như là mũi d.ao đâ.m vào lồng ngực cả tôi và những người có mặt ở đây. Cậu không chịu nổi nữa liền dắt tay tôi đi thẳng ra ngoài mà không ngoảnh lại.
Từ đó về sau tôi sống với bà ngoại và cậu. Những ngày tháng đầu một đứa trẻ như tôi lúc nào cũng nhớ cha mẹ day dứt. Đêm nào cũng khóc nổi nhớ ba mẹ cứ quay quắt trong lòng tôi. Một nỗi nhớ mà không thể nào nguôi ngoai đi được ,Cậu vì thương tôi nên lúc nào cũng ráng kiếm tiền để lo cho tôi ăn học đàng hoàng, không thua bạn bè cùng trang lứa. Nhưng nhiều lúc thấy cậu cực khổ quá, lại không chịu lấy vợ thì tôi lại tự trách mình. Năm nay tôi cũng được 17 tuổi rồi. Sắp thi đại học đến nơi. Vì thấy bà ngoại càng ngày càng già đi, cậu thì không chịu lấy vợ sinh con đẻ cái nữa. Cứ ở vậy nuôi tôi không một lời than thở. Hôm đó, lúc đang ăn cơm tôi mới ngỏ lời đánh tiếng với bà và cậu:
_ Cậu ơi, hay con nghỉ học để đi làm kiếm tiền phụ cậu nhé. Chứ nhà mình nghèo, một mình cậu sao làm nổi rồi lo cho cả mấy người.
Cậu nghe thế liền phản đối ngay:
_ Không được. Cậu ráng được con cứ tập trung học thật tốt cho cậu. Đừng lo nghĩ gì
_, Nhưng con không phụ được gì cho cậu. Hay để con vừa đi làm vừa đi học nha cậu.
_ Như vậy sao mà tập trung vào học được.
_ Cậu đừng lo. Dương của cậu giỏi nhất thế giới mà.
_ Ui trời, mẹ nghe nó nói không?.
Bà ngoại nghe tôi bốc phét thì cười sảng khoái lắm.
_ Bốc phét vừa thôi cháu. Bà lớn tuổi rồi không chịu nổi đâu.
_ Ngoại à, ngoại để con nổ một chút đi.
_ Thôi thôi tôi xin cô. Lo ăn cơm đi rồi đi học bài. Nổ cho lắm rồi banh nhà không có mà ở.
Tôi cười hì hì, gắp một miếng thịt bỏ vào cho bà ngoại, thêm một miếng cá đồng cho cậu. Cá này là anh Hưng hàng xóm câu được nên cho nhà tôi.
_ Bà với cậu ăn đi. Bà ngoại ăn nhiều vào để sống lâu khỏe mạnh với con với cậu nhé.
Cậu cũng gắp miếng thịt bỏ vào chén cho tôi.
_ Ăn đi con. Mẹ mày là thích món thịt kho tiêu này lắm.
Khi nghe cậu nhắc đến mẹ tôi, bà ngoại liền buông đũa. Nước mắt bà rưng rưng, bà nhớ đứa con gái tội nghiệp của bà. Mới đó mà cũng đã chừng mười năm rồi. Tôi cũng không khác gì ngoại, đã nhiều lần tôi ước rằng ba mẹ tôi vẫn còn sống. Cậu vì biết mình lỡ lời nên vội nói.
_ Nào mẹ với Dương ăn đi. Ăn hết rồi ngày mai con lại mua tiếp nhé . _ Đúng rồi ạ. Mai cậu mua tiếp nhé cậu.
Cả ba người chúng tôi tiếp tục ăn bữa cơm cho xong. Người mất thì cũng đã mất rồi. Còn người ở lại phải sống cho ngày mai ngày sau nữa.