Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa

Chương 67




Edit: LazyGirl.

——————

Cho đến khi bóng lưng của Tô Hành biến mất, Tô Mang vẫn không hết khó chịu.

Chị ta biết rằng cô ta là người tung tin mà vẫn muốn giữ im lặng?

Tô Mang cắn răng, cảm thấy xấu hổ không thôi.

Chị ta nói Tô Viễn Quân một tháng kiếm được hơn trăm vạn??

Ôi, chắc là sĩ diện quá nên đâm ra muốn lừa cô ta.

Nghĩ đến đây, Tô Mang cười châm chọc.

Nếu chỉ mở có một quán cà phê Internet nhỏ bé mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì cô ta và mẹ cần gì phải ra ngoài tìm gia đình mới?

Tô Mang cắn môi, thu dọn đồ đạc, không muốn ở lại đây quá lâu.

Không ngờ vừa mới đứng dậy và đi được vài bước, người phục vụ đã chặn đường cô ta lại.

Vẫn nụ cười lịch sự đó, "Xin lỗi, bàn này vẫn chưa trả tiền."

Tô Mang sửng sốt, móc tiền ra đưa, đen mặt rời đi.

Cái nhân cách ngẩng cao đầu mà cô ta cố gắng duy trì gần như đã bị sụp đổ sau ngày hôm nay.

Người phục vụ sau khi nhận được tiền âm thầm cười nhạo.

Cũng chỉ là một con vịt xấu xí muốn biến thành thiên nga mà thôi, cao ngạo cái gì.

Bời vì quán cà phê không xa căn cứ lắm nên Tô Hành cũng không có ý định bắt taxi về.

Gió đêm thổi tung mái tóc mềm mượt của cô, cũng làm xao động mặt hồ vốn luôn phẳng lặng trong lòng cô.

Cô vốn là một người rất khinh thường sự giả dối, những gì mà cô nói với Tô Mang đều là sự thật.

Mặc dù cô chưa bao giờ hỏi tiền lương của Tô Viễn Quân, nhưng cô có thể nhận biết thông qua số tiền sinh hoạt hàng tháng mà ông gửi cho cô.

Theo như những gì cô biết, mỗi tháng, số người đến quán cà phê Internet không dưới hai chữ số.

Thu nhập của mỗi quán là 20 vạn, mỗi tháng sẽ thu được vài trăm vạn.

Cô cũng không biết tại sao Tô Mang lại khinh thường và kỳ thị cái ngành này như vậy.

Ít nhất thì Tô Viễn Quân cũng không có trộm cắp gì, cũng nuôi dưỡng các cô khôn lớn.

Nghĩ đến thái độ của Tô Mang, Tô Hành cảm thấy phiền muộn không thôi.

Bất giác, đầu óc dần trở nên mơ mơ hồ hồ.

Cơn buồn ngủ từ đâu ập đến, mí mắt bắt đầu chiến đấu.

Tô Hành âm thầm than nhẹ, e là căn bệnh muốn tái phát.

Khi cô loạng choạng đi đến ngọn đèn ở góc đường, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.

Tiếng nhạc bất chợt vang lên cũng xua tan đi được phần nào cơn bùn ngủ, Tô Hành khó khăn lấy điện thoại ra, chậm rãi nghe máy.

"Không phải anh kêu em nhớ gọi anh dậy ăn tối sao? Em đi đâu vậy?"

Giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia khiến dây thần kinh vốn căng cứng của cô bất giác được giãn ra, dường như mọi u phiền cùng ủy khuất cũng đã an ủi được phần nào.

"Alo? Em có nghe thấy không? Tô Hành?" Chu Lệnh Hành chờ hoài mà không thấy ai trả lời, không khỏi khẩn trương.

Tô Hành nhẹ giọng nói, "Đang nghe đây, anh ăn chưa? Có muốn em mua mì xào về cho anh không?"

Giọng điệu bình tĩnh của cô khiến người đàn ông im lặng, thật lâu sau, anh mới lên tiếng trở lại, "Không cần, em đang ở đâu? Anh đến đón."

Sau khi ngoan ngoãn gửi định vị cho anh, Tô Hành yên phận ngồi xổm tại chỗ.

Cảm giác ỷ lại vào một người thật tốt.

Không lâu sau, bóng dáng của Chu Lệnh Hành dần xuất hiện ở bên kia đường.

Ánh đèn hắt lên người anh tạo thành một cái bóng đen trên mặt đất, Tô Hành cong môi nhìn.

Cô đứng dậy, chạy về phía người đàn ông.

Sau đó, dùng sức nhào vào lòng anh.

Thở dài mãn nguyện.

Chu Lệnh Hành trở tay không kịp, khó khăn lắm mới đứng vững lại được.

Nhận ra tâm trạng của cô không ổn, anh vuốt ve lưng cô, "Sao vậy em?"

Tô Hành không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Chu Lệnh Hành chỉ nghĩ là cô không muốn nói, để mặc cho cô ôm một lúc.

Nhưng dù sao thì bọn họ cũng đang ở trên đường đông người qua lại, mặc dù hiện tại vẫn chưa muộn, nhưng cái ôm công khai của cả hai khiến không ít người qua đường cười trộm.

Anh vươn tay muốn kéo cô ra, một bên hỏi, "Làm sao vậy? Trở về..."

Chu Lệnh Hành đơ người.

Cô ngủ mất tiêu rồi.

Anh không khỏi phì cười, giờ thì anh đã biết tại sao cô lại đồng ý để anh đến đón.

May mắn là cô không hề ngủ quên trước khi anh tới.

Anh lẳng lặng ngắm khuôn mặt yên bình khi ngủ say của cô trong vòng tay anh, cảm thấy mềm lòng.

Sau khi trở về căn cứ, hai người đều ngầm hiểu những chuyện phát sinh vào ngày hôm đó.

Tô Hành chỉ nghĩ đó là chuyện gia đình nên không nhất thiết phải nói ra.

Chu Lệnh Hành tin tưởng rằng nếu muốn thì cô sẽ tự nói ra, nên anh không cần phải hỏi.

*

Trước khi giải mùa hè được diễn ra, toàn đội GI nhận được thông báo từ Thẩm Giai Niên rằng bọn họ sẽ đến thành phố B để quay video quảng bá tuyên truyền.

Lão Ngư rất hưng phấn sau khi biết tin, "Cuối cùng thì chúng ta cũng có quảng cáo? Cứ vậy mà ập đến?"

Tô Hành khó hiểu nhìn về phía Tôn Hòa, "Nhận quảng cáo cũng đâu có gì bất thường đâu ta?"

Tôn Hòa lười biếng ngước mắt lên, nhưng tay vẫn không rời khỏi bàn phím.

"Không gạt em chứ đây là lần đầu tiên bọn anh nhận được quảng cáo."

Không chờ Tô Hành mở miệng, Wave cũng bĩu môi, "Dựa theo thành tích của những mùa giải trước, ai dám mời quảng cáo chứ."

"Nhận quảng cáo thì chứng minh được điều gì? Chứng minh cuối cùng thì chúng ta cũng không còn phải sống khổ sở nữa ha ha ha ha!!!" Lão Ngư nhảy dựng lên, sắc mặt sinh động đến ngay cả Tô Hành cũng phải bật cười.

Wave ở bên cạnh cũng không để cho Lão Ngư hưng phấn quá lâu, bỏ lại một câu, "Hình tượng của cậu mà đi quay quảng cáo, nhìn thôi cũng thấy sợ. Như thế nào? Bây giờ còn vui vẻ nhận quảng cáo tuyên truyền nữa không?"

Lão Ngư liếc Wave một cái, nhưng vẫn kích động như cũ, "Sao lại không vui vẻ? Quay quảng cáo có thể kiếm được tiền nha!!!"

Tiểu Bản cũng vui mừng nhìn về phía Thẩm Giai Niên, "Sản phẩm gì vậy anh?"

"Dao cạo râu."

Thẩm Giai Niên nhàn nhạt quăng một câu.

Cả phòng chìm trong im lặng.

Hầu như tất cả mọi người đều dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Thẩm Giai Niên.

Dao cạo râu???

Có phải công ty quảng cáo đã quên mất đội họ có một thành viên nữ không??!

Tiểu Bản cười gượng hai tiếng, "Chị gái thì sao có thể quay quảng cáo dao cạo râu được?"

Tô Hành cũng khó hiểu nhìn Thẩm Giai Niên.

Thẩm Giai Niên hờ hững nhún vai,"Đó là việc của bên công ty quảng cáo."

Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu, "Tôi cũng rất mong chờ."

Lão Ngư tưởng tượng đến cảnh Tô Hành cầm dao cạo râu, che miệng ngăn không cho cười ra tiếng, cả người đều phát run.

"Ha ha ha ha ha ha dao cạo râu!!”

Má ơi dao cạo râu!!!

"Tạm thời khoan hãy nói về vấn đề này," Tô Hành hơi nhíu mày, "Quay quảng cáo được phép đeo khẩu trang không?"

Thẩm Giai Niên gật dầu, "Được, tôi đã thảo luận với bên đó rồi. Ngày mai khởi hành, chúng ta có hai ngày để quay chụp, sau đó quay về huấn luyện tiếp, giải mùa hè cũng sắp bắt đầu rồi."

Tô Hành trầm mặc cam chịu.

Sau khi Thẩm Giai Niên rời đi, Chu Lệnh Hành vừa mới kết thúc đấu hạng, ngẩng đầu mở miệng trấn an.

"Xét cho cùng thì hầu hết các tuyển thủ đều là nam, không có gì ngạc nhiên khi đội lại nhận loại quảng cáo này. Câu lạc bộ mỗi tháng chi rất nhiều tiền so với những gì mà em tưởng tượng, nên chỉ cần có quảng cáo, cơ hồ ai cũng không thể cự tuyệt."

Tô Hành thở dài, gật đầu chấp nhận số phận.

Mặc dù lương của tuyển thủ chuyên nghiệp rất cao, nhưng vẫn phải chia bớt phần trăm cho câu lạc bộ.

Một phân tiền cũng có thể làm khó được anh hùng hảo hán, đôi khi ước mơ không chỉ dựa vào sự nhiệt huyết. Ngày nay, tuyển thủ chuyên nghiệp nhận được quảng cáo mọc nhiều như nấm, tất cả đều bất đắc dĩ phải nhận.

Nói chung, ngày hôm sau, bọn họ lên máy bay đến thành phố B, cũng coi như là ăn chơi cho đã trước khi tập trung hoàn toàn vào việc huấn luyện cho giải mùa hè.

Sau khi xuống máy bay, nhân viên được công ty quảng cáo cử tới đến khách sạn.

Sau khi cùng nhau dùng bữa, nhân viên đưa hai tờ giấy kịch bản, đồng thời thông báo thời gian quay chụp vào ngày mai, đạo diễn quay là ai rồi xua tay tuyên bố giải tán.

Các thành viên trong đội vẫn đang ngoan ngoãn ngồi đọc kịch bản trên ghế sô pha ở sảnh khách sạn ngạc nhiên nhìn nhau.

Ủa, vậy là xong rồi đó hả?!

Còn không hề giải thích vai trò của mỗi người ra sao, sẽ diễn cái gì? Có phải hơi tùy ý quá rồi không??

Một phút sau, Chu Lệnh Hành đứng dậy trước, đi đến thang máy.

Lão Ngư cùng một vài người vội vàng theo sau.

Từ góc độ bố trí phòng ngủ, công ty quảng cáo cũng biết rõ sự tồn tại của Tô Hành.

Bởi vì cô là nữ nên được hẳn một căn phòng riêng, đã vậy còn có giường lớn.

Ba phòng đều ở cùng một lầu, Lão Ngư không khỏi thở dài khi nhìn thấy không gian rộng rãi trong phòng Tô Hành.

"Aizz, em cũng muốn được làm con gái."

Tô Hành cười cười, đem thẻ phòng nhét vào trong khe điện, "Nếu cậu bị hành kinh một lần thì sẽ không bao giờ dám nói vậy nữa."

Quả nhiên, Lão Ngư nhanh chóng biến sắc, cô hài lòng đóng cửa lại.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cô cầm hai tờ giấy lên nghiên cứu.

Nội dung của kịch bản là năm thành viên bao gồm cả Tiểu Bản trắng đêm luyện tập, ngày hôm sau, sau khi Tô Hành tỉnh dậy liền nhìn thấy mỗi người đều có thêm bộ râu xồm xoàm, tinh thần không được tỉnh táo cho lắm.

Sau đó, cô chạy ra ngoài và mua năm chiếc dao cạo râu của công ty quảng cáo và ném cho từng người một. Năm người kia sẽ cùng nhau làm một động tác, "Wow, thật tuyệt vời, không thể tin được."

Sau khi cạo râu, cả người bọn họ lập tức trở nên sảng khoái hơn. Sau đó, cả đội lên sân khấu thi đấu và giành được giải quán quân. Cuối cùng, biên kịch còn cho hẳn một cảnh quay cận cảnh Chu Lệnh Hành. Yêu cầu anh lấy con dao cạo râu ở trong chiếc cúp ra và hôn nó.

Ngoại trừ nụ hôn cuối cùng rõ ràng là nhằm thỏa mãn mục đích cá nhân của biên kịch thì Tô Hành khá hài lòng với những nội dung khác trong kịch bản.

Bởi vì cô cũng không cần phải tháo khẩu trang, xuất diễn của cô cũng không nhiều.

Sau khi đọc xong kịch bản, Tô Hành cảm thấy nhẹ nhõm, lập tức bước vào phòng tắm để tắm rồi đi ngủ.

Quay quảng cáo khác với chơi game, nếu ngày mai cô không dậy, tức là sẽ vi phạm hợp đồng.

Tiếc là ông trời không chiều lòng người.

Ngay sau khi cô vừa tắm xong, chuông cửa vang lên.

Tô Hành thản nhiên cầm khăn lau tóc, bước đến cửa nhìn vào mắt mèo, nhìn thấy người đàn ông quen thuộc, sau đó mới chậm rãi mở cửa.

Sau khi mở cửa, cô dửng dưng bước đến bàn, "Sao anh lại đến đây?"

"Em nói thử xem." Âm thanh trầm thấp của Chu Lệnh Hành đột nhiên xuất hiện bên tai khiến cô không khỏi run rẩy.

"Thử gì mới được.."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đã khóa môi cô lại, chỉ còn sót lại vài tiếng ưʍ.

....

- ------

Đôi lời của editor: ẹc ẹc O-O