Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa
Edit: Lazy Girl.
Khi Tô Viễn Quân nhận được điện thoại của Tô Mang, ông vẫn đang thảo luận việc hợp tác với người khác.
Vốn định cúp máy, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, ông liền đổi ý, nhàn nhạt chào hỏi những người khác rồi ra ngoài hành lang để nhận điện thoại.
"Mang Mang?"
Giọng nói xa cách của Tô Mang vang lên, cô vào thẳng vấn đề mà không hề chào hỏi: "Bố, bố có biết chị của tôi đang đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?"
Tô Viễn Quân ngẩn người: "Bố biết, sao vậy?"
Đầu bên kia im lặng một lát, ông thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở gấp gáp của Tô Mang.
Một lúc sau, Tô Mang lại lần nữa lên tiếng, một loạt nghi vấn ập đến.
"Tại sao bố không khuyên nhủ chị ta? Không lẽ mẹ sẽ vì chị ta chen chân vào cái vòng này mà hồi tâm chuyển ý? Tại sao lại đến quấy rầy cuộc sống khó khăn lắm mới bình yên của chúng tôi? Sống lặng lẽ như trước kia không phải tốt hơn sao?"
Tô Viễn Quân cứng đờ lại, tâm tình đột nhiên trầm xuống.
Ông luôn biết Tô Mang oán hận ông, nhưng không ngờ rằng ở trong lòng con bé, ông và Tô Hành đều trở thành nên như vậy.
Từ sau khi ly hôn với Tôn Linh, Tô Mang hầu như không hề liên lạc với ông dù chỉ một lần, ông không thể tin được là lần đầu tiên liên lạc lại là vô số lời oán giận.
Vừa cảm thấy buồn, vừa cảm thấy thất vọng về Tô Mang.
"Mang Mang," Tô Viễn Quân trầm giọng nói, "Mặc kệ chị của con có làm cái gì cũng đều vì chính bản thân của nó, không phải vì người khác. Con bé cũng không hề quấy rầy gì đến sinh hoạt của mẹ con hai người, cho nên bố hi vọng hai người cũng đừng quấy rầy con bé."
Tô Mang im lặng, không ngờ bố mình, người luôn rộng lượng với cô lại dùng giọng điệu như vậy để nói cô.
Có người ra khỏi phòng họp ám chỉ thời gian cho Tô Viễn Quân.
Tô Viễn Quân gật đầu, mỉm cười xin lỗi với người đó, lời ít ý nhiều kết thúc cuộc trò chuyện.
"Mang Mang, kể từ khi mẹ con rời đi cho tới nay, bố bởi vì đi công tác nên không thể chăm sóc cho con bé, mà Hành Hành lại chưa bao giờ đi tìm hai người. Đừng có đem những lời phỏng đoán ác ý đó đặt lên trên người bố và chị con, bọn bố vẫn sống rất tốt."
Tô Mang có chút khó chịu với giọng điệu vừa rồi của ông, vừa tính giải thích vài câu, lại nghe thấy giọng của Tô Viễn Quân.
"Còn nữa, về sau có việc gì liên quan tới chị gái của con thì trực tiếp đến tìm con bé, cả hai đều trưởng thành rồi."
Chờ đến khi âm báo bận lạnh lùng từ đầu dây bên kia truyền đến, Tô Mang mới nhận ra là Tô Viễn Quân đã cúp điện thoại.
Ánh mắt Tô Mang khẽ động, trong lòng nổi lên một tia lo lắng.
Ngoại trừ sự yêu thích của mẹ, từ nhỏ đến lớn, cô đều bị tất cả mọi thứ của Tô Hành đè ép.
Khuôn mặt xinh đẹp hơn, thành tích nổi bật hơn, lại có thêm bộ óc thông minh nên rất được các thầy cô trong trường quý mến.
Hai người học cùng trường, hầu hết mọi giáo viên biết Tô Hành là chị gái của cô đều sẽ dùng ánh mắt phức tạp để nhìn cô.
Ẩn ý như muốn nói, sao giữa hai chị em lại có sự chênh lệch với nhau nhiều như vậy.
Nhưng ông trời rất công bằng, Tô Hành sau khi lên cấp ba liền bị bệnh nên không thể tiếp tục học.
Ánh mắt của mẹ cũng ngày càng đặt trên người cô nhiều hơn.
Lúc ly hôn, bà cũng mang theo cô đi.
Dường như tất cả mọi thứ đều biến thành những gì mà cô mong muốn.
Cô chân chính trở thành hòn ngọc quý trên tay, ở gia đình mới thì được Đỗ Kỳ Phong cùng với Đỗ Nhược yêu quý.
Nhưng không ngờ những ngày tháng tốt đẹp này lại vì một Tô Hành không một tiếng động đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô.
Làm thế nào cô có thể bình ổn được trái tim đang treo lơ lửng của mình đây?
Có lẽ là Tô Mang đắm chìm trong suy nghĩ riêng quá nên không hề nhận ra Tôn Linh đứng ở phía sau.
Tôn Linh lơ đãng vỗ vỗ cô: "Mang Mang, chú Đỗ nói tối nay ra ngoài ăn, mau đi sửa soạn đi."
Tô Mang giật mình, che giấu ánh mắt lóe lên, nội tâm trong lòng lúc này đang dao động: "Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài ăn tối?"
"Hình như là do anh trai của con cùng với đồng đội vừa mới tiến vào trận chung kết, hơn nữa giải đấu mà ông ấy đứng ra tổ chức cũng diễn ra suôn sẻ nên muốn ăn mừng một chút."
Tôn Linh vừa nói vừa đi đến bàn trang điểm thoa kem dưỡng da lên tay, lười biếng xoa tay: "Cũng không biết sao lại ăn mừng nữa, mấy năm nay đội bọn họ vào chung kết liên tục mà?"
Tô Mang nghe vậy không kìm lòng được, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Nhất định phải ngăn Đỗ Nhược lại, không cho anh ấy nói những điều này với Tôn Linh và Đỗ Kỳ Phong.
Càng không thể cho người khác biết được mối quan hệ giữa cô và Tô Hành.
Trong cuộc sống của cô, nhất định không thể để cho Tô Hành bước một chân vào lần nữa.
Nghĩ ngợi một lúc, Tô Mang liếc mắt thấy mẹ đang không chú ý đến mình, lẳng lặng bước ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho Đỗ Nhược.
"Anh hai, anh có thể giúp em một chuyện được không?"
"Là về Tô Hành."
"Chuyện này có thể tạm thời bảo mật được không? Em lo lắng mẹ em sẽ nghĩ nhiều..."
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Mang vẫn cảm thấy không đủ.
Rõ ràng căn bệnh của chị ta không thể tự chăm sóc bản thân được, dựa vào cái gì lại dám tùy tiện tiến vào vòng này, dễ dàng phá vỡ cuộc sống của cô?"
Giấy cũng không thể gói được lửa, Tô Hành hiện giờ cũng được xem như là một nửa của công chúng, và đã tích lũy được rất nhiều fans.
Cho dù bọn họ vẫn luôn giữ bí mật thì một ngày nào đó mọi người sẽ biết được mối quan hệ giữa cô và Tô Hành.
Đến lúc đó, chuyện ly hôn sẽ bị khui ra một lần nữa, tất cả truyền thông sẽ nghiêng về kẻ yếu, có giải thích gì cũng đã quá muộn.
Trước khi sự việc đó xảy ra, không bằng bẻ gãy cánh của chị ta trước.
Nghĩ một lúc, Tô Mang đăng ký một Weibo mới, chuyển tiếp bài đăng kia vào tin nhắn riêng với Weibo V, chậm rãi gõ một hàng chữ.
【 Nữ tuyển thủ thể thao điện tử mà bạn vừa chuyển phát, tôi biết một ít chuyện về cô ấy. 】
*
Với tư cách là người quản lý, Thẩm Giai Niên cũng nhận được tin báo về sự việc vừa xảy ra được vài tiếng này.
Mặc dù chuyện này không ảnh hưởng gì nhiều đến Tô Hành và GI, nhưng xét về mối quan hệ giữa cô và Đỗ Kỳ Phong, vấn đề này không thể bỏ qua được.
Anh tìm Weibo V chuyển phát đầu tiên, Thẩm Giai Niên dùng tài khoản Weibo chính thức của đội gửi tin nhắn riêng cho chủ bài đăng và yêu cầu chủ thớt phải xóa bài đăng này.
Vốn nghĩ rằng vụ này sẽ nhanh chóng được giải quyết.
Không ngờ chủ thớt mãi vẫn không thấy hồi âm, anh đành đi tìm Nguyên Po.
Nguyên Po vốn là fan của Tô Hành, cậu ấy nhanh chóng đáp ứng, ngay lập tức xóa bài đăng Weibo, hứa sẽ không nói một lời nếu có ai hỏi tới.
Thẩm Giai Niên thấy nguồn tin đã biến mất nên cũng không quan tâm đến nó nữa, anh chỉ để mắt đến Weibo V kia thôi.
Anh cảm thấy Weibo này đột nhiên lại chuyển phát, nhất định là phải có lí do nào đó, đành phải chờ đợi thêm.
Không để cho Thẩm Giai Niên thất vọng. Vào buổi tối, vị blogger này đã đăng một bài đăng giật tít.
【 Nói cho các bạn biết Sleeping là ai. 】
Bài viết này tổng cộng có ba quan điểm.
Sleeping là người solo ở quán cà phê Internet, kèm theo đó là ảnh chụp dòng tin nhắn của Weibo chính thức GI gửi cho blogger.
Những hàng chữ này đều đánh lừa được công chúng, phỏng đoán thân phận của Sleeping hùng hồn đầy lý lẽ:
【 Không khó để thấy rằng GI cực kỳ yêu quý thanh danh của mình, cách đối đãi với Sleeping và với người đi rừng tiền nhiệm một trời một vực. Sleeping rốt cuộc là thần thánh phương nào? 】
Sau đó lại liệt kê những luận điểm như việc đeo khẩu trang, lời khen của LING và Tôn Hòa dành cho Sleeping, và việc ngất xỉu trong lúc thi đấu.
【 Tôi sẽ không đánh giá gì nhiều về thao tác của tuyển thủ Sleeping, nhưng dựa vào việc thi đấu gián đoạn của cô ấy, chúng ta có thể nhìn ra được một ít manh mối. Làm gì có việc một tuyển thủ vẫn bình an vô sự sau khi phát sinh sự cố trong lúc thi đấu? Chiến đội thậm chí còn không hề xử phạt, đội viên còn rất tán thưởng. Phô trương như vậy sẽ khiến người khác khó mà tin tưởng, từ việc đeo khẩu trang đã có thể thấy được một chút. Thao tác không đủ nên dựa vào việc thần thần bí bí để lôi kéo fans? 】
Cuối bài viết còn có đoạn tin nhắn riêng của một fan và chủ thớt. Mặc dù không có đề cập đến tên gốc của Sleeping, nhưng có thể thấy được là người này với Sleeping rất thân thiết với nhau.
Từ lịch sử trò chuyện, có thể thấy được là Sleeping đã bỏ học cấp ba, lớn lên trong một gia đình đơn thân, lý do chính dẫn đến việc bố mẹ ly hôn là Sleeping. Trong bài viết còn đính kèm giấy chứng nhận y tế chuẩn đoán căn bệnh của Sleeping.
【 Theo như những gì mà bạn fan này đề cập, Sleeping mắc phải chứng bệnh hiếm gặp là chứng ngủ rũ kể từ khi còn học cấp ba, có thể ngủ quên ở bất kỳ thời gian và địa điểm. Điều này cũng đã phần nào lý giải cho sự việc khó hiểu diễn ra vừa rồi. Tại sao cô ấy lại lấy tên là Sleeping? Cô ấy đeo khẩu trang có lẽ vì không muốn mọi người nhận ra và phơi bày bệnh tình của mình. Việc gián đoạn trong lúc thi đấu không phải do ngất xỉu mà là do phát bệnh. Vì vậy mà cô ấy đã nói không tiện tiết lộ trên Weibo cá nhân của mình. 】
Blogger này cũng rất chu đáo đưa ra những thông tin về chứng bệnh này và cách điều trị chứng ngủ rũ, cuối cùng còn kết luận.
【 Có thể thấy, căn bệnh này không dễ chữa khỏi. Ở chỗ này, tôi cũng muốn hỏi Sleeping một chút, sau khi trải qua một lần phát bệnh trong lúc thi đấu, cô cảm thấy bản thân có còn thích hợp ở trong ngành thể thao điện tử này không? 】
Không đợi Thẩm Giai Niên đáp lại, bình luận ở dưới bài đăng đã bùng nổ.
【 Thì ra là trong lúc thi đấu Sleeping ngủ mất??? 】
【 Hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt, có bệnh còn không lo chữa đi, đi làm tuyển thủ làm gì?? 】
【 Mẹ kiếp, tôi đã đi tra và xác thực căn bệnh này có tồn tại!? 】
【 Đúng vậy, đã bỏ học cấp ba, khiến bố mẹ ly hôn, còn mẹ nó ra hố GI một trận, rất mạnh mẽ. 】
【 Mặc kệ mấy người có tin hay không, dù sao thì tôi cũng tin. 】
【 Càng nghĩ càng thấy sợ hãi. Lần trước Sleeping đang phát sóng đột nhiên ngủ quên mất. 】
【 Tôi cũng nhớ!! Tôi cũng có xem!! Lúc đó được LING bế lên lầu!! 】
【 Tôi đã nói con gái mà đi đánh chuyên nghiệp sẽ chẳng có gì tốt mà? 】
【 Lợi hại lợi hại, nhờ có cô ấy mà tôi đã chú ý đến GI hơn, muốn nhìn xem bọn họ sẽ tìm đường chết như thế nào. 】
Các fans của Sleeping cũng nhớ lại tình huống đã phát sinh trong buổi phát sóng trực tiếp đó, nhưng họ lại không đủ tự tin để giải thích.
Bởi vì ngay cả bọn họ cũng tin vào bài viết này.
Giữa hàng trăm bình luận, không một ai nói giúp Sleeping.
Khi Thẩm Giai Niên đọc xong nội dung bài viết và những lời bình luận, lông mày của anh ngày càng nhíu lại sâu hơn.
Nếu nói chiếc áo vest kia chỉ để thêm một số chuyện cười cho mọi người, thì những thứ này chính là một bãi đầm lầy. Mọi thứ đã phát triển đến mức cho dù có xóa đi một hay hai bài Weibo cũng không thể kiểm xoát được.
Anh suy nghĩ một lúc, bấm gọi cho Tô Hành.
Nếu GI đứng ra giải thích vấn đề này, chỉ sợ càng bôi càng đen, chỉ có thể để cô đứng ra giải thích mới thích hợp.
Chuông điện thoại kêu lên một lúc vẫn không có ai bắt máy.
Thẩm Giai Niên thở dài, cam chịu số phận, thay đồ đến căn cứ tìm người.
Khoảng nửa tiếng sau, anh đứng trước cửa phòng Tô Hành, gõ cửa.
Cửa phòng không khóa, Thẩm Giai Niên gõ cửa nên cánh cửa bị hé ra một tí.
Thẩm Giai Niên nhìn qua khe hở, đồng tử co lại.
Trên giường có hai bóng người, một nam một nữ.
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông để trần, gắt gao ôm lấy cô gái.
Hai người kia???
Hình như là MID và người đi rừng của đội anh thì phải???