Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa
Edit: Lazy Girl.
Có lẽ là vì trời đã vào hè nên không khí có phần hơi oi bức.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này cao gấp mầy lần cô.
Tô Hành bị bao bọc bởi hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên.
Chỉ mới có hai ngày ngắn ngủi vậy mà nay đã là lần thứ hai cô ngã trong lồng ngực của người đàn ông này.
Cả hai lần đều là anh chủ động, nhưng lí do của hai lần đều không khiến Tô Hành vừa ý lắm.
Huống chi, lúc này còn đang bị anh trực tiếp xem là cún nữa chứ.
Thu hồi lại suy nghĩ, Tô Hành nhìn khuôn mặt của Chu Lệnh Hành gần trong gang tấc, ngũ quan thâm thúy như được khắc sâu trên khuôn mặt anh, cô không cẩn thận bị cuốn hút vào, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Trong đầu đột nhiên hiện lên dòng bình luận khi nãy trên Weibo, Tô Hành cẩn thận dựa sát vào người anh.
Sắc đẹp ngay trước mặt, lúc này còn không lo cháy nhà mà đi hôi của, thì còn chờ đợi tới khi nào?
Chỉ thấy người con gái chậm rãi ngẩng đầu lên, tiến gần đến khuôn mặt người đàn ông.
Nhưng bởi vì chiều cao chênh lệch, làm thế nào cũng chỉ chạm được đến cằm anh.
Tô Hành nhíu mày.
Biết vậy nãy trực tiếp ngồi xổm bên mép giường cho rồi.
Tô Hành cũng không hề nhụt chí, dùng hết sức cố gắng tiến gần lên trên.
Mới được một nửa, Chu Lệnh Hành liền cảm nhận được con vật nhỏ trong ngực muốn động đậy.
Bàn tay liền đem Tô Hành nhấc lên đặt lại vị trí của cũ.
Trầm giọng nói: "Đừng nháo."
Thâm âm có vẻ kiềm chế và tỉnh táo.
Tô Hành giật mình, nhìn chằm chằm người đàn ông hai mắt vẫn còn nhắm chặt.
Không biết cái người này rốt cuộc là tỉnh hay chưa tỉnh nữa, Tô Hành theo bản năng cố gắng thở nhẹ lại, sợ chính mình quấy nhiễu đến anh.
Nghĩ nghĩ lại cảm thấy không đúng.
Không phải cô đến đây để kêu anh dậy sao?
Cứ như vậy ngây người tầm 1 phút, Tô Hành mới xác định được là Chu Lệnh Hành vẫn chưa tỉnh ngủ.
Cô cũng không dám lộn xộn nữa, nằm yên chiêm ngưỡng nhan sắc.
Vậy mà lại cảm thấy thỏa mãn không ít.
Cứ ngắm vậy cũng được, nguy hiểm gì kệ, ngắm cho đã mắt trước đã.
Nhìn nhìn ngắm ngắm một hồi, bất giác cảm thấy buồn ngủ lúc nào không hay.
Vào giây cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ, Tô Hành vẫn còn đang suy nghĩ.
Sao lần nào mình cũng ngủ quên mất trong lồng ngực của anh vậy?
Chu Lệnh Hành bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Tiếng chuông không ồn như tiếng đập nồi của Tô Hành, nhưng nó cứ réo mãi kể cả Chu Lệnh Hành cũng chịu không nổi.
Anh bị tiếng chuông ồn ào đến mức buồn bực trong lòng, cau mày mở mắt ra.
Đập vào mắt anh là vẻ mặt đang ngủ say của Tô Hành.
Anh không nhịn được nhếch môi, dường như nghĩ đến gì đó, khóe môi cong lên.
Cánh tay bị Tô Hành nằm đè xuống truyền đến từng cơn tê dại.
Anh thậm chí còn nhìn thấy rõ được lông tơ trong suốt trên mặt cô.
Cảm giác chân thật mãnh liệt này khiến anh cảm thấy đây không phải là mơ nữa.
Mặc dù đã xác định đây không phải là một giấc mơ, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn vòng tay ôm cô tiếp, Chu Lệnh Hành nghĩ nghĩ, không khỏi siết chặt vòng tay hơn.
Mềm mại, thoải mái đến không ngờ.
Cảm thấy có một chút luyến tiếc không muốn buông tay.
Kết quả là cái điện thoại trên bàn cứ réo inh ỏi liên tục.
Cuối cùng cũng đánh thức được Tô Hành.
Chu Lệnh Hành cảm thấy người trong lòng đang động đậy, sau đó cô gái liền mở to mắt ra.
Đôi mắt to trong veo với hàng lông mi cong, chớp chớp hai lần.
Thần sắc tự nhiên, môi phấn hồng khẽ mở: "Anh tỉnh rồi hả?"
Thật giống như yêu cầu anh hôn đi vậy.
Chu Lệnh Hành đột nhiên buông người trong lồng ngực ra, từ trên giường ngồi dậy, mất tự nhiên quay đầu đi.
Cứ tiếp tục như vậy thì cả ngày cũng đừng mong xuống được giường.
Tô Hành xoa xoa mắt, hoàn toàn không hề nhận ra sự bất ổn gì trong tình huống này.
Thần sắc như cũ: "Sao anh không nghe điện thoại đi?"
Chu Lệnh Hành hoàn hồn, lập tức cầm điện thoại lên nghe máy.
"Alo, bố."
"Chúng con đến ngay đây."
"Vâng."
Lời ít ý nhiều nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, anh nhìn Tô Hành lại lần nữa.
Ánh mắt nặng nề, thoạt nhìn uy nghiêm mười phần: "Không tính giải thích gì sao?"
Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay đang siết chặt điện thoại của anh đang phản ánh lại anh.
"Sao cô lại xuất hiện ở phòng tôi," Chu Lệnh Hành dừng một xíu, "ở trên giường tôi mới đúng."
Tô Hành sờ sờ mũi: "Tôi tới kêu anh rời giường."
Chu Lệnh Hành nhướng mày: "Gọi lên đến trên giường?"
Tô Hành lạnh lùng liếc anh một cái, không đáp lại, hỏi: "Anh nuôi chó hả?"
Nhắc tới chó, trong đầu Chu Lệnh Hành không khỏi hiện lên một đoạn nhỏ.
Trong giấc ngủ, anh cảm thấy có ai đó đang quấy rầy, hình như anh nhìn thấy Tô Hành.
Lúc ấy chỉ cảm thấy mình trúng độc quá sâu rồi, theo thói quen cứ tưởng là con Oa Oa nó nháo.
Khó trách, hèn gì cảm thấy kích thước lớn nhỏ không đúng lắm.
Tô Hành cũng đoán ra được đáp án khi nhìn biểu tình trên mặt Chu Lệnh Hành, lại lần nữa mở miệng: "Anh tưởng tôi là chó nhà anh nên kéo tôi xuống nằm lên giường, còn kêu tôi là đừng nháo."
Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh nói tiếp: "Giải thích xong rồi, tôi chờ anh ở dưới lầu."
Ngay lập tức xoay người rời đi, không chừa cho anh bất cứ cơ hội lên tiếng nào.
Chu Lệnh Hành đỏ mặt, nghĩ lại liền cảm thấy không đúng.
Nếu vậy thì sao cô ấy không đứng dậy hoặc là tiếp tục đánh thức anh dậy?
Mà lại là ngủ quên?
*
Hai người trầm mặt đi vào bệnh viện.
Đến cửa văn phòng, Chu Lệnh Hành chậm rãi mở miệng: "Tôi đã nói sơ qua tình huống của cô với bố, cô vào đi."
Tô Hành chần chờ một lát: "Anh không vào chung à?"
Chu Lệnh Hành nhẹ giọng nói: "Tôi chờ cô bên ngoài."
Tô Hành lúc này mới an tâm bước vào văn phòng.
Vì là phòng tư vấn nên cách bài trí được trang hoàng bằng tông xanh lam nhạt, mang lại cảm giác ấm áp, khiến Tô Hành cảm thấy thả lỏng hơn một chút.
Người đàn ông trung niên ngồi sau bàn cũng không vội lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn Tô Hành.
Tô Hành gật đầu chào: "Chào bác."
Dù trên mặt không thể hiện cảm xúc gì nhiều, nhưng lúc này, cô cảm thấy rất ngạc nhiên khi Chu Lệnh Hành cùng bố anh giống đến 80%.
Chu Bá Tu bình tĩnh đánh giá Tô Hành một lượt, chậm rãi nói: "Xin chào, ngồi đi cháu."
Tô Hành tiến lại gần, ngồi xuống, biểu tình tự nhiên, khiêm tốn, không kiêu ngạo.
Chu Bá Tư âm thầm gật đầu.
Không phải là vì ông là bố của Chu Lệnh Hành mà nơm mớp lo sợ, cũng không phải bởi vì ông là bác sĩ mà thấp thỏm bất an.
Có những bệnh nhân hơn nửa năm vẫn không khắc phục được, nhưng cô nhóc trước mắt lại có thể bình tĩnh đến vậy.
Hoặc là không thực sự để bụng.
Hoặc là... cô đang ngụy trang cho mình.
Cho dù chỉ là ngụy trang, ông vẫn rất coi trọng Tô Hành.
"A Lệnh đã nói với bác sơ qua về tình huống của cháu, trước khi chính thức điều trị cho cháu, bác muốn xác nhận lại một chút." Chu Bá Tu cười nói: "Cháu có tự nguyện tiếp thu trị liệu không?"
Tô Hành gật đầu: "Sao lại hỏi như vậy ạ?"
"Từ những triệu chứng mà A Lệnh đã nói với bác, bệnh của cháu đa phần đều do tâm lý. Mà điều trị tâm lý quan trọng nhất là sự tự nguyện, nếu cảm xúc của cháu có sự mâu thuẫn thì việc điều trị cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Chu Bá Tu vừa nói vừa đưa cho Tô Hành một tờ giấy: "Điền vào tờ đơn này trước. Mười phút đủ không?"
Tô Hành đại khái xem nội dung của tờ đơn, gật gật đầu: "Bảy phút."
Chu Bá Tu cũng không để ý, nhún vai.
Những gì ông đưa ra chỉ là một cuộc khảo sát cơ bản và một bài kiểm tra trí thông minh đơn giản để có thể xác định được nên dùng phương pháp điều trị nào cho phù hợp vì mỗi người mỗi tình huống, ngay cả chỉ số IQ và EQ của họ cũng khác nhau.
Tuy rằng sớm đã biết năng lực tính toán siêu phàm của cô nhóc này từ trong miệng Chu Lệnh Hành, nhưng Chu Bá Tu cũng không thể không hoài nghi thời gian mà Tô Hành thuận miệng nói ra.
Như muốn nghiệm chứng gì đó, ông liếc nhìn đồng hồ.
Đúng 6 phút 56 giây trôi qua, Tô Hành đưa lại tờ đơn.
Bút tích của cô rất tự nhiên và đầy phóng khoáng.
Chu Bá Tu không khỏi nhướng mày, càng nhìn càng cảm thấy ngoài ý muốn.
Tỷ lệ chính xác là 100%.
Nổi bật nhất là chỉ số IQ cao cùng với tư duy bình tĩnh, xem ra liệu pháp xảm xúc này vô ích rồi.
Chu Bá Tu âm thầm thở dài, nhìn về phía Tô Hành: "Có thể thuận tiện nói cho bác nghe một chút về bệnh tình của cháu không? Cháu phát hiện mình mắc bệnh này khi nào?"
Tô Hành cười cười, đem chuyện vừa mới kể hai ngày trước ra kể lại một lần.
Chỉ là lúc này, cơn đau đớn trong đầu cũng đã được giảm bớt, cảm xúc cũng không còn kịch liệt dao động như lúc đó nữa.
Chu Bá Tu lẳng lặng nghe xong tình huống của Tô Hành, trong lòng nhẹ nhàng không ít.
Tình huống vẫn chưa nghiêm trọng lắm, khả năng chữa khỏi được rất cao.
"Tình huống của cháu so với những gì bác nghĩ thì lạc quan hơn nhiều," Chu Bá Tu cười nói, "Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn bệnh này, bác yêu cầu cháu phải làm được hai việc."
Ánh mắt Tô Hành trở nên nghiêm túc hơn.
"Đầu tiên, sống cho hiện tại. Không cần phải nghĩ về ngày mai, cũng không cần phải hối tiếc về những gì đã xảy ra vào hôm qua. Tập trung tinh thần hoàn toàn vào những gì cháu muốn làm vào hôm nay."
"Thứ hai, ngừng suy nghĩ, cảm nhận nhiều hơn. Rất nhiều chướng ngại tâm lý thường do những suy nghĩ vô căn cứ tạo ra. Mặc dù tư duy, trực giác là một phẩm chất tâm lý quý giá, nhưng bác hi vọng cháu có thể tiếp thu những cảm xúc không thoải mái đó, không cố tình lảng tránh đoạn ký ức đó."
Tô Hành nghe Chu Bá Tu thao thao bất tuyệt xong, đầu óc đình trệ hai giây.
Cô hạ quyết tâm muốn chữa cho hết bệnh, điều chỉnh tâm lý tốt nhất có thể, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không hề phức tạp như cô tưởng tượng.
Chu Bá Tu đem những phản ứng của cô thu vào mắt, mỉm cười nói: "Bác biết cháu đang nghĩ gì, có phải thấy rất đơn giản không?"
Vừa nói, ông vừa đứng dậy đi về phía Tô Hành: "Nhưng đối với những người có trí thông minh cao như cháu, càng đơn giản lại càng không thể làm được."
"Việc đầu tiên là không được suy nghĩ quá nhiều trong quá trình trị liệu, việc này nghe có vẻ khá là khó khăn đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp." Chu Bá Tu cười, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt.
Tô Hành nhàn nhạt ngẩng đầu: "Ý bác là, trong lúc điều trị, cháu không thể thi đấu?"
"Ý bác là," Chu Bá Tu lắc đầu, âm thanh thập phần kiên định, "Trong lúc trị liệu không thể chơi game."
Khuôn mặt bình tĩnh của Tô Hành đột nhiên xuất hiện vết nứt: "Cháu đến chữa bệnh, để có thể chơi game tốt hơn."
Chu Bá Tu nhìn thẳng vào cô, giọng điệu không hề khoan nhượng: "Đây là yêu cầu tối thiểu của bác đối với cháu, cháu có thể suy xét rồi báo lại cho bác."
Nếu đã quyết định giúp Tô Hành trị bệnh, ông phải ngăn chặn hết những tình huống có thể phát sinh.
Không khí trong phòng ngưng đọng một lúc.
Thật lâu sau, Tô Hành mới tìm lại được thanh âm của chính mình, khô khóc nói: "Điều trị trong bao lâu?"
Chu Bá Tu cười nhạt: "Một năm."
Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Chu Lệnh Hành sải dài bước chân, đi đến trước mặt hai người, nhàn nhạt mở miệng: "Chỉ cần là người bình thường trong lúc sinh hoạt vẫn phải dùng não mà, cái yêu cầu này vô lý quá."
Chu Bá Tu cũng không hề tức giận, một bộ dáng vô cùng nhàn nhã bổ sung: "Lần trước con nói cô bé này là chỉ huy trong đội, không phải sao? Dùng tinh lực quá nhiều vào việc khống chế đại cục, chơi game sẽ không thể chữa khỏi."
Chu Lệnh Hành suy nghĩ một lát, nhanh chóng đáp: "Nói vậy thì cô ấy cũng không cần phải chỉ huy nữa, chỉ cần nghe theo người khác, vậy thì có thể chơi rồi?"
Tô Hành cứng đờ người, nhanh chóng hiểu được ý đồ của Chu Lệnh Hành.
Cảm thấy kinh ngạc trước sự xuất hiện đột ngột của anh.
Từ từ, cái người này....
Nãy giờ đào góc tường nghe lén hả?
----------
p/s: Hai anh chị này cứ lén lút ăn đậu hủ nhau là sao >