Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa
Edit: Lazy Girl.
Sau khi làm rõ suy nghĩ của mình, Tô Hành cảm thấy thả lỏng không ít.
Lại nhìn về phía người đàn ông đang tỏ ra bình tĩnh bên cạnh.
Đã muốn gì là phải quyết định chiếm lấy, không cần phải ngượng ngùng.
Đây cũng là tác phong từ trước đến giờ của Tô Hành.
Khi Tô Hành cùng Chu Lệnh Hành đến nơi, đám người kia đã gọi xong món.
Lão Ngư ngồi trước bàn với vẻ mặt chờ mong, sau khi nhìn thấy hai người tiến vào, biểu tình liền ảm đạm.
"Không phải phục vụ à.... "
Chu Lệnh Hành liếc Lão Ngư một cái, lạnh lùng ngồi xuống vị trí trống, thuận tay kéo thêm một cái ghế bên cạnh ra, chỉ chỉ.
Tô Hành theo tay người đàn ông ngồi xuống, cầm lấy ấm trà rót cho mình một chén, nghĩ nghĩ, lại rót cho người đàn ông bên cạnh một chén.
Tiểu Bản nhìn sự tương tác giữa hai người, há hốc mồm, "Hai anh chị trở nên tốt với nhau từ bao giờ vậy? Sao lại không tốt với em nữa?"
Một câu của Tiểu Bản, thành công thu hút được ánh mất của những người xung quanh, tầm mắt của mọi người đều dừng trên hai cái người vừa mới ngồi xuống.
Tình huống là như thế nào? Hai người này sao tốt với nhau quá vậy? Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?
Chu Lệnh Hành lạnh lùng nhìn Tiểu Bản, trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau của cậu, "Không tốt với cậu mà lại mang theo cậu ra đây ăn?"
Tiểu Bản run lên, lập tức ngậm miệng lại.
Thiếu chút nữa đã quên rằng người này rất bá đạo, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Tôn Hòa ở một bên nhướng mày.
Người khác không nhìn ra chứ Tôn Hòa là người tiếp xúc với Tô Hành nhiều nhất, cái hành động vô tình vừa rồi của cô...
Có hơi không thích hợp.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy hai người này xứng đôi.
Một người lạnh lùng, một người kín tiếng; một người tuấn mỹ, một người đơn giản và thông minh.
Tuy nhiên, Chu Lệnh Hành dường như không nhận ra sự khác biệt của Tô Hành, chỉ nhẹ giọng cảm ơn rồi bắt đầu nghịch điện thoại.
Bên này, Lão Ngư phản ứng lại, nhanh chóng đưa thực đơn cho Tô Hành: "Chị gái, chị nhìn xem có muốn kêu thêm món gì không? Em không biết khẩu vị của chị nên chưa gọi món xong."
Tô Hành còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng, đầu cũng không ngẩng lên: "Cho cô ấy một nồi lẩu cay."
Tô Hành cười mỉm, hướng Lão Ngư gật đầu.
Có vẻ như đợt ăn mì lần trước, Chu Lệnh Hành đã bị ấn tượng sâu sắc với màn thêm một đống ớt cay của cô.
Tôn Hòa cười khẽ, có chút tò mò không biết hai người này thông đồng với nhau kiểu gì.
Tô Hành ăn không nhiều lắm, đối với bữa khuya này, ấn tượng cuối cùng chỉ dừng lại ở việc Tiểu Bản cùng Lão Ngư tranh nhau cướp miếng thịt tới mức suýt nữa thì có đánh nhau.
Trong lúc ăn, Chu Lệnh Hành tranh thủ đi tính tiền, Tô Hành đột nhiên ghé sát vào Tôn Hòa, nhỏ giọng hỏi: "Mỗi lần ra ngoài ăn, đều là Chu Lệnh Hành trả?"
Tôn Hòa nhìn Tô Hành bằng ánh mắt trêu chọc: "Em đơn giản chỉ là muốn biết thu nhập của cậu ấy, hay vẫn là muốn biết quá khứ của cậu ấy?"
Tô Hành sững sờ, không dự đoán được Tôn Hòa sẽ vạch trần tâm tư thiếu nữ của mình: "Rõ ràng vậy sao?"
Tôn Hòa mỉm cười: "Có một chút."
Đợi nửa ngày vẫn không thấy trả lời lại, Tôn Hòa vẫn cười như thể chuyện không liên quan đến mình.
Anh đương nhiên biết Tô Hành muốn hỏi gì, nhưng có một số việc, vẫn nên để chính Chu Lệnh Hành nói sẽ tốt hơn.
Tô Hành dường như hiểu được ý tứ của Tôn Hòa, cũng không truy hỏi nữa.
Chỉ biết thở dài trong lòng, xem ra, con đường này sẽ khó khăn đây.
Thời điểm quay trở về, Tô Hành vẫn đi cùng Chu Lệnh Hành.
Ngồi trên xe, cô chủ động bắt chuyện, làm bộ lơ đãng hỏi: "Anh vì cái gì mà trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp vậy?"
Chu Lệnh Hành nhướng mày: "Muốn biết?"
"Không thể nói à?"
"Cũng không hẳn là không thể nói, chỉ là chuyện xưa quá dài."
Tô Hành mím môi: "Tôi có kiên nhẫn nghe được mà."
Chu Lệnh Hành liếc mắt nhìn biểu tình mong chờ của cô, cười nhạo: "Nhưng tôi thì không có kiên nhẫn để kể."
Cuối cùng còn bổ sung thêm câu: "Nhàm chán quá thì xem lại mấy trận thi đấu của NB đi, đối thủ tiếp theo chính là đội đó. NB khác với những đội tay mơ lúc trước."
Tô Hành rầu rĩ, ủ rũ ngả lưng vào ghế xe hơi.
Trong lòng suy đoán đủ kiểu, mí mắt không chịu nổi khống chế, chậm rãi cụp xuống.
Chờ đến khi Chu Lệnh Hành đỗ xe xong, nhìn thấy cô gái bên cạnh đã ngủ từ lâu, huyệt thái dương không khỏi giật giật.
Biết vậy đã kể cho cô ấy nghe chuyện xưa rồi.
Qua một lúc lâu, Chu Lệnh Hành yên lặng mở máy sưởi, điều chỉnh lưng ghế thấp đi, bắt đầu chơi di động.
Tuy rằng anh rất muốn đem Tô Hành trực tiếp ném tại đây, nhưng điều đó không khả thi.
Lướt Weibo vài vòng, trong mắt người đàn ông đột nhiên có ý cười.
Chu Lệnh Hành nhìn thấy bài đăng trên Weibo của Tô Hành, hiện tại đã có hơn ngàn lượt phản hồi.
【 Thực ra, tôi rất tin tưởng đồng đội của mình, ngay cả khi cậu ta không đánh đầu trận. 】
Một phong cách rất Tô Hành.
Chu Lệnh Hành nhìn về phía người con gái đang ngủ say.
Tô Hành có một làn da rất trắng, là loại trắng nhợt nhạt hàng năm không tiếp xúc với ánh mặt trời.
Chu Lệnh Hàng nghĩ đến một người bệnh nhân của bố của mình.
Người đó cũng có một nước da trắng nhợt nhạt, cũng mắc bệnh ngủ rũ, nhưng không may mắn được như Tô Hành - có thể được làm chính mình, được sinh hoạt như những người bình thường.
Anh thậm chí còn nhớ rõ bộ dáng của người đó khi rời đi như thế nào, giống như đang ngủ thiếp đi, nhưng không bao giờ tỉnh lại trong một lần phát bệnh.
Đây cũng chính là lí do vì sao, khi lần đầu tiên nghe thấy Tô Hành có chứng bệnh này, anh đã khuyên can Tôn Hòa bỏ cuộc.
Dù lớn lên trong một môi trường xung quanh toàn là bệnh nhân, cũng chứng kiến không ít lần sinh ly tử biệt, nhưng hình ảnh lúc người đó ra đi vẫn như cũ quanh quẩn trong lòng anh.
Người đó ra đi quá mức bình thản, cảm giác này rất tồi tệ, và nó đáng sợ đến mức không thể lí giải được.
Bởi vì bọn họ không thể biết được, ngày mai sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào.
Mà anh chấp nhận cho Tô Hành gia nhập là vì đêm đó, anh đã trò chuyện cùng với bố.
"Lệnh Hành, không phải người nào mắc chứng bệnh này cũng có tình huống giống nhau. Cô bé đó là do bẩm sinh thích ngủ, cứ được thả cho ngủ liên tục trong thời gian dài. Nếu như đến khi đi khám bệnh, mỗi ngày thời gian ngủ đã lên đến 20 tiếng một ngày rồi, lúc đó cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không cứu được. Nhưng con nói cô bé này, mỗi ngày đều thức dậy đúng 10 tiếng. Đây là một triệu chứng ít thấy. Nếu như bố đoán không sai, hơn phân nửa là do tâm lý nên vậy."
Trước khi cúp máy, bố anh còn khuyên anh mang Tô Hành đến cho ông nhìn xem, "Có thời gian thì mang cô bé đến cho bố nhìn, nói không chừng còn có thể chữa trị được."
Cuối cùng, Chu Lệnh Hành còn tựa hồ như nghe được tiếng thở dài như có như không của bố.
Nhìn Tô Hành một lúc lâu, Chu Lệnh Hành chậm rãi thu hồi mắt.
Anh cũng không phải là một người hay xen vào chuyện của người khác, huống chi, bố anh còn phỏng đoán bệnh của cô phần lớn là do tâm lý có vấn đề.
Liên quan đến chuyện riêng tư, anh cũng không muốn biết nhiều.
Thử hỏi liệu có ai muốn đem ký ức đau buồn của mình ra cho người khác phân tích không, rồi phải chịu đựng chua xót lần thứ hai.
Chỉ là... khi anh nhìn thấy dòng trạng thái đó trên Weibo của cô.
Có lẽ đã đến lúc đem chuyện này ra thương lượng rồi.
Cô tin tưởng đồng đội vậy, sao anh lại có thể không?
Càng ở chung với Tô Hành, càng cảm thấy đáng tiếc thay cho cô. Trong khoảng thời gian đẹp như vậy, Tô Hành nên tùy ý làm những gì cô thích, luôn vui tươi mỉm cười. Chứ không phải tự nhốt mình trong cái lồng sắt, mỗi ngày chỉ biết đề phòng bản thân đột nhiên phát bệnh.
Người con gái bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng hừ nhẹ, Chu Lệnh Hành nghiêng đầu nhìn lại.
Trong không gian chật hẹp của xe, Tô Hành thậm chí vẫn còn thắt dây an toàn.
Hiển nhiên là ngủ không ngon.
Chỉ thấy mày cô nhíu chặt lại, môi khép khép mở mở, như đang thì thầm gì đó, cơ thể phập phồng như muốn gỡ bỏ cái gì ra vậy.
Chu Lệnh Hành thích thú quan sát một hồi, nghiêng người tháo dây an toàn cho cô, cúi người đưa tay tìm nút bên thành ghế, đem lưng ghế của cô điều chỉnh thấp xuống.
Chỉ là bàn tay của anh sờ soạng hồi lâu, vẫn chưa tìm được nút nhấn.
Chu Lệnh Hành đành đứng dậy, co chân quỳ xuống ghế trong một không gian chật chội, nghiêng cả người sang phải, một tay ấn vào lưng ghế của Tô Hành, tay kia vươn sang tìm nút nhấn.
Sau một lúc, cuối cùng cũng tìm được vị trí điều chỉnh lưng ghế.
Vừa ngẩng đầu tính xoay người, gương mặt của Tô Hành xuất hiện ngay trước mắt anh.
Khoảng cách của hai người lúc này chỉ ngắn ngủi có vài cm, Chu Lệnh Hành nhìn lông mày của Tô Hành đã giãn ra, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Người con gái gần trong gang tấc, lông mi cong, gương mặt ửng đỏ bởi vì máy sưởi trong xe, cùng với đôi môi nhỏ so với ngày thường thì bây giờ đang được phóng đại gấp mười lần, không một chút tì vết nào.
Một lúc sau, Chu Lệnh Hành ngồi phịch lại xuống ghế lái, trên mặt cảm thấy có chút khô nóng.
Thật sự là muốn bệnh mà.
Chu Lệnh Hành mở cửa sổ xe, một làn gió mát thổi vào làm dịu đi nhịp tim đang dồn dập của anh.
Nào biết được Tô Hành đang ngủ bỗng nhiên mở mắt ra vì cảm nhận được cái lạnh, cô không khỏi rùng mình.
Tô Hành nhìn xung quanh một vòng, trong mắt còn mang theo mơ màng, thanh âm hơi khàn: "Tới rồi?"
Chu Lệnh Hành trầm mặt gật đầu, rút chìa khóa, mở cửa xuống xe, động tác như nước chảy mây trôi, không chút ngưng nghỉ, cứ như phạm tội đang muốn thoát khỏi hiện trường vậy.
Tô Hành ngẩn người, theo sát xuống xe, lảo đảo chạy cố gắng theo kịp người đàn ông.
Ngọn đèn mờ ảo hắt lên hai người, hai cái bóng đang chậm rãi chuyển động,
Chu Lệnh Hành nhìn hai cái bóng xiên vẹo trên mặt đất, một cao một thấp, tâm tình cảm thấy không tồi.
Anh nghĩ là mình có bệnh rồi.
Hai người một trước một sau trở lại căn cứ. Tôn Hòa thần sắc ái muội nhìn hai người một lúc, cầm ly nước chậm rãi đi ngang qua hai người.
Wave cùng Lão Ngư đang đánh đôi hăng say nên không hề biết bên ngoài có phát sinh gì.
Chỉ có duy nhất Tiểu Bản nhảy nhót lại gần, mở miệng hỏi: "Sao hai anh chị giờ này mới về? Vẫn ổn sao?"
Tôn Hòa đứng phía sau Tiểu Bản, buồn cười không ngừng.
Chu Lệnh Hành không thèm trả lời, ngồi xuống trước máy tính, chuẩn bị xếp hàng vô trận.
Tô Hành cũng không chút biểu cảm, nhàn nhạt xua tay rồi lên lầu.
Tiểu Bản kinh hoàng đứng tại chỗ, cảm thấy chính mình như phát hiện ra điều gì đó.
Đây là cam chịu? Hai người thật sự ở bên nhau sao?
Không được, cậu muốn đăng Weibo.
Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Thẩm Giai Niên, không được không được, vẫn nên báo cáo Thẩm Giai Niên trước đã.
Đang hăng say đánh chữ, trong đầu lại bùm một cái, xuất hiện ánh mắt lạnh lùng của Chu Lệnh Hành.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nhịn cái tò mò này xuống thì hơn.
Lúc này, Chu Lệnh Hành thấy Tô Hành lên lầu, âm thầm thoát game, móc điện thoại, mở liên hệ "Chu Lệnh Hồi" ra, soạn tin nhắn.
【 Vì sao khi mình nhìn thấy bóng của mình và đồng đội thì cảm thấy tâm tình vui vẻ vậy? 】
Hai phút sau, tin nhắn được trả lời.
【 Em với đồng đội nào? Tôn Hòa? Wave? 】
Chu Lệnh Hành ngẩng đầu nhìn mắt đối mắt với Tiểu Bản: 【 Anh không quen biết, người vừa mới tới đội. 】
Chu Lệnh Hồi: 【 Hành, là nữ à. Em đúng thật là không có tiền đồ. Thích thì thích đi, nhìn hai cái bóng rồi cười ngây ngô cái gì? 】
Chu Lệnh Hành: 【?????? 】
Thích? Chu Lệnh Hành không khỏi nhíu mày.
Không, không đến mức đó.
Anh đem điện thoại để qua một bên, lại lần nữa tiến vào giao diện xếp hàng vô trận.
Nghĩ nghĩ, lại cầm lấy điện thoại.
【 Là đồng đội của em, không phải em. 】