Cho Tôi Mượn Mười Năm

Chương 5




Kim Tĩnh thường nói với Thẩm Tư rằng cô ấy nên xem qua trình độ học vấn và giấy chứng chỉ của cô.

Ấn tượng của Thẩm Tư vẫn luôn dừng lại ở thời điểm chị gái kiên quyết nghỉ học đi làm bất chấp phản đối của người nhà, do đó, cô ấy luôn không tin lời chị.

Đến khi Kim Tĩnh đưa cho cô ấy xem, Thẩm Tư mới biết chị gái mình giỏi thế nào.

"Nếu không, em cho rằng chuyện chị luôn đứng nhất toàn khối hồi bé đều là giả à, trí thông minh của chị lấn át cả anh rể em đấy!"

Sau đó Kim Tĩnh trả lời như vậy, đổi lại vẫn là nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều của Trình Văn Quân.

Cảm giác lúc ấy của Thẩm Tư là, xong rồi.

Anh rể thật sự hết đường cứu vãn, bị chị cô ấy đè bẹp...

...

Trình Văn Quân thuận lợi gia nhập một công ty bất động sản, có được đãi ngộ không tệ, thỉnh thoảng mới phải tăng ca, tương đối hòa hợp với đồng nghiệp.

Điều không tốt duy nhất là phải tiếp rượu lãnh đạo.

Nghe vậy, Kim Tĩnh dẫn Trình Văn Quân tới một quán bar mini.

"Hôm nay tâm trạng anh không tốt?"

"Không có."

"Vậy sao lại đến đây?"

"Công ty anh không phải cần uống xã giao sao?". Kim Tĩnh nói, gọi bốn chai bia theo thói quen: "Thử xem".

Trình Văn Quân thắc mắc nhìn cô.

"Sao đây, sợ uống say em sẽ làm gì anh à?". Kim Tĩnh cười nhẹ, nháy mắt với anh, đưa anh chai bia: "Yên tâm đi, em cam đoan sẽ đưa anh về đến nhà an toàn".

Lúc Trình Văn Quân đang định nhận lấy, nhớ đến chuyện hôm qua mẹ nói với anh, trên tay hơi khựng lại, đổi ý: "Uống một chút là được rồi, uống say sẽ rất phiền phức".

"Sợ cái gì, ngày mai anh không đi làm mà."

"Sẽ đau đầu". Trình Văn Quân thuận miệng tiếp lời, uống một ngụm bia.

Tạ Hiên, Lâm Tường, cùng với những bạn nam có quan hệ tốt với Kim Tĩnh đều tửu lượng không tệ, do đó, cô cho rằng tửu lượng Trình Văn Quân cũng không kém, cho nên gọi chai Baoji mà họ thường uống.



Kết quả...

"Mẹ kiếp, một chai đã gục?". Kim Tĩnh nhìn thấy đối phương nằm sấp trên bàn, trợn tròn mắt, sau đó nhìn hai cái chai rỗng trong tay mình.

"Không đến mức đó chứ". Cô vỗ vai Trình Văn Quân, thấy anh không có phản ứng, lại đập thêm một cái, anh xoay đầu qua một bên, rồi yên lặng.

Say thật rồi.

Kim Tĩnh vò tóc, đứng dậy đỡ Trình Văn Quân, kêu xe taxi ở ven đường.

May là anh không làm ầm làm ĩ khi say, vẫn luôn ngoan ngoãn tựa đầu lên vai Kim Tĩnh, nếu không thì một mình cô không thể đỡ một người đàn ông được.

"Bác tài, đến khu Giai Duyên."

Lần đầu bọn họ gặp mặt là ở khu Giai Duyên, trước cửa quán bar Tiểu Hắc, nhà Trình Văn Quân ở đối diện quán bar này.

Tài xế taxi nhìn bọn họ, vẻ mặt vô cảm nói: "Ba mươi".

Khu Giai Duyên cách bên này không xa, tiền xe không đến mười đồng.

Kim Tĩnh rất muốn trợn mắt, nhưng tài xế đang nhìn cô, nghĩ đến tình huống của Trình Văn Quân, cô đành phải đáp ứng: "Được rồi, anh lái chậm một chút".

"Tôi không về nhà". Bỗng nhiên Trình Văn Quân lầm bầm, bác tài nào để ý tới anh, giẫm chân ga.

"Anh uống say, em đưa anh về nhà". Kim Tĩnh khẽ dỗ dành người bên cạnh.

Trình Văn Quân lặp lại lần nữa: "Tôi không về nhà".

Cô kiên nhẫn hỏi: "Vậy anh muốn đi đâu?".

"Khách sạn, mướn phòng."

Tài xế nhìn họ qua gương chiếu hậu, ánh mắt ý nhị.

Kim Tĩnh mỉm cười, bịt kín miệng Trình Văn Quân, quay mặt đi, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

"Mẹ nó, ngoan cái cc!"

Ban đêm ít người đi lại, chỉ mười phút là đến khu Giai Duyên, Kim Tĩnh trả tiền, đỡ Trình Văn Quân xuống xe, đi vào trong khu nhà.

Bị gió lạnh ban đêm thổi vài phút, dường như anh tỉnh táo hơn, trọng lượng đè lên người Kim Tĩnh giảm bớt.

Lúc sắp đến tòa nhà số 5, Trình Văn Quân dừng bước, giữ chặt cánh tay Kim Tĩnh: "Anh đưa em về nhà".

"Đừng làm loạn, anh uống say thì đưa em về nhà thế nào". Kim Tĩnh cười cười, thuận tay kéo anh lại.

Trình Văn Quân xoa huyệt thái dương, giọng nói khàn khàn do say rượu: "Không được, đã trễ thế này rồi, một cô gái như em về nhà không an toàn, anh đưa em về".

Kim Tĩnh ngây ngẩn cả người, đến khi anh lại nói câu "Anh đưa em về" mới lấy lại tinh thần, tươi cười: "Anh uống say thật rồi, bây giờ còn chưa tới mười giờ nữa".

Trình Văn Quân chớp mắt mấy cái, mãi mới "ồ" lên, gật đầu một cái.

"Được rồi, em đưa anh lên."

"Không cần, anh tự đi lên được."

"Anh đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo, lỡ như ngã xuống cầu thang thì làm sao bây giờ. "

Trình Văn Quân hắng giọng, giọng nói trong trẻo hơn nhiều, quay đầu cười với cô: "Không đâu".

Không đợi Kim Tĩnh mở miệng, anh lại nói: "Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh".

Nói xong thì đi về phía cầu thang.

Kim Tĩnh đứng ở dưới lầu, nhìn anh vịn tay vịn cầu thang, từng bước lên lầu, chợt nghĩ đến điều gì đó, lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Trình Văn Quân nhanh chóng nhận máy.

"Văn Quân". Kim Tĩnh gọi tên anh, mượn ánh đèn đường trong khu nhà, ngẩng đầu nhìn bóng dáng anh.



"Hửm?". Anh đi đến lan can, cúi đầu nhìn cô.

"Có phải mẹ anh không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?"

Trình Văn Quân lập tức im lặng.

"Em đừng suy nghĩ nhiều, anh sẽ giải quyết". Anh nói.

"Em biết rồi."

Kim Tĩnh cúp điện thoại, cười với anh, rời khỏi khu nhà.

Mãi sau này, Lâm Tường hỏi Kim Tĩnh, vì sao bến đỗ cuối cùng của cô lại là Trình Văn Quân, cô đã không nhớ rõ là bởi vì câu "Anh đưa em về" kia, hay là câu "Chúng ta ở chung đi" sau này của anh.

Kim Tĩnh từ chức.

Chủ tiệm trang sức cố níu kéo nhiều lần, đồng thời một lần nữa đề xuất tăng lương, Kim Tĩnh vẫn không chút do dự rời đi.

Lý do cô đưa ra là phải đi học.

Đi học, tựa như một câu chuyện cười đối với một Kim Tĩnh từng ngày ngày trốn học và chủ động thôi học.

Thế nhưng, cô luôn có năng lực để biến chuyện cười thành sự thật.

Kim Tĩnh đăng ký dự thi, chọn điệu múa mà cô thích khi còn nhỏ, báo danh lớp múa của studio Ngải Vũ.

Có con nhà người ta như Trình Văn Quân ở bên, con đường học tập cũng dễ đi hơn một chút.

Sau đó không lâu, cô gia nhập vào một công ty bình thường.

Công ty cô làm việc đương nhiên không thể so sánh với công ty của Trình Văn Quân, nhưng công ty nhỏ cũng có lợi ích của công ty nhỏ, ví dụ như, công việc thoải mái, tan ca đúng giờ.

Đương nhiên, tiền lương cũng không quá cao, thấp hơn hẳn cửa hàng trang sức, chỉ đủ để chi tiêu hàng ngày, không tiết kiệm được tiền.

Nhưng Lâm Thư Thanh rất hài lòng, tiền lương và phúc lợi của giáo viên mầm non không tệ, bà không cần Kim Tĩnh chi tiền dưỡng lão cho mình, chỉ mong con gái có thể chăm sóc tốt bản thân.

Về Trình Văn Quân thì bà có nghe Kim Tĩnh nhắc qua, mặc dù cũng chưa gặp mặt, nhưng mỗi lần Kim Tĩnh về muộn đều do anh tự mình đưa về, chỉ riêng điểm này, cũng đủ để ăn đứt Tạ Hiên.

Cho nên, khi Kim Tĩnh đề xuất muốn dọn ra ngoài ở, bà không chút do dự gật đầu.

Từ lúc cô mười sáu tuổi, bà đã không quản được, huống chi hiện tại đã hai mươi hai tuổi.

"Mẹ, con về rồi!"

Khi Lâm Thư Thanh đang ngồi trên sô pha suy nghĩ, Kim Tĩnh vào nhà.

"Sao con trở về rồi?"

"Ngày mai là thứ bảy nên nghỉ ạ". Kim Tĩnh thản nhiên nói, đưa trái cây và đồ ăn trong tay cho bà: "Mua cho mẹ măng cụt và vải, với lại mấy món này, lát nữa mẹ nấu nha".

Lâm Thư Thanh có hơi khó hiểu nhìn cô.

"Được rồi, không phải con mua, là con rể tương lai của mẹ mua". Kim Tĩnh bị bà nhìn phát ngại, đành nói thật.

"Người ta còn biết điều hơn con". Lâm Thư Thanh trừng cô.

Kim Tĩnh lè lưỡi, lấy hai bộ quần áo trong túi xách ra: "Sau này con sẽ về nhà vào cuối tuần".

Lâm Thư Thanh hỏi nguyên nhân.

"Con muốn ở với mẹ mà". Kim Tĩnh nói: "Nếu không mẹ ở nhà một mình sẽ buồn chán cỡ nào chứ".

"Có con ở nhà mẹ mới phiền đó."

"Chậc."

Kim Tĩnh vừa cất quần áo của mình vào trong tủ, vừa nói: "Vừa lúc nhà mình gần chỗ con tập múa".



Bà biết chuyện con gái quay lại học múa, chỉ là khi còn bé Lâm Thư Thanh cho cô học múa dân gian, bây giờ Kim Tĩnh lại đăng ký múa đương đại.

"Con lấy tiền đâu để đăng kí?". Lâm Thư Thanh hỏi.

"Tiền tiết kiệm hồi trước của con ạ". Kim Tĩnh cầm đồ ăn vào phòng bếp: "Tuy rằng công việc ở cửa hàng trang sức thường không được coi trọng, nhưng ông chủ rất ưu ái con, bao năm nay chỉ thuê một nhân viên là con thôi".

Vẻ ngoài và tài ăn nói của Kim Tĩnh làm cho cửa hàng trang sức ăn nên làm ra, ông chủ trả tiền lương không thấp, hơn nữa trong lúc yêu đương, Trình Văn Quân gần như không để cô trả tiền bất cứ thứ gì.

Lâm Thư Thanh hài lòng: "Vậy là tốt rồi".

"Mẹ yên tâm, con không phung phí tiền đâu". Kim Tĩnh lấy rau vừa mua ra, rửa sạch sẽ, đặt lên đĩa: "Anh ấy luôn bỏ tiền khi bọn con hẹn hò, có điều quần áo giày dép trên người anh ấy đều do con tự đi trung tâm thương mại mua".

"Anh ấy ấy à, mắt thẩm mỹ thật sự không ổn, mắt thẩm mỹ của bạn bè anh ấy cũng kém. Rõ ràng có vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú lại có phong cách ăn mặc kỳ cục, đồ mà con chọn được hơn nhiều."

Lâm Thư Thanh nghe con gái vậy, tươi cười.

Có lẽ chính bản thân cô cũng không nhận ra, từ lúc vào cửa đến giờ, những thứ mà cô kể giống như cuộc sống thường ngày của một cặp vợ chồng.

Rất nhiều người trẻ đều thích đuổi theo tình yêu mãnh liệt, cuối cùng tình cảm lại trở nên phai nhạt.

Bà không điên cuồng như họ, mà chọn cha của Kim Tĩnh, dáng dấp đẹp trai, cao ráo, trông khá nhã nhặn, bình thường luôn ôn hòa, lịch sự.

Thế nhưng ông lại thích uống rượu.

Mỗi lần ông uống quá chén đều như biến thành người khác, quát tháo, đánh người, lúc ấy cho dù là bà hay là Kim Tĩnh chỉ mới ba tuổi cũng đều không thể may mắn thoát khỏi.

Sau này Lâm Thư Thanh chọn ly hôn, vào năm Kim Tĩnh lên tiểu học, ông bị tai nạn xe qua đời, bà đứng ra tổ chức tang lễ, xem như là Kim Tĩnh hiếu kính ông.

"Mẹ ơi, nấu ăn". Kim Tĩnh gọi bà.

Lâm Thư Thanh đi vào phòng bếp, thấy cơm đã chín, nguyên liệu cũng đã được sơ chế xong xuôi, chỉ chờ bà vào xào.

"Con học thái rau khi nào thế?". Bà bỏ nồi vào trong bồn rửa.

Nhiều năm như vậy, từ trước đến nay đều là bà mang cơm từ nhà trẻ về, hoặc là bà tự nấu cơm. Kim Tĩnh khi còn bé chuyên chú học tập, sau đó nổi loạn, nhưng mười ngón tay cũng không dính chút nước mùa xuân.

"Học Văn Quân, cái gì anh ấy cũng biết". Kim Tĩnh ở lại trong bếp: "Mẹ, mẹ dạy con xào rau đi, lần sau con làm cho mẹ ăn".

"Con ngốc như vậy, sao có thể học chứ?"

"Con ngốc chỗ nào chứ!". Kim Tĩnh phản bác: "Con chắc chắn có thể học được, mẹ dạy con một chút đi mà".

Lâm Thư Thanh cười đồng ý.

Quả nhiên, cuộc sống bình yên mới là chân lý, chỉ mong ánh mắt con gái tốt hơn bà.