Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 53




Nhiệt huyết dâng lên, khả năng phân biệt của đại não liền lẫn lộn, xúc động chỉ trong nháy mắt.

Nhưng mà, sau khi Đan Kì Diệp chạy vào thang máy, nhìn thấy số tầng không ngừng giảm xuống, cũng từ từ bình tĩnh lại.

Không…. Không thể như vậy phải rụt rè.

Hơn nữa, lúc này Tần Dĩ Mục còn đang ở trường học đi học.

Hắn đi ra ngoài cũng không có tác dụng gì?

Tựa vào trên tường thang máy lạnh băng, Đan Kì Diệp cảm giác mình hơi xúc động.

Chẳng qua chỉ là nói mấy câu thôi, cũng không cần đến mức phải như vậy.

Lúc đi ra thiếu chút nữa còn quên mang di động.

Haiz.

Đan Kì Diệp sờ sờ di động nóng bỏng, lúc trước cảm giác của hắn đối với Tần Dĩ Mục rất mơ hồ, chờ sau khi hiểu rõ tâm ý của mình, lại cảm thấy tự ti, không chọc thủng thì còn có thể làm bạn bè, nhưng một khi nói rõ ràng, Tần Dĩ Mục không có ý tưởng kia với hắn, quan hệ của hai người bọn họ trong lúc đó sẽ thật xấu hổ.

Hơn nữa, Tần Dĩ Mục có thói quen cách người ngàn dặm, Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, nhớ lại thời điểm mới gặp mặt lúc cao nhất, nói chuyện rất là mất sức không phải sao?

Chính là nghĩ lại trong lòng đều run rẩy lợi hại.

Phù.

Đan Kì Diệp hít sâu một hơi.

Cầm di động xem lại tin nhắn của Tần Dĩ Mục.

Chờ sau khi Tần Dĩ Mục đi học về, nhất định phải túm lấy người hỏi  một chút xem là có ý gì.

Nếu…. nếu mình không hiểu sai lời nói đó.

Đan Kì Diệp nắm tay, muốn tiếp sức mạnh cho mình, mình liền nhào lên hôn hắn— không, không được, omega phải rụt rè.

Alpha đều thích omega rụt rè.

Ngay khi Đan Kì Diệp đang không ngừng củng cố tinh thần cho bản thân, thang máy cũng tới dưới lầu.

Dù sao hiện tại đi cũng không gặp được người, Đan Kì Diệp tính toán đi về trước, chờ buổi tối tan học lại nói sau.

Kết quả, vừa vặn nhận được tin nhắn của Tần Dĩ Mục.

[đến cửa tiểu khu.]

Không…. Không thể nào?

Trong nháy mắt, trước mắt Đan Kì Diệp đều trống rỗng.

Cẩn thận cẩn thận mím miệng, lại không nén được ý cười lộ ra, trước khi thang máy đóng lại hắn lao ra thang máy, dùng hết sức chạy tới cửa tiểu khu.

Dọc theo đường đi xuyên qua đám người đi ngược chiều, ánh mặt trời xuyên qua từng lá cây để lại những cái bóng loang lổ, bên tai toàn là động cơ xe ô tô, khoảng cách đi hết mười phút, bị Đan Kì Diệp cứng rắn dùng chỉ có ba phút.

Đi qua một cái góc cuối cùng, Đan Kì Diệp liền bước tới cửa tiểu khu.

Lúc này rất ít người.

Đi làm thì đi làm, đến trường thì đến trường.

Ngoại trừ những bác gái vừa tới siêu thị càn quét, mua đồ ăn về nhà, rất ít có người ra ngoài đi dạo.

Một mình Đan Kì Diệp đứng ở cửa, có vẻ hơi cô đơn.

Hình ảnh trong dự đoán của hắn có lẽ hơi quá lý tưởng.

Lần thứ hai bị Tần Dĩ Mục nói mấy câu lay động như vậy, Đan Kì Diệp nhịn không được thở dài.

Tuyệt không rụt rè.

Xoa xoa cổ tay hơi chua xót, Đan Kì Diệp cầm di động định trả lời tin nhắn, hỏi một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Không đợi hắn đánh chữ xong, liền thấy một alpha ở bên đường đối diện.

Chỉ là một đoạn đường cái thực ngắn, Tần Dĩ Mục hiển nhiên cũng thấy hắn.

ở giữa là dòng xe cộ tấp nập, Đan Kì Diệp thấy Tần Dĩ Mục làm một thủ thế, hắn cũng không hiểu được ý tứ trong đó, nhưng sau khi đèn đỏ biến thành đèn xanh, Tần Dĩ Mục thu tay, từ từ đi tới.

rụt rè.

Phải rụt rè.

Trong đầu Đan Kì Diệp trống rỗng, sau đó dần dần chỉ còn lại hai chữ này.

Ánh mặt trờ xua tan đi lạnh nhạt trên mặt alpha, khuôn mặt anh tuấn không hiểu sao lại có vẻ mềm mại, đồng phục tinh tế tỉ mỉ đến từng nếp uốn, năm ngón tay thon dài khép lại, từ từ nâng lên.

Đó là một động tác mời.

—- rụt rè a a a a!

Đan Kì Diệp cắn chặt khớp hàm, không ngừng nhắc nhở mình, đối phương không thích như vậy, mình phải rụt rè, phải rụt rè!

Sau đó….

Rụt rè cái gì mà rụt rè!

Đan Kì Diệp mạnh mẽ chạy ra ngoài, thậm chí không chạm vào bàn tay của Tần Dĩ Mục, trực tiếp chạy tới trước mặt Tần Dĩ Mục nhảy lấy đà, hai chân co lại, gắt gao treo ở trên người Tần Dĩ Mục.

Cách rất gần, hai trái tim cùng đập bình bịch, hình như đều cảm thấy được nồng nhiệt của đối phương.

…..hô hấp của Tần Dĩ Mục hơi hổn hển.

Đan Kì Diệp nhìn thấy thái dương của hắn có mồ hôi, lại ngẩng đầu nhìn về phương hướng Tần Dĩ Mục đi tới, hình như hiểu được cái gì, “anh….”

“thật xin lỗi.”

Đan Kì Diệp sửng sốt.

“Anh đến chậm.”

Đan Kì Diệp mỉm cười, đem người ôm chặt hơn, ghé vào bên tai hắn nói: “không muộn.”

“một chút cũng không muộn.”

…..

“Anh chạy cả đoạn đường tới đây sao?”

“Ừ.”

Đan Kì Diệp khóa ngồi trên đùi Tần Dĩ Mục, có chút đăm chiêu nghĩ, từ trường học tới nhà hắn…. Tần Dĩ Mục chạy tới đây hết bao lâu?

Tính tính thời gian, hẳn là sau khi nhắn tin cho hắn xong liền chạy tới bên này.

Nếu không tuyệt đối không kịp.

Nói cách khác….

Hai người bọn họ khi không biết tình huống của nhau, đã lao tới chỗ đối phương.

Đan Kì Diệp đột nhiên cười cười, ôm Tần Dĩ Mục càng chặt, “Ngồi cùng bàn, anh sao lại tốt như vậy?”

Tốt đến mức khiến cho người ta không dám tin đây là sự thật.

Hắn ôm lấy Tần Dĩ Mục cọ loạn một chút, giống như là một con mèo mềm mại, ma xát cọ cọ khi nhìn thấy cái cổ trắng nõn của hắn liền ngứa răng.

Đã muốn cắn xuống một ngụm.

“Sao lại không để ý tới em?”

“Nghỉ ngơi một lát.” Tần Dĩ Mục sờ sờ trán hắn, độ ấm lại hơi lên cao, “thuốc ức chế đâu?”

“thuốc ức chế gì?” Đan Kì Diệp giả ngu nói: “Ngày hôm qua không phải đã tiêm rồi sao.”

Đan Kì Diệp kéo áo hắn đem người kéo gần, nhướng mày khiêu khích nhìn hắn, “đừng tưởng rằng anh nhân lúc em ý thức không rõ ràng ghim kim em là em không nhớ.”

Tần Dĩ Mục nói: “biết.”

Đan Kì Diệp hơi dừng lại, theo bản năng cảm thấy không tốt, đang muốn nói gì để ngăn lại lời nói của hắn, kết quả  mình chưa kịp mở miệng, chợt nghe Tần Dĩ Mục nói: “Ngày hôm qua em bị dọa khóc.”

Đan Kì Diệp: “….”

Thật quá đáng.

“Anh mới khóc đấy!” Thất gia sống chết không thừa nhận, hắn chính là một trùm ở trường học, sao có thể vì tiêm thuốc ức chế mà bị dọa khóc được?

Giả nhất định là giả!

Tin tức không đúng !

« Ừ. » Tần Dĩ Mục nói : « Anh nhìn thấy em khóc. »

« …. »

Câm miệng.

Tần Dĩ Mục ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, liền một đường ôm hắn trở về, lại lần nữa ôm lấy hắn đi vào phòng ngủ.

Thời gian của kì động dục là thực huyền bí.

Y học tinh tế cũng không thể xác định được thời gian động dục cụ thể của mỗi một omega.

Đều căn cứ vào thể chất.

Nguyên nhân chính là như thế, thời điểm nghỉ, ngày nghỉ có thể kéo dài vô hạn.

Đem người thả về trên giường, Tần Dĩ Mục không vội vã tìm thuốc ức chế, một phần là do Đan Kì Diệp quấn quýt lấy không cho hắn đi, về phương diện khác…. Loại thuốc ức chế này, tóm lại dùng nhiều cũng không tốt.

Tuy rằng có thể đạt được tác dụng ức chế rất mạnh, nhưng thường xuyên dùng sẽ sinh ra ỷ lại.

Như vậy đối với thân thể cũng không tốt.

« Nằm cùng em một lát. » Đan Kì Diệp ôm chăn, cọ hắn, « Ngủ một lát thì tốt rồi. »

Lúc trước động dục cũng không dùng thuốc ức chế, đều là tự mình chịu đựng qua đi.

Lần này cũng không biết như thế nào.

Chính là cảm giác không hiểu… hết sức gian nan.

Tối thiểu so với lúc trước gian nan hơn nhiều.

Tần Dĩ Mục ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc ở hai bên thái dương, « ừ. »

« Ngồi cùng bàn… » Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói : « em rất vui vẻ. »

« Ừ. »

Đan Kì Diệp mím môi, uất ức nhìn hắn, « anh sao lại lạnh nhạt như vậy ? »

Sau đó chẳng lẽ không phải là ôm lấy omega ‘yếu đuối’ ôn nhu hôn nhẹ vài cái sao ?

Anh đang làm cái gì nha ?

Có thể làm một chuyện mà alpha nên làm hay không ?

Em phải dùng đôi mắt thất vọng nhìn anh, sau đó chủ động đè anh xuống sao ?

Đan Kì Diệp  nâng tay chạm vào sau gáy của mình, nó nóng hầm hập như là có miếng dán nhiệt ở bên trên.

Kì động dục này, sao lại giống như đang chơi đùa vậy nhỉ.

Tần Dĩ Mục bên kia…..

Đan Kì Diệp nhẹ nhàng hạ mắt, như là ra vẻ uất ức nâng tầm mắt, nhưng điểm dừng của tầm mắt vẫn đặt trên người Tần Dĩ Mục.

Ngồi cùng bàn không hề có phản ứng gì…. Kháo, đó là cái gì ?

Đan Kì Diệp nắm chặt đầu ngón tay, chiếc chăn dưới người hắn bị hắn nắm tạo ra dấu vết.

Nhận ra được hắn kinh hãi, Tần Dĩ Mục hỏi : « Làm sao vậy ? »

« Không, không có việc gì. » Đan Kì Diệp vội vàng lắc đầu, « Em ngủ một lát. »

Tiểu khả ái omega ôm chăn lăn lộn vài vòng.

Cảm thấy….

Chỉ cảm thấy….

Sẽ chết đi !

Đan Kì Diệp nhắm mắt lại— hoàn toàn không có ý ngủ !

Tần Dĩ Mục giơ tay chạm vào cằm hắn, cảm giác thấy đối phương khẩn trương, hắn nói : « Anh ra ngoài đợi. »

Không có cố ý phóng thích tin tức tố, nhưng dưới loại tình huống này, alpha cùng omega sẽ bị ảnh hưởng.

Tiếp tục đợi chỉ sợ cũng không có lợi gì cho hai bên.

Vả lại đều rất khó chịu.

« Chờ— ! » Đan Kì Diệp ngồi dậy, kéo tay Tần Dĩ Mục lại, nhưng khi người ở lại, bốn mắt nhìn nhau, hắn lại không biết nói gi.

Đan Kì Diệp ngại ngùng buông tay ra, gãi gãi đầu, nói : « thì, cũng đã trưởng thành rồi. »

Lời này là có ý gì ? Đan Kì Diệp xấu hổ ngón tay nắm chăn !

Mình đang nói cái gì ?

Lúc này một bậc thầy nói chuyện như hắn liền quên không còn một mảnh.

Nên nói cái gì, có thể nói cái gì ?

A !

Hỏng mất.

Tần Dĩ Mục nghĩ nghĩ, xốc lên chăn không bị hắn đè lại, nhìn thấy Đan Kì Diệp lùi về phía sau, nằm xuống bên cạnh hắn.

Đan Kì Diệp : thẹn thùng.jpg

Muốn tới sao ?

Phải bắt đầu sao ?

Tôi cần chuẩn bị cái gì không ?

Đan Kì Diệp khẩn trương bắt đầu tưởng tượng.

Nhưng mà, Tần Dĩ Mục chỉ nằm bên người hắn mà thôi, thanh âm vẫn lãnh đạm như trước nói : « Ngủ đi. »

Đan Kì Diệp : « ??? »

Em, một omega đang động dục, anh, một alpha bình thường, nằm ở bên cạnh em chính là vì muốn dỗ em ngủ !

Đan Kì Diệp đều phải hoài nghi nhân sinh.

Đan Kì Diệp xoay người nhìn hắn, chỉ tiếc rén sắt không thành thép nói : « em không có ý này. »

« Em là. »

Đan Kì Diệp ngẩn ra, từ từ nâng mắt, há miệng thở dốc, hình như còn muốn nói cái gì.

« nghe lời. »

Thanh âm Tần Dĩ Mục dần dần ôn nhu, không biết có phải là do người yêu của mình hay không, dù sao Đan Kì Diệp đều cảm thấy hiện tại tất cả của Tần Dĩ Mục đều thực thuận mắt.

Nhưng mà…. Nghe lời ?

Haiz.

Lúc nào thì gia không nghe lời!

Đan Kì Diệp xốc chăn lên, trực tiếp che lên hai người, chợt, không đợi Tần Dĩ Mục nhích người, liền khóa ngồi lên eo đối phương trước.

Hơi hơi cúi người, nâng cằm lên, trên cao nhìn xuống hắn, đầu ngón tay cong lại, gõ nhẹ trên thân hắn.

“Anh có phải là alpha không ? »

« Anh không được, em cũng không khách khí. »