Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 143




Điện thoại Vưu Minh Hứa đổ chuông vào lúc Ân Phùng đứng dậy chuẩn bị vỗ vai đánh thức Tiểu Yến, là cuộc gọi video của Hứa Mộng Sơn. Trước nay Vưu Minh Hứa chưa từng để lỡ cuộc gọi của người cộng sự, lập tức nhận máy, đi về phía cửa phòng hội nghị.

Tiểu Yến cũng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thấy Ân Phùng, cậu ta đứng bật dậy, song tầm mắt Ân Phùng luôn dừng tại Vưu Minh Hứa, đợi đến khi cô ra khỏi phòng, anh dùng mũi giày chặn cửa, vậy nên đã nghe rõ mồn một giọng nói của Hứa Mộng Sơn.

“Vưu tỷ, mình đến nhà Hướng Vinh ở thôn Đào Lĩnh rồi.” Khuôn mặt Hứa Mộng Sơn xuất hiện trên màn hình, phía sau là ngôi nhà cũ nát tối om, “Gần đây Hướng Vinh đã quay về nơi này, trong nhà có dấu vết sinh hoạt, nhưng cửa khóa, xung quanh cũng không có hàng xóm. Ngoài ra, mình phát hiện được thứ này…”

Trong màn hình là một căn nhà hai phòng, xây dựng vuông vức, đơn giản, là phong cách nhà ở điển hình của nông thôn. Hứa Mộng Sơn đi từ phòng khách vào phòng ngủ, thứ đồ anh ấy phát hiện nằm trong chiếc túi xách màu đen nhét giường gầm giường.

Bên trong ngoài mấy bộ quần áo, một chút tiền và điện thoại còn có một vài xích sắt, một con dao róc xương, một máy khoan, cùng một vài cuộn băng gạc, thuốc cầm máu và mấy túi chiếc nilong đen to dày.

“Có suy nghĩ gì?” Hứa Mộng Sơn hỏi qua điện thoại.

Vưu Minh Hứa đáp: “Một ông chủ tiệm net lén lút về quê, còn mang theo những thứ đồ đó, cậu nói xem mình còn có thể có suy nghĩ gì?”

Hứa Mộng Sơn cười, vừa trả những thứ đó về chỗ cũ, vừa nói: “Ông ta định gây án. Cậu mau tới đây đi.”

Vưu Minh Hứa nói: “Mười phút nữa xuất phát.”

Chỉ sợ lão hồ ly không xuất đầu lộ diện, chuyển đi này của Hứa Mộng Sơn quả là gặp vận may to. Chỉ là, hai người âm thầm điều tra, hiện tại không có chứng cứ rõ ràng, không thể chỉ độc dựa vào những thứ đồ trong túi đã xông đến bắt người hoặc vận động lực lượng cảnh sát. Có điều trong mắt Đinh Hùng Vĩ, năng lực của hai người bọn cô tương đương với một nửa đội ngũ trong Cục, đi “ôm cây đợi thỏ” truy bắt một Hướng Vinh chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vưu Minh Hứa ngắt cuộc gọi, vừa quay người định về phòng thu dọn đồ đạc thì đụng trúng lồng ngực Ân Phùng. Anh nghe trộm mà đến là bình thản, cúi đầu nhìn cô.

Vưu Minh Hứa bỏ mặc anh, lách người đi thẳng đến chỗ ngồi. Đợi khi cô thu dọn xong, gọi điện thoại báo một tiếng cho Đinh Hùng Vĩ rồi cầm chiếc túi xách đứng dậy, bóng dáng hai người kia đã biến mất khỏi phòng họp từ lúc nào không hay.

Lái xe từ Tương Thành đến thôn Đào Lĩnh huyện Thần Khê mất năm tiếng đồng hồ. Vưu Minh Hứa nhìn sắc trời đang dần mờ tối, nhanh chóng bước xuống lầu. Ai ngờ vừa xuống dưới đã thấy một chiếc xe hơi phổ thông màu đen đỗ không xa. Cô nhận ra tài xế. Vì không phải chiếc xe cao sang, nên có thể nhìn rõ Ân Phùng đang ngồi trên băng ghế sau nhìn cô từ xa.

Vưu Minh Hứa vào chiếc xe cảnh sát của mình.

Xe vừa lái khỏi Cục, nhìn qua kính chiếu hậu, cô đã thấy chiếc xe kia lập tức bám theo. Vưu Minh Hứa cười lạnh, đạp chân ga, chiếc xe lao vụt đi như tia chớp, nhanh chóng lẫn vào dòng xe cộ tấp nập. Thế nhưng cô chẳng phải cao thủ lái xe, bình thường đều là tay lái lụa Hứa Mộng Sơn phụ trách việc lái xe truy bắt tội phạm. Kĩ năng lái xe của tài xế nhà Ân Phùng cừ khôi hơn cô gấp bội lần, chẳng tốn mấy hơi sức đã bám ngay sau xe cô không chịu buông tha.

Đợi đến khi tiến vào làn đường cao tốc, Vưu Minh Hứa lấy lại bình tĩnh, nghĩ bụng anh muốn theo thì cứ theo. Chết tiệt, khi mất trí chạy theo phụ nữ, hồi phục rồi vẫn theo đuôi phụ nữ, điểm này thì đúng là chẳng thay đổi tẹo nào!

Cô tiếp tục lái xe với tốc độ ổn định, chiếc xe kia cũng bám theo với khoảng cách an toàn.

Ân Phùng thảnh thơi nhắm mắt nghỉ ngơi tron khoảng thời gian cô cùng anh tài xế đấu đá kĩ thuật lái xe. Anh hiểu rõ kĩ thuật của Đồ Nha, cô gái kia lái xe cũng không đến nỗi tệ, song căn bản không cùng một đẳng cấp với tài xế nhà anh. Nghĩ đến đây, anh sững lại rồi tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, não bộ sắp xếp tư duy suy luận vụ án.

Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục gặp gỡ tại quán net của Hướng Vinh.

Bọn họ luôn cho rằng người đó chỉ là một ông chủ quán net bình thường, đã sống tại nơi này trong một thời gian dài.

Hướng Vinh từng không chỉ một lần tiết lộ cho cảnh sát Lý Tất Nhiễm còn có một người bạn đồng hành.

Hướng Vinh biết rõ ẩn tình trong vụ án trao đổi giết người.

Lý Tất Nhiễm thích ngồi chiếc máy ở góc trong cùng, bên cạnh có sofa, có thể nằm nghỉ ngơi tại đó. Vậy thì, Lưu Nhã Dục cũng sẽ thường xuyên ngồi tại những vị trí gần ngay cậu ta.

Trong quán có camera giám sát, và cả máy nghe trộm?

Chắc chắn là có máy nghe trộm.

Cố Thiên Thành nói vụ án này không chỉ đơn giản là trao đổi giết người.

Phải chăng Hướng Vinh đã dẫn dắt hai thiếu niên phạm tội? Nếu cũng là một tên biến thái như Cố Thiên Thành, ông ta có quá nhiều cách để xúi giục hai cậu thiếu niên bước chân vào con đường phạm tội mà không để lại dấu vết. Ví như thôi miên, ví như ám thị tâm lý, ví như hạ thuốc khiến tâm trạng hai cậu thiến niên kia càng thêm dao động bấp bênh. Dùng góc độ của người lớn để thể hiện sự đồng cảm với cảnh ngộ của cả hai, truyền nhiễm tư tưởng có thù báo thù, có ân báo ân; thậm chí còn tuyên dương, đề ra một vài thủ đoạn bạo lực……

Vấn đề là, vì sao lại là hai cậu thiếu niên đó?

Lý Tất Nhiễm và Lưu Nhã Dục đều cùng là những thiếu niên nghiện internet, cùng bị người lớn quản thúc và khống chế, tâm lý phải chịu đựng áp lực trong thời gian dài, từ nhỏ đã thiếu quan niệm đạo đức. Nhưng những thiếu niên như vậy có đầy khắp chốn.

Vì sao lại là hai người đó?

Hai cậu nhóc đều là người thôn Đào Lĩnh, trước đây từng cùng sống trong một khu.

Hướng Vinh cũng vậy.

Hiện tại Hướng Vinh độc thân, ly hôn đã lâu. Đứa con trai duy nhất cũng đuối nước mà chết vào nhiều năm trước.

……

Ân Phùng mở mắt, gọi điện thoại cho Trần Phong: “Tư liệu về vụ việc con trai Hướng Vinh đuối nước điều tra đến đâu rồi?”

Trần Phong đáp: “Chỉ tìm thấy một vài ghi chép đơn giản, dường như cảnh sát không muốn để lộ quá nhiều nội tình vụ án. Em sẽ cố gắng thêm.”

Ngắt cuộc gọi, Ân Phùng nâng mắt, lập tức nhìn thấy chiếc xe cảnh sát xám xìn xịt chạy phía trước với tốc độ ổn định.

Ân Phùng bỗng thốt lên câu: “Kỹ thuật lái xe của cô ta thế nào?”

Đồ Nha đáp: “Cũng được. Được coi là dũng mãnh trong phái nữ.”

Ân Phùng hừ lạnh một tiếng: “Cô ta làm việc gì mà chả dũng mãnh, chẳng chịu thua ai bao giờ.”

Đồ Nha câm nín.

Ân Phùng trầm mặc, bình thản làm như chưa hề thốt lên câu gì.

Chính lúc này, chiếc xe phía trước bật xin nhan bên phải, từ từ đỗ lại trên làn đường dừng khẩn cấp.

Đồ Nha cũng dừng theo, hai người chờ đợi một hai phút, không thấy Vưu Minh Hứa bước xuống, chiếc xe cũng không một động tĩnh.

Đồ Nha nghi hoặc nói: “Thầy Ân, tôi đi xem nhé?”

Ân Phùng cũng nhìn chiếc xe im lìm đó, nói: “Cô ta sẽ không để ý đến anh. Tôi đi.”

Mấy đêm này Vưu Minh Hứa đều mất ngủ, nửa đêm thức giấc mấy lần liền, trước kia cô chưa từng rơi vào tình trạng như vậy. Cộng thêm hôm nay vừa sáng sớm đã vội vã đọc hồ sơ, dò thám Hướng Vinh, lái xe một lúc liền cảm thấy buồn ngủ vô cùng, con đường cao tốc phía trước cũng bắt đầu trở nên mông lung.

Cô đỗ xe trên làn đường dừng khẩn cấp, hạ ghế, đeo bịt mắt, tất nhiên sẽ không giải thích gì với chiếc xe phía sau, hẹn giờ xong liền chìm vào giấc ngủ.

Bởi vậy, khi Ân Phùng kéo đứng cổ áo khoác, mặt lặng như nước bước đến cạnh chiếc xe cảnh sát, đập vào mắt anh chính là cảnh tượng cô nằm trong ghế, đội mũ áo khoác lên, đầu ngoặt sang một bên, mặt bị chặn lại, hai chân bắt chéo, say giấc nồng bỏ mặc mọi thứ trên đời.