Chờ Tôi Có Tội

Quyển 4 - Chương 139




Biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trần Phong vốn thuê người đến dọn dẹp vệ sinh định kỳ, chỉ có điều sau khi chủ tớ bọn họ chuyển ra ngoài, biệt thự một thời gian dài không có người ở nên ít nhiều cũng thiếu chút hơi thở con người. Còn hôm nay, Ân Phùng xuất viện quay về, đèn trong vườn hoa đều được bật sáng, biệt thự sáng trưng rực rỡ, vừa náo nhiệt lại ấm áp.

Ân Phùng đi dọc theo lối vườn hoa về nhà chính. Tài xế sau khi đỗ xe cũng đi theo sau anh. Suốt dọc đường anh đều im lặng, đột ngột cất tiếng hỏi ngay khi đi đến dưới nhà: “Đồ Nha, khi trước ngày nào tôi cũng quẩn quanh cô gái đó thật à? Mong cầu cô ta thích tôi?”

Người ta xế với biệt hiệu “Đồ Nha” cúi đầu: “Ừm.”

Ân Phùng thấy hơi đau đầu, lạnh nhạt nói: “Cô ta có gì đặc biệt mà lại có thể khiến tôi ở độ tuổi tâm lý của năm 10 tuổi yêu thích đến thế?”

Đồ Nha khẽ đáp: “Cô ấy rất tốt.”

Ân Phùng nhìn anh ấy, nói: “Anh trước nay đều dễ mềm lòng.”

Đồ Nha cười cười: “Khác nhau chứ. Trước đây cô ấy đối xử với cậu rất tốt, thật lòng hơn bất cứ một người phụ nữ nào, bảo vệ cậu cực cẩn thận, hoàn toàn không cần đến bọn tôi nhúng tay.”

Ân Phùng không nói gì nữa.

Bước vào phòng khách tầng một, Trần Phong, cậu họa sĩ, đầu bếp, người làm vườn và ông chú già đều có mặt đầy đủ. Thấy Ân Phùng trở về, bọn họ đều đứng dậy. Ân Phùng phất tay: “Ngồi đi.”

Cả nhóm cùng ngồi xuống, cậu họa sĩ nhỏ tuổi nhất, cũng nhanh nhẹn nhất, chạy đi pha trà bưng nước.

Ân Phùng ngồi chính giữa nhìn những cặp mắt chất chứa nét ân cần và vui mừng của họ, cười nói: “Tôi không sao, khoảng thời gian này làm mọi người lo lắng rồi.”

Tất thảy mọi người đều nở nụ cười.

Ông chú già vẫn là dáng vẻ khô héo của người từng ngồi chốn lao tù, nhún vai, chà tay nói: “Thầy Ân, cậu không nhớ những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian này thật à?”

Ân Phùng hờ hững “Ừm” một tiếng.

Người thợ làm vườn với gương mặt gầy guộc u ám, nói: “Lão Cửu, có gì mà phải hỏi, không nhớ được thì thôi, việc gì phải khiến thầy Ân thêm phiền não?”

Ông chú già với biệt hiệu Lão Cửu cười ha hả, không lên tiếng nữa.

Ân Phùng nói: “Tôi nghe nói, khoảng thời gian tôi và… cô cảnh sát kia ở bên nhau, mọi người sống rất tự tại, không thèm để ý đến những lời trước đây tôi đã từng nói.”

Mọi người đều cùng cười hi hi đến là vui vẻ.

Trần Phong nhấc gọng kính: “Em vẫn luôn ở bên cạnh thầy, bận vô cùng, không có rảnh làm những việc khác.” Nói dứt câu liền nâng cặp mắt tinh ranh nhìn những người khác.

Đầu bếp là người thứ hai tiếp lời. Thời gian anh ta theo Ân Phùng ngắn hơn những người khác, chỉ có 3 năm, ngoài 40 tuổi, nằm ở độ tuổi trung bình trong nhóm, nhưng tướng mạo sáng sủa, không gầy không béo, thân hình cân đối. Có lẽ vì ăn cơm ngon suốt thời gian dài nên khí sắc rất tốt, gương mặt ánh lên lớp bóng nhẫy riêng biệt của đầu bếp. Vừa nhìn đã thấy tràn ngập hơi thở khói bếp phố phường.

“Một ngày ba bữa của chú là do anh phụ trách, chú nói xem anh có chịu quản thúc hay không?”

Ân Phùng cười cười, cất lời: “Những người khác thì sao? Thời gian này, có……” Anh ngừng một lát, thần sắc lạnh hơn một chút: “Không khống chế được bản thân, đi làm vài việc không nên làm? Nếu bị cảnh sát tóm được, tôi sẽ không giúp các người.”

Tất cả đều im thin thít.

Tầm mắt Ân Phùng quét qua từng người, quan sát thần sắc của bọn họ, trái tim anh ngược lại yên tâm được mấy phần.

Anh nói: “Rất tốt. Nếu đã không làm hại đến ai, vậy có làm hại đến bản thân không?”

Cả đám vẫn im lặng. Lão Cửu chà tay cười nói trước tiên: “Không có, thầy Ân, tôi không có. Hiện tại đi theo cậu, cuộc sống vô cùng thoải mái. Hơn nữa, Lão Cửu trước nay chỉ hại người, không hại mình.”

Ân Phùng cong môi, lời này là lời thật lòng. Trước khi ra tù, Lão Cửu đại khái chính là người tàn nhẫn nhất trong nhóm. Có điều, năm đó, nếu không phải cô con gái 8 tuổi ông yêu thương nhất bị cưỡng hiếp rồi bị sát hại, ông cũng sẽ không chém kẻ đó thành bã đậu. Sau khi vào tù bị quản giáo đày đọa, nửa đêm ông cắt nửa cái tai của người ta, còn ép người đó ăn sống nhằm hủy chứng cứ. Từ đó, ông không sợ trời không sợ đất, sống đến là thanh tịnh.

Ân Phùng từng nói chuyện với ông, còn sắp xếp cả phóng viên phỏng vấn, công bố phân tích hành vi và tâm lý làm hại người năm đó, giúp ông được đại đa số thông cảm, thậm chí còn được giảm hình phạt. Về sau, Ân Phùng có thêm vài cuộc trò chuyện cùng ông, ông đã lấy lại được sự bình tĩnh, lúc bấy giờ mới có lại cảm giác với cuộc sống và những người xung quanh. Sau khi ra tù, ông chú già đơn thân mang theo tội ác không chốn dung thân, Ân Phùng đã giữ ông bên người. Từ đó, ông một lòng một dạ sống trong biệt thự làm một ông lão tạp dịch, cả ngày cười ha hả.

……

Lúc này, Ân Phùng chú ý đến có người lặng lẽ cúi đầu.

Anh cất giọng: “Tiểu Yến.”

Tiểu Yến chính là cậu họa sĩ, cậu ấy cúi đầu không đáp, tay phải khẽ chạm vào cổ tay trái rồi lập tức buông ra. Đầu bếp ngồi bên cạnh túm tay cậu, kéo tay áo lên, lộ rõ rành rành hơn mười vết thương chồng chéo, cùng hai vết thương mới.

Phòng khách lặng ngắt như tờ. Tiểu Yến cúi gằm đầu, lộ ra cần cổ trắng nõn.

Cậu từng mắc chứng trầm cảm nặng, là một thiên tài hội họa, cảnh sát luôn nghi ngờ cái chết của bố mẹ cậu vào mấy năm trước có liên quan đến cậu nhưng lại không tìm ra chứng cứ. Dù đã sống cùng Ân Phùng, song cậu ấy vẫn từng tự thiêu, được mọi người phát hiện mới chịu từ bỏ.

Ân Phùng nói: “Được rồi. Thân thể và cậu là một thể thống nhất, những cảm xúc, đau khổ, vui mừng của cậu nó đều cảm nhận được. Hà tất lại làm tổn thương nó một lần nữa. Đó chẳng qua chỉ là biểu hiện của sự hèn nhát. Sau này đừng như vậy nữa.”

Tiểu Yến có dáng vẻ của một thanh niên nho nhã, đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu.

Đầu bếp lên tiếng hỏi: “Thầy Ân, sau này còn đi tìm cô cảnh sát đó nữa không?”

Câu hỏi vừa thốt ra, toàn bộ đều đổ dồn ánh mắt hứng thú lên Ân Phùng. Người thợ làm vườn nói: “Nếu thích thật, tối nay anh có thể dâng cô ta lên tận giường cho cậu, giống hệt như với Thư Tuyết lần trước ấy.”

Ân Phùng cũng đã nghe Trần Phong nhắc đến chuyện của Thư Tuyết, thực ra anh đã chẳng còn ấn tượng với người phụ nữ luôn quấn lấy anh này. Sau đó lại nhớ đến lời Trần Phong nói, Vưu Minh Hứa xách Thư Tuyết vứt thẳng ra khỏi phòng. Không biết vì sao, khóe môi anh chợt vẽ thành một đường cong.

Anh hờ hững đáp: “Đừng linh tinh, vừa mới bảo các anh an phận thủ thường xong. Cô gái đó…  cũng chỉ là một trò tiêu khiển trong thời gian tôi mất trí nhớ mà thôi. Sau này không cần nhắc đến nữa. Đạo bất đồng không cùng mưu nghiệp, đời này của tôi không thể sống chung với cảnh sát.”

———

Cùng với sự trở về của Ân Phùng, cuộc sống của những người xung quanh tựa như đều quay về quỹ đạo ban đầu. Bọn họ vốn sống cùng anh trong biệt thự, đêm xuống ai về phòng người nấy, kể từ ngày hôm nay, bọn họ lại có thể quay trở về cuộc sống bình phàm, thanh tĩnh bên cạnh anh như ngày trước.

Trần Phong cũng về phòng đi ngủ. Ân Phùng về phòng ngủ chính, tắm rửa xong chỉ mặc quần lót, quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi đi ra khỏi phòng tắm. Anh đứng trước gương lau đầu, quan sát diện mạo hiện tại của bản thân. Dường như đã béo hơn khi xưa một chút.

Qua một lúc, anh nhìn vào mắt mình, chiếc khăn trong tay cũng buông xuống.

Đó là đôi mắt đen tuyền, tựa như chẳng nhìn thấy đáy.

Một hồi sau, anh không lộ bất cứ biểu cảm nào, đi đến trước giường, tháo khăn tắm, ngã vào giường.

Đợi sau khi phản ứng lại, anh mới nhận ra bản thân đang ôm trọn tấm chăn vào lòng, tay chân cuộn lại hệt như con ếch ngồi xếp bằng, quấn chặt lấy chăn, đầu thậm chí còn nghiêng đi, gác trên chăn, dụi đi dụi lại mấy lượt.

… Anh rốt cuộc đang làm trò gì vậy?

Trầm mặc thoáng chốc, anh ném chăn sang một bên, nằm thẳng người, gối đầu lên tay như ngày trước, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.