*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong con mắt người ngoài, cuộc đời trước đây của Ân Phùng chính là thuận buồm xuôi gió, khiến người ta ngưỡng mộ. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, bố mẹ là thương nhân, từ thuở nhỏ đã được theo học trong trường quý tộc tư lập; anh học giỏi, bất luận giai đoạn nào cũng là người tài ba, là nhân vật phong vân trong đám bạn bè cùng trang lứa; không tốn bao nhiêu công sức đã có thể thi đố đại học Bắc Kinh, trở thành nhân tài mới trong giới tâm lý học.
Không chỉ vậy, anh còn có một vẻ bề ngoài anh tuấn, thiện lương chính trực, có tài lãnh đạo lại thấu tình đạt lý. Anh dùng thu nhập của bản thân giúp đỡ biết bao trẻ em nghèo đói; anh đặc biệt quan tâm đến cảm nhận của độc giả, từng không quản thời tiết khắc nghiệt đi tham gia buổi ký tặng rồi cảm lạnh, cũng từng vì một độc giả tàn tật mà chạy đến một nơi rất xa chỉ để đàn piano cho một mình cô ấy nghe; công ty của anh làm ăn phát đạt, lợi nhuận nhiều vô kể, điều này không thể không liên quan tới sự quyết đoán, tầm nhìn và tài năng lãnh đạo của anh… Nói tóm lại, với những người không quen thân Ân Phùng mà nói, anh gần như là một người đàn ông hoàn mỹ.
Chỉ có những người bên cạnh anh, ví như hai người từng là bố mẹ anh, ví như Trần Phong, hay như Tô Tử Ý mới biết anh không hề giống những gì người ngoài hay biết.
Tính tình anh cổ quái, yêu ghét thất thường. Không biết câu nói nào sẽ chọc giận anh, cũng không biết phải nói những gì để anh vui lòng. Anh không thích ăn hành, ghét sữa chua, ghét thứ tư, thích thứ bảy. Ghét màu trắng, thích màu đen. Nếu là việc anh đã quyết, dù có bị chứng minh là sai, người khác không phát hiện ra còn đỡ; nếu nhỡ phát hiện ra rồi, anh sẽ nhất quyết kiên trì tới cùng.
Nhưng một khi anh làm việc sẽ vô cùng chăm chú. Anh có thể nhốt mình trong ngôi biệt thự xa xôi, chỉ cho người cung cấp thức ăn và nước uống là có thể nhốt mình suốt nửa năm để viết một cuốn sách; có thể suốt 24 giờ không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, điên cuồng đọc cuốn sách mà anh cho là thú vị. Từng có một người bạn gái chạy đến làm nũng khi anh đang đọc tác phẩm mới của một chuyên gia tâm lý học người Mỹ, anh lập tức cười lạnh, không, là mặt cười bụng không cười, cũng không nổi giận mà dỗ dành cô gái đó lên giường cởi sạch quần áo. Cô ta tưởng rằng bản thân cuối cùng cũng nắm được anh trong lòng bàn tay, vậy mà anh lại để mặc cô ta như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ. Cuối cùng cô ta mặc lại quần áo mới biết anh đã ngồi máy bay đi nơi khác bế quan mất rồi.
Nói đến quan hệ nam nữ, bạn gái chính thức của anh mới có hai người. Những người khác đều chỉ là tin đồn, hoặc thỉnh thoảng anh nổi hứng trêu chọc và giễu cợt bọn họ. Nhưng dù sao anh là người có văn hóa, một vài lúc có lẽ chiêu chế nhạo của anh quá mức cao thâm, khiến đám phụ nữ một lòng muốn dụ dỗ anh nghe không hiểu. Ví như từng có một cô gái nào đó mặc chiếc váy dài màu hồng phấn cố ý ngã vào ngực anh, dây áo vừa hay tụt xuống, lộ ra phân nửa bộ ngực nõn nà – chỉ vì người ngoài đồn đại Ân Phùng thích những cô nàng ngực to. Anh đỡ người ta dậy, khẽ cười nói: “Cô làm tôi nghĩ đến một đóa mã đâu liên màu phấn hồng*.” Cô gái trong lòng rung động không thôi, dù Ân Phùng khi đó không có thêm bất cứ hành động nào khác song ánh mắt ngậm cười của anh khiến cô ta tin chắc anh có ý với cô ta. Thậm chí sau khi quay người rời đi còn khoe khoang đắc ý, lại thêm một đóa hoa đào vào thanh dang của anh.
Vài ngày sau, cô ta lên mạng tra mới phát hiện, loài hoa mã đâu liên này giống hệt như gan heo.
……
Là một người đàn ông trưởng thành, ưu tú và giàu có, Ân Phùng có nhu cầu sinh lý cần phải giải quyết, cũng yêu thích bên cạnh có một người phụ nữ biết nóng biết lạnh, quan tâm bầu bạn cùng mình. Cũng vì anh theo công việc tự do, công ty càng là đế quốc của riêng anh, cho nên anh sớm đã quen với việc thống trị mọi thứ trong cuộc sống. Đối xử với phụ nữ càng là như vậy, nếu là để bản thân vui vẻ thì tất nhiên phải chọn một người hợp tâm hợp ý.
Anh yêu thích những cô gái có dáng người nhỏ nhắn, trắng trẻo, nhu thuận, thậm chí là có chút yếu đuối. Tham lam tiền tài của anh cũng không sao; ái mộ thân hình về ngoài của anh càng không thành vấn đề. Phụ nữ chẳng phải vốn nên phụ thuộc vào năng lực và vóc dáng của người đàn ông hay sao? Hơn nữa, anh vốn chẳng có ý định lâu dài bên ai. Chỉ là tìm thú vui và thỏa mãn mà thôi.
Về vấn đề đời này có thể bên ai mãi mãi, anh chưa từng nghĩ đến. Chuyện đó tựa như một hang động mơ hồ như có như không, vừa nghĩ là sẽ khiến anh mất đi cảm giác khống chế cục diện. Bởi vậy anh kiềm chế chính mình, không ôm hy vọng và bất cứ giả thiết nào với chuyện này.
Mà biến cố to lớn lần này hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của Ân Phùng. Vừa tỉnh lại, anh chỉ kịp tìm hiểu qua loa cùng Trần Phong, biết bản thân bị thương, mất thần trí vào một năm trước, nhưng dò lại kí ức, anh không có ấn tượng nào về khoảng thời gian một năm vừa rồi. Lời anh nói với Vưu Minh Hứa là thật, không biết vì sao, khi người phụ nữ này vừa xuất hiện, anh đã lập tức trả lời thật lòng trong vô thức. Ấn tượng rõ nét cuối cùng trong đầu anh quả thực là việc của một năm rưỡi trước, sau khi tham gia lễ khai máy, anh ngồi xe về nhà. Vì quá mệt mỏi nên nhắm mắt ngủ trong xe.
Sau khi tỉnh lại, anh đã ở hiện tại, chính là trong phòng bệnh này đây. Là một người theo nghiệp tâm lý học, anh hiểu rõ đại não là bộ phận phức tạp, tinh vi và chứa đựng nhiều ẩn số nhất. Chỉ e bất cứ một chuyên gia khoa não nào cũng không thể giải thích được vì sao anh lại mất đúng đoạn kí ức trong khoảng thời gian này. Nếu nhất định phải nói thì anh có thể phán đoán, cả phương diện sinh lý và tâm lý đều có khả năng là nguyên nhân.
Trên phương diện sinh lý, ngoại thương phần đầu có lẽ vừa đúng tổn thương đến khu vực chủ quản kí ức trong não anh; trên phương diện tâm lý, có lẽ trong một năm rưỡi này đã từng xảy ra một chuyện khiến anh hoàn toàn không bằng lòng cũng không có cách nào đối mặt. Vậy nên sau khi anh tỉnh lại, tiềm thức phát huy tác dụng, giấu đi phần kí ức đó, chỉ để anh quay về là bản thân của trước khi chuyện kia xảy đến.
……
Ha ha, ngụy trang thành một bản thân chưa từng bị thương sao?
Nghĩ đến điểm này, Ân Phùng chỉ cảm thấy nực cười, nực cười với chính bản thân anh. Có điều, ba mươi năm nay, anh đều thích gì làm nấy, nếu tiềm thức không muốn thức tỉnh vậy thì anh cũng chẳng cưỡng cầu. Bao gồm cả những việc đã xảy ra trong khoảng thời gian anh mất đi thần trí, nghe lời khái quát đơn giản của Trần Phong, biến thành kẻ ngốc cũng được, quẩn quanh bên một người phụ nữ cũng được, tất cả đều đã chỉ là quá khứ thì cứ để nó qua đi.
Anh tỉnh lại rồi, tất nhiên phải sống theo bản tính vốn có. Anh mới là Ân Phùng.
……
Bởi vậy, sau giây phút vui sướng cực hạn ngắn ngủi, vào giây phút suýt chút ý loạn tình mê bị cơ thể và tâm trạng chi phối, câu nói lạnh như băng song rõ ràng cũng đang khắc chế tâm trạng chính bản thân của cô vang lên, Ân Phùng lập tức thanh tỉnh.
Anh nhìn người phụ nữ bị đè dưới thân, cơ thể cô căng cứng, động tình, song đôi mắt lại ẩn giấu nét bi thương, nhận ra người cô hôn không phải là anh của hiện tại mà là anh lúc 10 tuổi của một năm trước, khiến Ân Phùng cảm thấy vô cùng quái dị. Vừa có cảm giác không vui vì bản thân của hiện tại lại bị người phụ nữ này coi khinh; vừa có cảm giác khó chịu như từng bị người khác nhìn vào bí mật. Quan trọng hơn là, lý trí nhanh chóng quay trở lại. Mọi tình huống đều không rõ ràng, hiện tại anh chọc vào người phụ nữ nhìn có vẻ tình sâu nghĩa nặng lại ngang ngược cứng rắn này hiển nhiên là một lựa chọn không sáng suốt. Anh đã không còn nhớ quá khứ giữa hai người, lẽ nào phải bị người phụ nữ này dắt mũi?
Thế nên anh cười cười, lật người xuống khỏi người cô. Nhưng giường là của anh, tất nhiên anh sẽ không nhường mà nằm chềnh ềnh trên đó, kéo tấm chăn bông đắp lên eo, không để cô nhìn thấy điều khác thường của cơ thể rồi mới nói: “Không có.”
Vưu Minh Hứa ngồi bật dậy, nhảy xuống giường. Cô trước nay chưa từng gặp trường hợp nào như người đàn ông này, sau khi ôm hôn liền lập tức vứt cô sang một bên, sau đó nói với cô rằng anh chẳng hề có cảm giác nào. Mà người này còn từng là người đàn ông đến hít ngửi một lọn tóc cô cũng cảm thấy thơm. Cảm giác chau xót lan dần trong nội tâm, mặt càng nóng như lửa đốt. Nhưng cô không cam tâm, sao có thể cam tâm cứ như vậy từ bỏ Vưu Anh Tuấn được chứ?
Cô ngoảnh phắt đầu nhìn anh, nói: “Anh thành thật ở đây cho tôi. Không cần biết anh nhớ hay không. Ân Phùng, anh còn đang nợ tôi. Tôi không phải người anh gọi là đến phất tay là đi.”
Cô nhìn vào mắt anh, chỉ muốn nhìn thấy dù chỉ là một chút dấu vết của Vưu Anh Tuấn. Nhưng ánh mắt Ân Phùng lạnh nhạt, thậm chí mang vài nét thong dong hờ hững, khóe môi anh nhếch lên, ngoảnh đầu sang hướng khác.
Hết chương 135
* Không biết tác giả có đánh sai chữ hay không, mình đã tra baidu rồi google các thứ mà vẫn không có loài hoa “mã đâu liên” này, chỉ thấy có “mã đâu linh” là một loài thực vật, còn có tên “sơn dịch/ khoai ca”, dùng làm thuốc, thuộc chi Nam mộc hương. Đây là hình ảnh của loài hoa này: