Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 92




Edit: Hạc Hiên

Beta: Tiêu Diêu

Nếu cho Dương Tiếu dùng một từ để mô tả ngày đầu tiên với công việc mới thì chính là --- --- "Bận".

Bận đến nỗi đầu tắt mặt tối, bận đến mức quá tải thông tin.

"Được rồi, đây là tất cả tư liệu đấy." Một vị đạo diễn khác của chương trình - Vu Lệnh Long gửi tập tài liệu cuối cùng vào máy tính văn phòng của Dương Tiếu, hơn một chục tệp video chiếm giữ chút không gian nhỏ nhoi cuối cùng trong ổ cứng máy tính của cô. Hơn nữa trước đó, anh ấy còn gửi tài liệu tham khảo nặng gần 100GB cho Dương Tiếu nữa.

"Cám ơn anh Vu." Dương Tiếu tỏ lòng biết ơn, "Tôi sẽ nhanh chóng xem hết những thứ này sớm."

"Không cần phải cảm ơn đâu. . . Sau này chúng ta sẽ là chiến hữu trên cùng một chiến trường rồi." Vu Lệnh Long mỉm cười, chỉ là nụ cười đó thật sự có chút hời hợt.

Nhìn từ bên ngoài, anh ấy chính là một anh chàng thanh niên nghệ sĩ điển hình, tóc dài, phía sau đầu thì búi tóc đầy vẻ nghệ sĩ, mặc một chiếc áo sơmi vải cotton rộng thùng thình. Không thể nhìn ra độ tuổi của anh ấy, Dương Tiếu đành đoán anh ấy xấp xỉ đầu ba mươi tuổi, hai quầng thâm đen vẫn còn đọng lại dưới mí mắt, cốc cà phê trong tay lúc nào cũng bốc lên vị đắng.

"Đây quả thật là chiến trường." Dương Tiếu nhìn folder tư liệu dày chi chít trong máy tính, cười gượng nói, "Bảo tôi một mình ‘tay không chiếm thành’, thật là quá khó rồi."

Vu Lệnh Long nói: "Đợi lúc cô quen rồi thì sẽ tốt thôi. Tính cách Chu lão sư chính là vậy đấy, trong công việc không chấp nhận bất kỳ sai sót nhỏ nhặt nào, nghĩ không ra ý tưởng là mắng, nghĩ không ra slogan cũng mắng, nghĩ không ra chủ đề cũng mắng . . . Tôi là cấp dưới của cô ấy đã tám năm trời, từ ngày đầu tiên nhậm chức cô ấy đã mắng tôi, đến bây giờ vẫn còn mắng tôi."

". . . "

Vu Lệnh Long dường như sớm đã cam chịu số phận, gương mặt vô hồn, khi nói những lời này, gương mặt anh ấy không hề có một chút cảm xúc nào.

Anh ấy nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, nói: "Phải rồi, cái màu vàng bên kia là 'copy'*, cái màu đỏ bên cạnh là kế hoạch tổng thể, nếu cô còn cần tư liệu gì nữa thì cứ việc hỏi bọn họ là được rồi. Nếu cần liên hệ với thương vụ thì đi đến văn phòng kế bên." Anh ấy giơ tay lên và nhìn đồng hồ, "Bây giờ cho đến giờ tan ca thứ sáu còn không đến sáu mươi tiếng đồng hồ, cô phải nhanh lên."

* Copy là hầu hết những nội dung bằng chữ phục vụ mục đích quảng cáo, bao gồm print ads, advertorial… được sử dụng trong lĩnh vực Copywriting.

Nhìn vào file ppt trống rỗng, Dương Tiếu lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ "chưa lâm trận đã rút lui".

Cô vừa mới từ miệng Vu Lệnh Long biết được sự khó khăn của hạng mục này mà bọn họ đã trải qua --- --- Trước lúc chương trình sắp được khởi động, toàn bộ đội ngũ cốt lõi đều bị cướp đi mất, người chịu trách nhiệm sản xuất Chu Hội chỉ có thể dùng những nhân viên tép riu còn lại để làm lại chương trình.

Đúng vậy, nhân ... viên .... tép .... riu.

Đúng vậy, làm .... lại .... chương .... trình.

Xây dựng một tòa nhà cao tầng thì rất dễ dàng, phá hủy một tòa nhà cao tầng cũng rất dễ dàng. Nhưng muốn xây dựng lại tòa nhà từ trong đống đổ nát, hơn nữa tòa nhà mới càng phải to hơn, đẹp hơn, phong cách hơn tòa nhà trước đó ...... thì càng khó như lên trời vậy.

Nhưng dù có khó khăn đến đâu, cô cũng phải làm cho bằng được.

Trước tiên Dương Tiếu dành cả một buổi chiều xem qua hết tất cả các tư liệu hiện có một lần để nắm rõ ý tưởng ban đầu và mục tiêu cuối cùng cần đạt được của chương trình [King of Rebound].

Tài liệu đã được phê duyệt do chính nhà sản xuất Chu Hội chính tay soạn thảo ra, trang đầu tiên có viết --- --- Tập hợp các tài năng bóng rổ dân gian, tạo ra chương trình tạp kỹ thi đấu bóng rổ đầu tiên.

Giới bóng rổ không hề nhỏ, nó giống như bóng đá vậy, luôn thu hút lượng xem của vô số người hâm mộ. Nhưng điều kỳ lạ chính là, trong và ngoài giới bóng rổ này đã tồn tại những rào cản rất rõ ràng. Luôn có người muốn thử phá vỡ rào cản này, chẳng hạn như mời các minh tinh trong giới giải trí và các ngôi sao bóng rổ tạo thành đội bóng (ví dụ như NBA All-star Game*), hoặc là tổ chức các sự kiện thi đấu off-line tại nhiều thành phố (ví dụ như KFC Basketball Game*), nhưng chỉ có thể thu hút sự chú ý trong giới.

* NBA All-star game: là một trò chơi triển lãm bóng rổ được tổ chức vào tháng 2 hàng năm bởi Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia và giới thiệu 24 cầu thủ ngôi sao của giải đấu. Đây là sự kiện nổi bật của NBA All-Star Cuối tuần, một sự kiện kéo dài ba ngày diễn ra từ thứ Sáu đến Chủ nhật. Lần đầu tiên tổ chức tại Boston Garden vào ngày 2 tháng 3 năm 1951.

* KFC Basketball Game: Hay còn gọi là KFC National 3x3 Youth Basketball Championship (Giải vô địch quốc gia bóng rổ thanh niên ba đấu ba KFC) được đồng tổ chức bởi Hiệp hội bóng rổ Trung Quốc và KFC trực thuộc Tập đoàn dịch vụ ăn uống Yum China. Bắt đầu từ năm 2004 và tổ chức mỗi năm một lần, kéo dài gần năm tháng. Là giải đấu bóng rổ thanh niên ba người hàng năm lớn nhất ở Trung Quốc.

Chu Hội muốn tạo ra một chương trình tạp kỹ hoàn toàn mới, cô ấy muốn dựa vào sức mạnh của truyền thông để biến một người bình thường thành một ngôi sao.

Do đó, chương trình tạp kỹ này trên danh nghĩa là "tuyển chọn", nhưng thực chất, đây là một "chương trình truyền hình thực tế."

Trước ống kính máy quay, các vận động viên hầu như đều là nghiệp dư. Cô ấy muốn đem tham vọng của họ, sự theo đuổi của họ, ước mơ của họ, sự xấu xí và tốt đẹp của họ, tất cả phơi bày trước mặt khán giả.

Liệu dưới sự truy đuổi gắt gao của ống kính máy quay, ai có thể trở thành người được chú ý nhất đây?

Trong bản kế hoạch của Chu Hội, mùa đầu tiên sẽ tuyển chọn hai mươi bảy cầu thủ, chủ yếu đến từ các trường cao đẳng và đại học, một số ít đến từ sân bóng rổ đường phố.

Sau vài trận đấu, vài vòng phân đội, vài vòng đối kháng lẫn nhau, cuối cùng còn lại ba người, người đứng đầu sẽ là "Ông vua bảng rổ", hai người còn lại sẽ là "Ngôi sao bảng rổ."

Dương Tiếu bắt đầu múa bút, cô vùi đầu viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng.


Khi đang suy nghĩ, cô rất thích vẽ bản đồ tư duy.

Đầu tiên cô viết một dòng trên đầu trang giấy trắng.

Bắt đầu: Hai mươi bảy cầu thủ nghiệp dư.

Tiếp theo, cô tiếp tục viết một dòng ở cuối trang giấy trắng.

Chung kết: Chọn ra ba cầu thủ xuất sắc.

Khoảng trống lớn giữa trang giấy cần phải điền hệ thống thi đấu, quy tắc, cách xây dựng chủ đề, khi nào tạo xung đột, đẩy mạnh tiết tấu kịch bản, điểm nào cần khai thác sâu hơn.

Thành thật mà nói, từ sau khi Dương Tiếu làm đạo diễn, cô xem bất kỳ chương trình tạp kỹ nào cũng cảm thấy không có gì thú vị cả. Bởi vì cô hiểu rõ nội tình uẩn khúc bên trong, phần lớn những điểm xung đột căng thẳng bày ra trong mắt người hâm mộ đều được nhà đài lên kịch bản từ trước.

Trong một chương trình tuyển chọn tài năng khác, lúc tiến hành bình chọn, chương trình cũng đã định sẵn người sẽ rời cuộc chơi cho từng tập; trong một chương trình về tình yêu, lúc ký hợp đồng cũng đã định sẵn khách mời nữ sẽ đề nghị ly hôn ở tập thứ mấy; thậm chí đối với chương trình cuộc thi kiến thức, vì rating không tốt, tổ chương trình liền nghĩ ra cách tiếp cận khác, sắp xếp cho hai người chơi vốn không hề có tình cảm gì với nhau phải diễn một phân đoạn tình yêu sét đánh và cầu hôn trực tiếp trước ống kính máy quay....

Trong giới của bọn cô luôn chế giễu rằng, bọn cô không nên được gọi là đạo diễn mà nên gọi là nhà biên kịch mới đúng.

Dương Tiếu vùi đầu vào trang giấy trắng, viết ra một loạt các từ khóa

- Tình đồng đội yêu thương lẫn nhau và đấu tranh lẫn nhau: Must have (Phải có);

- Cầu thủ ngang tàng ngạo mạn: Must have (Phải có);

- Cầu thủ từ trường đại học thể thao có vẻ ngoài và tính cách trái ngược: Must have (Phải có);

- Bị thương, rút lui, rơi lệ, câu chuyện tập chơi bóng đầy cảm động: Must have (Phải có);

Khi cô viết xong, nhìn vào tờ giấy trắng chi chít những từ khóa, cô im lặng trong vài phút, đột nhiên bực bội vò tờ giấy thành quả bóng rồi ném thẳng vào thùng rác.

Không được, không được, không được.

Thứ rác rưởi như thế này, cô có thể nghĩ ra, người khác cũng có thể nghĩ ra.

Cô đến truyền hình vệ tinh chính là muốn sản xuất được một chương trình chất lượng cao, chứ không phải chỉ đơn giản để kéo lưu lượng người xem!

Hơn nữa. . . cô cũng có một chút tư tâm, muốn để Mạnh Vũ Phồn tham gia chương trình này, giúp cậu có được một chút danh tiếng. Nếu cô chỉ có thể làm ra loại chương trình "ba xu" này thì làm sao xứng đáng với cậu kia chứ!

Dương Tiếu đứng dậy đi đến phòng Pantry* rót một tách cà phê rồi lại quay trở lại bàn làm việc.

* Phòng Pantry hay còn có tên gọi khác là Breakroom / Relaxation room là một quầy bar hoặc khu bếp nhỏ có đầy đủ các vật dụng, nội thất cần thiết theo mô hình tự phục vụ hoặc một không gian thoáng đẹp với những kệ đặt sách, báo, nằm trong một khu vực văn phòng làm việc, nơi để nhân viên giải lao, tái tạo sức lao động.

Cô lại cầm lấy một tờ giấy, viết lại từ đầu đến cuối, sau đó nhìn vào khoảng trống trên trang giấy, cô bắt đầu vắt óc suy nghĩ thật kỹ về ý tưởng cho chương trình . . .

King of Rebound. . . King of Rebound. . . Rốt cuộc mấy chữ này làm thế nào thể hiện ra trong chương trình này đây chứ.

Lúc cô đang chìm ngập trong luồng suy nghĩ tìm kiếm ý tưởng, tại phòng Pantry, một vài đồng nghiệp trong tổ hạng mục tụm lại một chỗ, khẽ thì thầm lời ong tiếng ve.

"Tôi thấy đạo diễn mới đến này cũng không tài cán gì." Người lập kế hoạch điều hành thổi thổi bộ móng tay vừa mới làm xong, giọng điệu ngả ngớn.

Nhân viên Copywriter nói tiếp: "Cô ấy vừa hỏi tôi về tư liệu, nói cái gì mà 'đưa hết cho tôi tất cả các bản copy đã bị bác bỏ trước đó', thật là khó hiểu mà, làm sao tôi lại có thể giữ lại mấy bản đã bị bác bỏ kia chứ? Hại tôi phải lục tung thùng rác cả nửa ngày trời."

"Được rồi," Từ trong đám người, Vu Lệnh Long đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, thản nhiên nói, "Nếu cô ấy là người được người chịu trách nhiệm sản xuất chỉ định, vậy thì hãy xem xem cô ấy có bản lĩnh thế nào đi."

. . .

"Vũ Phồn, cậu lại đây một lát!"

Trong văn phòng của huấn luyện viên bóng rổ Đại học Hoa Thành, huấn luyện viên Vũ gọi Mạnh Vũ Phồn tạm dừng và bảo cậu đến văn phòng gặp ông ấy.

Mạnh Vũ Phồn tháo mặt nạ hiếm khí trên đầu xuống, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống cổ áo như dòng suối, quần áo chỉ cần vắt cũng có thể ra nước.

Sức lực cậu đã tiêu hao khá nhiều, thở hổn hển đi đến văn phòng của huấn luyện viên Vũ.

Văn phòng vẫn lộn xộn như lúc cậu đến lần trước, những chiếc áo chơi bóng bẩn không biết của ai chất thành đống ở một góc phòng, giày chơi bóng và trái bóng hư toàn bộ đều bị quăng ra phía đằng kia, Mạnh Vũ Phồn nghi ngờ rằng chúng có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.

"Huấn luyện viên, có chuyện gì thế ạ?"

Huấn luyện viên Vũ không hề nói bóng gió gần xa mà đi thẳng vào vấn đề: "Có một chút việc. . . Vừa rồi có một tổ chương trình đến tìm tôi, nói rằng bọn họ sắp sản xuất một chương trình tạp kỹ về bóng rổ, đang tìm kiếm những cầu thủ bóng rổ trẻ tài năng. Hoa Đại của chúng ta là một đội mạnh nên bọn họ muốn đến chỗ chúng ta đầu tiên, nói là có thể cho chúng ta một cầu thủ hạt giống ẩn hình, có thể nắm chắc vào vòng chung kết top 3 cuối cùng."

Cái gọi là hạt giống ẩn hình, trong giới gọi là "Người được chọn", thông qua phương pháp điều khiển lịch đấu nội bộ, khi hai đội pk, nhường tình thế có lợi cho bên kia để giành được chiến thắng áp đảo.

Huấn luyện viên Vũ lại nói: "Tôi đã trao đổi với hai vị trợ lí khác, cảm thấy đối với toàn đội bóng, đây là một cơ hội tuyên truyền rất tốt, và đối với cậu cũng vậy. Nhưng trước khi đăng ký, tôi vẫn muốn hỏi qua ý kiến của cậu một chút."

Mạnh Vũ Phồn là người sống khép kín, khiêm nhường, không muốn khoe khoang. Khi nghe được những lời này của huấn luyện viên Vũ, cậu thoáng chút do dự, hỏi: "Nhưng mà đi ghi hình chương trình thì không phải sẽ làm trì trệ việc huấn luyện hay sao?"

"Chúng tôi cũng đã hỏi họ về vấn đề này rồi, họ nói chỉ ghi hình một lần một tuần, hơn nữa trong chương trình cũng có thể thảo luận cùng các đối thủ khác mà không bị chậm trễ thời gian."

Mạnh Vũ Phồn vẫn còn có chút do dự.

Nói thật lòng, cậu thật sự không thích cái gọi là "hạt giống ẩn hình', cậu có thực lực, cậu có thể đường đường chính chính thi đấu bằng chính thực lực của mình, nếu như ngay cả trận đấu cũng bị người khác thao túng, vậy thì tinh thần thi đấu thể dục thể thao ở đâu chứ?

Huấn luyện viên Vũ nhận ra sự do dự của cậu, cố gắng thuyết phục: "Nếu như là chương trình tạp kỹ 'Ba không', tôi nhất định sẽ không thuyết phục cậu tham gia. Nhưng chương trình [Basketball Mania] này được sản xuất bởi trang web Kiwi nổi tiếng, tập thể đều là những nhân viên từ đài truyền hình lớn nhảy ra thành lập. Hạng mục giới thiệu cũng rất đáng tin cậy, tôi cho rằng cậu có thể suy nghĩ về nó."

". . . vẫn là không được đâu ạ." Mạnh Vũ Phồn lắc lắc đầu, nhưng cậu cũng không nói rõ lý do từ chối thật sự, chỉ nói, "Bây giờ em chỉ muốn được yên tâm huấn luyện, không muốn lên tivi đâu ạ."

"Thôi nào, đây không phải là tivi, đây là nền tảng video trực tuyến kia mà."

"Đều giống nhau cả thôi ạ." Mạnh Vũ Phồn nói không chớp mắt, "Thưa huấn luyện viên, em thực sự bị dị ứng với ống kính máy quay, chỉ cần ống kính máy quay chĩa thẳng vào em, em liền bị hắt hơi, chảy nước mũi, thở gấp, nổi mẩn đỏ nhỏ khắp cơ thể."

". . ."

Được rồi, con trai lớn rồi, huấn luyện viên không thể quản được nữa rồi.