Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 90




Edit: Hạc Hiên

Beta: Tiêu Diêu

............

"Chị Dương Tiếu, chị Dương Tiếu!" Trong văn phòng, Lưu Duyệt Nguyệt dựa nửa người trên lên trên vách ngăn ô làm việc, trông như một dây thường xuân đang bám víu vào tường nhô lên, tò mò hỏi, "Phiên bản mới của chương trình chúng ta sắp bắt đầu ghi hình rồi, nhưng đến bây giờ em vẫn chưa nghe nói vị cấp trên nào sẽ được cử đến tổ chương trình của chúng ta cả, chị có nghe được tin tức gì không ạ?"

Sau hơn một tháng điều chỉnh, cải tổ, cuối cùng chương trình của bọn họ [Tâm Sự Đêm Khuya] lại lần nữa được gặp lại khán giả rồi!

Phiên bản mới, hình thức mới. Phiên bản mới được sửa đổi của [Tâm Sự Đêm Khuya] sẽ xóa bỏ đi hình thức "phỏng vấn trực tiếp khách mời trên sân khấu, tương tác với khán giả bên dưới sân khấu" mà mạnh dạn cách tân, tìm kiếm ý tưởng mới, dựa vào sự phát triển của Internet, bắt đầu thử nghiệm hình thức tương tác trực tuyến với khán giả trẻ.

Bản kế hoạch Dương Tiếu cất công chuẩn bị trước đó càng là thanh bảo kiếm cô cất giữ tận dưới đáy hộp. Ngay sau khi cô vừa gửi bản kế hoạch đó lên cấp trên, rất nhanh đã được tổng giám kênh xét duyệt và thông qua. Vừa báo cáo, đã được trả lời, Dương Tiếu vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp xấu nhất, cô nghĩ rằng ít nhất cần phải lặp đi lặp lại việc sửa chữa bản kế hoạch bốn, năm lần. Nào ngờ vị giám đốc đài mới được bổ nhiệm, rất nhanh liền phê duyệt ý kiến sửa đổi!

Cho nên, chưa đầy một tháng sau kỳ nghỉ tết âm lịch, chương trình mới của bọn họ sắp được gặp lại khán giả rồi!

Điều kỳ lạ là, chương trình mới sắp được lên sóng, kênh vẫn chưa cử ‘Người chịu trách nhiêm sản xuất’ mới đến tiếp quản tổ chương trình của bọn họ.

Người chịu trách nhiêm sản xuất là người lãnh đạo nòng cốt cho cả chương trình, người ấy không ở đây, làm sao để bắt đầu khai máy đây?

Người trong tổ chương trình của bọn họ rất ít, khoảng thời gian này có không ít lời xì xào bàn tán về việc này. Lá gan của Lưu Duyệt Nguyệt quả là to hơn những người khác, cô ấy tin chắc rằng Dương Tiếu nhất định có thông tin nội bộ, kiềm lòng không đặng bèn chạy đến nghe ngóng.

"Chị làm gì có thông tin nội bộ nào kia chứ?" Dương Tiếu nói một cách bất đắc dĩ, "Chị cũng giống như mọi người vậy, cũng đang chờ lãnh đạo mới đến. Lãnh đạo mới là nam hay nữ, tròn hay dẹt chị cũng không biết, chỉ hy vọng không gặp phải một 'Hoàng Lão Tà thứ hai' thôi."

"Chị Dương Tiếu, hai chúng ta thân nhau như vậy, chị đừng giả vờ không biết trước mặt em chứ!" Lưu Duyệt Nguyệt lén lút hạ giọng, thì thầm nói, "Ngày hôm đó lúc em ăn cơm cùng với bạn thực tập sinh ở phòng nhân sự, nghe thấy người ta bàn tán, nói tổng giám kênh sẽ không cử người chịu trách nhiệm sản xuất mới đến tổ của chúng ta, mà dự định đưa chị --- ---"

Cô ấy làm một cử chỉ tay khó hiểu, giơ ngón trỏ lên trời, đẩy đẩy lên.

Ban đầu Dương Tiếu không tài nào hiểu được, Lưu Duyệt Nguyệt cứ lặp đi lặp lại cử chỉ đó nhiều lần, Dương Tiếu bèn đột nhiên hiểu ra.

"Em nói vớ vẩn gì vậy chứ?" Dương Tiếu lắc đầu lia lịa, "Qua tết này, chị chỉ mới hai mươi sáu tuổi, em có thấy người chịu trách nhiêm sản xuất chương trình nào dưới ba mươi tuổi không nào? Hơn nữa, chị chỉ mới vào đài được mấy năm, đàn anh trong đài nhiều như vậy, sao có thể đến lượt chị kia chứ."

"Người chịu trách nhiêm sản xuất chính không có, người chịu trách nhiêm sản xuất thứ chính cũng có thể mà!" Lưu Duyệt Nguyệt chớp chớp mắt, "Tổ chương trình của chúng ta lại đâu phải to lớn gì, tổng cộng chỉ có năm người. Nếu như là chương trình lớn có hàng chục người thì nhất định phải lựa chọn người có thâm niên lâu, có kinh nghiệm. Loại chương trình nhỏ như của chúng ta đâu cần phải phiền tới tổng giám điều người từ nơi khác về, nội bộ chúng ta tự tuyển cử, tự bầu chọn --- ---"

"Dừng lại." Dương Tiếu mở một cây kẹo mút ra, bỏ vào miệng cô ấy, "Em cũng đừng rót vào tai chị những lời đường mật này nữa. Suy nghĩ của tổng giám không phải là thứ chúng ta có thể suy đoán được, chúng ta vẫn là cứ yên tâm ngồi chờ người chịu trách nhiêm sản xuất mới đến đi."

Giáo huấn Lưu Duyệt Nguyệt xong, Dương Tiếu tiếp tục vội vã với đống công việc trước mặt cô.

Chương trình sắp được ghi hình, cô phải mời khách mời, quyết định kịch bản, điều phối thời gian của tổ quay phim và trường quay ........ Cô thật sự rất bận, quả thật không có thời gian để mơ mộng hão huyền.

Gần đến giờ tan tầm, cô vẫn còn phải xử lý một bộ tài liệu cuối cùng, bỗng nhiên, điện thoại nội bộ vang lên.

Cô cũng không biết người gọi đến là ai, trực tiếp bắt máy, kẹp điện thoại giữa tai và vai, tay vẫn cứ tiếp tục gõ bàn phím.

"Alo, xin chào, tôi là Dương Tiếu của chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya]."

"Dương Tiếu, đây là văn phòng thư ký của tổng giám kênh." Bên trong điện thoại, truyền đến một giọng nữ đầy ngọt ngào, "Tổng giám mời cô qua đây một lát."

"............" Tay Dương Tiếu ngừng gõ bàn phím, "Xin hỏi tổng giám tìm tôi có việc gì sao?"

"Tình hình cụ thể thì tôi không rõ, hình như là liên quan đến việc người chịu trách nhiệm sản xuất của tổ chương trình các cô."

Trong lòng Dương Tiếu như nhảy dựng lên, ánh mắt vô tình dừng lại trên người Lưu Duyệt Nguyệt đang ngồi đối diện --- --- Hả, không lẽ cô nhóc này là nhà tiên tri hay sao?

Cô lập tức thu dọn đồ đạc và đi thẳng đến văn phòng tổng giám kênh.

Kênh tống nghệ của bọn họ tổng cộng có ba vị tổng giám, một người là tổng giám chính, hai người là phó tổng giám, mà lần này người tìm Dương Tiếu lại chính là tổng giám chính.

Năm nay tổng giám kênh khoảng ngoài năm mươi tuổi, Trước khi sự kiện kia xảy ra, ngoài hội nghị kênh vào mỗi dịp cuối năm được thấy ông ấy bước lên sân khấu đọc diễn văn ra, Dương Tiếu không hề có dịp tiếp xúc qua lại với ông ấy, nào ngờ chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, bọn họ lại có dịp gặp lại.

Trong phòng tổng giám, vị tổng giám đang ngồi trên ghế giám đốc, khẽ cau mày, trong tay đang cầm một tập tài liệu, đang cúi đầu lật xem.

Dương Tiếu đứng thẳng người ở bàn giấy phía đối diện, nghĩ thầm thật may hôm nay cô đi một đôi giày cao gót thoải mái nhất.

"Dương Tiếu phải không?" Cuối cùng tổng giám kênh cũng bỏ tập tài liệu trong tay xuống, kế hoạch cải tổ chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya] là do cô viết phải không?"

"Vâng, đúng vậy." Dương Tiếu vội vàng nói.

"Cô nhỏ tuổi như vậy mà rất là có ý tưởng đấy." Tổng giám kênh tán thưởng, "Chương trình của các cô sắp ghi hình tập đầu tiên rồi, các cô có gặp khó khăn gì không?"

"Khó khăn thì không có ạ." Dương Tiếu lắc đầu, "Chỉ là người chịu trách nhiêm sản xuất mới chưa đến nhậm chức, các đồng nghiệp trong tổ có chút bối rối."

Người chịu trách nhiêm sản xuất chương trình là người lãnh đạo, nắm chắc "hướng đi lớn" của cả chương trình. Chương trình của bọn cô là chương trình phát sóng hàng tuần, đã phát được hơn hai trăm tập, sớm đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần quỹ đạo không có vấn đề, bọn cô sẽ không lạc mất phương hướng. Trong trường hợp thiếu người chịu trách nhiêm sản xuất, tổ của bọn cô vẫn có thể tiếp tục làm việc, nhưng mà người chịu trách nhiêm sản xuất chính là xương sống của cả chương trình, mọi người đều hy vọng có thể một vị thuyền trường dẫn dắt mọi người tiếp tục tiến về phía trước.

"Nói đến người chịu trách nhiêm sản xuất --- ---" Vị tổng giám mỉm cười, đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, đưa đến trước mặt Dương Tiếu.

Dương Tiếu cúi đầu xuống nhìn, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy những dòng chữ trên tập tài liệu, tim cô bất giác ngừng đập.

Đó là một lá thư bổ nhiệm! Trên đó viết rõ ràng rành mạch, Dương Tiếu được đề bạt thành người chịu trách nhiêm sản xuất thứ chính của chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya]!

Người chịu trách nhiêm sản xuất hai mươi sáu tuổi đầu! Cho dù chỉ là thứ chính, cho dù cô chỉ phải quản lý bốn nhân viên cấp dưới, nhưng đây cũng là một vinh dự độc nhất trong kênh của bọn cô!

Nghĩ đến việc, khi bức thư bổ nhiệm này được công bố ra, chắc chắn sẽ gặp phải nhiều sóng to gió lớn.

Tổng giám kênh từ từ mở lời: "Cô chắc hẳn đã biết, cuối năm ngoái giám đốc đài mới bổ nhiệm, dứt khoát cắt giảm không ít chương trình, song song đó cũng rất nhiều chương trình mới được duyệt. Hiện tại, người chịu trách nhiêm sản xuất xuất sắc thật sự rất khan hiếm, trong kênh, trong đài, tạm thời không thể điều động người chịu trách nhiêm sản xuất mới đến được."

Cho nên, trong kênh quyết định sẽ đề bạt Dương Tiếu, trao cho cô cơ hội thăng chức lần này.

Dương Tiếu không biết nên nói đây là niềm vui hay sự bất ngờ nữa, trước ngày hôm nay, cô thật sự hoàn toàn không nghĩ đến điều này, rằng sẽ có "miếng ăn dâng đến tận miệng" cô như vậy.

Cô ngây người đưa tay ra, định nhận lấy lá thư bổ nhiệm kia. --- ---

Nhưng vào lúc này đây, một tập tài liệu khác xuất hiện trước mặt cô.

Hai tập tài liệu được đặt song song cạnh nhau, cũng là một trang giấy hết sức đơn giản, cùng có tên của lãnh đạo đài ký lên và con dấu của kênh được ấn lên.

Sự khác biệt là, tập tài liệu đầu tiên là thư bổ nhiệm thăng chức, còn tập tài liệu thứ hai chính là lệnh điều động. --- ---

Kênh truyền hình vệ tinh đài truyền hình Hoa Thành nhận ra màn biểu hiện xuất sắc của Dương Tiếu, hiện tại, truyền hình vệ tinh đang có một chương trình mới thiếu đạo diễn, chuẩn bị điều động cô đến truyền hình vệ tinh!

Mà chương trình mới này chính là điểm nhấn của quý hai năm nay, có nguồn tài nguyên mạnh nhất, tập thể xuất sắc nhất, khoảng thời gian tốt nhất ........ Hầu như một phần ba lực lượng của kênh tập trung toàn bộ cho chương trình này.

Ánh mắt trầm lắng của tổng giám kênh tống nghệ dừng lại trên người Dương Tiếu.

Còn Dương Tiếu lại buông mắt nhìn xuống, nhìn vào hai tập tài liệu trước mặt cô.

Ở lại kênh hiện tại, trở thành người chịu trách nhiêm sản xuất của một chương trình nhỏ chỉ có năm người? Hay là gia nhập truyền hình vệ tinh, trở thành đạo diễn của một chương trình có hơn trăm người?

Ở cái tuổi hai mươi sáu này, được thăng chức thành người chịu trách nhiêm sản xuất thật sự không hề dễ dàng; Ở cùng độ tuổi đó, có thể trở thành đạo diễn của một hạng mục đỉnh của truyền hình vệ tinh cũng là rất khó.

Trước hết, tiền lương được tăng lên là có thật, title lấp lánh trên danh thiếp, trở thành lãnh đạo tập thể được người khác kính trọng; sau đó, chính là những lần tăng ca vất vả mệt nhọc, nhưng có thể học được nhiều kỹ năng hơn trên nền tảng lớn hơn, cải thiện năng lực của bản thân...........

Trong lúc nhất thời, Dương Tiếu lâm vào tình huống khó xử, khó vẹn đôi đường.

Điều quan trọng nhất chính là, phiên bản mới của chương trình [Tâm Sự Đêm Khuya] do một tay cô tạo ra, hơn bất kỳ ai khác, cô cũng muốn được nhìn thấy nó đi vào quỹ đạo, nếu bây giờ rời khỏi, gia nhập vào một chương trình mới, hoàn toàn chưa biết gì về nó, cô quả thật luyến tiếc không nỡ.

Nhưng cơ hội gia nhập truyền hình vệ tinh rất khó có được ....

Cô chần chừ do dự, trở thành người lãnh đạo một chương trình nhỏ? Hay là thành một mắt xích của một chương trình lớn?

Tổng giám kênh cũng không hối thúc cô ra quyết định, vì ông ấy cũng biết rằng, cơ hội như vậy đối với bất kỳ nhân viên nào mà nói cũng đều rất khó để lựa chọn.

"Thưa tổng giám," Dương Tiếu nhẹ giọng hỏi, "Tôi có thể biết chương trình mà truyền hình vệ tinh định thực hiện là gì không ạ? Là về tình yêu và hôn nhân? Hay là về các trò chơi ngoài trời? Hay là chương trình truyền hình thực tế? Hay là .........?"

"Đều không phải." Tổng giám lắc lắc đầu, "Đây là một chương trình mới, có độ bảo mật rất cao, tôi cũng chỉ nghe ngóng được một vài thông tin thôi --- --- Hình như là chương trình tạp kỹ tuyển chọn bóng rổ, nói thật lòng, chương trình này trước nay chưa hề có người làm qua, cụ thể phải làm thế nào, chúng tôi cũng đều không rõ, nếu cô thật sự không thể quyết định được, cầm lấy hai tập tài liệu này đi, chỉ cần tuần tới ......."

"--- --- Tôi lựa chọn xong rồi."

"...............?"

"Tôi quyết định xong rồi." Bàn tay trắng nõn nà của cô cầm lấy lệnh điều động của truyền hình vệ tinh, trả lời và đưa mắt nhìn về vị tổng giám đang ngồi đằng sau chiếc bàn. Giọng nói cô cất lên rõ ràng, trong trẻo, không một chút do dự, "Tôi đến truyền hình vệ tinh, tôi chọn chương trình tạp kỹ về bóng rổ."

Xưa có "hồng nhan họa thủy", nhưng Dương Tiếu nhất định sẽ là "hồng nhan dựng quốc".