Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 87




Edit: Lim

Beta: Tiêu Diêu

........................

Đồng hồ báo đã qua không giờ, Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn cùng nhau đưa ba mẹ của Mạnh Vũ Phồn ra sân bay.

Rạng sáng ngày đầu năm mới, người ở sân bay không có bao nhiêu người, ngay cả nhân viên làm việc trực ban cũng ít hơn bình thường.

Trong thời gian đặc biệt này, người xuất hành cũng không nhiều, kiểm tra hành khách chỉ mở một cửa, mỗi một hành khách đều lưu luyến chia tay người nhà tại cửa kiểm tra hành khách.

Dương Tiếu im lặng đứng ở một bên, không quấy rầy Mạnh Vũ Phồn tạm biệt người nhà cậu.

Mẹ Mạnh Vũ Phồn hết lần này tới lần khác đều nói những lời đó, Mạnh Vũ Phồn nghe nhiều năm như vậy, sớm đã thuộc lòng rồi.

Mỗi lần mở đầu, đều là “Học thật tốt.”

Quả nhiên, bà Mạnh nói: “Con học cho tốt! Đừng nghĩ rằng con có sở trường thể dục thể thao, môn văn hóa liền không quan trọng. Con không lấy được bằng tốt nghiệp, về sau ở trong đội bóng rổ không ngẩng đầu lên được đâu!”

Dặn dò xong việc học, mẹ cậu lại muốn tiến vào giai đoạn hai “Chơi bóng thật tốt”.

Lại lần nữa bị cậu đoán trúng, bà Mạnh nói: “Khi chơi bóng phải dùng tâm, không nên đấu đá lung tung, không được bị thương! Đương nhiên, cái nên lấy nhất định phải lấy được, mẹ đợi con đạt được danh hiệu MVP, nhất định sẽ về nước chúc mừng con!”

Những lời nhàm tai này, đều bị Mạnh Vũ Phồn trả lời ậm ừ cho qua.

Rất nhanh tiến tới khâu cuối cùng của cuộc nói chuyện, Mạnh Vũ Phồn biết mẹ cậu muốn cậu “nghe lời thầy giáo, nghe lời huấn luyện viên” rồi.

Chỉ có điều lần này, mẹ cậu dặn dò nhiều hơn một câu.

“Còn phải nghe lời Dương Tiếu nữa.”

“. . . hả?”

Ba Mạnh Vũ Phồn từ đầu đến cuối đều lặng im, mãi đến lúc này mới mở lời: “Con trai à, ba dùng kinh nghiệm của mình nói cho con biết ―― đàn ông nghe lời vợ đều sẽ thành công!”

Dương Tiếu không nhịn cười được, vội che miệng, quay người sang một bên.

Ba Mạnh Vũ Phồn là người trung niên vô cùng nghiêm túc, nhìn qua khí thế ngút trời, hết sức uy nghiêm. Nhưng chính vì là một người đàn ông trung niên nghiêm túc trầm tĩnh ít nói như vậy, mỗi câu nói vàng ngọc phát ra đều khiến người khác kinh ngạc.

Không biết nội tâm của ông với biểu hiện bên ngoài sao lại tương phản lớn như vậy.

Thấy thời gian không còn nhiều, nếu không sẽ không kịp kiểm tra hành khách. Mẹ Mạnh Vũ Phồn vội vàng ôm con trai, lại chuyển hướng sang Dương Tiếu, hai cánh tay mở ra hướng về phía cô.

Mẹ Mạnh Vũ Phồn làm việc ở nước ngoài nhiều năm, phong cách hiện đại ―― Bà hôn vào hai má Dương Tiếu vô cùng thân thiết và ấm áp. Hôn nhẹ nhàng vào gò má cô, bà kề sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: “Lần sau về nước, hi vọng chúng ta có thể thành người một nhà.”

Dương Tiếu không lên tiếng trả lời.

Cô không biết nên phản ứng thế nào.

. . . . . .

Bóng dáng ba mẹ Mạnh Vũ Phồn biến mất sau khu kiểm tra hành khách, Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn kề vai đứng ở sảnh sân bay, nhìn họ càng lúc càng xa.

“Chị Tiếu Tiếu, chị biết không?” Chàng trai ở bên cạnh bỗng nhiên mở lời: “Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần tiễn ba mẹ đều khóc. Nhưng sau này tôi phát hiện, cho dù tôi có khóc, tôi cũng không giữ được họ.”

Dương Tiếu tưởng tượng ra cảnh tượng đó ―― ở sân bay người đến người đi, vẻ mặt cậu bé ngây thơ nhìn theo bóng dáng ba mẹ rời đi, òa lên khóc to. Mặc dù cậu cao lớn, nhưng nội tâm vẫn là đứa nhỏ, cậu đang ở tuổi cần ba mẹ bên cạnh nhất, lại phải ở lại một mình.

Bên cạnh cậu khi đó có những ai chứ? Là bảo mẫu? Là họ hàng? Hay là huấn luyện viên?

Mạnh Vũ Phồn hạ giọng nói: “Đến khi tôi trưởng thành rồi, bảo mẫu trong nhà cũng nghỉ việc. Tôi chuyển đến ký túc xá của trường ở dài hạn, cái gọi là nhà càng giống như kho hàng để đồ, tuổi thơ của tôi ở đó, kí ức của tôi ở đó, nhưng người nhà tôi lại không có . . . Khi đó, mỗi lần đi tiễn ba mẹ, tôi không muốn về nhà, bất kể muộn thế nào tôi đều về ký túc xá của trường, nếu như ký túc xá đóng cổng, tôi liền ra khách sạn.”

Dương Tiếu nắm tay cậu: “Không sao, bây giờ có tôi ở đây rồi.”

“. . . Ừm.”

Cậu và bản thân cậu trước đây không giống nhau. Cậu lại một lần nữa tiễn người nhà đi, nhưng lần này, bên cạnh cậu lại có một người thân mới.

Mạnh Vũ Phồn nắm chặt tay Dương Tiếu, hai người mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt độ lòng bàn tay hợp thành một thể. Không ai để ý, luồng hơi nóng này là do ai truyền cho ai.

Mạnh Vũ Phồn nhìn Dương Tiếu.


Dương Tiếu cũng đang nhìn Mạnh Vũ Phồn.

Dương Tiếu chưa lúc nào như bây giờ, xác định rõ cô yêu Mạnh Vũ Phồn.

Yêu sự dũng cảm và tự tin của cậu, cũng yêu sự cô đơn và yếu đuối của cậu.

Cậu là cá thể mâu thuẫn và đáng yêu nhất của thế giới, cậu có thân hình cường tráng nhất, và tâm hồn ngây thơ nhất.

Nếu có thể nói, cô muốn quay lại quá khứ, ôm lấy cậu bé cô đơn ấy.

Nhưng ở phương diện khác, cô sợ hãi rơi vào tình yêu của chính mình như vậy.

Dương Tiếu từng đọc một câu trên sách, đại ý là, khi bạn yêu một cô gái xinh đẹp, sẽ phát hiện, khi cô ấy không đẹp là lúc bạn yêu cô ấy nhất.

Giống như vậy, khi cô yêu một chàng trai dũng cảm, cô lại phát hiện, khi cậu lộ ra sự yếu đuối và thống khổ của chính cậu, cô càng hết thuốc chữa rơi vào thế giới của cậu.

Dương Tiếu nghĩ, như vậy là không thể. Như vậy là không được. Cô không thể để bản thân không hề giữ lại chút vốn mà dồn hết vào tình cảm. Cô phải trở thành người nắm trong tay đoạn tình cảm này.

Cô thất bại hai lần, mà lần thứ ba, cô không cho phép bản thân lại thất bại.

Cho nên, cô ra sức tiêu tiền cho Mạnh Vũ Phồn. Thậm chí trên giường, cô cũng luôn là người chủ động.

Nhưng hiện tại . . . Cô nhìn chàng trai trẻ tuổi anh tuấn trước mặt, lại không biết bản thân rốt cuộc đang chống lại cái gì.

“Chị Tiếu Tiếu.” Ở sảnh sân bay không một bóng người, cậu cúi đầu, hôn lên mũi cô: “Chị có biết, bên trong cái hộp ba mẹ tôi tặng chị, là cái gì không?”

“Là gì vậy?”

Đây cũng là việc tối qua Dương Tiếu thấy kỳ lạ.

Vậy rốt cuộc đó là món quà gì vậy, khiến cho Mạnh Vũ Phồn phá vỡ sự kiên trì của cậu, tự ý làm chủ nhận lấy?

Mạnh Vũ Phồn đưa tay, từ trong balo, lấy cái hộp đó ra.

Cái hộp màu đỏ hẹp dài, dây buộc màu vàng kim, hai màu phối với nhau, trông thật bắt mắt,

Dương Tiếu như là dự cảm được gì đó, đưa tay nhận lấy.

Bất ngờ chính là, cái hộp đó cực nhẹ, trên tay Dương Tiếu nhẹ như cơn gió, quả thực hoài nghi hộp đó có phải đựng không khí.

Cô theo bản năng quơ quơ cái hộp, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng sột soạt.

Mạnh Vũ Phồn nhìn cô, nói: “Chị Tiếu Tiếu, chị mở ra xem đi.”

Vì thế, Dương Tiếu kéo dây buộc, nhẹ nhàng mở cái hộp ra ―― món đồ bất ngờ xuất hiện trong mắt cô.

Đó là một đoạn nhánh cây. Tươi, xanh biếc, giống như vừa mới bẻ từ trên cây xuống.

Trên nhánh cây màu xám ở giữa phân nhánh, đoạn cuối tiếp tục phân nhánh, trên mỗi nhánh gắn chiếc lá hình cái kim màu xanh lá. Lá kim tản ra, từ ít tới nhiều, tạo thành một màu xanh chói mắt.

Dương Tiếu tuyệt đối không nghĩ, ba mẹ Mạnh Vũ Phồn lại tặng cô một nhánh cây.

“. . . Đây là cây tùng à?”

“Không phải.” Mạnh Vũ Phồn nói: “Đây là cây bách.”

Dương Tiếu nhớ lại cây bách xanh ở hai bên đường, vẫn không hiểu tại sao lại tặng cô món đồ này.

“Ở chỗ chúng tôi có một tập tục. Chỉ cần trong nhà sinh em bé, đều phải trồng một cây.” Mạnh Vũ Phồn giọng chậm rãi, êm tai nói: “Nếu là con gái, thì trồng một cây long não, ngày con gái xuất giá, đem chặt cây long não làm thành của hồi môn; Nếu là con trai, thì trồng một cây bách, ngày con trai cầu hôn, ba mẹ sẽ bẻ một nhánh cây làm sính lễ đưa tới.”

“. . . . . .”

Dương Tiếu lần đầu mới biết được, hóa ra một nhánh cây bách, đằng sau cũng ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc như vậy.

Cô cầm nhánh cây đó, rõ ràng vừa mới còn cảm thấy nó rất nhẹ, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó nặng tới ngàn cân.

Nhánh cây này so với bất kỳ món quà nào trước đây đều quý trọng hơn, hoàn toàn không thể dùng tiền mua được.

Mạnh Vũ Phồn tiếp tục nói: “Chị gần đây luôn mâu thuẫn, tôi không biết chị mâu thuẫn điều gì, nhưng tôi nghĩ, hẳn là có liên quan đến tình cảm, đúng không?”

Chàng trai cẩn thận hết sức: “Tôi nghĩ, nếu trên bàn ăn, mẹ tôi trực tiếp trao món đồ này đến tay chị, chị chắc chắn sẽ rất khó xử, không biết có nên nhận hay không. Vì vậy tôi đứng ra làm chủ nhận lấy, giữ đến bây giờ ―― Hiện tại, chỉ còn lại hai người chúng ta.”

Đúng vậy, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không có kỳ vọng tha thiết của ba mẹ, không có sự lo lắng căng thẳng của bạn bè, chỉ có cậu và cô.

Bàn tay lớn của cậu nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, mà trong lòng bàn tay cô, lại là một nhánh cây bách xanh biếc.

“Tiếu Tiếu, cây bách này mãi mãi ở đây.” Cậu nói: “Bất kể chị nhận hay không nhận, nó vẫn luôn ở đây, tôi cũng luôn ở đây.”

Trong chớp mắt.

Nước mắt Dương Tiếu rơi xuống.

Cô từng nghĩ rằng, trong đoạn tình cảm này, cô vẫn luôn ở thế thượng phong.

Cô từng nghĩ rằng, người giữ tay lái là cô, người nắm chìa khóa cũng là cô.

Nhưng tới giờ cô mới phát hiện ――

Hóa ra, người thật sự nắm trong tay chìa khóa tình yêu, thật ra lại chính là Mạnh Vũ Phồn. Nhưng cậu lựa chọn, giao chìa khóa vào tay cô.

Cô khóc không thành tiếng. Cô run rẩy nắm lòng bàn tay lại.

Nhánh cây bách xanh biếc kia bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cây bách nhìn như sắc nhọn, thật ra dẻo dai lại có sự đàn hồi.

Cô nắm nhánh cây đó, cậu cũng đồng thời nắm lấy tay cô.

Nước mắt Dương Tiếu không ngừng rơi xuống, nhưng khóe miệng của cô lại cười lên.

“Vũ Phồn,” Cô gọi tên của cậu, trịnh trọng và đầy kiên định, giống như là biểu thị lời thề quan trọng nhất trong cuộc đời: “Nhánh cây bách này, tôi nhận.”.

P.S: Edit có lời muốn nói: Cuối cùng Dương Tiếu cũng đã thoát khỏi bóng ma tâm lý, nhận ra tình cảm thật sự, mạnh dạn đón nhận tình yêu của Phồn Phồn rồi. Tiếp theo sẽ là những diễn biến gì đây……