Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 83




Edit: Xiao Zhuang

Beta: Tiêu Diêu

Khi Tết âm lịch đang đến gần, cảnh sát giao thông đã điều tra và xử lý rất nhiều phương tiện vi phạm luật giao thông. Trên bãi đậu xe có một hàng dài đủ các loại xe đang xếp hàng đợi nộp tiền phạt.

Mẹ Mạnh Vũ Phồn chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ, nếu không có Dương Tiếu nhiệt tình giúp đỡ, một mình bà thật sự không tài nào xử lí được.

Hai người vất vả lắm mới xếp hàng được đến chỗ nộp tiền, lúc chuẩn bị nộp tiền phạt, nhân viên công tác thông báo cho hai người rằng, chỉ có thể nộp tiền mặt, không chấp nhận hình thức quẹt thẻ hoặc thanh toán qua di động. Hai người nhìn nhau có chút bất đắc dĩ, bà Mạnh chỉ có thể gọi điện thoại cầu cứu.

Bà vốn dĩ định kêu chồng đến xử lí nhưng mà đột nhiên trong mắt có một tia lóe lên, nghĩ đến một kế sách vô cùng tuyệt diệu ---- bà có thể kêu đứa con ngốc kia của mình đến đây.

Không phải là bà khoe khoang gì, nhưng mà con của bà thật sự vừa cao vừa đẹp trai lại còn trẻ tuổi, từ nhỏ đã có rất nhiều bé gái yêu thích. Nhưng mà đáng tiếc là, thằng bé lại nhất thời sa ngã, đâm đầu vào chuyện ngoại tình. Mẹ Mạnh Vũ Phồn dự định nhân cơ hội này giới thiệu Dương Tiếu quen biết Mạnh Vũ Phồn, làm bà mai bắc cầu uyên ương cho con trai luôn. Bà nhận thấy cô nàng Dương Tiếu xinh đẹp lại thông minh, nếu Phồn Phồn nhìn thấy cô gái xuất sắc như vậy không phải sẽ nhanh chóng vứt những suy nghĩ lệch lạc kia ra sau đầu hay sao?

Thế nên bà lập tức gọi điện thoại cho con trai, ngàn vạn lần căn dặn cậu nhanh chóng đến đây, ngay lập tức! Đúng, phải đến ngay lập tức!

Đáng thương cho Mạnh Vũ Phồn, còn chưa kịp tiếp thu chuyện ba mẹ đột nhiên về nước, lại phải đối mặt một vòng tra khảo ----- Mẹ cậu không chỉ muốn chia rẽ cậu và bạn gái, còn muốn đem bạn gái mà bà nhắm được giới thiệu cho cậu.

Một mối quan hệ hỗn loạn và vô cùng phức tạp như vậy giữa các nhân vật chỉ có thể thấy trong loạt phim truyền hình với số điểm 4.0 trên Douban mà thôi.

*** Douban là một trong những trang đánh giá phim phổ biến nhất của Trung Quốc, với độ tin cậy và uy tín cao. Điểm số trên Douban đại diện cho khán giả, có yếu tố quyết định sự thành bại của tác phẩm điện ảnh.

…………..


Trong sảnh chờ của đội cảnh sát giao thông, Dương Tiếu đang sử dụng điện thoại di động của mình để trả lời email công việc.

Bà Mạnh thấy vậy, có chút áy náy nói: “Tiểu Dương à, thật ngại quá , cô đã làm chậm trễ công việc buổi chiều của cháu rồi!”

“Không sao đâu ạ!” Cô cất điện thoại, cười cười, “Mấy ngày nữa là được nghỉ rồi, thật ra tâm trí mọi người bây giờ đâu có để vào công việc đâu, cháu chỉ cần về quẹt thẻ trước khi tan ca là được rồi.”

“Nếu cháu không vội thì tốt quá rồi!” Bà Mạnh thuận theo lời cô nói, “Vừa rồi con trai cô nói qua điện thoại, bảo có thể gặp được cô gái tốt bụng như cháu, chúng ta nhất định phải mời cháu ăn một bữa cơm để cảm ơn.”

Nói ba câu thì có đến hai câu là giả, bà liền đem sự việc đổi trắng thành đen, nói ý muốn mời cơm này là do con trai bà đề nghị.

Dương Tiếu lập tức từ chối, nói đây chỉ là chuyện nhỏ, tiện tay giúp đỡ mà thôi. Nhưng bà Mạnh cực kì nhiệt tình, Dương Tiếu từ chối không được bèn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

“Buổi tối cháu còn có hẹn với bạn, không thể cùng ngồi ăn cơm được, nhưng mà có thể uống tách cà phê ạ.”

Bà Mạnh: “Ồ. Ai vậy?”

Cô gái mỉm cười trong mắt tràn ngập dịu dàng và thùy mị.: “Là bạn trai cháu ạ!”

Bà Mạnh: “….”

Bà thật sự là càng già càng hồ đồ, một lòng một dạ muốn giật dây bắc cầu cho con nhưng mà quên hỏi xem người ta đã có bạn trai chưa?

Bà Mạnh thật sự rất hâm mộ người đàn ông may mắn kia, người con gái tốt như vậy, nhất định phải là một người đàn ông có phong độ và vô cùng thành đạt mới xứng với cô.

“Anh ấy không phải người thành đạt gì hết.” Dương Tiếu nghe bà Mạnh hỏi xong, lắc lắc đầu, “Anh ấy còn đi học, nhỏ hơn cháu mấy tuổi. Tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng có chí lớn, rất có chủ kiến, thời điểm quan trọng rất đáng tin….” Cô dùng một loạt từ ca ngợi nửa kia của mình, một khi đã khen thì không ngừng được. “Lúc trước khi tiết mục của chúng cháu gặp sự cố, có một vị khán giả quá khích ở trường quay làm loạn, lúc đó bạn trai cháu cũng ở đó. Vì bảo vệ cháu mà anh ấy còn bị người ta làm cho bị thương nữa.”

Bà Mạnh càng nghe trong lòng càng chua xót. Đứa con ngốc nhà mình vẫn là đứa ngây thơ, người bạn trai của Tiểu Dương kia đã có thể một mình đảm đương mọi mặt.

“Các cháu quen nhau như thế nào? Kể cho cô nghe một chút, cô thích nhất là nghe mấy chuyện này đấy!”

Dương Tiếu đương nhiên không thể nói hết sự thật, nghĩ một chút bèn nói chuyện Mạnh Vũ Phồn và cô quen nhau thế nào: “Anh ấy và ba mẹ quan hệ không tốt lắm, ba mẹ anh ấy rất bận rộn làm ăn, đối với anh ấy không quan tâm nhiều. Sau khi anh ấy vào học nghiên cứu sinh thì không xin tiền ba mẹ nữa, cố gắng đi làm kiếm tiền nuôi sống bản thân… Chúng cháu quen nhau ở chỗ anh ấy làm việc ạ.”

Bà Mạnh nghe được thì kinh ngạc và thầm than câu chuyện về bộ phim truyền hình cẩu huyết kéo dài hàng thập kỷ. Ai không thích xem câu chuyện về người anh hùng khốn khổ đang cố gắng trở nên mạnh mẽ chứ?

Hai người càng nói chuyện càng hăng say, căn bản không ý thức được, “người bạn trai đáng tin cậy” trong miệng Dương Tiếu và “đứa con trai ngây thơ” trong lòng bà Mạnh lại cùng là một người!

Dương Tiếu cùng bà Mạnh nói chuyện được một lát, nhìn đồng hồ thấy gần đến giờ, cô liền lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Mạnh Vũ Phồn.

Lol: “Cậu tập luyện xong rồi à?”

Lol: “Hôm nay cậu có thể đến đón tôi muộn chút được không, có một người bạn mới quen mời uống cà phê.”

Mạnh Vũ Phồn rất nhanh trả lời lại.

Vũ Quá Thiên Tinh: “Ừ.”

Vũ Quá Thiên Tinh: “Chị Tiếu Tiếu, tôi muốn nói với chị, ba mẹ tôi mới về nước, có một bữa tiệc tôi phải tham gia, cho nên tối nay không thể đến đón chị được.”

Lol: “Cô chú về nước à?”

Lol: “Về đón tết với cậu à?”

Vũ Quá Thiên Tinh: “Chắc là về gặp con dâu đấy.”

Vũ Quá Thiên Tinh: “Hôm giáng sinh tôi đã nói cho bọn họ biết, tôi hết độc thân rồi.”

Vũ Quá Thiên Tinh: [Hôn gió] [hôn gió] [hôn gió]

Khi chàng trai gửi đoạn tin nhắn này đi biểu cảm rất đắc ý, cho rằng chính mình là bạn trai vàng! Người ta nói phụ nữ cần nhất là cảm giác an toàn, giống như cậu vậy, vừa mới xác nhận mối quan hệ liền chủ động đem bạn gái giới thiệu cho người nhà, thật là một người đàn ông tốt, thực sự đáng giá một cái huy chương.

Tuy nhiên, lời nói của cậu không nhận được khen ngợi của Dương Tiếu, mà là một loạt dấu chấm than.

Lol: !!!!!!

Vũ Quá Thiên Tinh: Sao thế?

Cậu nhạy cảm phát hiện ra có gì đó không đúng.

Vũ Quá Thiên Tinh: Chị không vui à? Không muốn gặp ba mẹ tôi sao?

Lol: Tôi không có ý đó.

Lol: Nhưng mà, cậu không thấy chuyện này có chút nhanh quá hay sao?

Lol: Chúng ta mới bắt đầu yêu đương mà.

Lol: Nghiêm túc mà nói, chúng ta mới chính thức yêu đương một tháng.

Vũ Quá Thiên Tinh: ………

Lần này đổi lại là một loạt im lặng từ chàng trai.

Vũ Quá Thiên Tinh: Tôi không hiểu vì sao việc gặp ba mẹ lại là nhanh.

Vũ Quá Thiên Tinh: Từ ngày đầu tiên quen chị, tôi đã lấy thân phận bạn trai gặp ba mẹ chị rồi.

Vũ Quá Thiên Tinh: Bây giờ chỉ là đổi chỗ mà thôi.

Vũ Quá Thiên Tinh: Chị Tiếu Tiếu, tôi không đợi được.

Vũ Quá Thiên Tinh: Tôi muốn nói cho mọi người biết chị là bạn gái tôi.

Lol: Thì cậu cũng nói cho mọi người rồi mà.

Lol: Bạn học, bạn bè của cậu không phải đều biết cả rồi sao?

Vũ Quá Thiên Tinh: Nhưng đây là gặp ba mẹ, ý nghĩa không giống nhau!

Lol: ……

Lol: Đúng, đúng là không giống nhau.

Đầu ngón tay Dương Tiếu run nhẹ.

Ý nghĩa “gặp ba mẹ” này, Dương Tiếu hiểu rõ hơn ai hết.

Chính vì hiểu rõ ràng mà cô nghĩ vấn đề này cần được bàn bạc kĩ hơn.

Bọn họ mới yêu nhau được một tháng, không phải là một năm hay hai năm. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào cuộc sống của nhau, hòa nhập vào hội bạn bè của đối phương, nhưng mà gặp ba mẹ sao? Tận đáy lòng Dương Tiếu, ba chữ này thành một dấu chấm hỏi lớn?

Lol: “Vũ Phồn, tôi rất cám ơn cậu từ ngày đầu tiên chính thức yêu nhau, liền trịnh trọng đem chuyện này giới thiệu cho cô chú.

Lol: Nhưng mà tôi cũng có băn khoăn của riêng tôi.

Lol: Chúng ta tiến triển quá nhanh.

Lol: Cậu có thấy rằng, trình tự quen nhau của chúng ta với các cặp tình nhân bình thường không hề giống nhau chút nào hay sao?

Lol: Đầu tiên là tình nhân, sau đó là bạn tình rồi cuối cùng mới bắt đầu bồi dưỡng tình cảm…

Lol: Tôi thật sự có lỗi, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp mặt ba mẹ cậu nhanh như vậy.

Dương Tiếu gửi đi đoạn tin nhắn này, một mực nín thở nhìn chằm chằm điện thoại di động chờ đợi Mạnh Vũ Phồn trả lời.

Nếu cậu tức giận, cô sẽ trấn an cậu.

Nếu cậu không hiểu, cô sẽ giải thích cho cậu hiểu.

Nếu cậu … nhưng mà cái gì cũng không phải, Mạnh Vũ Phồn không trả lời.

Dương Tiếu nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong lòng phức tạp không nói nên lời.

Cô ngập ngừng gửi cho cậu một biểu tượng cảm xúc - May mắn thay, không có dấu chấm than màu đỏ. Trong mấy phút Mạnh Vũ Phồn không trả lời, đầu óc cô miên man suy nghĩ còn tưởng rằng cậu kéo cô vào danh sách đen rồi.

Đáng tiếc chính là, biểu tượng cảm xúc cô gửi đi ban nãy vẫn không nhận được hồi âm.

Vì thế cứ cách vài phút Dương Tiếu lại gửi cho cậu một tin, đôi khi chỉ là biểu tượng cảm xúc, đôi khi là dấu chấm câu chỉ để nhìn xem có phải Mạnh Vũ Phồn cho mình vào danh sách đen rồi hay không?

Ngay sau đó, chỉ còn một hộp trò chuyện màu xanh lá cây trên toàn bộ màn hình.

Từ đầu đến cuối, chàng trai của cô không trả lời.

Dương Tiếu: “…”

Đây là điểm Dương Tiếu ghét nhất. Nếu bạn gặp phải một vấn đề gì đó, thì bạn cần phải giải quyết nó, đằng này bạn đột nhiên biến mất mà không nói một lời. Đây có phải là một sự phản kháng trong im lặng không?

Chỉ vài phút trước, Dương Tiếu vẫn còn khen ngợi Phồn Phồn. Mặc dù bạn trai cô còn trẻ nhưng đáng tin cậy và chín chắn. Vài phút sau, cô muốn thu lại những câu nói phô trương đó. Cùng trẻ con nói chuyện yêu đương, đụng một tí là không thèm trả lời tin nhắn, thật là mệt não mà.

………

Bên ngoài cổng văn phòng của cảnh sát giao thông, Mạnh Vũ Phồn cất điện thoại di động vào túi, buộc mình không được cãi nhau với Dương Tiếu.

Trên màn hình, không ai có thể thấy biểu cảm, giọng điệu của nhau. Giọng điệu, chỉ với một vài từ lạnh lùng, sẽ càng làm tăng thêm mâu thuẫn này mà thôi.

Nhưng thật ra mà nói, cậu đúng là đang tức giận — hơn nữa khống chế không tốt chuyện này.

Chị Tiếu Tiếu nói bọn họ tiến triển quá nhanh, như thế nào gọi là nhanh chứ? Đêm qua ở trên giường cô đâu hề nói như thế kia chứ.

Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện yêu đương, Dương Tiếu là mối tình đầu của cậu. Cậu không có kinh nghiệm yêu đương với người khác, chỉ có một sự nhiệt tình duy nhất, nghĩ gì làm nấy thôi. Trong lòng cậu, chính là phải đem cô gái mà cậu yêu thương giới thiệu cho ba mẹ, cũng là một cách biểu đạt tình yêu đối với cô. Nhưng Dương Tiếu lại từ chối, điều này làm cho tâm tình của cậu trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.

“Anh bạn nhỏ, cậu có đi vào hay không?” Người xếp hàng phía sau cậu hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

“Vào chứ!” Mạnh Vũ Phồn gật đầu, tạm thời đem chuyện cãi nhau này bỏ qua sau đầu, trước mắt cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Mạnh Vũ Phồn một tay cầm giỏ trái cây, một tay cầm ví tiền, mặt ủ rũ, mở cửa văn phòng bằng đầu gối rồi bước vào cửa. Gió lạnh tràn vào sảnh làm cho những người đang đợi ở đây như bị đóng băng. Mọi người rùng mình một cái, cùng nhìn ra phía cửa - Ôi, anh chàng này có phải quá cao rồi không?

Cả đại sảnh chật ních người, mà chàng trai này ỷ vào chiều cao của bản thân, từ trong đám đông rất nhanh liền thấy bóng dáng mẹ mình.

Gần nửa năm không gặp, khí sắc của bà vẫn rất tốt, tóc búi thành một búi cao rất tao nhã, nhuộm màu nâu đỏ trông rất Tây.

Bà Mạnh đi một đôi giày cao gót, làm cho bà cao lên chắc phải một mét tám, so với không ít người đàn ông ở đây đều cao hơn một cái đầu.

Đàn ông đều chú trọng sĩ diện, mặc dù trên miệng không nói gì nhưng cơ thể vẫn mãi thành thật ―― xung quanh chỗ bà đứng hơn một mét không ai lại gần, duy chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn phía đối diện đang ngẩng đầu nói chuyện với mẹ cậu.

Kì lạ, thân hình người kia có chút quen thuộc làm sao?

Mạnh Vũ Phồn lập tức bước nhanh về phía mẹ cậu đang đứng.

Bà Mạnh từ xa liền thấy được đứa con cao như cây cột điện kia của mình, bà giơ tay vẫy vẫy vô cùng thân thiết kêu: “Phồn Phồn.”

Dương Tiếu đứng đối diện với bà nên cô có thể thấy rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt của bà Mạnh đã sáng lên - giây tiếp theo, một giọng nói trầm thấp quen thuộc rơi xuống từ trên đầu cô.

“Mẹ, sao mẹ lại ở cùng với Tiếu Tiếu vậy?”

Ngay lúc đó, Dương Tiếu cảm thấy như có một dòng điện giật trên cổ cô, cột sống cô thắt chặt từng chút một.

Cô quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn thấy chàng trai xuất hiện phía sau cô, quả nhiên là Mạnh Vũ Phồn.

Sao mà thế giới này lại có thể nhỏ bé đến như vậy? Tại sao mẹ của Mạnh vũ Phồn lại là người phụ nữ kỳ lạ mà cô tình cờ gặp trong cửa hàng đồ ngọt chứ?

Vài phút trước, cô còn cãi nhau với Mạnh Vũ Phồn chuyện cô có nên gặp ba mẹ hay không? Kết quả ... cô thực sự trò chuyện với bà suốt cả buổi chiều, chỉ thiếu mỗi đem chuyện cô bắt được ba tiểu đệ tử hồi nhỏ ra kể cho bà nghe mà thôi.

Bà Mạnh cũng bất ngờ với chuyện ngoài ý này.

Bà nhìn Dương Tiếu, lại nhìn vẻ mặt mờ mịt của con trai mình, thật không biết nên vui vẻ hay kinh ngạc đây.

Bà hỏi Mạnh Vũ Phồn trước: “Người bạn gái mà con định giới thiệu cho chúng ta chính là Tiểu Dương à?”

Mạnh Vũ Phồn gật đầu ngu ngốc: "... Vâng, cô ấy tên là Dương Tiếu, chúng con đã ở bên nhau lâu rồi."

Bà quay đầu sang hỏi Dương Tiếu: “Cháu nói bạn trai cháu đáng tin cậy, thành thục lại vô cùng quan tâm bạn gái, chính là nói con trai cô sao?”

Dương Tiếu: “…..” Cô lập tức phủ nhận, “ Không, anh ấy hai mươi phút không trả lời WeChat của cháu, bây giờ anh ấy đã là bạn trai cũ của cháu rồi.”