Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 77




Edit: Phong Ca

Beta: Hạc Hiên

Dương Tiếu không làm màu, vừa bắt đầu liền trực tiếp chỉ đôi vợ chồng tiện nhân kia.

Lời của cô vừa nói ra, phòng hội nghị vốn đang yên lặng, sau khi nghe những lời này của cô liền bùng nổ, đến cả ba vị lãnh đạo cấp trên cũng tỏ ra kinh ngạc. Những tiếng bàn tán xì xào vang lên khắp phòng hội nghị, cho dù thư ký kênh truyền hình của nhà đài đã cố gắng duy trì trật tự, thế nhưng cũng không thể ngăn chặn những đợt sóng ngầm đang trỗi dậy trong bầu không khí kia.

Quan hệ giữa Miêu Mộng Sơ và Hoàng Lão Tà là gì, trong đài này không ai là không biết. Lãnh đạo kênh cũng hiểu được, Hoàng Lão Tà là nhân viên lâu năm ở nhà đài, lão ta dẫn cô vợ nhỏ của mình gia nhập tổ tiết mục, chính là muốn đánh bóng tên tuổi cho Miêu Mộng Sơ.

Hoàng Lão Tà bao che khuyết điểm cho người của mình, thế nên không thể chấp nhận được việc Miêu Miêu phải chịu bất kỳ ủy khuất nào cả.


"Dương Tiếu, cô nói hươu nói vượn gì đấy?" Hoàng Lão Tà nhướng mày, vẫn không tức giận, ngược lại cười lớn lên, "Tiểu nha đầu lừa người như cô đây, thức cả đêm để nghĩ ra được trò này đấy hả? —— bản thân không gánh vác được trách nhiệm, liền đẩy sang cho đồng nghiệp, hắt bát nước bẩn này cho cấp trên sao?"

Lão ta nhìn về phía vị lãnh đạo cấp trên đang ngồi đó, hơi cúi người xuống, giọng nói áy náy: "Rất xin lỗi, do tôi quản lí không nghiêm, để các vị lãnh đạo chê cười rồi. Dương Tiếu và Miêu Miêu vào đài cùng thời gian với nhau. . . Tôi là nói Miêu Mộng Sơ, hai người đều là cấp dưới của tôi, khi đó giữa chúng tôi có chút xung đột. Này không phải đi lòng vòng vài năm tôi lại là lãnh đạo của Dương Tiếu hay sao, lúc tôi cùng Miêu Mộng Sơ vào kênh này, bình thường cũng sẽ xảy ra một vài mâu thuẫn nhỏ."

Ngữ khí của lão ta nhẹ nhàng bâng quơ, mưu đồ đem trắng đen lẫn lộn vu khống cho Dương Tiếu, nói cô vì tư thù cá nhân mà hãm hại người khác.

Đáng tiếc, chút kĩ xảo ấy của lão ta cũng không lật đổ được Dương Tiếu.

Cô cười lạnh hỏi lại: "Mâu thuẫn nhỏ? Xung đột nhỏ sao? Ông định nghĩa như vậy à? Bởi vì tôi và Miêu Mộng Sơ có xung đột, cho nên cô ta mỗi ngày chỉ ở trong đài lắc lư hai ba tiếng đồng hồ, đi muộn về sớm, nghịch điện thoại, không bao giờ quẹt thẻ; bởi vì tôi với ông có mâu thuẫn, cho nên sau khi ông gia nhập tổ tiết mục, thân là nhà sản xuất, nhưng chưa từng sản xuất bất kì tiết mục nào, chưa từng đến hiện trường xem thử một lần, tất cả công việc đều đổ hết lên đầu tôi, đề ra kế hoạch là tôi, thi hành kế hoạch cũng là tôi, đến cả báo cáo tài liệu cho kênh vào thứ năm hàng tuần cũng đều do tôi viết nhỉ!"

"Cô ——!"

"Dù sao ông cũng đem tất cả công việc giao cho tôi làm rồi, tôi thấy ông cũng không cần để tôi làm người viết kế hoạch cho tiết mục này nữa, mà để tôi làm nhà sản xuất luôn đi, lĩnh luôn tiền lương kia của ông luôn nhé."

Dương Tiếu từng bước ép sát, thẳng thừng chọc giận Hoàng Lão Tà.

Lão ta mất thể diện, vỗ bàn một cái, còn thiếu chỉ vào mặt Dương Tiếu mà mắng.

Đáng tiếc, chưa đợi lão ta mở miệng nói, phó tổng giám của kênh đã trầm giọng mở miệng: "Lão Hoàng, chuyện này thật không? Ông thân là nhà sản xuất, mà ngay cả công việc của mình cũng không làm, ném hết cho cấp dưới vậy sao?"

Kênh tống nghệ có hai vị phó tổng giám, một vị tìm nội dung, một vị quản lý kỷ luật. Dựa theo quy định, sau khi xong mỗi kì tiết mục, nhà sản xuất phải viết tài liệu báo cáo tình hình, hơn nữa cần phải xét duyệt nội dung quảng cáo trước khi công chiếu. Nhưng từ khi Hoàng Lão Tà gia nhập tổ chương trình, lão ta lấy lý do công tác bận rộn đem việc này giao hết cho Dương Tiếu. Mà đây là vi phạm quy định của kênh —— ngẫm lại mà xem, nếu một tên tiểu binh thay thế đội trưởng, vượt cấp báo cáo với tướng quân, này còn gì là kỉ luật nữa chứ?

Hoàng Lão Tà chớp mắt nói vòng vo: "Chuyện này, phó tổng giám, là thế này. . . Không phải là tôi vừa tới kênh của chúng ta hay sao? Phạm trù của kênh tống nghệ và kênh tin tức không giống nhau, hơn nữa kênh tin tức bên kia tôi còn chút nghiệp vụ chưa bàn giao xong, bên kênh tống nghệ này tôi tạm thời giao cho Dương Tiếu, đây là xuất phát từ sự tín nhiệm của tôi dành cho cô ấy! Vốn dĩ tôi đã định sang năm sẽ tiếp nhận hết công việc rồi."

Nhưng mặc kệ lão ta giải thích như thế nào, ánh mắt phó tổng giám nhìn lão ta cũng không dịu đi.

Vài vị tổng giám dùng ánh mắt trao đổi với nhau, nghĩ đến trước cuộc họp này, Hoàng Lão Tà nói tiết mục đều là Dương Tiếu làm, tất cả trách nhiệm đều do cô chịu trách nhiệm . . . Nhân phẩm vị nhà sản xuất này, có thể thấy được đốm thế nào rồi.

"Được rồi, đừng ồn ào nữa. Nội dung trọng tâm cuộc họp hôm nay là chuyện này đúng không?" Một vị phó tổng giám khác mở miệng, "Dương Tiếu, không cần đổi đề tài. Cô vừa mới nói, người chịu trách nhiệm sự cố không phải là cô, mà là Miêu Mộng Sơ, đây là chuyện gì? Còn chuyện tám ngàn nhân dân tệ là có ý gì?"

Dương Tiếu trả lời một cách giòn giã: "Là thế này, ngày hôm qua vị fan hâm mộ kia. . ."


Cô lập tức đem chuyện đồng nghiệp tận tai nghe được thuật lại một lần, cô nói năng rõ ràng, suy nghĩ bình tĩnh, theo lời “Miss Vung Tiền Tệ” tìm người đầu cơ ở cửa đài truyền hình nói ra, nói rõ cô ta vì sao lại gặp được một nhân viên công tác, lại nói rõ làm sao lại có thể dùng tám ngàn nhân dân tệ để đủ tư cách vào trường quay.

Nghe xong những lời này của cô, tất cả mọi người đều bị câu chuyện này làm cho mệt mỏi.

"Cô nói . . . Có một nhân viên nữ giả mạo dùng tên của cô, thu của đối phương tám ngàn tệ? Cô nghi ngờ người kia là Miêu Mộng Sơ phải không?" Tổng giám kênh hỏi.

"Tổng giám, cô ta nói bậy!" Miêu Mộng Sơ gấp đến độ nước mắt lưng tròng, trông đến là đáng thương."Tôi không làm chuyện đó!"

Lúc cô ả nói chuyện, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt, vẻ mặt tiều tụy. Vốn dĩ ả ta có bộ dạng xinh xắn lanh lợi, khóc lên trông như hoa lê đái vũ, ít nhiều gì cũng khiến cho đàn ông động lòng.

Hoàng Lão Tà ôm cô vợ nhỏ, giận dữ quát lên: "Dương Tiếu, thật không nghĩ tới cô là loại người như thế? Vì có mâu thuẫn với vợ chồng chúng tôi, cô liền vu khống hãm hại Miêu Miêu sao? Rốt cuộc cô hận cô ấy bao nhiêu, cô ấy vẫn còn là một cô gái nhỏ chưa hiểu hết chuyện đời!"

"Tôi thấy cô ấy không phải là cô gái cái gì cũng không hiểu, mà là một đứa trẻ lớn xác cái gì cũng không hiểu!" Dương Tiếu cong môi nói ra một câu châm chọc: "Chuyện này, là fan hâm mộ kia chính miệng nói ra ở đồn cảnh sát đấy. Tôi biết, Miêu Mộng Sơ chắc chắn sẽ nói ‘có bản lĩnh cô đem ghi chép lời khai của đồn cảnh sát ra đi’, đúng vậy, tôi không có năng lực đó. Nhưng tôi có nhân chứng —— Tiểu Hứa, cậu theo fan hâm mộ đó đến đồn cảnh sát, lúc ghi chép lời khai đều nghe thấy phải không?"

Tiểu Hứa là một người đàn ông sắp xếp kế hoạch ở tổ chương trình của bọn họ, nhưng cậu ta là sắp xếp kế hoạch ở tổ hậu kì, phạm vi phụ trách với Dương Tiếu không giống nhau, trên danh nghĩa cùng cấp với Dương Tiếu, nhưng thực tế chức quyền cũng ít hơn nhiều. Ngày hôm qua, chính cậu ta đã dẫn ‘Miss Vung Tiền Tệ’ đến đồn cảnh sát lấy lời khai, sau khi ghi chép lời khai xong cũng chính cậu ta báo cáo tin mật này cho Dương Tiếu.

Dương Tiếu có người làm chứng ở bên, cho nên không sợ.

Chính là ——"Kia, cái kia.. ." Cả người Tiểu Hứa run lẩy bẩy, hai tay không được tự nhiên nắm chặt nhau, mười ngón tay giống như bện chỉ vào nhau vậy. Cậu ta nhìn Dương Tiếu, Hoàng Lão Tà và vài vị tổng giám trong phòng, một lúc lâu sau mới nói, "Tôi . . . Tôi không nhớ rõ nữa. Tối qua, sau khi về nhà, có uống chút rượu, nên không nhớ fan hâm mộ kia khai báo những gì."

Cậu ta vừa nói xong, lập tức cúi đầu, giống như chiếc giày mà mình đang mang trên thế giới là đôi cuối cùng rồi vậy, mà hôm nay cậu ta phải cởi nó tại phòng hội nghị này.

Đồng nghiệp nam đột nhiên phản bội, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Dương Tiếu.

Dương Tiếu theo bản năng nhìn về phía đôi tiện nhân Hoàng Lão Tà kia, chỉ thấy Miêu Mộng Sơ bụm mặt, ở trong lòng, trong ngực Hoàng Lão Tà khóc lóc, thế nhưng khóe miệng ả ta lại hiện lên nụ cười.

Dương Tiếu nháy mắt đã hiểu ra, xem ra Miêu Mộng Sơ và Hoàng Lão Tà đã sử dụng thủ đoạn gì đó, làm cho đồng nghiệp nam không thể làm chứng cho cô.

Bây giờ, Dương Tiếu đứng ở giữa phòng họp, chống lại hơn ba mươi cặp mắt, giống như cố ý đổi trắng thay đen, biên soạn một câu chuyện lừa trên dối dưới như trong các vở hài kịch vậy.

Nhưng mà bọn họ không biết rằng, nhân chứng không có, trong tay cô còn có vật chứng!

Lưu Duyệt Nguyệt bên cạnh lo lắng nhìn cô, nhẹ giọng nói: " Chị Dương Tiếu. . ." Cả phòng hội nghị này, chỉ có cô ấy là người duy nhất tin tưởng Dương Tiếu.

Dương Tiếu quay đầu, nhìn về phía cô ấy: "Nguyệt Nguyệt, em giúp chị chuyện này nhé. Giúp chị mở màn hình trình chiếu ra."

Trước đây, Dương Tiếu đều gọi cô ấy là "Tiểu Lưu", nhưng hôm nay là lần đầu tiên gọi cô ấy là "Nguyệt Nguyệt".

Ánh mắt Lưu Duyệt Nguyệt sáng lên, cô ấy lập tức xông lên sân khấu, qua một một phút đồng hồ hí hoáy, cũng có thể chia sẻ màn hình của Dương Tiếu lên.

"Dương Tiếu, cô còn muốn làm chuyện tào lao gì nữa vậy?" Hoàng Lão Tà nhíu mày nói.

Dương Tiếu cũng không thèm liếc mắt nhìn lão ta, trực tiếp mở lịch sử nói chuyện giữa cô và ‘Miss Vung Tiền Tệ’ lên.

"Giải thích cho các vị một chút." Dương Tiếu vừa bấm di động, vừa giải thích, "Bởi vì vị fan hâm mộ này nói, người dẫn cô ta vào trong trường quay có tên là ‘Dương Tiếu’, vì thế tôi trực tiếp lấy thân phận của ‘Dương Tiếu’ thêm WeChat của cô ta, nói với cô ta mấy câu khách sáo."

Nói xong, cô nhấn vào bản ghi âm đầu tiên ——"Kẻ lừa đảo! ! Cô phải đem tám ngàn tệ trả lại cho tôi! !"

Tiếp theo là bản ghi âm thứ hai ——"Cô nói, cô là nhân viên công tác của chương trình, không những có thể dẫn tôi vào trường quay, mà còn cam đoan để tôi cùng anh ấy chụp ảnh chung, vậy nên tôi mới đưa cho cô nhiều tiền như vậy chứ!"

Miêu Mộng Sơ cơ bản không nghĩ tới Dương Tiếu vậy mà lại liên hệ fan hâm mộ kia! Phải biết rằng, lúc cô ả lấy tiền, đặc biệt chỉ lấy tiền mặt, vì sợ lưu lại chứng cứ.

Nhưng mà đợi đến lúc tất cả giọng nói phát xong, Miêu Mộng Sơ cũng rất yên lòng.

Miêu Mộng Sơ tủi thân nói: "Dương Tiếu, như thế này căn bản cũng không chứng minh được gì cả . . . Đúng vậy, theo như nhật kí trò chuyện mà nói, thì quả thật đã có người mạo danh tên tuổi của cô. Nhưng mà trong tổ chúng ta có ba cô gái, cô chắc chưa từng nghĩ đến Tiểu Lưu nhỉ?"

Lưu Duyệt Nguyệt lập tức nhe răng, nhếch miệng, trừng mắt nhìn ả ta.

Miêu Mộng Sơ: "Ừm, vậy được rồi, cũng có có thể là người ngoài tổ mà, đúng không? Chỉ cần có giấy vào trường quay, không phải ai cũng đều có thể sao?"

Dương Tiếu nhìn về phía ả ta, giọng thản nhiên nói: "—— nhưng mà kẻ đeo nhẫn kim cương màu hồng nhạt trên tay, ai cũng có thể đeo à?"

Nói xong, cô đem lịch sử trò chuyện kéo tới đoạn cuối cùng, mở đoạn phim mấu chốt lên. . .