Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 67




Edit: Vân Đạm Phong Khinh

Beta: Bánh bao nhỏ

Cánh cửa căn hộ “két” một tiếng rồi được mở ra.

Trên đầu toàn là mùi lẩu, Dương Tiếu rón rén đi vào phòng khách. Để không gây ra tiếng động nào, ngay khi vừa ra khỏi thang máy cô đã cởi giày ra. Cầm hai chiếc giày bóng rổ trong tay, đứng bằng đầu ngón chân rồi lẻn vào căn hộ của mình như một tên trộm.

Tuy nhiên, trước khi cô có thể nhét đôi giày bóng rổ vào kệ giày dép, đèn trên đầu cô bật sáng.

"Chào buổi tối nha Tiếu Tiếu." Đường Thư Cách ngồi phịch xuống ghế sofa, gác chân lên bàn. Trước mặt cô ấy chất đầy đồ ăn vặt như gà rán, pizza, coca, trà sữa ... vỏ bánh kẹo. Cô ấy ném miếng khoai tây chiên cuối cùng vào miệng và khẽ hỏi: "Sao cậu vào nhà mà không bật đèn vậy?"

"Còn không phải là vì sợ cậu ngủ rồi sao." Dương Tiếu đổi chủ đề "Hôm nay là Giáng Sinh, vậy mà cậu không đi chơi à?"

"Có gì để chơi chứ? Ngoài đường người ta có đôi có cặp cả. Có thời gian để ghen tị, ngưỡng mộ, chi bằng hưởng thụ cuộc sống một mình tốt hơn". Đường Thư Cách cau mày, "... Chờ đã, cậu đứng lại cho tớ xem nào! Hôm nay lúc ra khỏi nhà cậu không mặc bộ quần áo này đâu nhé? ”

Dương Tiếu: "..."

Cô cúi đầu nhìn xuống bộ đồng phục bóng rổ và áo khoác trên người. Vắt hết óc cũng nghĩ không ra lý do gì để giải thích qua loa chuyện này được.

"Tớ hiểu rồi!" Khả năng liên tưởng tuyệt vời của Đường Thư Cách ngay lập tức lấp đầy não cô bằng một loạt hành động quyết liệt, thú vị trên phim. Cô ấy nhảy khỏi ghế sofa và dùng giọng nói vừa ngưỡng mộ vừa đáng hận nói, "Trời ạ, có vẻ như Dương tiểu thư đây lại vừa hưởng thụ dịch vụ "Massage" của sói nhỏ rồi nhỉ... "

Rõ ràng là bạn thân, nhưng duyên phận với nam giới của Đường Thư Cách không bằng một nửa của Dương Tiếu, cô ấy vẫn đang là người độc thân.

Khuôn mặt Dương Tiếu đỏ bừng, bằng chứng rõ ràng nhất là nhìn vẻ trong ngoài bất nhất của cô cũng đủ để hiểu cảnh “Massage” thoải mái đến mức nào.

"Nói về Mạnh Vũ Phồn ... tớ có chuyện muốn nói với cậu." Cô bước đến ghế sofa bên cạnh và ngồi xuống, chần chừ hồi lâu, cuối cùng quyết định nói sự thật với cô bạn thân.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tớ và cậu ấy ... chúng tớ ..." Dương Tiếu ngập ngừng một hồi, "Chúng tớ yêu nhau rồi."

"Ồ, sau đó thì sao?" Đường Thư Cách vừa gặm cánh gà vừa hỏi. Phản ứng của cô ấy rất bình tĩnh, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Dương Tiếu.

"... Cậu không có gì muốn nói sao?" Dương Tiếu thắc mắc hỏi. Trước đây, Đường Thư Cách luôn thuyết phục cô ở bên cạnh Mạnh Vũ Phồn, nhưng Dương Tiếu vẫn luôn cố chấp và ngang bướng, nói gì cũng không chấp nhận lời bày tỏ của sói nhỏ. Cô vốn nghĩ rằng, sau khi nói với Đường Thư Cách rằng họ quyết định đến với nhau, cô sẽ bị cô bạn thân của mình trêu chọc và chế giễu một hồi. Nào nghĩ đến biểu hiện của Đường Thư Cách lại bình tĩnh như vậy, đến cả lông mày cũng không buồn nhướng lên.

"Hai người không phải từ sớm đã ở bên nhau rồi sao?" Đường Thư Cách hỏi lại, "Chuyện này tớ đã biết từ lâu rồi."

Lần này đổi lại là Dương Tiếu ngạc nhiên: "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Cậu ấy mãi đến hôm nay mới chính thức tỏ tình với tớ."

... Mặc dù câu nói trong phòng tắm kia không phải là "chính thức" cũng không giống như "lời tỏ tình", nhưng chung quy lại ... hehehe. Miễn là kết quả tốt là được, quá trình trung gian có thể bỏ qua.

"Ah ?!" Đường Thư Cách trợn tròn hai mắt, "Nhưng mà lúc trước cậu hễ tan làm liền chạy đến trường của cậu ấy, thường không trở về nhà vào buổi tối. Tớ vẫn nghĩ, có phải sau khi hai người ở bên nhau, bởi vì trong nhà còn có một cái bóng đèn là tớ khiến hai người các cậu bất tiện, nên mỗi ngày cậu đều phải ra ngoài ở khách sạn? "

Dương Tiếu lập tức giải thích: "Cậu hiểu lầm rồi. Lúc đó, cậu ấy đang chuẩn bị cho kỳ thi CET-4. Tớ chỉ đơn thuần là giúp cậu ấy ôn tập tiếng Anh mà thôi. Cậu có biết một sinh viên đại học chuyên ngành tiếng Anh nổi tiếng như tớ, bên ngoài thuê mất bao nhiêu tiền một giờ không? Cậu ấy trả không nổi tiền, tớ phải thông qua phương pháp khác để thu ‘học phí’ đấy."

"... Như lời cậu nói thì, mối quan hệ của hai người thực sự "đơn giản" nhỉ?"

Đường Thư Cách chớp chớp đôi mắt nhỏ thông minh của mình và hỏi lại: "Lần này cậu ấy như thế nào mà đả động được cậu vậy?"

Câu hỏi này giống như một cái mở nút chai, và Dương Tiếu giống như một chai bia đã bị đè nén rất lâu cuối cùng cũng có thể mở nắp, cô liền nói ra một tràng dài.

Dương Tiếu ngay lập tức nắm lấy tay của Đường Thư Cách và nói chuyện với cô ấy về những cung bậc cảm xúc trong ngày.

Tất nhiên, câu chuyện được kể lại của cô là một "phiên bản hài hòa", cắt bỏ đi một số tình tiết không được phép xuất hiện.

Nhưng cho dù là phiên bản sau khi bị cắt xén, Đường Thư Cách cũng bị sốc, đến cả chiếc bánh pizza trên tay cũng ăn không nổi nữa.

"Sói nhỏ cũng thật là biết cách nha? Ngay cả ghen tuông cũng rất lãng mạn!" Đường Thư Cách thốt lên, "Tôi muốn trở thành người đàn ông cuối cùng trong cuộc đời chị”, loại tình yêu này chỉ có những chàng trai ở tuổi đôi mươi mới có thể nói ra - Còn cậu thì sao, có đồng ý với cậu ta không? "

Câu trả lời của Dương Tiếu rất thận trọng: "Như thế này nhé, câu hỏi của cậu áp dụng với tớ của tuổi hai mươi thật là không có ý nghĩa gì. Đợi khi nào tới 80 tuổi sẽ nói với cậu ấy vậy."

"Này, câu trả lời của cậu xảo quyệt quá rồi đấy."

Dương Tiếu và Mạnh Vũ Phồn là hai loại người rất khác nhau.

Công việc của Dương Tiếu yêu cầu tỉ mỉ và chu đáo, còn Mạnh Vũ Phồn, thôi thúc cậu chính là ngọn lửa trong trái tim và tình yêu trong đôi mắt.

Nếu thời gian quay trở lại ba tháng trước, Dương Tiếu chắc chắn sẽ không yêu một chàng trai thẳng thắn và vụng về như vậy - Không, chính xác hơn mà nói, cô đã bị hai tên cặn bã hãm hại, cô hận không thể đem chuyện yêu đương cắt bỏ khỏi cuộc đời của mình.

Nhưng bằng một cơ duyên nào đó, vào một ngày của ba tháng trước Dương Tiếu đã gặp được Mạnh Vũ Phồn.

Luôn có một số người, sẽ khiến bạn sửa đổi tiêu chí lựa chọn người bạn đời của bạn, khiến bạn từng bước từng bước thay đổi tiêu chí lựa chọn của bản thân ...

Không ai có thể giả vờ không thấy một cuộc tán tỉnh nóng bỏng và thẳng thắn như vậy. Dương Tiếu chấp nhận tình yêu của Mạnh Vũ Phồn và quyết định trao lại cho cậu tình yêu tương tự.

Còn về việc họ có thể đi đến kết thúc hay không thì hãy đợi đến ngày cuối cùng của cuộc đời, rồi tìm câu trả lời.

...

Khi Dương Tiếu và cô bạn thân nói chuyện suốt đêm, Mạnh Vũ Phồn cũng không nhàn rỗi.

Sau khi trở về ký túc xá, cậu cười khúc khích ngắm nghía chiếc vòng đeo tay trên cổ tay phải nửa tiếng đồng hồ như một kẻ ngốc.

Dương Tiếu không biết cách tết mấy món đồ này. Cô chỉ đơn giản là sử dụng cách tết tóc đơn giản nhất để tết ba sợi dây màu khác nhau lại với nhau, rồi thắt hai bên thành một chiếc vòng tay.

Nó vừa là một chiếc vòng bình thường không có gì đặc biệt, lại vừa là món đồ độc nhất vô nhị.

Chiếc vòng tay tinh tế vừa vặn trên cổ tay chàng trai, nút thắt áp vào mạch đập của cậu. Mỗi khi mạch máu đập, nút thắt lại nổi lên.

Khi Dương Tiếu đưa chiếc vòng tay này cho Mạnh Vũ Phồn, cô ngượng ngùng hỏi: "Có phải là quá đơn giản không? Hay là để tôi mua cho cậu vài hạt vàng hoặc ngọc để xâu vào nhé."

Nhưng Mạnh Vũ Phồn cảm thấy, làm gì có vàng nào ngọc nào xứng với chiếc vòng tay mà Dương Tiếu tự tết kia chứ?

Cậu nhịn không được lại sờ sờ chiếc vòng một lần nữa, trước mắt lại hiện lên vẻ mặt ngại ngùng khi cô đeo chiếc vòng tay cho cậu.

Dây cột tóc thì khắp nơi trên đường phố đều có, nhưng chỉ có chiếc vòng tay này mới là tín vật định tình của hai người bọn họ!

Chàng trai cao một mét chín tư giống như một đứa trẻ chưa tốt nghiệp mẫu giáo. Vui mừng hớn hở đến nỗi ở trong ký túc xá nhảy lên nhảy xuống, hoa chân múa tay. May mắn hôm nay cả tầng ký túc xá đều không có ai, đa phần mọi người đều đi đón lễ Giáng Sinh, nếu không chắc sẽ có người gõ cửa mắng cậu làm ồn ào ảnh hưởng đến người khác rồi.

Không được, chuyện hạnh phúc như thế này, cậu phải tìm người để chia sẻ mới được!

Nghĩ là làm, cậu rút điện thoại ra, tìm một vòng trong danh bạ liên lạc. Đã quá nửa đêm rồi, tùy tiện gọi điện cho bạn bè thì không ổn, vậy chỉ có thể là--

"Mẹ!", Mạnh Vũ Phồn, một đứa bé ngoan ngoãn, đã chọn gọi báo tin vui cho ba mẹ ở phía bên kia đại dương. "Bây giờ mẹ có bận không? Con có chuyện quan trọng muốn nói với mẹ."

"Phồn Phồn? Con cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại cho ba mẹ rồi hả?" Mẹ của Mạnh Vũ Phồn trả lời điện thoại.

Bên kia bờ đại dương, bà Mạnh, người đang họp với cấp dưới của mình, đã giơ tay làm một cử chỉ tạm dừng: "Tôi cần nghe điện thoại một chút." Bà che micro điện thoại di động, "Tạm dừng cuộc họp trong năm phút."

"Vâng, Phàn tổng." Thư ký gật đầu.

Bà Mạnh cầm điện thoại di động và bước ra khỏi phòng họp, tìm một góc yên tĩnh đứng lại. Bởi vì bận rộn với công việc, cho đến năm ba mươi tuổi bà mới sinh ra Mạnh Vũ Phồn, năm nay bà đã hơn năm mươi tuổi rồi. Nhưng nhìn vẻ ngoài của bà, căn bản không thể đoán ra tuổi thật được. Bà chăm sóc rất kỹ, trang điểm tinh tế. Mái tóc đen của bà được búi thành một búi chặt. Bà là một nữ doanh nhân rất thanh lịch.

Ba mẹ của Mạnh Vũ Phồn đang kinh doanh gỗ và có các nhà máy ở Đông Nam Á và Châu Phi, thường bay qua bay lại ở một số châu lục. Trong mắt những người khác, Mạnh Vũ Phồn là một phú nhị đại giàu có. Nhà máy của ba mẹ cậu có gần 10.000 công nhân. Cho dù không đi chơi bóng, cậu cũng có thể sống một cuộc sống xa hoa giàu có ... Nhưng Mạnh Vũ Phồn từ nhỏ đã được ba mẹ dạy dỗ, biết công việc của họ khó khăn khổ cực như thế nào, không dễ để kiếm được từng xu. Do đó, cậu có những đức tính cần cù tiết kiệm không dễ dàng tìm thấy ở những đứa trẻ nhà giàu có khác.

Chỉ là vì cậu khăng khăng chơi bóng, không muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình mà đã xảy ra một cuộc chiến tranh lạnh lớn với ba mẹ, gia đình ba người đã không ngồi xuống nói chuyện một cách bình tĩnh trong một thời gian dài.

Mấy tháng không liên lạc. Thực tế, bà Mạnh nhớ con muốn chết. Bây giờ có thể nhận được một cuộc gọi từ Mạnh Vũ Phồn, bà hạnh phúc khôn lường.

Mẹ và con trai nói không ít về tình hình sức khỏe, Mạnh Vũ Phồn hỏi thăm sức khỏe của ba mẹ mình, không muốn để họ làm việc quá sức. Tuổi của ba mẹ đã lớn, không thể lại liều mạng làm việc như những người trẻ tuổi.

"Không liều mạng mà được sao?", bà Mạnh nói, "Con không muốn kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Chúng ta phải nhân lúc còn có thể làm việc, kiếm thêm chút tiền, chí ít thì cũng kiếm đủ tiền mua sữa bột cho con của con, con của con của con, con của con của con của con.

Mạnh Vũ Phồn: "... Mẹ ..." Cậu bất lực, "Con có tay có chân, con không thể tự làm được sao?"

"Dựa vào việc chơi bóng của con sao?", bà Mạnh thở dài: "Con chỉ biết chơi bóng là quan trọng không biết rằng tiền tài cũng rất quan trọng. Thật là ngốc muốn chết mà."

Một nhà ba người, hai doanh nhân thông minh, tại sao bà lại sinh ra một đứa con trai ngốc nghếch thế chứ?

"Được rồi, con gọi điện đến có chuyện gì cần nói thế?" Bà Mạnh nhìn đồng hồ trên tay "Mẹ còn có chuyện làm ăn đến ngàn vạn tệ đang chờ đàm phán đấy. Cho con năm phút để nói ngắn gọn."

Mạnh Vũ Phồn một hơi nhanh chóng kể hết mọi chuyện: "Mẹ à, cây Bách mà mọi người chuẩn bị cho con có thể được sử dụng rồi."

"... cái gì?"

"Là cây bách mà mẹ và ba đã trồng khi con được sinh ra."

Bà Mạnh ngây ngẩn cả người.

Bà là người miền Nam, ở quê nhà có một phong tục: chỉ cần trong nhà sinh con, nếu là con gái, thì trồng một cây Long não, nếu là con trai, thì sẽ trồng một cây Bách.

Khi những đứa trẻ lớn lên, muốn lập gia đình, cây Long não đó sẽ bị đốn hạ để làm một cái rương và giường gỗ, làm của hồi môn đưa đến nhà chồng, cây Bách thì được ba mẹ chồng chọn nhánh cây cao nhất đưa cho cô con dâu mới qua cửa. Với mong muốn đôi vợ chồng trẻ “trăm năm hòa hợp”.

Bà Mạnh hiểu ý của Mạnh Vũ Phồn và ngạc nhiên hỏi: "Ý con là ... con đã tìm được bạn gái rồi à?"

"Không phải là bạn gái", chàng trai long trọng tuyên bố trên điện thoại, "Là vợ."

Bà Mạnh không thể không cảm thấy phấn khích, ngay lập tức hỏi: "Con dâu mẹ đang ở đâu? Làm việc gì? Hai người như thế nào mà quen biết? Quen biết bao lâu rồi? Khi nào con dự định kết hôn?"

Mạnh Vũ Phồn bị choáng ngợp bởi sự oanh tạc của mẹ mình, và nói một cách bất lực: "Không phải mẹ nói còn có hợp đồng hàng ngàn vạn tệ đang chờ đàm phán sao?"

"Mấy ngàn vạn tệ đó, không có thì không có thôi." Bà Mạnh lập tức phủ định những lời trước đó, "Heo con do mẹ sinh ra cuối cùng cũng biết ăn cải trắng rồi – còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ!"

P.S: Edit có lời muốn nói : Lợn con cuối cùng cũng biết ăn cải trắng.