Chó Sói
Dịch: Tồ Đảm Đang
Trên diễn đàn học đường từng có một bài viết được bình chọn hot nhất: Chia tay rồi có thể làm bạn bình thường được không?
Độ hot còn lan tỏa đến cả trong lớp học, lúc đó có học sinh nữ còn hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ trả lại luận văn cho em ấy.
"Viết lại nộp cho tôi rồi tôi trả lời em sau."
Đúng là một giáo viên vô vị.
Lúc đó tôi còn tưởng vấn đề ấy không liên quan gì đến tôi.
Nếu như lúc đó tôi cũng tham gia thảo luận, vậy thì lúc này có phải sẽ có chút mối gì đó để ứng phó với nút thắt này không: Tôi và Trì Hựu Lân làm "anh em bình thường" là phải làm như thế nào?
Tôi nghĩ, tính thích nghi của Trì Hựu Lân mạnh hơn với tôi.
Lúc này tôi đang đến công ty giải trí của em.
Mẹ tôi đã phân loại tất cả các loại đồ lưu niệm mua được trong chuyến đi, cho tôi rất nhiều đồ ăn và bảo tôi chia một ít cho Trì Hựu Lân. Tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho em, em nghe thấy là đồ ăn nên đã để tôi mang đến công ty em.
Trì Hựu Lân gần đây rất bận, rõ ràng là đang trong năm nghỉ ngơi mà lịch trình công việc phía sau màn ảnh vẫn xếp đầy như vậy.
Nếu hỏi sao tôi biết, bởi vì tôi lại đăng nhập vào Long Môn hội.
Nghe em bảo tôi đến công ty em, nhất thời tôi không phản ứng kịp.
Nhiều năm như vậy rồi, bà và ba mẹ đều đã từng tham quan môi trường làm việc của em, chỉ có tôi là chưa từng đặt chân qua bao giờ.
Bởi vì cố ý xa lánh, bởi vì chột dạ - trong tim cất gì giấu gì, ngay cả bề ngoài tôi cũng vô thức tránh đi không nhắc đến. Tiểu An đã từng nói Trì Hựu Lân không nhắc đến tôi mấy, tôi nghĩ, có lẽ đây chính là nguyên nhân.
Mà bây giờ, em lại tùy ý mở lời để tôi mang đồ ăn đến công ty em.
Tòa nhà tráng lệ của công ty giải trí trong thành phố chỉ là vẻ ngoài, còn văn phòng làm việc mà các ngôi sao hay lui tới là ở ngoại ô.
Tôi báo tên của Trì Hựu Lân, bảo vệ phải xác nhận với bên trong ba bốn lần mới được.
Sau khi vào trong, tôi lại ngừng bước chân ngay tại tòa nhà chính, ngẩng đầu nhìn lên – đây là nơi làm việc của em.
"Anh?"
Tôi hoàn hồn trở lại, chỉ nhìn thấy Trì Hựu Lân đang đi về phía tôi.
"Bảo vệ lải nhải trong điện thoại mãi, em còn đang muốn trực tiếp ra đón anh đây, không ngờ anh đã vào tới rồi." Em nhìn tôi cười.
Tôi đưa chiếc hộp trên tay cho em. "Cho em."
"Cảm ơn, lót dạ đỡ." Em nhìn tôi "Bây giờ là giờ ăn cơm, hay là anh ở đây ăn xong rồi đi."
Tôi muốn từ chối theo bản năng, nhưng nếu lần này đi rồi, em lại bận như vậy, có lẽ thời gian này khó gặp được nhau lắm.
Dưới mắt em có quầng thâm, tim tôi rất khó chịu. Một bữa ăn, cũng coi như là cho em chút thời gian nghỉ ngơi đi.
"Được." Tôi đồng ý.
Căng tin công ty giải trí trang hoàng xa xỉ, món ăn ngon các nước cái cần có đều có cả.
Nhưng khi ngồi xuống, tôi rõ ràng cảm nhận được vô số ánh mắt đang tập trung về phía chúng tôi.
Chẳng bao người biết được tôi là anh trai của Trì Hựu Lân, em tự nhiên dẫn người khác vào cùng dùng bữa như vậy, nếu như tôi là người ngoài tôi cũng sẽ tò mò.
Không lâu sau, có hai cô nhân viên trẻ trung chạy đến: "Anh Trì, đến ăn cơm sao?" Ánh mắt nhìn qua tôi, bên trong lấp lánh sự hiếu kỳ.
"Ừm." Trì Hựu Lân đưa một hộp đồ ăn vặt cho họ. "Gần đây vất vả rồi, cầm lấy đi, ba mẹ tôi du lịch mang về đó."
"Cảm ơn anh Trì!"
"Còn nữa, các cô đừng nhìn nữa, đó là anh trai tôi."
"A? Anh ruột sao?"
"Anh ruột."
Lần này hai cô gái can đảm nhìn tôi hơn. "Xin chào anh hai Trì, bọn em là trợ lý của Wildfire."
"Anh hai Trì cũng thật đẹp trai, có thể chụp hình không ạ?"
Trì Hựu Lân cản lại sự công kích của bọn họ: "Được rồi được rồi, để chúng tôi yên tĩnh ăn cơm, không được chụp hình."
"Biết rồi!" Bọn họ vẫy vẫy tay với tôi, mỉm cười rời đi.
Tôi so sánh hai cô gái nhỏ này với những 'tín đồ' trong Long Môn hội. Tôi tin chẳng bao lâu sau tất cả mọi người ở đây đều biết thân phận của tôi.
Tôi là anh trai ruột của Trì Hựu Lân.
Thân phận quang minh chính đại biết bao nhiêu, phơi bày ngay dưới mặt trời đi nữa cũng có thể chịu được thử thách.
Tôi nên thấy vui vì được em giới thiệu mà không chút vướng bận nào mới phải.
Trên thực tế, tôi luôn duy trì nụ cười.
Sau khi ăn xong, tôi nói muốn đến phòng thu âm của em nhìn thử.
Hãy để tôi dùng thân phận anh trai ruột đi tham quan không chút kiêng dè gì đi.
Phòng thu âm đủ lớn để chứa một dàn nhạc, có rất nhiều người mới vào công ty giải trí, bây giờ có một nhóm nhạc nữ đang thu âm.
Giám sát hiện trường ngoài Trì Hựu Lân ra còn có đội trưởng của Wildfire, Tưởng Chí Dao.
Nhìn thấy gương mặt lạ của tôi bước bào cùng với Trì Hựu Lân, cậu ta quay đầu về phía tôi. Cậu ta đeo một chiếc kính râm, lộ ra nửa khuôn mặt trắng trẻo có đường nét rõ ràng.
"Anh đợi một chút." Trì Hựu Lân bước về phía trước nói gì đó với đối phương.
Tưởng Chí Dao gật đầu.
Mọi người đều nói đội trưởng của Wildfire rất cool, fan của cậu ra xưng cậu ta thành "Lão gia", tên hội hậu viện cũng rất khí thế, gọi là "Tưởng Vương phủ". Quan hệ của Tưởng Vương phủ và Long Môn hội rất tốt, nhóm nhạc có hoạt động gì cũng đều cùng lên kế hoạch với nhau.
Tưởng Chí Dao nói gì đó, Trì Hựu Lân cười lên.
Người hâm mộ luôn tự hào về mối quan hệ hài hòa giữa Wildfire.
Trong mười năm đó, Trì Hựu Lân thân với họ hơn tôi.
"Anh em bình thường" này khó làm thật.
"Anh."
"Hửm?" Tôi bị kéo về với thực tại.
Trì Hựu Lân gãi đầu: "Xin lỗi, chủ tịch có việc tìm tụi em, em để Tiểu An dẫn anh đi tham quan nhé?"
"Ừm, em bận đi."
Khi Tiểu An tỏ ra khá phấn khích khi nhìn thấy tôi, cậu ấy cũng chẳng tỏ ra xa lạ, kể tội với tôi, lần trước đến đưa vé cho tôi về không biết đã nói câu gì đắc tội với Trì Hựu Lân, bị lưu đày ở văn phòng của mình một tháng trời không có việc làm.
Tôi cười nói: "Ngồi ở văn phòng thôi còn không tốt sao?"
"Tất nhiên, em muốn đi cùng với Wildfire làm việc mà!" Cậu ấy quả quyết trả lời.
Wildfire chiếm hết không gian của cả hai tầng.
"Đây là phòng tập thể lực, phòng tập nhảy, bọn còn có phòng riêng mỗi người nữa, tiện cho việc sáng tác."
"Có thể đưa anh đi xem phòng của Trì Hựu Lân không?"
"Được chứ, có điều anh Trì chưa dùng qua bao giờ, anh ấy đều sáng tác ở nơi ở của mình."
Tiểu An cười.
"Anh hai Trì có lẽ cũng biết nhỉ? Phòng anh ấy còn có một căn phòng nhỏ, chuyên dụng dùng để sáng tác, em chưa từng vào đó bao giờ, anh ấy không cho."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến.
Số lần tôi đến nhà em thưa thớt, cảnh tượng cuối cùng còn có mùi máu.
Tôi chỉ có thể dùng nụ cười qua loa bỏ qua chuyện này.
"Aiz, anh hai Trì, em hỏi anh nhé." Biểu cảm Tiểu An đột nhiên nghiêm túc. "Em có nghe một tin tức bí mật cực kỳ khó tin, Wildfire sắp giải tán, có thật không anh?"
"!"
Tôi kinh hoảng: "Cậu nói gì?"
"Anh không nghe anh Trì nhắc tới sao?"
Tôi lập tức lắc đầu.
Tiểu An, thở nhẹ một hơi: "Vậy thì em yên tâm rồi! Chắc không phải thật đâu."
Cậu ấy đã đánh giá cao tình anh em của tôi và Trì Hựu Lân rồi.
Lòng tôi rối như tơ vò.