Chó Sói
Dịch: Tồ Đảm Đang
Trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, người xe tấp nập, đi xuyên qua biển san hô lấp lánh ánh đèn, chẳng náo nhiệt gì cả.
Biển quảng cáo điện tử cực lớn có hình ảnh bóng lưng một người đàn ông, mặc một chiếc quần jean, thân trên để trần lộ ra một bờ lưng xăm tượng Quan Âm Tự Tại thật tinh tế. Tượng phật trên màu da làm tôn lên nét đẹp diễm lệ kỳ lạ, vừa không phù hợp lại ẩn giấu một ý nghĩa trào phúng và ngổ ngược không rõ ràng.
Đây là một quảng cáo nước hoa nam Cologne.
Người đàn ông trong quảng cáo là thần tượng có giá trị cao nhất trong giới giải trí hiện nay – giọng ca chính của nhóm nhạc Wildfire.
Hắn không lộ mặt, chỉ để lại cho vô số người đi đường dừng chân đứng nhìn sau gáy và một chiếc đầu đinh của mình.
Nhưng cho dù chỉ là một bóng lưng, cũng có thể cảm nhận được thân thể bán trần kia tản ra một hoocmon và sức mạnh nam tính.
Nghe nói lúc quảng cáo vừa ra, số lượng hàng của Cologne hết sạch, poster dán trên giá quảng cáo bị người ta lấy sạch. Trong thời đại thế giới tinh thần không theo kịp vật chất phong phú như bây giờ, người người đều khát vọng yêu thích thần tượng, những hành động này đều trở thành sự điên cuồng bình thường.
Tôi đứng bên vệ đường, giống với vô số người đi đường khác, ngước mắt nhìn hình ảnh trên màn hình điện tử lớn ấy.
Tôi tên Trì Diệc Minh.
Người trong quảng cáo ấy là em trai tôi, Trì Hựu Lân.
Tên của hai anh em đều rất kỳ quái, hại tôi từ nhỏ đã học thói quen gặp người ta là giải thích – "Minh" đồng âm với "Minh" của Bắc Minh, Bắc Minh lấy từ "Tiêu Dao Du", Bắc Minh có con cá tên là Côn; còn "Lân" không phải trong chữ "Kỳ Lân", mà lấy từ "Thuyết Nhạc toàn truyện", Kim Lân há chỉ là vật trong hồ.
Nhưng ông bà nội đặt tên cho chúng tôi rất đắc ý, mỗi lần nghe thấy sự phiền não của chúng tôi thì chỉ cười haha, khen chúng tôi thông minh, nhưng chẳng đồng ý thỉnh cầu đổi tên của chúng tôi.
Thời gian qua đi, cũng hiểu được tính khí của hai vị giáo sư như ông bà nội, nên cũng lười nhắc đến chuyện đổi tên luôn.
Đó là chuyện rất lâu trước đây rồi.
Mối quan hệ của tôi và Trì Hựu Lân kém đến mức không thể dùng xưng hô "chúng tôi" được nữa.
Nhóm nhạc Wildfire thành lập được mười năm, là một nhóm nhạc Rock Hoa ngữ.
Thành viên trong nhóm gồm bốn người, đàn, hát, chế tác, ngoại hình xuất sắc, đặc biệt là giọng ca chính.
Một năm bọn họ ra album thì một năm tổ chức concert khắp nơi, mười năm nay, xuất bản ra năm album, tổ chức năm lần concert. Ngoài những tuyên truyền cần thiết và làm từ thiện chống thiên tai và các hoạt động công ích khác ra, bọn họ không tham gia chương trình truyền hình, không quay phim, quảng cáo cũng là cái nào thích mới nhận.
Lúc vừa mới thành lập, bọn họ không giống như những nhóm nhạc thần tượng khác bỏ công sức ra tạo nên hình tượng đẹp đẽ. Bọn họ không có màu tóc sặc sỡ, cũng không đeo trang sức khoa trương, lại càng không mặc áo da quần da để thể hiện phong cách rock của mình.
Ngoại lệ nhất có lẽ phải tính đến số hình xăm trên người giọng ca chính rồi.
Đối với việc này, nhóm trưởng bass rũ bỏ sạch sẽ:
"Đó chỉ là sở thích cá nhân, không liên quan gì đến phong cách nhóm nhạc."
Lúc này Trì Hựu Lâm đang đứng một bên, cười lên. Lúc hắn cười lên bên khóe miệng luôn có sự nghịch ngợm bướng bỉnh, trêu ghẹo nội tâm người ta phải rục rịch động lòng.
Hắn năm ấy, hai mươi tuổi.
Trải qua thời gian mười năm lắng đọng, bây giờ sự ma mị lại càng khắc sâu hơn vào trong cốt tủy hắn.
Bài hát mà hắn sáng tác, giai điệu và tone nhạc mang theo một sự nóng bức kỳ lạ, làm nổi dậy linh hồn không an phận, u ám và nguy hiểm. Mười năm trước là cơn thủy triều cuộn trào mãnh liệt, mà mười năm sau, là vực sâu vô thanh vô tức, yên tĩnh mà mê hoặc bạn ngã xuống.
Tôi thu lại ánh nhìn, đang lúc chuẩn bị qua đường.
"Thầy! Thầy Trì!" Giọng nói thanh thúy của cô gái làm tôi dừng bước lại.
Vừa xoay đầu, đối diện với một khuôn mặt trang điểm tinh tế, là sinh viên năm hai chuyên ngành của tôi, mái tóc dài buộc thành bím tóc đang cười với tôi.
"Trùng hợp quá! Thầy cũng ra đây đi dạo sao?"
"Đi mua chút đồ, tiện thể đi dạo một chút." Tôi trả lời.
Tôi biết học sinh nói tôi như thế nào – nam thần lạnh lùng không dính khói lửa trần gian.
Học sinh chính là một loài sinh vật tràn đầy sức sống, có thể tông xuyên tường kéo ngắn khoảng cách lại với bạn.
"Hiếm khi gặp được nam thần, em có thể chụp với thầy tấm hình không?"
Bình thường lên lớp tôi không cho phép học sinh mang theo điện thoại vào.
"Hiếm khi em trang điểm tận tâm như hôm nay, thầy chắc sẽ không từ chối em đâu nhỉ?" Cô gái đã sớm lấy điện thoại ra bật app chụp hình lên rồi, câu hỏi này không hề có tác dụng thực tế nào.
"Nhanh chút." Tôi hối cô ấy.
"Được được được, em phải chọn góc đã chứ!" Cô gái nỗ lực nhón chân áp đến gần tôi.
Tôi đón lấy điện thoại được cô gấy giơ cao.
"Để tôi cầm."
Cô gái cảm kích nhìn tôi. "Thầy Trì thầy thật là dịu dàng!"
Tôi không hề thích lời đánh giá này chút nào, chỉ nói "Chuẩn bị xong chưa, 1 2 3."
Cô gái vui vẻ nhìn hình, cười nhíu mắt cảm hơn. "Cảm ơn thầy!"
"Bạn em ở đó đợi em rất lâu rồi, đi đi."
"Vâng, tạm biệt thầy!"
Hình như cô ấy nghĩ tới gì đó, lại quay đầu nói với tôi. " Thầy, mọi người đều biết thầy là người tốt, chỉ cần cười nhiều hơn là được rồi! Byebye!" Chạy rồi.
"Dịu dàng", "Người tốt" những lời đánh giá này thật sự làm tôi không thoải mái.
Thật ra, tôi có một nỗi ám ảnh với học sinh.
Nhưng phải ở lại trường đại học làm nghiên cứu, không thể không nhận một số công việc dạy học.
Tôi chỉ muốn giữ khoảng cách xa xa với bọn họ.
Danh tiếng nhóm nhạc Wildfire trong giới giải trí rất tốt.
Nhưng đây không có nghĩa là bọn họ mỗi người đều là chính nhân quân tử giữ mình trong sạch.
Trì Hựu Lân có không ít bạn bè "qua lại thân thiết" ngoài vòng.
Sự sứt mẻ của tôi và hắn, là bởi vì.
Hắn đã ngủ với học sinh đầu tiên của tôi.
- -----
Tồ: Giải thích thêm tên hai nhân vật theo tìm hiểu của mình.
Tên của Trì Diệc Minh có ý nghĩa là tiêu dao tự tại, nhưng không muốn lấy chữ "Minh" trong tác phẩm của Trang Tử vì chữ ấy nó còn trùng với chữ "minh phủ", vì vậy phải mượn từ đồng âm, giống nét chữ để đặt tên.
Tên của Trì Hựu Lân không chỉ đơn giản là lấy trong chữ Kỳ Lân, mà nó lấy từ tiểu thuyết lịch sử "Thuyết Nhạc toàn truyện", Kim Lân xuất hiện trong một câu thơ trong tiểu thuyết, ví cho việc cá chép vảy vàng sao chỉ chịu cảnh sống trong ao hồ, chỉ chờ gặp vận mà hóa rồng xưng bá thiên hạ.