" Băng cơ ngọc cốt" bốn chữ đó vừa thốt ra, Tạ Sóc cạn lời nửa ngày.
Diệp An nhìn gương mặt đen như bị táo bón của Tạ Sóc, một lần nữa ngồi xuống gần anh nói: " Đây không phải là muốn anh uống sữa sớm rồi đi ngủ sao?
Nửa đêm nửa hôm rồi chẳng lẽ anh cho rằng tôi nguyện ý tốn nhiều sức lực diễn trò với anh a?"
Cô hạ thấp giọng nói, đem theo chút ý tứ trách móc: " lòng tốt bị hiểu thành lòng lang dạ sói....."
Có lẽ cuối cùng do nghĩ tới đây là đêm tân hôn đầu tiên, trầm mặc trong chốc lát, Tạ Sóc cuối cùng cũng mở miệng: "Cô tự đi ngủ đi, không cần quản tôi."
Diệp An không nhúc nhích, đảo mắt, đột nhiên lại nói: " Tôi vừa mới gặp ác mộng, bị dọa tỉnh rồi, có chút sợ hãi, một mình tôi không dám ngủ."
Tạ Sóc rõ ràng đã mất đi niềm tin với cô, câu sau cho rằng cô lại đang nói bậy, nhấc mắt hỏi lại: " Ngày trước cô ngủ như thế nào?"
Diệp An cây ngay không sợ chết đứng: "Ngày trước tôi đều không có gặp ác mộng a! Cũng không biết hôm nay làm sao nữa,.... có thể.... có thể do bị anh làm tức a!"
Tạ Sóc: "..."
" Lại nói, ngày trước là ngày trước, ngày trước tôi chưa có kết hôn, bây giờ tôi kết hôn rồi, anh là chồng tôi, lẽ nào đến cả điểm này đều đảm đương không được?"
Kết hôn, chồng,.... cô nhập vai cũng nhanh quá đi.
Tạ Sóc nhếch miệng giễu cợt.
Diệp An đang nói, đột nhiên hắt xì một cái.
Mặc dù đã vào tháng 4, nhưng nhiệt độ vào ban đêm vẫn còn chút lạnh, huống hồ cô đang mặc đầm ngủ hai dây.
Nghe thấy tiếng hắt xì, Tạ Sóc cuối cùng cũng đứng dậy, đưa ly sữa trong tay cho cô.
Diệp An cong khóe môi, nhận lấy ly sữa, đối với bóng của anh ta làm một động tác chiến thắng.
Đúng là không có người đàn ông nào cô xử không được!
Diệp An bỏ ly xuống, lại đi rửa tay, lại lên giường một lần nữa, nằm cạnh bên Tạ Sóc.
Bị cô náo một hồi, Tạ Sóc quả thật có chút buồn ngủ, ngược lại Diệp An ngủ không được, lật ngang lật dọc, đổi tư thế nào cũng cảm thấy không thoải mái.
Nghe thấy tiếng động ở bên cạnh, Tạ Sóc hỏi: " Vẫn sợ sao?"
Tạ Sóc ngừng một chút: " nếu sợ thì bật đèn ở trên đầu giường lên."
Vừa lúc Diệp An lật người qua hướng bên anh, trong bóng đêm, mặc dù không nhìn thấy hình dáng, nhưng giọng nói truyền vào trong tai ấm áp chính chắn, làm cho người cảm thấy yên tâm.
Diệp An hơi sửng sốt, trong lòng nghĩ, nếu anh không gặp phải sự cố đó, chắc sẽ là một người rất ấm áp ư.
Diệp An dựa vào lời nói ở đèn đầu giường, ánh sáng màu vàng giống trăng sáng nhàn nhạt tản ra, rơi trên mặt người đàn ông,phác họa ra hình bóng mơ hồ.
Nghĩ tới các ác mộng lúc nãy, cô không dấu tích xê dịch tới bên anh, nhìn vào góc nghiêng của khuôn mặt đó, thần sắc dần dần trở lên mê man.
Cô duỗi tay ra, ngón tay trắng nõn dừng lại chốc lát trên giữa ấn đường của anh, dường như muốn chạm vào, cuối cùng lại thu tay lại.
Cô không phát ra tiếng nói câu " chúc ngủ ngon", chầm chậm nhắm mắt lại.
Bên ngoài cửa sổ, mưa phùn mùa xuân đang chầm chậm rơi, nước mưa gột rửa lá cành, nhỏ từng giọt trong suốt.
....
.....
Sáng ngày thứ hai, Diệp An bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc.
Diệp An mơ mơ màng màng mở mắt, cảm giác thấy Tạ Sóc vén chăn xuống giường, cố gắng lắc lắc đầu, vẫn không thể tỉnh dậy được, liền dứt khoát nằm xuống nhắm mắt lại một lúc.
Đợi đến lúc Tạ Sóc tắm rửa mặc quần áo xong, cô mới triệt để tỉnh dậy.
Hôm nay không cần đi ra ngoài, Tạ Sóc thay một bộ trang phục mặc ở nhà, Diệp An dựa trên đầu giường nhìn anh, lúc tầm mắt dừng trên đỉnh đầu anh đột nhiên " xì" cười ra tiếng.
Người đàn ông trước mắt quần áo chỉnh tề, tuy nhiên tóc chưa có xử lý tốt, bởi vì khi ngủ có một túm tóc nhỏ tụm lại dựng ngược lên.
Mắt của anh không nhìn được nên không có biện pháp soi gương, đương nhiên cũng không phát hiện ra.
Một gương mặt lạnh lùng điển trai, kết hợp với một túm tóc rối phất phơ trên đỉnh đầu, phong cách đáng yêu lạ thường.
Diệp An ngắm một cái, rồi lại ngắm một cái, ngã trên giường cười không kiểm soát được.
Nghe thấy điệu cười khoe khoang của cô, Tạ Sóc nhăn mày lại, không biết được mới sáng ra cô lại phát bệnh thần kinh gì.
Diệp An cười đến nỗi chảy cả nước mắt,cả nửa ngày mới dịu lại, vẫy tay gọi anh: "Anh lại đây một chút."
Tạ Sóc ngưng lại bước chân, thần sắc lạnh lùng, không muốn để ý đến cô.
Diệp An chỉ đành đi dép lê vô xuống giường, đi đến trước mặt anh, đưa cánh tay vén lại tóc cho anh.
Tạ Sóc cảm nhận được định đẩy tay cô ra,bị Diệp An ấn vai lại.
" Đừng động, tóc của anh bị vểnh lên rồi, nếu như anh định đem theo trm tóc rồi này đi ra ngoài, vậy thì em không quản anh nữa."
Nghe được câu này, Tạ Sóc cuối cùng cũng không động đậy nữa, nhưng sắc mặt thay đổi cực kì khó coi.
Diệp An kiễng chân lên, dùng lực giúp anh vén lại tóc, vậy mà chùm tóc đó vẫn ngoan cố phất phơ.
" Anh đợi một chút, trước tiên đừng động đậy lung tung."
Diệp An kéo theo dép lê chạy bước nhỏ vào nhà vệ sinh, đem theo bình keo định hình tóc và lược ra, vừa định xử lý giúp anh, đột nhiên có một ý nghĩ lướt qua đầu.
Cô xoay người tìm thấy điện thoại của mình, nhịn cười, mở chức năng chụp hình, lặng lẽ chụp chụp vài tấm hình của anh sau đó giúp anh xử lý tóc tai.
" Anh muốn để kiểu tóc như thế nào?"
Diệp An vừa xịt keo xịt tóc vừa hỏi, giọng điệu phấn khích: " Rẽ ngôi giữa?
Kiểu tóc vuốt ngược?
Hay là.......búi một chùm nhỏ?
Cô nghiêng nghiêng đầu: " Búi một chùm nhỏ là kiểu tóc rất thịnh hành bây giờ, trông rất trẻ trung, anh có muốn thử chút không?"
Mặt của Tạ Sóc trong nháy mắt xanh lè.
Trước khi anh triệt để bộc phát, Diệp An lanh lẹ giúp anh xử lý tốt đám tóc đó, rời khỏi vùng nguy hiểm.
" Được rồi, giỡn với anh xíu, mới sáng sớm mà đã tức giận như vậy rồi, không sợ ảnh hưởng tới gan hay sao?"
Tạ Sóc không nhìn thấy cô, không có biện pháp bắt được cô, trầm mặt xuống, đi về hướng ngoài phòng.
Chắc là do sợ cô thật sự " búi một chùm nhỏ" đi được mấy bước, Tạ Sóc tự mình giơ tay sờ tóc của mình một tý.......kết quả do phân tâm, không cẩn thận vấp vào cái bàn bên cạnh, xoảng một cái, suýt chút nữa té nhào.
Diệp An nghe thấy động tĩnh, vội vàng hỏi: " Anh không sao chứ?"
Lần này là lời quan tâm xuất phát từ đáy lòng.
Sau đó mặt của Tạ Sóc lại càng trở nên khó coi hơn, ổn định lại cơ thể, đầu cũng không quay lại bước đi ra ngoài.
"........."
Tính nết lớn thật.
Diệp An nhìn cách bố trí xung quanh phòng một lát, trong lòng cân nhắc, xem ra phải đem một số vật dụng không cần thiết ở trong phòng vứt đi bớt, nếu không ngày nào cũng đụng tới đụng lui, để Tạ Bách Ngôn biết được, sẽ cho rằng cô cố ý ngược đãi anh a.
Diệp An súc miệng xong, thay một cái đầm dài ở nhà rồi mới xuống lầu ăn sáng.
Ông cụ Tạ, Tạ Bách Ngôn và cả Tạ Sóc đều ngồi trước bàn ăn, Tạ Sóc đã bắt đầu ngồi ăn cháo.
Động tác của anh nho nhã lịch sự, là thói quen được nuôi dưỡng từ nhiều năm, thấm vào trong xương tủy.
Đối mặt với Ông cụ Tạ và Tạ Bách Ngôn Diệp An biến thành bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn, mỉm cười gọi: " Ông nội".
Quay người gọi Tạ Bách Ngôn: " Ba"
Ông cụ cười cười nói: " An An tỉnh dậy rồi à".
Diệp An nhìn qua Tạ Sóc, ngồi xuống cạnh anh.
Một bữa cơm trôi qua trong sự yên tĩnh.
Ăn cơm sáng xong, Tạ Sóc lên lầu trước.
Diệp An Bị Tạ Bách Ngôn gọi lại, dặn đi dặn lại thói quen hàng ngày và sở thích của Tạ Sóc.
Cả quá trình Diệp An đều kiên nhẫn chú tâm lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười và gật đầu, cố gắng trở thành người vợ " dịu dàng chu đáo".
Nói đến khúc cuối, Tạ Bách Ngôn đột nhiên lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cô: "Chiếc thẻ này, nhẽ ra do Tạ Sóc tự mình đưa cho con, nhưng bây giờ nó không tiện........mỗi tháng ba sẽ cho người chuyển vào 1 tỷ 9, cho con làm tiền tiêu vặt."
Diệp An ngẩn người ra.
" Bình thường nếu con thích mua quần áo hay trang sức gì, nói với quản gia một tiếng, để cho quản gia làm giúp con là được."
Mỗi tháng có 1 tỷ 9 tiền tiêu vặt.........trang sức quần áo tùy ý mua.......
Diệp An không nhịn được muốn phổng mũi rồi.
Cô dằn lại nội tâm đang kích động, trầm tĩnh nhận lấy thẻ, nở nụ cười ung dung nho nhã: " Cám ơn Ba".
Tạ Bách Ngôn ôn hòa cười, " Ông nội sẽ ở đây một hồi rồi trở về nhà, tiếp theo ba phải bận việc của công ty, không đến bên này được, việc trong nhà làm phiền con chăm lo,........" ngưng một chút, trịnh trọng nói " Ở bên cạnh Tạ Sóc nhiều hơn."
Rất sớm trước khi kết hôn, Diệp An đã biết nguyên nhân Tạ Gia sốt ruột muốn cô gả qua, cho nên nghe được mấy lời nhờ cậy này, không có gì ngạc nhiên cả, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Nhìn thấy vẻ buồn phiền trên gương mặt Tạ Bách Ngôn, tự nhiên cô lại nghĩ tới Diệp Viễn Niên.
.......Đều là người làm cha, sao mà lại khác nhau đến thế?
Nói chuyện với Tạ Bách Ngôn xong, Diệp An cầm chiếc thẻ trên tay, vui vẻ đi lên lầu, quyết định đi " quan tâm quan tâm" Tạ Sóc.
Thời khắc đó, một số tật xấu của đại thiếu gia họ Tạ ở trong mắt cô hoàn toàn có thể bỏ qua.
........
Tạ Sóc không ở trong phòng ngủ, Diệp An tìm cả nữa ngày, cuối cùng tìm thấy anh ở trong phòng sách.
Phòng sách rất rộng rãi, đến cả kệ sách ở trên tường cũng kéo dài tới góc cuối cùng,rèn cửa vẫn kéo lại như cũ, tông màu của căn phòng vốn dĩ là gam lạnh vừa vào lại càng cảm thấy thiếu sức sống.
Trong phòng lắp đặt hệ thống trí tuệ nhân tạo, AI đang đọc thứ gì đó bằng giọng nói máy móc, Tạ Sóc ngồi trên ghế sô pha yên lặng nghe.
.........Cái mà anh yêu thích nhất quả thật là sa pha.
Diệp An gõ đi vào, việc đầu tiên khi đi vào lả tìm điều remote, kéo rèm ra.
Bốn chung quanh chốt lát được bao phủ bởi ảnh sáng, thêm chút sắc màu ấm.
Tạ Sóc nhíu chân màu hỏi: " Có việc??"
Vừa lấy được khoản tiền lớn Diệp An ngữ điệu vui tươi nói: " Không có gì a, Ba kêu em lên với anh a."
Cô ngồi xuống bên cạnh Tạ Sóc, tò mò hỏi: " Anh đang nghe cái gì vậy?"
Tạ Sóc rũ lông mi xuống, không để ý đến cô, vẻ mặt lạnh lùng.
Nội dung AI đọc có liên quann đến phương diện đầu tư thương nghiệp, Diệp An cùng nghe hai câu, có chút vô vị, cầm điện thoại của mình lên.
Tối hôm qua cô nói chuyện với Thi Song Song một nửa liền mất hút, Thi Song Song bối rối liền gửi một loạt tin nhắn.
Thi Song Song " người đâu?"
Thi Song Song: " Gửi cho cậu một tấm hình, tại sao cậu trực tiếp biến mất rồi?"
Thi Song Song: "??????????????"
.........
Diệp An cầm điện thoại, bắt đầu tiếp tục trả lời chủ đề tối hôm qua: "Hình ảnh không thể thể hiện hết vẻ đẹp đẹp trai của anh, ngày nào có cơ hội dẫn cậu đi gặp người thật."
Cách một lúc, tin nhắn của Thi Song Song mới nhảy ra.
Thi Song Song: " Có phải cậu không lấy được hình ảnh, cho nên tối hôm qua mới chuồn?"
Thi Song Song: " Bây giờ mình cực kì nghi ngời tính chân thực về người chồng cao phú soái của cậu?
"
Diệp An ngẩng đầu nhìn qua Tạ Sóc an tĩnh ngồi nghe sách ở bên cạnh, gương mặt khí chất tuyệt vời như thế này, sao lại không chân thực a.
Cô có đột nhiên có một tia cảm hứng, đem bức hình hồi sáng trộm chụp được cắt đi một lượt, chỉ cắt đi chùm tóc búi rồi gửi đi.
Thi Song Song: "?"
Thi Song Song: " Đây.."
Diệp An: " Chùm tóc của ông chồng đẹp trai của mình."
Thi Song Song: "?"
Diệp An: "Hãy nhìn mái tóc mượt mà này, độ cong hoàn hảo này, mỗi sợi tóc đều toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc, đủ để chứng minh anh ấy đẹp trai và phong độ như thế nào."
Diệp An: " Trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị!"
Diệp An: " Gương mặt nghiêm túc."
Thi Song Song: "......."
Cậu đang đùa mình sao.
Thi Song Song cảm thấy, Diệp An có khả năng gả cho một người chồng hào môn tướng mạo không ra sao cả, sợ bị mất mặt, cho nên mới giấu, đến cả đám cưới cũng không thông báo.
Cô nghĩ nghĩ, không tiếp tục hỏi chủ đề đó nữa: " Cậu vui vẻ là tốt rồi.
Không tám với cậu nữa, có một cái kịch bản 2 ngày nữa phải hoàn thành, tám sau....."
Thi Song Song và Diệp An không giống nhau, ở phòng làm việc chủ yếu phụ trách biên kịch và lên kế hoạch công việc, chỉ thỉnh thoảng lồng một hai vai.
Gửi xong tin nhắn đó cô liền tiếp tục làm bản thảo.
Diệp An thoát ra khỏi phần mềm trò chuyện, buồn chán lướt weibo một lúc.
Không bao lâu sau, AI đọc xong, trong phòng lại chở về trạng thái yên tĩnh.
Nhìn thấy Tạ Sóc chuẩn bị dặn AI đổi một bài mới,Diệp An đột nhiên hăng hái nói: " Nghe AI đọc riết cũng không có ý nghĩa gì, hay là....em đọc cho anh nghe nhé?"
Tạ Sóc hơi hơi nghiêng đầu.
Diệp An nâng cằm nói: " Em có lồng tiếng qua tiểu thuyết, đọc cái này là thích hợp nhất, lẽ nào anh không cảm thấy, giọng của em rất hay à?"
Weibo của cô có mấy trăm nghìn fan a.
Giọng của cô thực chất rất hay, sạch sẽ trong suốt, cho nên cho dù nói nhiều hơn chút, cũng không làm cho mọi người cảm thấy ồn ào, về điểm này, từ lúc cô vào đây lần đầu anh đã biết rồi.
Không đợi anh từ chối, Diệp An đã cầm cuốn sách trên bàn lên đọc, dường như muốn chứng minh thực lực của bản thân.
Giọng nói ấm áp dần dần vang leenn, giống như nước xuân chả vô lỗ tai, ngón tay của Tạ Sóc động động, cuối cùng cũng không cản cô nữa.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ tươi đẹp rạng rõ, hai người ngồi cạnh nhau, nhìn có vẻ có mấy phần tình cảm dịu dàng.
" Thấy thế nào?
Có phải là nghe có cảm giác hơn rồi?"
Đọc được nửa cuốn sách, Diệp An đắc ý giươn giươn chân mày.
Tạ Sóc vẫn không trả lời.
Diệp An để sách xuống đứng dậy, định đứng dậy đi rót ly nước uống.
Nghĩ tới vừa nãy Tạ Bách Ngôn vừa cho cô cái thẻ đó, cô dừng một chút, quay đầu chu đáo hỏi: "
Anh có muốn uống trà không?
Hay là pha cho anh một ly cà phê?"
Tạ Sóc nhắm mắt lại, dung mạo lạnh lẽo: " Không cần."
Diệp An đã quen với dáng vẻ không ham không muốn của anh, không cưỡng cầu, tự mình đi ra phòng khách.
Vừa đến phòng khách, liền nhìn thấy dì Châu pha hai ly trà, chuẩn bị đi về phia bên này.
" Phu nhân".
Dì Châu cười chào hỏi.
Diệp An cười lại với gì, duỗi tay tiếp lấy cái khay: "Để con"
Nhìn hình bóng đã đi xa của Diệp An, dì Châu lộ ra vẻ mặt yên lòng.
" Trà để trên chiếc bàn bên cạnh, nếu anh muốn uống thì nói với em một tiếng."
Quay lại phòng đọc sách, Diệp An cầm lấy ly trà của mình, ngồi lại bên cạnh Tạ Sóc.
Nhàn nhã nhấp vài ngụm trà,, cô ngẩng đầu lên nói: "Sau này nếu anh muốn đọc gì, có thể tìm em giúp anh đọc.
Tạp chí a, tin tức trên mạng a, cái gì cũng được,...em hơn AI......." dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười " nếu tâm tình tốt, em có thể hát cho anh nghe."
Diệp An cho rằng bản thân đã đủ dịu dàng chu đáo, Tạ Sóc nếu như không cảm động, ít nhất thái độ đối với cô cũng sẽ tốt hơn một chút, ai biết được một giây sau, lại nghe được người đàn ông lạnh lùng nói một câu: " Cô rất rảnh?"
Diệp An: "...."
Người đàn ông này có độc sao?
Tâm tình tốt đột nhiên bị giảm đi một nửa, Diệp An tức tới nỗi xém chút nữa đem ly trà trong tay úp lên đầu anh ta.
.......thôi bỏ đi, vì mỗi tiền tiêu vặt hơn 1 tỷ 9 mỗi tháng, tôi nhịn
Diệp An hít thở sâu hai hơi, đem ly trà vốn dĩ chuẩn bị cho Tạ Sóc cầm qua, uống một ngụm hạ hỏa.
Vừa nuốt xuống, điện thoại để bên cạnh đột nhiên vang lên.
Diệp An cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên hiển thị là Hạng Tuyền gọi tới.
Cô đi ra ban công, nghe điện thoại.
" ân, Diệp An, có một tin tức không tốt,...." Hạng Tuyền ngưng một lúc " < Dược sĩ> cái dự án đó, đã bị cắt rồi".
Diệp An nhăn lông mày: " Không phải sau đó anh nói đã thỏa thuận ok rồi sao? Tại sao lại bị cắt?"
Đầu bên kia điện thoại, Hạng Tuyền chửi tục một câu nói: "Lúc anh thỏa thuận với bên đó, đã quyết định ok rồi, kết quả đột nhiên anh ta quay xe đưa cho người khác."
Diệp An nghiêng nghiêng người, ở chỗ mà cô không nhìn thấy, Tạ Sóc duỗi tay, mò mẫm tách trà trên bàn.