Tác giả: Tử Sơ Tửu
Edit: Hihihaha
Mấy ngày tiếp theo, Diệp An trôi qua giống như đang mơ.
Chớp mắt, đã đến ngày tổ chức bữa tiệc kết hôn.
Mới sáng sớm, trời còn chưa sáng, Diệp An còn đang ngủ, đã bị tiếng đồng hồ báo thức làm tỉnh, rời giường xúc miệng thay quần áo.
Thợ trang điểm thành thạo tô tô vẽ vẽ trên mặt cô, cô kéo kéo mí mắt để chống lại cơn buồn ngủ.
Ở bên ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai dần dần tỏa ra, đảo qua đảo lại sấp xỉ hai tiếng đồ hồ, thợ trang điểm mới bỏ qua cho cho cô.
Xe của Tạ gia vẫn chưa đến, Diệp An vuốt vuốt hai chân có chút tê, kéo váy đi đến trước gương trong phòng thay đồ.
Mặt gương sáng bóng phản chiếu lại một thân hình thon thả, chiếc đầm màu trắng như tuyết, để lộ ra một bên vai, tà váy mềm mại dài đến mắt cá chân, nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động.
Diệp An vừa lòng nghiêng nghiêng người, lấy điện thoại ra chụp một bức hình.
Vừa chụp xong, một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến.
Song Thi Thi: " An An, bữa tiệc ngày hôm nay, cậu không đi thật à?"
Diệp An một tay cầm lấy điện thoại, một tay điều chỉnh lại váy: " Các cậu đi đi, hôm nay mình có việc."
" Lại có việc?" Song Thi Thi không nhịn được khó hiểu, " Dạo gần đây rốt cuộc là cậu bận gì? Ngày qua ngày đến bóng cũng không thấy."
Diệp An nghiêng người soi soi gương nói: " Bận việc lớn."
Song Thi Thi: " Chuyện lớn gì?"
Diệp An thần cười: " Cậu đoán xem?"
Song Thi Thi: ".... Nghe ngữ điệu phơi phới mùa xuân của cậu, chắc chắn không phải chuyện gì đứng đắn, hẹn hò cùng với soái ca nào đấy, đến cả thời gian ăn bữa cơm cũng không có à?"
" Hôm nay thật không được" xác nhận lớp trang điểm không có vấn đề gì, Diệp An kéo váy đi ra ban công, nhìn nhìn xuống dưới lầu.
Ngơ người ra hai giây, cô nói: " Hôm nay mình kết hôn, không đi được."
" a-------- "
Song Thi Thi đúng lúc đang uống nước, suýt chút sặc mất nửa cái mạng.
!!!!!!
" Kết hôn"! Song Thi Thi cho rằng bản thân nghe sai rồi, " Tình huống gì vậy, cậu không nói đùa chứ?"
Diệp An cười cười nói: " Thật đấy, không nói đùa với cậu, hôm nay mình kết hôn."
"...."
Song Thi Thi hoàn toàn triệt để bối rối với tin tức đột ngột này: " Không phải, cậu có phải quá vội rồi phải không? Cậu có bạn trai lúc nào?, sao lại đột nhiên nhảy đến bước kết hôn rồi?"
Cho dù là nhất kiến chung tình cũng phải trải qua quá trình chứ?
" ân, duyên phận đến ngăn cũng ngăn không nổi,..." Diệp An dựa vào lan can, sườn mặt bị ánh sáng chiếu tới sáng như tuyết, giọng điệu qua loa lấy lệ, " không lâu trước mình có tham gia buổi giới thiệu, đối phương vừa vặn lại là người mình yêu thầm nhiều năm, sau đó.... bọn mình như sấm sét với lửa, cảm thấy rất hợp liền đăng kí kết hôn."
Song Thi Thi:???
Cậu đang đùa mình sao?
" Cậu có người thầm thích? Sao từ trước tới nay không nghe cậu nói tới?"
Diệp An thong thả nói: " nếu không thì sao lại gọi là yêu thầm chứ?"
"....."
Cả nửa ngày, Song Thi Thi rốt cuộc tiêu hóa được tin tức này, chuyển mục tiêu tiếp tục bát quái: " Ai thế? Lớn lên có đẹp trai không?"
Khi học đại học, Diệp An chính là người đẹp có tiếng trong trường, vô số người quỳ dưới váy, nhưng không thấy cô động lòng với ai cả, cũng không thấy cô yêu đương qua.
Rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, lại có thể để cô " yêu thầm nhiều năm", lại còn nhanh như vậy bước vào nấm mồ hôn nhân, Song Thi Thi rất tò mò.
Diệp An vừa muốn trả lời, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, nhắc nhở cô xe hoa tới rồi.
Cô chỉ đành vội vội vàng vàng cúp điện thoại: " Xe hoa tới rồi, mình cúp điện thoại trước, khi nào xong mình gọi, các cậu chơi vui vẻ nhé."
Song Thi Thi!!! Cậu nói xong rồi hãy đi a!!!
Diệp An cất điện thoại đi, vội vàng đi ra ngoài.
Diệp Viễn Niên đợi ở bên ngoài, nhìn thấy cô trang điểm xong đi ra ngoài, vội cười bước lên.
" An An" Ông nhìn gương mặt đẹp như hoa của cô, nửa ngày mới nói được câu dặn dò, " sau này,.... phải tự chăm sóc tốt cho bản thân."
Diệp An ngừng bước, hơi loạn nhịp, hiếm có nở nụ cười nhàn nhạt.
- -----
Ngoài cửa cảnh đẹp tuyệt vời, cỏ cây hoa lá đua nhau khoe sắc trong nắng mới.
Nhìn thấy xe đưa dâu đậu bên cạnh cây xanh, Diệp An dần dần đi nhanh hơn, đầm trắng lay động trong gió, cuốn lên một tia sáng lộng lẫy.
Cô vốn cho rằng, với tính cách đại thiếu gia của Tạ Sóc, nhất định sẽ không tự mình đến, ai biết được rằng sau khi lên xe, lại ngoài ý muốn nhìn thấy anh ta ngồi bên trong--------mặt không biểu tình, giống như một bức tranh sống người vật chớ lại gần.
Nghe thấy động tĩnh lên xe của Diệp An, anh ta vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng như cũ, không có phản ứng gì lớn.
Diệp An cũng không tức giận, đem váy gom gọn vào một bên, nghiêng người tựa vào ghé, thưởng thức vẻ đẹp bên ngoài.
Tạ Sóc hôm nay thay một thân lễ phục, áo sơ mi màu trắng, âu phục màu đen, nút Windsor ở đường viền cổ áo, tay áo tinh xảo, quần tây thẳng tắp không có nếp nhăn, nhìn trông tao nhã lại cao quý, cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là mặt có chút nhăn, kết hôn mà giống như lên trên đài tra tấn.
Nếu như thêm chút bối cảnh, âm nhạc, càng có không khí hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp An không kìm được phì cười.
Tiếng cười cao ngất truyền vào trong tai, Tạ Sóc nhăn nhăn chân mày: " Cười cái gì?"
Diệp An nhịn cười trả lời: " Không có gì, hôm nay anh rất đẹp trai."
Tạ Sóc: "..."
Diệp An thưởng thức vẻ đẹp trước mắt một lúc, đột nhiên nhích lại gần tai anh ta: " Có đi có lại mới toại lòng nhau, em khen anh đẹp trai, anh không khen em xinh đẹp sao?"
Trong bóng tối, mùi hương trên người phụ nữ cực kỳ rõ ràng, hơi thở cũng đặc biệt rõ ràng, Tạ Sóc nhăn mặt không để ý đến cô.
Một người mù, làm sao biết được cô có đẹp hay không.
Đoán đến điều anh đang nghĩ đến, Diệp An đè lại giọng nói: " Có phải anh muốn nói, mắt của anh không nhìn thấy, làm sao biết được tôi có đẹp hay không?"
Hơi thở ẩm ướt lướt qua vành tai, Tạ Sóc nghiêng nghiêng mặt, kéo khoảng cách với cô xa ra một chút.
Diệp An nhìn hình dáng đẹp trai của anh, nghiêng đầu cười nói: " Anh đây rõ ràng là nhận thức giác ngộ không đủ a, khen một người phụ nữ xinh đẹp là điều cơ bản thể hiện EQ của người đàn ông, hoàn toàn không cần lý do, cũng không cần phải nhìn thấy tận mắt, không quan tâm cô ấy có đẹp hay không, khen là đúng. Đặc biệt hôm nay tôi còn là cô dâu, cho dù tôi có xấu long trời nở đất, anh cũng phải nói đẹp như tiên nữ hạ phàm."
Tạ Sóc: "..."
Diệp An nói xong, không quên nhấn mạnh: " Đương nhiên tôi một chút cũng không xấu."
Tạ Sóc sống đến bây giờ, vẫn chưa thấy người con gái nào nói nhiều lại tự luyến như cô, mà bản thân lại còn phải cưới người phụ nữ đó, tâm tình tạm thời khó diễn tả bằng lời, anh nghiến chặt hàm, quay mặt về chỗ cũ, nhìn về phía trước, lại trở thành một bức tượng.
Diệp An bĩu môi, lẩm bẩm: vô vị
Cô nhìn xuống, vô tình bắt gặp bàn tay của anh trước mặt cô, ----- xương ngón tay dài, trắng như ngọc.
Trên ngón áp út của bàn tay trái, anh đeo một chiếc nhẫn cưới.
Ngón tay mảnh khảnh dài như ngọc, kết hợp với chiếc nhẫn cưới tinh xảo, càng làm tăng thêm vẻ đẹp.
Diệp An ngây người ra một lúc, cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, ngón tay trống không.
Mấy ngày trước Tạ Gia đã cho người đem nhẫn kết hôn tới, nhưng vừa nãy cô bận trang điểm, ngủ gật. Hoàn toàn quên mất chuyện này.
Bất luận là vì sao kết hôn, trường hợp như ngày hôm nay, bên ngoài cũng phải thể hiện cho tốt.
Diệp An lấy túi xách của mình lại, xột xột xoạt xoạt lật đi lật lại cả nửa ngày, cuối cùng từ trong góc trong cùng tìm được một cái hộp nhẫn tinh xảo.
Cô lấy chiếc nhẫn ra, đang chuẩn bị đeo lên tay, nhìn thấy khuân mặt đáng ghét của người đàn ông bên cạnh, đột nhiên lại ngừng lại.
Đôi môi đỏ tươi lộ ra nụ cười xảo trá, ánh mắt sáng lấp lánh.
Tạ Sóc ngồi thẳng lưng,chưa có phản ứng kịp, tay đã bị nhét một cái vật nhỏ lạnh lạnh gì đó, anh cau mày trong tiềm thức.
Diệp An cười híp híp mắt lại duỗi tay đưa đến trước mặt anh: " Thay em đeo lên."
Tạ Sóc cong cong ngón tay chạm vào, phân biệt nhẫn và hộp, bày ra biểu cảm vô vị, đưa nhẫn qua nói: " Tự mình đeo lên."
Diệp An xụ mặt xuống, phẫn nộ nhỏ giọng tố cáo: " Đàn ông tồi."
Tạ Sóc: "?"
Diệp An: " Không cầu hôn, chụp hình cưới cũng không, đến cả nhẫn cũng không định đeo giúp em, gả cho anh còn không bằng gả cho một gã tư sản,..."
Tạ Sóc: "..."
Tài xế ngồi ở đằng trước, không biết cũng không nghe thấy.
Rất có thể sợ làm ồn ra rất khó coi, Tạ Sóc im lặng 2 giây, cuối cùng cầm nhẫn lên, giơ tay về phía cô.
Diệp An thấy vậy, lập tức chuyển sang cười, đem tay trái bỏ vào lòng bàn tay của anh, còn dựa vào anh không nhìn thấy, đắc ý nheo nheo mắt.
Tạ Sóc cúi đầu, nhẹ nhẹ cầm miết tay cô, từ ngón tay út của cô tìm vô, tìm thấy ngón áp út, đem nhẫn cưới đeo lên.
Bởi vì không nhìn thấy, động tác của anh rất chậm, cảm giác tiếp xúc ngón tay bị phóng đại lên, giống như ngày xuân ấm áp, mặt nước nổi lên những gặn sóng lăn tăn.
Diệp An chỉ là nhìn không quen khuân mặt lạnh lùng của anh, muốn trêu ghẹo anh, nhưng lúc này trong lòng lại nảy ra một cảm giác kì quái.
Nghe nói ngón áp út nối liền với tim, chẳng lẽ khó nắm bắt như vậy?
Cô chầm chậm ngước mắt, thoáng nhìn thấy hàng mi thấp và đôi môi mỏng hơi mím lại của anh, thậm chí còn nhìn thấy một chút dịu dàng từ khuôn mặt nghiêm nghị đó.
Ngực phập phùng đau một cái.
- ------- thôi xong, hình như là cảm giác rung động!