Cho Phép Em Kiêu Ngạo

Chương 19




Tận đến lúc lên xe, Diệp An vẫn chưa bình tĩnh trở lại, tim vẫn đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Nhiệt độ trên mặt rất lâu mới tản hết, cô dựa lưng vào ghế, bình tĩnh chốc lát, sờ sờ chiếc nhẫn kết hôn ở trên ngón áp út, không nhịn được nhẹ giọng châm chọc......

Người đàn ông này, sao mà lúc này lúc kia a?

Cô ngước mắt lên, nhìn ra phía bên ngoài cửa xe, không biết nghĩ đến điều gì đó, đáy mắt đột nhiên lướt qua một tia bừng tỉnh.

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu vàng lướt qua hoa lá bên đường, trôi nổi giữa trời, làm cho bức tranh trở lên mơ hồ, giống như bức tranh phong cảnh cũ.

Lúc tới nơi tổ chức liên hoan, màn đêm đã buông xuống rồi.

Đầu những ngọn đèn, giống như những ngôi sao điểm xiết.

Diệp An đẩy cửa xe bước xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn tên nhà hàng lấp lánh ánh đèn đằng trước, đáy mắt xuất hiện một mảng sắc màu rực rỡ.

Cuối cùng cô điều chỉnh dung mạo một chút, đem tóc vén ra sau tai, ngước cằm lên, eo lưng thẳng tắp, dẫm trên giày cao gót khí thế mười phần bước về phía trước.

Tà váy màu đỏ bị gió thổi bay, giống như ngọn lửa thiêu đốt trong màn đêm, rực rỡ chói mắt.

Trong phòng bao, mọi người trong phòng làm việc gần như đến kín rồi, mọi người vây quanh một cái bàn, nói nói cười cười, có một số người đã bắt đầu rót rượu rồi.

Tiếng giày cao gót đập vào đất, Diệp An vừa bước vào cửa,rất nhiều ánh mắt quét ra phía cửa.

Bóng dáng dưới ngọn đèn thướt tha duyên dáng, một thân đỏ rực lung linh,gương mặt tinh xảo đẹp đẽ, tỏa sáng rực rỡ, làm cho mọi người nghĩ tới ánh trăng khi lên, trong khoảnh khắc đó thu hút tất cả sự chú ý của mọi người.

Diệp An mỉm cười bước vào, gặp Hạng Tuyền chào một tiếng, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Thi Song Song.

Mọi người im lặng trong chốc lát.

Hạng Tuyền sững sờ khi nhìn thấy trang phục muốn áp đảo bốn phương của cô, anh có chút hoang mang không biết cô muốn làm gì.

Thi Song Song ngửi thấy hương vị không bình thường, nghiêng tới trước người cô, hưng phấn nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay cậu muốn làm một tin tức gì hot hay sao?"

Diệp An khẽ chớp lông mi, cười mà không nói.

Trên ghế đa số mọi người đã nhìn thấy qua cáo buộc trên mạng, cũng có lén lén lút lút bát quái qua, cho nên lúc này nhìn thấy cô, nụ cười ánh mắt của mọi người đều lộ ra chút tế nhị.

Diệp An quét mắt một vòng, lướt qua phản ứng của mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng trên hai người con gái ngồi góc đối diện dừng lại chút..........đúng là hai vị ngày hôm đó ở trong nhà vệ sinh bát quái cô bị dùng quy tắc ngầm.

Hai người đối diện với ánh mắt của cô, trốn tránh ánh mắt, có một chút không tự tại.

Diệp An thu ánh mắt lại, duỗi tay chỉnh lại váy.

" Diệp An, chiếc đầm này của cậu đẹp quá đi!"

Phòng hậu kì một em gái có gương mặt baby hết lời hâm mộ.

Người đàn ông ngồi bên cạnh cười hà hà tiếp lời: " Người lớn lên xinh đẹp, mặc cái gì cũng xinh đẹp, không thì sao đảm đương gương mặt cốt lõi của phòng làm việc chúng ta?"

Em gái quay mặt qua, giương mắt trừng anh ta nói: " Tôi cũng không nói người không xinh đẹp, cậu chen miệng vô làm cái gì?"

Cậu thanh niên liền lập tức mười phần cầu cứu sự sống chắp tay vô cầu xin sự tha thứ: "Mình sai rồi mình sai rồi, anh liền ngậm miệng lại!"

Nhất thời, mọi người cười lớn.

Diệp An cũng cười cười, giơ tay vuốt tóc lại, để lộ ra biểu tình e thẹn, nói: "Thật không?

Chồng của mình đặc biệt mời nhà thiết kế đặt làm cho mình."

Mọi người vốn dĩ đang cười đùa, phút chốc tập thể đều ngưng tiếng,còn có người đang uống nước liền bị sặc.

Hạng Tuyền liền đơ người, ngước mắt nhìn về phía cô bên này.

Cả một bàn người, chỉ có Thi Song Song đã biết mọi việc từ đầu có thể bình tĩnh.

" Chồng?

Cậu kết hôn rồi sao?"

Cuối cùng vẫn là em gái có gương mặt baby lên tiếng trước, ngữ điệu kinh ngạc.

" Đúng vậy."

Đôi môi đỏ mọng của Diệp An cong lên, giả bộ không để ý để tay trái lên mặt bàn sáng loáng, bàn tay khác nhè nhẹ xoay chiếc nhẫn kết hôn đeo trên ngón áp út.

Dưới ánh đèn sáng sủa, mười ngón tay sạch sẽ mảnh khảnh, trắng lõn như ngọc, giữa các ngón tay có một chiếc nhẫn tinh xảo, khảm kim cương phản chiếu ánh sáng vỡ vụn hoa lệ chói mắt.

Mọi người đều choáng váng trước màn trình diễn lặng lẽ này.

" Tôi nhớ chị An An đầu năm nay vẫn còn độc thân aa, có phải tôi nhớ sai rồi không?"

Một người khác mù tịt nói.

Hạng Tuyền từ trong kinh ngạc hoàn hồn, cũng hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào vậy, sao không nghe em nói gì cả?"

Diệp An cười cười: " Trước kia không phải em nghỉ phép một thời gian dài sao, chính là vào lúc đó."

Một lúc sau, mọi người mới miễn cưỡng tiêu hóa cái tin tức nặng ký đến bất ngờ này, người đàn ông vừa nói ngậm miệng cả gương mặt khổ não vỗ trán than: " Xem ra mình thật sự không có cơ hội rồi?"

Lập tức có người tiếp lời: " Nói giống như cậu đã từng có cơ hội vậy?"

Mọi người lại được một trận cười.

Không khí lại một lần nửa trở lên sôi nổi, em gái hậu kỳ nhìn chiếc nhẫn giữa tay Diệp An lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt hâm mộ: " Chiếc nhẫn trên tay chị cũng rất đẹp a"

Diệp An cúi đầu liếc mắt một cái, công môi cười: "Chồng của chị chọn đó, vị thiết kế đó thông thường chỉ nhận những danh sách khách hàng được chỉ định, nếu như em thích, chị sẽ nói giúp em giới thiệu?"

Bé hậu kỳ lập tức lắc đầu: " Em chỉ là thuận miệng hỏi thôi, chắc chắn rất mắc......."

Diệp An điềm tĩnh tiếp lời: " Cũng không đắt lắm, cũng chỉ vài trăm vạn thôi......"

Mọi người: "........."

Cũng chỉ có vài trăm vạn ha ha.

Chủ đề được mở ra rồi, rất nhanh liền có người tò mò hỏi: " An An, cậu và chông cậu quen biết như thế nào vậy?"

Diệp An lại bày ra vẻ mặt thẹn thùng bẽn lẽn: "Cũng không có gì đặc biệt cả, chính là......tiếng sét ái tình"

" Tiếng sét ái tình?

Trời ơi, quá đẹp rồi a! Vậy anh ấy lớn lên có phải rất đẹpt trai đúng không?"

Môi Diệp An cười cười, trong bóng tối ở dưới bàn lén lút chọc Thi Song Song một cái, ra ám hiệu với cô.

Thi Song Song đơ người ra, rất nhanh liền ngầm hiểu, cả gương mặt hưng phấn nói: "Cái này mọi người có thể hỏi mình, mình có gặp qua chồng của An An rồi, lớn lên vừa cao vừa đẹp, giống như người mẫu ở trên tạp chí, ngọc thụ lâm phong, đẹp trai phóng khoáng, mà lại còn là một chàng công tử hào môn, đặc biệt biết dỗ người khác! Đối xử với AN AN như bảo bối, lần hợp tác này với Huyễn Mông, chính là chồng của cô ấy giúp........"

Cô nói đến mặt mày hớn hở.

Diệp An cong cong khóe môi, trong lòng nói: vừa cao vừa đẹp là thật, đặc biệt biết dỗ người thì bỏ đi, đến lúc còn sống không biết có đợi được đến ngày đó không.

Nghe đến đây, Hạng Tuyền rốt cục cũng biết mục đích của cô tối nay rồi.

Cô chính là muốn gốc rễ của lời đồn hoàn toàn biến mất.

Có điều........Người chồng kia của cô có thể để Viên Hòa tự mình ra mặt,rốt cuộc là người nào?

Thời gian tiếp theo, cơ bản là sân nhà của Diệp An, sau lúc biết cô được gả vào gia đình hào môn, những người ban đầu dị nghị sau lưng cô lần lượt trở lên ân cần, lại còn nhiệt tình kính rượu.

Diệp An cũng không ngắt lời,cái nào cần phối hợp liền phối hợp cái nào cần đùa thì đùa, ý trong ý ngoài đều truyền đạt một thông tin: Cô kết hôn rồi, chồng đẹp trai lại giàu có, cái gì mà bao nuôi dùng quy tắc ngầm, đều là vớ vẩn cả.

Tiếng ly chạm vào nhau thanh thoát, lẫn lộn với tiếng cười đùa, thánh thót truyền ra xa.

Sau khi ăn uống no say, mọi người lại ồn ào đòi đi hát kala ok.

Diệp An uống có chút say rồi, chống bàn đứng dậy, giả vời nhìn vô điện thoại nói: " Chồng mình vừa gửi tin nhắn cho mình, bảo mình về nhà sớm chút, mình không đi nữa, mọi người chơi vui vẻ nhé."

Có người nói: "Chị An An, chị đây là công khai phát cẩu lương aaaaa!"

Diệp An cười cười, xoay người nhìn vào Hạng Tuyền nói: "Em về trước đây!"

Hạng Tuyền cũng uống không ít, khuân mặt đỏ rực, từ trong túi lấy ra một bao thuốc, nói: "Đi cùng nhau đi!"

Mọi người cùng nhau hihi haha đi ra khỏi đại sảnh, vẫn chưa đến bậc thềm, liền nhìn thấy một chiếc mayback đậu cách đó không xa.

Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút rồi.

Trong xe ánh sáng lờ mờ, từ bên ngoài nhìn, không phân biệt được là có người không.

" Chồng mình đến đón mình rồi, tạm biệt....."

Diệp An cong môi cười, vẫy vẫy tay, xoay người đi về đằng trước.

Ánh đèn đẹp đẽ rơi xuống, bóng người màu đỏ bắt mắt, giày cao gót gõ trên mặt đất, từng bước từng bước đi xa, khí thế giống như bước trên thảm đỏ.

Tấm màn nổi bật của nhất của buổi tối nay, trong mắt của mọi người, kết thúc tốt đẹp.

Tự bản thân Diệp An cảm thấy rất tốt, không quay đầu lấy một tí, đến tận đến lúc lên xe đóng cửa xe mới thở ra một hơi.

Cô chống chống cái đầu đang quay cuồng, mềm oặt dựa vào ghế xe, nhè nhẹ thở ra một hơi.

Hóa ra giả vờ vả mặt, cũng là một việc rất tốn sức.

Vị trí bên cạnh, không có ai cả.

Tạ Sóc quả thật không có đến.

Trong đáy lòng Diệp An xoẹt qua một tia thất vọng, ngước mắt nhìn ra phía ngoài cửa xe.

Khung cảnh ban đêm náo nhiệt, ánh đèn bật bật tắt tắt khiến lòng người như bị thôi miên.

Qua một lúc, cô dựa vào lưng ghế, dần dần nhắm mắt lại.

Xe phóng trên đường cao tốc, ánh đèn lướt qua rất nhanh, giống khung hình trong phim điện ảnh.

..........

Cả một đường, Diệp An ngủ có chút say, tới nhà rồi liền bị tài xế gọi tỉnh, vẫn còn có chút mơ hồ.

Cô xuống xem bước chân có chút lảo đảo, liền gặp dì Châu người chuẩn bị đi nghỉ.

" Phu nhân, cô uống rượu rồi?"

Dì Châu nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, dáng đứng không vững, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy cô.

" Không có việc gì."

Diệp An vẫy vẫy tay, cố gắng đứng thẳng dậy " con chỉ là ngủ trên xe lâu một chút, đầu có chút đau."

" Tôi đi nấu chút canh giải rượu."

Dì Châu có chút không yên tâm, xoay người đi vào nhà bếp, bị Diệp An ngăn lại: "Không cần, để chút xíu con tự pha một ly trà là được......." Cô ngước mắt nhìn lên trên lầu, " sau khi con đi ra ngoài, không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Thấy khẩu hình của cô vẫn còn rõ ràng, Dì Châu cũng không kiên trì nữa, nói: "Không có gì, tất cả đều tốt."

Diệp An gật gật đầu, định lên trên lầu.

Dì Châu ngưng một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "a đúng rồi, Đại thiếu gia sau khi ăn cơm xong, đứng ở trước cửa lớn một lúc, sau đó có hỏi câu mấy giờ rồi, hình như muốn đi ra ngoài"

Nụ cười của Diệp An cứng lại một lúc: anh đây là bị giao động rồi sao?

Vừa nghĩ lại thì, lại cảm thấy buồn cười: nếu đã giao động rồi sao không giao động đến cùng đi?

Một đại nam nhâ, thật là đủ khó hiểu.

Diệp An cong cong khóe môi, tâm tình tốt đi lên lầu.

Từ phòng khách đến phòng ngủ,, ánh đèn sáng choang.

Tạ Sóc vẫn giống như mọi ngày, anh ngồi trên chiếc ghế sa pha yêu thích của anh, trên mặt không có chút biểu tình.

Diệp An nhìn vào anh, vậy mà không nhịn được cười xì một tiếng: "Không biết anh có biết không, dáng vẻ này của anh, rất giống hòn đó vọng phu?"

Bước chân của cô siêu vẹo, lảo đảo ngã về phía trước, đặt hai tay lên vai anh.

Hơi rượu phả lên mặt, lẫn lộn với hương thơm nhàn nhạt của nước hoa, dư vị kéo dài, Tạ Sóc nhăn nhăn chân mày: " Uống nhiều rồi?"

Diệp An khoác vai anh, ngồi xuống bên cạnh anh, nhấc một bàn tay khác lên, dùng đầu ngón tay làm động tác " một chút", nghiêng đầu: "Vẫn ổn, chỉ là uống nhiều hơn tửu lượng bình thường một chút."

Ánh đèn chiếu trên mặt cô, lộ ra gương mặt ửng hồng.

Lông mày Tạ Sóc càng nhíu chặt hơn.

Diệp An mềm oặt dựa trên người anh, mở to mắt nhìn anh, trong đôi mắt mang theo hơi say lấp lánh nước, mơ hồ ẩn chứa một tia mê ly.

Cô đột nhiên duỗi tay, vuốt vào nếp nhăn đang cau lại giữa hai chân mày: "vẫn không vui sao?"

Trên đầu ngón tay tiếp xúc, Tạ Sóc trong tiềm thức né tránh, giơ tay chộp lấy tay cô.

Lòng bàn tay bị một vật cứng đập vào, anh đơ ra một lát, mới phản ứng lại, đó chắc là nhẫn cưới.

Cô vẫn còn đeo nhẫn cưới?

Diệp An bị anh cầm lấy tay, cũng không giãy dụa, chỉ cong lưng cười ha ha: " Đừng không vui nữa, em hát cho anh nghe có được không?"

Tạ Sóc chắc chắn là cô uống say rồi, không chút thương tiếc đem tay của cô lấy ra, không có để ý đến cô.

" Em hát rất hay đó, không có gạt anh......"

Diệp An nắm lấy vai anh, lảo đảo đứng dậy, lắc la lắc lư đi đến căn phòng khác.

Không lâu sau, cô ôm cây đàn ghi ta quay trở lại, nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy cái ghế nhỏ hay cái đệm nào cả,dứt khoát cửi dép ra, trực tiếp ngồi trên chiếc thảm ở trước mặt Tạ Sóc.

Chiếc đầm màu đỏ phủ trên đất, cô ôm chiếc đàn ghi ta trong tay, khe khẽ ngẩng đầu, ngón tay mảnh khảnh nhè nhẹ gảy đàn.

Trong đêm khuya yên tĩnh, ánh sáng dịu dàng chiếu xuống, nhàn nhạt bao phủ lấy toàn thân cô, làm cho dung mạo của cô nhìn giống như có chút mơ hồ, giống như mở mấy bộ lọc filter.

Tạ Sóc mặc dù không nhìn thấy bức tranh trước mặt, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng đàn ghi ta, là những âm điệu không quen thuộc, khoan thai nhẹ nhàng du dương trầm bổng.

Sau khúc dạo đầu, tiếng ngâm nga của cô gái vang lên, giống như từ nơi xa truyền lại.

Tiếng ngâm nga kết thúc, giọng hát cuối cùng cũng cất lên, âm thanh trong suốt sạch sẽ, không nhanh không chậm trôi vào trong tai.

Như nắng xuân gột rửa cây cỏ xanh tươi, ánh trăng soi qua đầu ngón tay, vạn vật bừng tỉnh giấc, sinh sôi nảy nở.

Lời bài hát mang phong cách văn học, tươi mới, toát lên bầu không khí tươi xanh, trẻ trung.

Tạ Sóc ngồi yên ở đó, rõ ràng trước mắt là màn đêm vô bờ bến, anh như phảng phất nhìn thấy hoa cỏ mùa xuân, bầu trời trong xanh gió ấm, thiếu nữ tắm dưới ánh nắng mặt trời, nhẹ giọng hát hò.

Trái tim giống như bị cái gì đó đụng vô, có những gợn sóng lăn tăn gợn lên.

Từ lúc hai người kết hôn đến bây giờ, anh vẫn cứ xem sự tồn tại của cô có cũng được mà không có cũng không sao, đối với mọi thứ về cô đều không quan tâm.

Nhưng giây phút này, anh thật sự rất muốn nhìn hình dáng của cô.

Ánh mắt Diệp An rũ xuống, bên đàn bên hát, thần sắc chuyên chú, giống như chìm trong những ngày tháng đã qua.

Cô hát liền hai bài, mới dừng lại, ôm lấy đàn ghi ta đứng dậy, trong đáy mắt tràn đầy sức sống, biểu lộ ra chút phấn khởi: " thế nào, nghe được chứ?"

Tạ Sóc vẫn trầm mặc như cũ, không một lời bình.

Diệp An cũng không tức giận, đem đàn ghi ta cẩn thận để sang bên cạnh, xoay người ngồi xuống bên cạnh Tạ Sóc.

Cô giống như say rồi lại giống như không say, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, cả người nép sát vào anh, gần như nằm sấp trong lòng Tạ Sóc.

" Anh có biết không?

Lúc còn học đại học, có người nói sau này em sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng khắp mọi miền đất nước, còn có người nói, sau này em sẽ trở thành đại minh tinh nổi tiếng tuyến một trong giới giải trí,...........nhưng kết quả thì sao, em trở thành người lồng tiếng trong hậu trường, một cái cũng không trúng........"

" Trăng có lúc khuyết lúc tròn, người có lúc nhục lúc vinh, rất nhiều việc đều nói không đúng a......." cô dựa vào vai anh, ngửa mặt nhìn vô anh, trong đáy mắt sạch sẽ chỉ hiện lên bóng dáng của một mình Tạ Sóc, trong đôi mắt ẩn ẩn có một tia hoài niệm sâu xa " cho nên anh đừng có suốt ngày nhíu chặt chân mày lại, nói không chừng có một ngày nào đó mắt của anh đột nhiên khỏi thì sao?"

" nếu như có ngộ nhỡ..........không phải có em ở bên cạnh anh sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng líu lo, hơi thở ấm nóng phả xuống dưới cằm,lông mi Tạ Sóc nhè nhẹ động một chút, hiếm có không ghét bỏ đem cô đẩy ra.

" Anh phải vui vẻ một chút á..........." cô nhẹ giọng nói, đầu tựa trên vai anh cọ tới cọ lui,giống như con mèo.

Biểu tình của Tạ Sóc hơi giật mình.

Sợi tóc mềm mại cọ qua cổ, hõm vai tràn đầy hơi thở ấm nóng.

Anh ngửi thấy hương thơm thoang thoảng trên mái tóc cô, ngay sau đó một bàn tay mềm mại phủ lên mu bàn tay của anh.

Diệp An cầm lấy tay của anh, dưới ánh đèn ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ, mềm mại giống như ngọc, cực kì thuận mắt.

Diệp An nhìn đi nhìn lại, đột nhiên nói: " Móng tay của anh có chút dài rồi, em cắt bớt giúp anh nhé?"

Tạ Sóc: ".........."

Bầu không khí mập mờ lập tức bay mất.

Thật ra Tạ Sóc có chút không hiểu, cô sao lại nhiệt tình đối với những chuyện nhỏ của anh như thế này,lúc thì chải đầu chải tóc lúc thì cạo râu, bây giờ lại nghĩ đến chuyện cắt móng tay.

Diệp An thả tay của anh xuống, hưng phấn đứng dậy, dự định đi lấy cái kìm cắt móng tay, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lại ngồi xuống.

" Không được không được, mẹ em có nói qua, buổi tối cắt móng tay, trí nhớ sẽ trở lên không tốt, vẫn là để sáng mai thức dậy giúp anh cắt nhé."

Tạ Sóc:........

Đầu của cô cả ngày chỉ chứ những thứ như thế này?

" Đúng rồi, ngày trước em có nói sẽ cạo râu giúp anh!"

Diệp An chỉ ngưng lại một giây, lại hưng phấn trở lại, dựa vào vai anh nhìn nhìn dưới cằm: " Râu của anh mọc ra chưa?"

Tạ Sóc vẫn chưa kịp phản ứng, dưới cằm đã bị cô sờ qua một lượt.

" Không được sờ linh tinh, vẫn chưa mọc ra nữa."

Giọng điệu của cô có chút thất vọng " sao mà không mọc nhanh chút xíu a"

Tạ Sóc mặt không biểu tình, sắc mặt mơ hồ đen lại.

Diệp An nghiêng đầu nhìn anh, tự biên tự diễn nói: "Hồi nhỏ em có một con búp bê, em rất là thích nó, mỗi ngày đều chải đầu, thay quần áo, vẽ chân mày cho nó, có điều nó là con gái, không cần phản cạo râu, nó cũng không mọc móng tay....."

"......."

Sắc mặt của Tạ Sóc triệt để đen rồi.

" Diệp An"

Anh rốt cuộc vẫn mở miệng.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi tên của cô, không tự chủ có chút mơ hồ " ân?"

" Đi tắm rửa."

Lạnh lùng phun ra ba chữ, giống như không nhịn được nữa.

Diệp An lắc lắc đầu: " Anh đi tắm trước đi."

Tạ Sóc nhăn mày: " Tôi đi ra phòng khách."

Diệp An vẫn lắc đầu, giọng nói đem theo chút cố chấp: " Không được, em phải ở bên ngoài đợi anh tắm xong, vạn nhất không may anh không cẩn thận bị ngã, hoặc là bị đụng vô chỗ nào đó, không có ai ở đó, rất là nguy hiểm a."

Nghe thấy câu này, Tạ Sóc hơi dừng lại.

Hóa ra mỗi tối cô đều đợi ở ngoài là vì nguyên nhân này.

" em........đi giúp anh lấy đồ ngủ."

Diệp An nói xong, liền vịn vô anh từ sô pha đứng dậy, vừa định bước đi đột nhiên hơi rượu sộc lên não, đứng không vững lại ngã ngồi xuống ghế sa pha.

Cú ngã này, vừa vặn ngã trên người Tạ Sóc.

Tạ Sóc bị đụng thẳng mặt, đầu mũi xoẹt qua gáy của cô, gửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

Anh nhìn không thấy, chỉ cảm thấy cô ở trên chân anh động đi động lại, rất là không an phận.

" Đừng lộn xộn!"

Anh đột nhiên giơ tay lên đè cô xuống, lông mày nhíu chặt lại.

Eo bị một bàn tay to ôm lấy, hơi thở sau tai nóng rực, hình như so với bình thường nhanh hơn một chút.

Diệp An yên phận ngồi xuống, ngồi trong lòng anh, biểu tình mơ hồ.

Tạ Sóc giơ tay hướng lên trên, mò mẫm giữ lấy bả vai của cô, không có sự ngăn cản của vải vóc, làn da tiếp bị anh tiếp xúc nóng rực.

Chắc là do lười so đo với người say rượu, anh không có lỗ mãng đẩy cô ra, mà lại tốt tính ôm cô dậy, dìu cô ngồi xuống vị trí của bản thân mình.

Diệp An nắm lấy áo trước ngực của anh, ngón tay mảnh mai cuộn lại, đem vải vóc vò tạo thành những nếp gấp.

Cô ngẩng mặt lên, tầm mắt vừa vặn đụng phải chiếc cằm nhẵn bóng và yết hầu nhấp nhô của anh, những đường nét sạch sẽ linh hoạt ẩn vào trong cổ áo.

Góc độ này, nhìn cực kì gợi cảm.

Hơi rượu ở trong đầu tác quái, ánh đèn trước mắt dần mờ đi.

Người giống như đang ở trong mộng, suy nghĩ hỗn loạn, cô híp híp mắt lại, đột nhiên không kiềm chế nổi, trực tiếp hôn lên yết hầu của anh.