Cho Phép Em Kiêu Ngạo

Chương 17




Tạ Sóc đẩy cửa ra, giống như không xác định được Diệp An đã dậy hay chưa, đứng ở trước cửa một lúc, mới từ từ đi về phía trong phòng.

Diệp An cao giọng nhắc nhở: " Em đã dậy rồi, ở ban công bên này."

Tạ Sóc dừng bước chân lại, hướng về phía phát ra giọng nói của cô "nhìn", nhè nhẹ cau mày: " Sao vẫn chưa đi ăn sáng?"

Anh là đặc biệt đến gọi cô đi ăn sáng sao?

Diệp An có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng bận rộn cầm lấy điện thoại quay vào phòng: " Đi liền đây."

Vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Thi Song Song: " Mình nghĩ chút đã, để sau hãng nói."

" Anh đã ăn chưa?"

Cùng Tạ Sóc đi ra khỏi phòng ngủ, Diệp An mới nhớ tới hỏi.

Tạ Sóc không lạnh không nhạt " ân" một tiếng.

Trong lòng Diệp An biết, ngày nào đó anh có thể đợi cô cùng ăn bữa sáng, đó mới gọi là kỳ tích thực sự xảy xa.

Đã mười giờ rưỡi, sắp tới giờ cơm trưa, Diệp An chỉ ăn một nửa chén cháo liền không ăn nữa.

Ăn sáng xong, cô lại lướt lướt những tin tức liên quan đến mình trên mạng, suy nghĩ phải giải quyết như thế nào.

Việc cô và Lữ Hồng có tiếp xúc, người người rất khó biết được, cho nên tin đồn là được phát ra từ phòng làm việc, hoặc chính là Lữ Hồng bên kia để lọt ra.

Cụ thể người đầu tiên truyền lời đồn là ai, không dễ phán đoán.

Bây giờ mạng Internet phát triển, tin tức truyền đi nhanh, có một số người trốn sau màn hình, lập một tài khoản giả liền dám nhảy lên nhảy xuống, tạo nên sóng gió.

Quần chúng ăn dưa mới không quan tâm sự việc thật giả, cái mà bọn họ cần chỉ là náo nhiệt.

Nếu lúc này cô thật sự phát bài làm sáng tỏ, phỏng đoán tác dụng cũng không nhiều, nói không chừng còn bị cười nhạo " giấu đầu lòi đuôi."

May thay tin tức này vẫn chưa làm ồn lên tới hot search, chỉ nổi trong một nhóm nhỏ, không thì càng phiền hơn.

Diệp An xoa xoa chân mày, đang lúc phát rầu, điện thoại đột nhiên reo lên.

Là Hạng Tuyền gọi đến.

" Cùng với Viên tổng bên kia hẹn thời gian ok rồi, năm giờ rưỡi chiều nay, em có tiện không?"

Diệp An: " Gấp như vậy."

Hạng Tuyền nói: "Nếu như em cảm thấy gấp quá, để anh nói lại với bên kia."

Diệp An nghĩ nghĩ, nói: "Bỏ đi, chiều nay vậy."

" Được"

Hạng Tuyền vừa định cúp điện thoại, Diệp An đột nhiên lại hỏi: " Đúng rồi, không phải ngày trước anh nói Lữ Hồng vốn muốn đưa bộ hoạt hình này cho người khác sao?

Người khác này là ai anh có biết không?"

Hạng Tuyền nghĩ lại một lúc nói: " Hình như là Tống Oanh."

Tống Oanh, là người mới nổi lên trong vòng lồng tiếng, đi theo phong cách ngọt ngào, Diệp An cũng có nghe qua cái tên này.

Lẽ nào cô ấy bị Lữ Hồng lừa gạt rồi,trong lòng ôm hận, cho nên mới đăng bài vu khống trả thù?

" Em đột nhiên hỏi cái này làm gì?"

" Không có gì?"

Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, loại khả năng nào cũng có thể tồn tại, Diệp An đè lại sự ngờ vực trong lòng, cúp điện thoại, trở lại lầu.

Tạ Sóc một mình ngồi trong phòng đọc sách, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, kích thước vừa vặn, nhìn có vẻ gầy hơn chút so với bình thường, khí chất lại càng trở lên lạnh lùng hơn.

Diệp An gõ cửa đi vào, ngồi xuống gần anh.

" Hôm nay cổ họng không thoải mái, không thể đọc sách cho anh nghe rồi."

Tạ Sóc không có phản ứng gì, giống như không để trong lòng.

Diệp An do dự một lát, không có đem chuyện bản thân bị hất nước bẩn nói cho anh.

Dựa vào tính cách này của anh, phỏng đoán có nói với anh anh cũng chỉ thấy bực mình, việc này vẫn nên để tự cô nghĩ biện pháp xử lý.

" Ngồi ở đây như vầy cũng buồn tẻ, chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi?"

Cô duỗi ngón trỏ ra, ngoắc ngoắc đằng sau lưng anh.

Tạ Sóc ngước mi lên, sắc mặt nhàn nhạt, rõ ràng dễ thấy đã tập mãi thành quen với những động tác nhỏ của cô.

Diệp An nhìn qua cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đúng lúc đang định làm nũng với anh, bỗng nhiên thoáng nhìn dưới cằm anh có một miệng vết thương nhỏ, vết máu đã trở lên khô.

" Cằm của anh bị sao vậy?"

Tạ Sóc không có trả lời.

Diệp An nghiêng người qua, đưa tay qua đụng vô: " Rách da rồi, làm kiểu gì vậy?"

Khi đầu ngón tay đụng tới miệng vết thương, có chút đau nhức, và có hơi thở ấm nóng ở gần, Tạ Sóc nhăn nhăn chân mày, né mặt ra xa.

Diệp An kiên nhẫn nhích qua nhìn, cả người gần như ngả vô lòng của anh: " Có phải buổi sáng anh cạo râu rồi không?"

" Em đi lấy băng dán cá nhân, giúp anh xử lý một chút."

Cô vừa nói, vừa đứng dậy từ ghế sô pha.

Tạ Sóc tiềm thức muốn từ chối: "Không cần."

Cả khuân mặt Diệp An lập tức trở lên nghiêm trọng: " Không được, nhất định phải dùng!, vạn nhất vết thương bị sưng lên, chuyển biến xấu để lại sẹo thì sao?

Anh là chồng em, cái khác em đều không để ý, nhưng mặt nhất định phải đẹp."

Tạ Sóc: "........."

Diệp An vừa nói xong, vội vội vàng vàng kéo dép lê chạy ra khỏi phòng.

Không lâu sau, cô cầm lấy tăm bông, cồn i ốt và cả băng dán cá nhân hùng hùng hổ hổ chạy trở lại, quỳ xuống bên cạnh Tạ Sóc.

Tạ Sóc giơ tay cản lại động tác của cô, bị cô không chút lưu tình đẩy ra: " Đừng lộn xộn."

Ngón tay mảnh khảnh ngang ngược đè dưới cằm, không cho phép thoát khỏi, Tạ Sóc nhíu chặt đầu chân mày lại, cuối cùng chỉ đành để cho cô chơi đùa.

Diệp An một bên dùng tăm bông giúp anh bôi lên miệng vết thương bên thì sâu xa dạy dỗ anh: " Bản thân anh không tiện tự cạo râu sao mà cũng không gọi người khác giúp đỡ?

Từ sau đừng như vậy nữa,,may mà vết thương không sâu,......." ngừng một lúc, đột nhiên giọng nói của cô trở lên hưng phấn: " ôi, hay là về sau em cạo giúp anh nhé?"

Cô hình như đối với việc giúp anh chải đầu, cạo râu những việc vặt như thế này mười phần hứng thú, mỗi lần nhắc tới luôn luôn đặc biệt hưng phấn.

" Cô biết?"

Tạ Sóc nhàn nhạt nhổ ra hai chữ.

Diệp An nghẹn lại một lúc: ".........không biết em có thể học aaa! Học cái đó chắc không khó đâu."

Tạ Sóc từ chối bình luận.

Dùng cồn khử trùng xong, Diệp An lấy một miếng băng dán cá nhân dán ngoài miệng vết thương.

Cả khuân mặt lạnh lùng nghiêm túc, kết hợp với miếng dán cá nhân trên cằm, phong cách có chút mới lạ, nhìn có chút buồn cười.

Diệp An bật cười, cầm lấy lọ i ốt đi ra khỏi phòng, bỏ trở lại hộp đựng thuốc.

Đợi cô vừa đi, Tạ Sóc mặt không biểu tình đem miếng băng dán cá nhân bóc ra.

Diệp An quay trở lại,nhìn thấy trên cằm anh có bất cứ đồ vật gì, nhất thời lửa giận vút lên: " Sao anh lại gỡ nó xuống rồi?"

Tạ Sóc không để ý đến cô, bày ra gương mặt cao quý biểu tình quyến rũ, dường như đang nói: Gương mặt cao quý như của tôi làm sao có thể xuất hiện đồ vật như miếng băng dán cá nhân?

Diệp An tức giận nói: " Em lại đi lấy một miếng giúp anh dán lên, nếu như lại dám gỡ ra, em lại lập tức dán lên cho anh, xem ai bướng hơn ai?"

"........."

Có lẽ là sợ cô cùng anh càn quấy đến cùng, Tạ Sóc đột nhiên đứng dậy: "Không phải là muốn đi ra ngoài?"

Diệp An: "?"

Tạ Sóc nhấc chân bước về phía ngoài, Diệp An ngơ một lúc mới phản ứng lại, anh đây là đồng ý ra ngoài đi dạo rồi.

Vì một miếng băng dán cá nhân, anh vậy mà thỏa hiệp rồi?

Cô tốn công tốn sức làm nũng vậy mà không so được với một miếng băng dán cá nhân?

Trong lòng Diệp An quả thực có chút phức tạp, lườm một cái vào miệng vết thương trên cằm anh, cùng anh đi ra khỏi phòng.

Bỏ đi, dù sao cũng khử trùng qua rồi, không dùng băng dán cá nhân chắc cũng không sao.

.......

Buổi chiều, Diệp An đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn là gửi cho Thi Song Song một tin nhắn, để Thi Song Song giúp cô trả lời trên diễn đàn, công bố chuyện cô đã kết hôn.

Thi Song Song sớm đã ngứa ngáy muốn thử, lập tức đăng nhập tài khoản, kịch liệt tranh luận, cùng mọi người tạo lên một làn sóng.

Quả thật không có chứng từ, đúng là không có tác dụng nhiều, người hỏi vẫn là hỏi, người bát quái thì vẫn bát quái, có điều tốt ở chỗ cuối cùng cô cũng đứng lên bảo vệ danh tiếng của mình.

Diệp An cầm chặt điện thoại, đau đầu ấn ấn bên thái dương, xem ra vẫn phải nghĩ nghĩ biện pháp, nếu thật không được, dứt khoát nhờ Huyễn Mông bên kia giúp tìm quan hệ công chúng vậy.

Hơn bốn giờ, Diệp An thay quần áo xong trang điểm xong, chuẩn bị ra ngoài gặp Viên Hòa.

" Viên Hòa chắc là quen biết anh phải không?

Anh thật không muốn đi ra ngoài cùng em à?"

Trước khi đi, cô soi gương mím mím son môi, ngoảnh mặt lại hỏi.

Tạ Sóc nhắm hai mắt lại, mười ngón tay đan vào nhau để trước người, dáng vẻ không có hứng thú.

" Vậy Anh ở nhà ăn cơm cho đoàng hoàng, em sẽ cố gắng trở về nhà sớm."

Diệp An bộ dạng giống như bà mẹ dặn dò hai câu, cầm túi sách lên, thướt tha đi ra ngoài.

Lúc đến nhà hàng đã đặt trước, Hạng Tuyền và Viên Hòa cũng vừa tới,bên cạnh Viên Hòa còn có một cô thư ký.

Khung cảnh của phòng bao đã đặt mười phần trang nhã, trên tấm bình phong sát đất vẽ phong cảnh núi non nước biếc, một chiếc bàn trà và một chiếc ghế dài được đặt cạnh tấm bình phong.

Viên Hòa và Lữ Hồng giống nhau,dáng vẻ cũng khoảng hơn 40 mươi, có điều nhìn thuận mắt hơn nhiều, trong lời nói cũng không có kiểu dầu mỡ ẩn ý bí mật.

Sau khi ngắn gọn hàn huyên vài câu, anh ta liền trực tiếp vô chủ đề chính, bắt đầu bàn bạc vấn đề hợp đồng, một chút cũng không chậm trễ, rất là kính nghiệp.

Hạng Tuyền lúc đầu còn cho rằng ông giống với Lữ Hồng, đều đối với Diệp An có ý đồ gì đó, nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ nghiêm túc như đánh trận thế này, anh không khỏi có chút sững sờ.

........Lẽ nào đúng thật như lời Diệp An nói, Huyễn Mông đột nhiên đồng ý hợp tác, lại còn chỉ tên kêu cô lồng tiếng chính, hoàn toàn là bởi vì năng lực cá nhân của cô?

"..........Ngoài phim hoạt hình ra, bên công ty chúng tôi còn có phim điện ảnh truyền hình, tổng bộ bên kia cũng có đầu tư hạng mục điện ảnh truyền hình, yêu cầu đối với lồng tiếng, tính ra cũng không ít.

Nếu như có thể hợp tác lâu dài, chúng tôi sẽ cung cấp cho phòng làm việc của các cậu tài nguyên nhất định........"

Viên Hòa đưa ra điều kiện đãi ngộ khá hào phóng, hào phóng đến mức làm cho Hạng Tuyền cũng cảm thấy có chút không chân thực, hoài nghi bản thân có phải bị cho vào lồng rồi.

Anh nhìn về phía Viên Hòa, nhưng lại phát hiện ra ông ta chốc chốc lại đem ánh mắt dừng trên người Diệp An, trong ngữ điệu mang theo chút thận trọng, dường như đang tận lực nịnh hót cô.

Việc chính bàn bạc gần xong, mấy người mới rời khỏi bàn trà, bắt đầu ăn cơm.

Trên bàn cơm, Viên Hòa thậm chí không cố thuyết phục cô uống rượu mà chỉ cụng ly với hạng Tuyền một cách tượng trưng, ​​chúc hai bên hợp tác vui vẻ.

Lúc gần dùng bữa xong, Hạng Tuyền đi vào nhà vệ sinh một chuyến.

Nhìn thấy anh rời đi, Diệp An chủ động rót nửa ly rượu, giơ lên hướng về Viên Hòa: " Việc gần đây, vẫn là cám ơn Viên tổng đã quan tâm."

" Diệp tiểu thư khách sáo rồi, việc nên làm."

Viên Hòa vội vàng đáp lễ.

Ông đặt ly rượu xuống, hiếm có mới trêu trọc: "Tạ tổng bên kia đặc biệt cho người đến chào hỏi, cho dù lá gan của tôi có to cỡ nào đi nữa, cũng không dám chểnh mảng Diệp tiểu thư."

Diệp An cũng cười rồi.

Cô cân nhắc một chút, nói: "Có chút việc có thể vẫn phải phiền Viên Tổng, sau này nếu có hợp tác tiếp, tôi hy vọng có thể tránh xa vị phụ trách Lữ Hồng của các ông."

Diệp An cong môi cười: "Làm phiền Viên tổng rồi."

Rượu ở trong ly nhẹ nhàng đong đưa, tỏa sáng rực rỡ, làm nổi bật lên khuân mặt sinh động của cô, sống động như hoa.

Chung Phúc không có tiết lộ thân phận của cô cho Viên Hòa, Viên Hòa nhìn cô, trong lòng có chút bối rối không biết có nên trực tiếp mở miệng hỏi, nhưng lại sợ hỏi rồi sẽ vượt quá giới hạn, dẫn đến cô không vui.

Nhìn thấy ông cứ nhìn vô mình, Diệp An có chút hoài nghi: "Viên tổng vẫn còn lời muốn nói?"

Viên Hòa do dự một chút, cuối cùng biết điều không hỏi thêm, đổi chủ đề, nói đến vấn đề khác.

Sau khi ăn xong, Viên Hòa cùng trợ lý cùng nhau rời đi trước, Diệp An cùng Hạng Tuyền nán lại thêm một lúc.

" Anh uống rượu rồi, không thể lái xe, để anh gọi một chiếc xe chở em về?"

Sau khi đi ra, Hạng Tuyền theo thói quen cũ chuẩn bị gọi xe.

Diệp An lại nói: "Không cần đâu, tài xế nhà em đến đón em rồi."

Tài xế nhà em.

Hạng Tuyền dựa theo ánh mắt của cô nhìn qua, chỉ thấy một chiếc xe maybach đậu gần đấy, đường nét lưu loát, từ đầu xe đến cuối xe đều biểu lộ " tôi rất mắc" ba chữ này to như dát vàng, xém chút chói mù đôi mắt nghèo nàn của anh.

Hạng Tuyền:?

" Em....." Hạng Tuyền có chút choáng váng, tức khắc trong đầu thậm chí xoẹt qua tin tức gây ồn ào gần đây trong giới.

Diệp An đối với ánh mắt nghi ngờ của anh, nhẹ giọng giải thích qua loa: "Không phải nói qua với anh rồi sao, em phát tài sau một đêm, không thiếu tiền.?"

Hạng Tuyền: "......."

Anh nghĩ rằng cô biếng nhác không muốn làm việc, nói bừa aaa!

Diệp An bị phản ứng của anh chọc cười rồi, trong nháy mắt, nghiêm mặt nói: "Đúng rồi, lúc anh rời đi, Viên Hòa có nói với em một lúc về kế hoạch phát triển của phòng làm việc trong tương lai......"

Nhắc đến việc công, Hạng Tuyền cũng nghiêm túc một ít,: " Nói như thế nào?"

Diệp An nói: "Viên tổng cảm thấy, quy mô của phòng làm việc chúng ta không đủ, cấu trúc tổ chức cũng cần phải hoàn thiện, vẫn có thể thích hợp mở rộng một tí các loại nghiệp vụ có liên quan đến nhau........"

Hạng Tuyền nghiêm túc lắng nghe, không có biểu hiện cụ thể gì.

" Em cảm thấy, lời của Viên tổng cũng có chút đạo lý, mấy năm gần đây, ngành lồng tiếng trong nước phát triển rầm rộ, không giống như trước đây ngành lồng tiếng cơ bản hoàn toàn đứng sau màn ảnh, nhưng giống nhau, thị trường cũng trở lên lộn xộn.

Nếu như có thể tóm lấy cơ hội này, kế hoạch tốt, nói không chừng phòng làm việc sẽ có một viễn cảnh khác."

Diệp An nói cả nửa ngày, thấy anh không tiếp lời, ngừng lại hỏi: "Anh nghĩ như thế nào?"

Hạng Tuyền đút một tay vô túi, nhìn vô cô, cười một lát: " Nên là anh hỏi em, có suy nghĩ gì không?"

Hai người quen nhau thời gian không ngắn, so với cấp trên cấp dưới, có những lúc thật ra càng giống bạn bè hơn, những lời nói đùa cũng thường xuyên nói.

Diệp An cũng không phủ nhận, cười nói: " Em nghĩ, sẽ đầu tư một số tiền vốn, giúp anh kết nối với Huyễn Mông, sau đó mỗi năm anh đưa em bao nhiêu phần trăm tiền lời, phòng làm việc vẫn là anh quản, em sẽ không can thiệp, anh cảm thấy thế nào?"

Hạng Tuyền nghe hiểu ý của cô, suy tính một lúc, gật gật đầu: "Được, trở về anh sẽ suy nghĩ."

Diệp An lại bổ sung: " Ngoài ra, em định hủy bỏ hợp đồng."

Hạng Tuyền liếc qua cô: "Câu cuối này mới là trọng điểm sao?"

Kết quả này, tạ lúc cô vừa mở miệng nói bản thân đã phát tài, Hạng Tuyền cũng đoán được sơ sơ rồi, cho nên cũng không bất ngờ.

Diệp An nhịn không được bật cười.

Trong tầm mắt phản chiếu một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, đôi môi đỏ mọng, trong mắt sáng ngời lấp lánh, như trăng rằm mùa xuân.

Hạng Tuyền nhìn cô, nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Nếu như anh nhớ không nhầm, năm đó em.........hình như có đi đóng phim qua, tạ sao sau này lại từ bỏ, tình nguyện đứng sau hậu đài lồng tiếng?"

Diệp An liền ngơ ngác.

Ý cười trên gương mặt xinh đẹp của cô ngay lập tức nhạt đi, cô liếc mắt lườm anh: " Anh nghe được điều đó từ đâu vậy?"

Nhìn thấy phản ứng này của cô, Hạng Tuyền có chút nghi ngờ: "Trước kia có xem qua tuyên truyền, lẽ nào anh nhớ sai rồi?"

Diệp An không phủ nhận cũng không thừa nhận, đôi mắt đen nhánh lóe qua một chút tâm tình phức tạp, trầm mặc hai giây, cắn cắn môi: " Gia nhập giới giải trí sao dễ dàng như vậy, anh thật cho rằng em khuynh quốc khuynh thành là ngôi sao giữa bầu trời aaa?"

Nghe ý tứ của những lời này, đằng sau hình như còn có câu chuyện nào đó, Hạng Tuyền vẫn muốn hỏi thêm, bị cô từ chối thẳng: " Đều đã qua rồi, hỏi mấy cái đó để làm gì?

Nếu anh cứ như vậy, em có thể sẽ hỏi đến chuyện bạn gái cũ của anh?"

Bạn gái cũ đúng là điểm yếu của Hạng tuyền, vừa nhắc tới, sắc mặt của anh dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lập tức đen lại.

" Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, em về sớm chút đi nhé."

Đều đã qua lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa buông xuống được.

Diệp An bất giác nở nụ cười, vung vung tay, xoay người đi về hướng xe đậu.

Phong cảnh ban đêm tấp nập, xe rẽ qua làn đường chính, anh đèn từ bên ngoài cửa xe chiếu qua.

Diệp An lấy điện thoại ra, Hạng Tuyền đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn, nhắc cô gần đây chú ý tuyên truyền trên weibo.

Diệp An mở weibo ra, phát hiện ra bài đăng weibo gần đây nhất là vào đầu tháng trước, trên bình luận và tin nhắn đều hỏi bao giờ cô đăng bài.

Đúng là nên đăng bài rồi, nếu như tiếp tục ẩn lấp, fan hâm mộ đều chạy hết rồi.

Cô mở ra trang chủ weibo của hoạt hình Huyễn Mông, chia sẻ một tin mới nhất liên quan đến trailer tuyên truyền " Dược Sư" trên weibo.

Bên dưới rất nhanh có người bình luận.

" Nữ thần đại nhân cuối cùng cũng đăng bài rồi."

"aaaaaaaaaaa cái vai này cái giọng này thật tuyệt vời với tôi."

" Tiểu tỉ tỉ bao giờ mới đăng hình tự sướng a?

Cầu một cái hình để liếm mặt a?"

" Tôi nhất thời không phân biệt được bản thân rốt cuộc là fan mê giọng nói hay là fan nhan sắc......"

......

Diệp An ngẫu nhiên chọn ra hai bình luận để trả lời, trong một đám cầu vòng lẫn lộn thoát ra.

.........

Đến nhà lúc 9h, không tính là muộn.

Dì Châu vẫn chưa đi nghỉ, thấy cô trở về, có chút ưu sầu nói với cô: " Đại thiếu gia buổi tối dạ dày không tốt lắm, lại ăn không bao nhiêu đồ ăn cả."

Diệp An cau mày, đi vào nhà bếp nấu một ly sữa nóng, mới đi lên lầu.

Mở cửa phòng ra, bên trong một mảnh đen kịt, Tạ Sóc không nhìn thấy, vì vậy đến đèn cũng không mở.

Diệp An ấn công tắc, ánh sáng đột nhiên chói vào trong đáy mắt, cô khép khép mắt lại, nhìn thấy Tạ Sóc đứng trước cửa sổ tiếp đất, bóng dáng cao lớn lộ ra vẻ cô đơn,giống như một bức tượng điêu khắc.

...... Lần này coi như không có đang ngồi, có chút tiến bộ.

" Anh sao vậy?"

Diệp An cầm lấy ly sữa đi qua, ngữ điệu dịu dàng, " Ban ngày không phải là vẫn tốt sao?

Em chỉ là đi ra ngoài có một chuyến, sao lại không vui vẻ rồi?"

Tạ Sóc không để ý đến cô, vẫn im lặng đứng đó.

" Dì Châu nói buổi tối anh ăn không được bao nhiêu, nhân lúc còn nóng anh uống đi, đừng để buổi tối lại khó chịu không ngủ được?"

Nhìn thấy anh không có phản ứng, Diệp An kéo lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, nắm lấy ly sữa.

Tạ Sóc thần sắc lạnh nhạt rút tay lại,quay người lại, mò mẫm ngồi xuống một bên ghế sô pha.

...........phải, lại ngồi xuống rồi.

Diệp An không biết làm sao, đành ngồi xuống cùng anh: " Có phải là anh muốn em đút anh, thì anh mới chịu uống?"

Cô lại kéo tay anh một lần nữa, ngang ngược đem ly sữa đặt vô lòng bàn tay anh.

" Nếu anh không uống, em thực sự đút anh aaa"

Hơi ấm vừa đủ phả vào lòng bàn tay, xua tan đi hơi lạnh của màn đêm, có lẽ là sợ cô thật sự làm loạn đút cho anh, lần này Tạ Sóc không có đẩy ra nữa.

Nhìn thấy anh chầm chậm uống hết sữa, Diệp An trong lòng lặng lẽ châm biếm: lớn tuổi như vậy rồi, còn giống như đứa con nít, phải có người dỗ dành aa.

Đợi anh uống xong, Diệp An tiếp lấy ly không, đặt ở ngoài phòng khách.

........trong phòng không được để các loại đồ vật dễ vỡ kiểu kiểu giống như ly cốc, nếu không thì nửa đêm anh ngủ không được đứng dậy mù quáng chao đảo liền gặp nguy hiểm.

Trở về chỗ cũ, Diệp An ngồi bên cạnh anh, nói với anh về việc buổi chiều gặp Viên Hòa và Hạng Tuyền bàn bạc việc nội dung hợp đồng.

Tạ Sóc vẫn như xưa phản ứng lạnh nhạt, Diệp An không nhịn được ngẩng đầu hỏi anh: "Anh không có lời khuyên gì cho em sao?"

" Cô muốn lời khuyên gì?"

Tạ Sóc ngữ điệu bình bình, mí mắt hơi động động một tí, " Đường đã trải sẵn cho cô rồi, cô nếu làm không tốt, vậy dựa vào IQ của cô, cũng không cần phải tiếp tục làm gì,nhân lúc còn sớm ở quay lại nhà ở vậy đi."

Diệp An: "......."

Cái người này sao lúc nào nói chuyện cũng ngứa đòn vậy?

Diệp An bị anh chọc tức lồng ngực, nắm chặt nắm đấm ở trước mặt anh nhẹ nhàng vung lên hai cái.

Nhìn thấy anh không có phản ứng, cô yên tâm gan dạ đối diện với gương mặt của anh " muốn làm gì thì làm", véo véo mũi, cấu cấu má, động tác đều không có rơi lên điểm thực tế, chỉ là động tác giả.

Trong phòng ánh đèn dịu dàng yên tĩnh, động tác tay phản chiếu xuống cái bóng linh hoạt, trong ánh đèn biến đổi thất thường.

Diệp An dường như tìm được niềm vui mới, đùa đến thỏa thích.

Dưới ánh đèn gương mặt người đàn ông yên tĩnh, đôi mắt thâm u, hàng lông mi dài như chiếc quạt nhỏ,nhè nhẹ cụp xuống ngủ, cô nhìn đến trong lòng phát ngứa, kiềm chế không được, duỗi ra một ngón tay nhè nhẹ đụng vô.

Tiếng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên......

" Cô đang làm cái gì vậy?"

Đầu ngón tay Diệp An run lên, vội vàng rụt tay lại, ngồi nghiêm chỉnh: " Không làm gì cả?"

Tạ Sóc hơi cau mày lại, không quá tin tưởng, sự việc khác thường nhất định có quỷ, đột nhiên trở lên yên tĩnh như vậy, không giống với tính cách của cô.

Với lại, anh có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, nhàn nhạt như tơ, mang theo chút thanh nhã của hoa hồng sau mưa,vương vấn trên đầu mũi, khoảng cách rất gần.

Diệp An đối diện với biểu tình của anh, có chút chột dạ, nhớ tới cái gì đó, nhích gần đến quai hàm của anh: " Vết thương của anh sao rồi?"

Vết thương đã kết vảy, một vết nhỏ xíu, giống như sợi tóc, Diệp An véo cằm của anh, muốn nhìn tỉ mỉ hơn một chút.

Đầu ngón tay nắm chặt lại, Tạ Sóc vô thức đưa tay lên chộp lấy.

Vừa vặn chộp vô cổ tay cô.

Một đường rất nhỏ.

Diệp An bị anh nắm có chút đau, chỉ đành buông tay ra: " Nhìn một chút mà thôi, anh căng thẳng như vậy làm gì chứ?

Lẽ nào em còn có thể chiếm tiện nghi của anh hay sao?"

Tạ Sóc đem tay cô bỏ ra, không đưa ra bình luận gì.

Diệp An nhìn không được dáng vẻ này, cơn tức vụt lên, dứt khoát nhào qua ngã trên vai anh.

" Chồng ơi, thời gian vẫn còn sớm, không bằng........chúng ta làm chút gì đi?"

Cô nép sát vào anh, ngửa mặt lên ở bên tai của anh thở một hơi, giọng nói mềm mại mà quyến rũ, mười phần ám thị.

Tạ Sóc đã quen với việc cứ cách mỗi ngày cô lại làm yêu quái một lần, sắc mặt không chút thay đổi: " Cô định làm gì?"

Trong ngữ điệu này còn đem theo chút e thẹn.

....... Một giây sau, cánh tay không chút ngạc nhiên bị kéo ra, Tạ Sóc vẫn như thường ngày gạt cô ra, cả gương mặt lạnh lùng đứng dậy.

Diệp An: "......."

Không ý nghĩa!

Diệp An phỉ báng một câu, tiện thể ở vị trí anh vừa ngồi qua, nghiêng người dựa vào, quăng dép lê đi, nhấc chân lên, đối diện với bắp chân của anh nhẹ nhẹ đá một cái.

Vốn cho rằng Tạ Sóc sẽ không để ý, ai biết được anh đột ngột dừng bước chân, ngoảnh đầu lại.

Vóc dáng anh cao, bóng dáng cao lớn trùm xuống, cộng với đôi mắt thâm u, có loại cảm giác áp bức mãnh liệt.

Điệu bộ nhã thanh thản của Diệp An liền cứng đờ, năm đầu ngón chân cũng co chặt lại.

Cô nhìn vào sắc mặt của anh, nín thở, chậm chậm co chân lại, cầm lấy cái gối bên cạnh ôm lấy, giả vờ cái gì cũng chưa phát sinh qua.

Dù sao thì anh cũng không nhìn thấy, cô không thừa nhận là được.

Tạ Sóc " nhìn chăm chú" vào cô trong chốc lát, cuối cùng mở miệng: "Giúp tôi lấy áo ngủ lại đây."

Anh nói xong, xoay người đi về phía nhà tắm.

".........."

Bây giờ anh sai bảo cô vậy mà sai bảo đến thuận tay.

Diệp An đấm cái gối một lát, tức tức giận giận cong người đứng dậy, đi dép xong, đi phòng thay đồ giúp anh dọn dẹp quần ao.

......

Ngày hôm sau, Diệp An dậy có vẻ sớm hơn một chút.

Ăn sáng xong, cô quen thuộc mở điện thoại ra lướt lướt weibo, vậy mà phát hiện bài chia sẻ weibo tối qua của mình đã cãi nhau thành một khối.........

" Có sắc có tài, không hiểu được tại sao lại chọn con đường này?"

" Ăn dưa ăn đến nhà của mình, tâm tình có chút phức tạp..."

" Mọi người bình tĩnh một tí, những cáo buộc đó đến cả bằng chứng xác thực cũng không có, rất rõ ràng là bị bôi đen."

" nếu không phải là sự thật, tại sao qua cả một buổi tối rồi, vẫn chưa xuất hiện làm sáng tỏ?

Chắc chắn chột dạ rồi?"

" Tỷ tỷ ơi, cầu xin chị nhanh chút lại làm sáng tỏ a! Chỉ cần chị nói, em liền tin a"

......

Không chỉ bình luận, tin nhắn cũng chướng khí mù mịt,các thể loại khó nghe đều có, tích lũy được rất nhiều tin.

Diệp An nhìn đến có chút lộn xộn,vẫn chưa biết đã phát sinh chuyện gì, liền nhận được cuộc gọi của Thi Song Song.

" Diệp An, cậu đọc weibo chưa?"

" Vừa xem, bị người khác chửi rồi, vẫn chưa rõ là đã xảy ra chuyện gì?"

Thi Song Song: "Không phải là chuyện bát quái lần trước của cậu và Lữ Hồng?

Có một kênh marketing không biết đã nhận tiền của ai, đem nội dung bài đăng bên diễn đàn phát trong weibo, đúng lúc gần đây bộ phim hoạt hình đang tuyên truyền, cậu lại là người lồng tiếng chính, liền xảy ra ồn ào."

Không chỉ weibo, ngay cả một số nhóm bát quái nổi tiếng cũng chuyên nghiệp vì cô viết một bài.

" Bây giờ cậu định làm như thế nào?

Trước đây không gây ồn ào khỏi vòng, cậu chịu đựng cũng bỏ đi, nhưng bây giờ càng ngày càng lớn, ngộ nhỡ lên hot search......"

Diệp An nhíu nhíu mày, đúng là phải nghĩ ra biện pháp, không được kéo dài nữa.

Tạ Sóc mặc dù không để ý những cái này, cũng không nhìn thấy, nhưng Tạ Bách Ngôn và Tạ Dữ Nhiên vẫn còn đó, nếu như truyền đến tai của bọn họ, liền biến thành xì san đan rồi.

" Hay là cậu tìm Huyễn Mông bên kia tìm phòng quan hệ xã hội giúp cậu làm sáng tỏ xóa bài?

Không thì tìm ông chồng phú nhị đại của cậu giúp cậu xử lý?

Chồng của cậu chắc là có thể xử lý được đúng không?"

Đầu bên kia Thi Song Song đột nhiên vỗ đầu, " mình bị ngốc rồi, chuyện này không thích hợp tìm chồng cậu, trở về đừng đem cậu chôn sống! Câu cuối cùng cậu cứ coi như mình chưa nói nhé!"

Diệp An nói: "Được rồi, không có gì, tự mình có thể giải quyết được.

Mình gọi cuộc điện thoại trước, nói chuyện với cậu sau."

Thi Song Song: " ân, Cậu đi đi, cần giúp gì cứ nói mình, miễn phí viết cho cậu?"

Thi Song Song nói xong, tùy tiện gọi cho Hạng Tuyền một cuộc điện thoại.

Hạng Tuyền rõ ràng đã thấy chuyện trên weibo, không đợi cô mở miệng, chủ động hỏi: " có phải em đã nhìn thấy tin tức trên weibo rồi?

Huyễn Mông bên kia sớm đã liên hệ với anh, nói em không cần lo lắng, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp xử lý."

Hiệu xuất của bọn họ quả thực rất nhanh.

Có một số việc, vẫn cần cô phải tự ra mặt.

Diệp An trầm ngâm do dự chốc lát, đột nhiên hỏi: "Công ty của chúng ta có phải là qua một hồi nữa phải tổ chức liên hoan?"

Hạng Tuyền không hiểu vì sao đột nhiên cô lại nói đến tiệc liên hoan: "Đúng là có dự định này, làm sao vậy?"

Ánh sáng trong suốt chiếu vào trong ban công, Diệp An dựa vào lan can, quay đầu lại, đem ánh mắt dừng trên người đàn ông khí chất tuyệt vời trong phòng

Hạng Tuyền sờ sờ đầu: "Em có việc?"

Diệp An nhàn hạ nói: " Không có gì, chỉ là có chút kinh hỉ cho mọi người?"

Hạng Tuyền:........sợ rằng là cũng không khác kinh hãi.

" Liên hoan sớm liên hoan muộn cũng là liên hoan, đổi thời gian chút chắc cũng không sao đúng không?

Anh lúc trước chẳng bảo sẽ ghi công cho em sao, đến lúc nên bù đắp lại rồi."

Hạng Tuyền do dự chốc lát, cuối cùng đồng ý rồi: "Được, anh đi sắp xếp."

Diệp An hài lòng cúp điện thoại.

Cô thu lại điện thoại, quay đầu nhìn vào bóng dáng ở trong phòng, nhìn chằm chằm một lúc, cong cong khóe môi, đung đưa đi qua.