Trong phút chốc, một dòng máu nóng chạy thẳng lên não, cuốn trôi theo mọi suy nghĩ.
Diệp An trừng to mắt, ngây người nhìn bàn tay dài mảnh khảnh khớp xương rõ ràng trên ngực mình.
Tạ Sóc cuối cùng cũng phản ứng lại bản thân sờ vào là cái gì, cứng người một lúc, bỏ tay ra, thu tay lại.
Trong phòng một hồi tĩnh mịch, không khí dường như ngưng đọng lại.
Dựa theo phản ứng của người bình thường, Diệp An lúc này cần phải thẹn quá hóa giận, vung vẩy cho anh một bạt tai, nhưng mọi thứ phát sinh quá đột ngột, đợi cô hoàn hồn lại, đã trôi qua thời cơ tốt đẹp nhất.
Cô giơ tay lên, đối với đôi mắt đã mất đi tiêu cự của người đàn ông, nửa ngày cũng không hạ tay xuống nổi.
Một người bị mù, cô thật sự không hạ tay xuống được.
...........nhưng cứ như vậy mà bỏ qua, lại thật sự không cam lòng..
Cuối cùng cô lấy cái gối bên cạnh lên, tùy tiện đập qua.
Tạ Sóc bị đập thẳng vô mặt một cái, tiếp lấy cái gối, sắc mặt chìm xuống.
Cảm giác ngại ngùng của Diệp An vẫn chưa tan biến hết, ôm ngực nhìn anh chằm chằm: " Cầu xin anh giúp anh không giúp, chiếm tiện nghi thì so với ai cũng đều nhanh hơn."
Không cẩn thận sờ vào cũng thôi đi, vậy mà còn bóp?
Anh làm như bột ý, lại bóp?
Rất có thể do tự bản thân cảm thấy hổ thẹn, Tạ Sóc hiếm có không so đo với cô, khuân mặt lạnh lùng, nói: "Đi ngủ trước đi, ngày mai gọi một cuộc điện thoại cho Chung Phúc, để cậu ta đi xử lý giúp em."
Anh để gối qua một bên, nghiêng nghiêng người, nằm xuống lần nữa.
Diệp An cười: Chung Phúc?
........Nếu như cô nhớ không nhầm, hình như anh ta là trợ lý của Tạ Sóc.
Sững người một lúc, Diệp An bình tĩnh lại, có chút không chắc chắn hỏi: "Anh....đồng ý giúp em rồi?"
Tạ Sóc quay lưng về phía cô, không trả lời.
Diệp An thế nhưng lại vui trở lại, sự không vui vừa nãy nháy mắt tan biến mất, cô liếc về phía bên kia một cái, trong lòng thỏa mãn nằm xuống,không có làm ồn ào tới anh nữa.
Không phải chỉ là sờ ngực chút thôi sao, dù sao cũng kết hôn rồi, cũng không có tổn thất gì.
.......
Ngày hôm sau
Diệp An cứ lo lắng chuyện của tối hôm trước, ăn sáng xong liền không đợi được nhích lại gần trước mặt Tạ Sóc, niềm nở hỏi han: " Chuyện tối qua anh đáp ứng em, anh không quên chứ?"
Tạ Sóc mặt không biểu tình đọc một dãy số: " Số điện thoại của Chung Phúc, cô gọi cho cậu ấy."
Diệp An vội vàng lấy điện thoại qua, dựa theo số điện thoại anh đưa gọi qua.
" ân, xin chào!"
Đầu bên kia truyền đến giọng nói lịch sự của người đàn ông, Diệp An mở loa ngoài, đưa điện thoại đến gần bên tai anh.
" Chung Phúc, là tôi."
Nghe thấy giọng của Tạ Sóc, Chung Phúc chó chút ngoài ý muốn, đã rất lâu rồi bản thân anh không nhận được điện thoại của Tạ Sóc.
" Tạ tổng."
Tạ Sóc nhàn nhạt nói: " Đây là điện thoại của phu nhân, cô ấy có chuyện, cậu giúp cô ấy xử lý chút?"
"Phu nhân" hai từ vừa thốt ra khỏi miệng của anh, có một cảm giác hồi hộp không thể giải thích được, Diệp An nhìn thấy bóng dáng nghiêm nghị của anh dưới ánh nắng ban mai, tim chợt lỡ một nhịp.
Không thể không nói, dáng vẻ này của anh thật giống bá đạo tổng tài trong ngôn tình tiểu thuyết lãng mạng vì nữ chính mà xuất hiện, vừa đẹp vừa cấm dục!
Đáy lòng Diệp An đập mạnh, suýt không kiềm chế được.
.........thử hỏi người phụ nữ nào không muốn trở thành Mary Sue, bị bá đạo tổng tài đẹp trai nhiều tiền yêu thương sủng ái a?
....Trước khi cô bị lún sâu, Tạ Sóc quay đầu qua: " Muốn như thế nào, cô tự mình nói với cậu ta?"
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng ấy làm cho Tạ Sóc tỉnh lại một chút: Đây là người đàn ông không có tình cảm?, ngàn vạn lần đừng nghĩ không thông, ngàn vạn lần!
Cô tiếp lấy điện thoại, tự mình nói chuyện với Chung Phúc.
.......
........
Hiệu quả xử lý công việc của Chung Phúc có thể so sánh với tên lửa, 5 giờ chiều ngày hôm đó, Diệp An nhận được tin nhắn của Hạng Tuyền, nói phim hoạt hình bên kia đột nhiên hẹn anh kí hợp đồng, mà lại còn chỉ đích danh Diệp An lồng tiếng chính.
Hạng Tuyền không biết nguyên cớ, rõ ràng có chút kích động: " Bản thảo trong tay em không cần lồng tiếng nữa, hai ngày nay cổ họng của Nhất Miêu tốt hơn xíu rồi, vẫn là để cô ấy phụ trách, em chuẩn bị cho tốt kịch bản bên này."
Diệp An cười cười đồng ý.
Ngay sau đó, Thi Song Song cũng gửi tin nhắn qua.....
Thi Song Song: "!"
Thi Song Song: " Mình vừa đọc được tin tức trong nhóm, " Dược Sư" được ký rồi, là tác phẩm của chồng cậu đúng không?"
Diệp An: " Cậu nói xem?"
Diệp An: " Icon (cười mà không nói)"
Thi Song Song: " Nữ vương bệ hạ muôn năm".
Thi Song Song: " Qùy lạy."
Thi Song Song: " Chồng của cậu rốt cuộc là người như thế nào, lợi hại như vậy?"
Thi Song Song: " Bảo bối tò mò quá"
Diệp An nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa một lát, cong cong khóe môi nói: "không phải nói với cậu rồi sao, đại thiếu gia hào môn."
Thi Song Song: "a, mình đột nhiên vừa tưởng tượng ra mười mấy vạn chữ tình tiết, đại thiếu gia hào môn sủng vợ thường ngày"
Thi Song Song: " Sau đó có phải là đem bụng bầu bỏ trốn?
Hiện trường theo đuổi vợ?"
Diệp An: "......"
Sao cậu đối với đem bụng bầu bỏ trốn cứ giữ mãi vậy?
.......
.........
Tối hôm đó, tâm tình Diệp An đặc biệt tốt, nhìn Tạ Sóc đâu đâu cũng đem theo ánh hào quang.
Cô chu đáo thay anh xả nước ấm ngâm mình, lại còn cho thêm tinh dầu an thần.
Tạ Sóc nghe tiếng cô bận trước bận sau, trên mặt không có bao nhiêu biểu tình.
" Anh ngâm mình cho tốt, buổi tối sẽ không dễ bị mất ngủ nữa,....." trong phòng tắm bao phủ hương thơm, giọng nói của cô dịu dàng: "em đứng ở bên ngoài, có việc gì thì kêu em một tiếng."
Người đàn ông vẫn giữ nguyên gương mặt đó, trầm mặc không nói.
Diệp An cũng không tức giận, nhìn anh hai cái,, đi ra khỏi phòng tắm.
Đi ra khỏi phòng ngủ, Diệp An lấy bút và bản thảo ra, ngồi trên ghế sa pha, suy nghĩ làm bảng kế hoạch ngắn hạn.
Ông nội nói đúng, thật ra phải nghĩ biện pháp mở lòng Tạ Sóc, trạng thái tâm trạng hiện tại của anh ấy quá kìm nén rồi, cả ngày nhốt bản thân ở trong nhà, lại không tình nguyện nói chuyện với người khác, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cùng kìm đến bệnh.
Vả lại, Tạ gia vẫn cứ không từ bỏ tìm đoàn đội bác sĩ bệnh viện giúp anh trị mắt, mặc dù hy vọng mù mịt, nếu tích cực đối mặt, tốt xấu có mấy phần hiệu quả.
Nếu anh đã kết hôn cùng với cô, vẫn phải thay anh tính toán tính toán, nếu không đến một ngày nào đó Tạ Bách Ngôn chống đỡ không nổi, Tạ Thị triệt để rơi vô tay kẻ khác, cô có rơi xuống cũng không tốt.
Đến lúc đó cho dù cô có dự định gây ra ồn ào hôn nhân, chưa chắc đã lấy được bao nhiêu tiền, nói không chừng còn bị người khác mắng mỏ không có nhân tính.
Như vậy thì cô thiệt thòi to rồi!
......càng nghĩ thì càng nghĩ xa, Diệp An làm cho não trở nên vòng vèo, kéo lại tâm trạng, bắt đầu viết viết kế hoạch.
Bước một, không biết dùng biện pháp gì, trước tiên phải làm cho anh ra khỏi nhà.
Bước hai, để cho anh điều chỉnh tốt tâm trạng, tin rằng điều trị mắt là có khả năng.
Bước ba,..
.........
.............
Đêm khuya yên tĩnh,bên ngoài cửa sổ ánh trăng nhè nhẹ rơi xuống, hòa tan với anh sáng đèn trong phòng, chồng chồng chất chất, giống như một giấc mơ quyến rũ.
Người con gái bắt chéo chân ngồi đó, thần sắc tập trung, hàng mi dài được phủ một lớp ánh sáng trong veo.
Cả phòng chìm trong yên tĩnh, tiếng ngòi bút xoẹt vô trang giấy không ngừng vang lên.
Một lúc lâu, đằng sau truyền đến tiếng động.
Tạ Sóc từ trong phòng tắm đi ra, chỉ cảm thấy rằng trong phòng yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, giống như hồi trước khi kết hôn, chỉ có một mình anh.
Mấy ngày nay Diệp An ồn ồn ào ào, lúc đầu anh cảm thấy rất om sòm, dần dần, cũng đã quen rồi.
Trong lúc phân tâm, bỗng nhiên xoảng một tiếng, anh đụng phải tủ đầu giường, xuýt chút té ngã.
Diệp An nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, vội vội vàng vàng để giấy bút lại, chạy đến: " Anh không sao chứ?"
Tạ Sóc đẩy tay cô đỡ anh ra, không phát ra một lời nào lên giường ngồi, thần sắc âm u.
Diệp An nhìn thấy anh như vậy, đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ nặng nề mà đường còn dài, yên lặng thở dài một hơi, xoay người dọn dẹp quần áo đi vào phòng tắm đi vào phòng ngủ.
Tạ Sóc ngồi yên lặng trên giường, mở to hai mắt.
Tiếng nước trong phòng tắm, tiếng gió bên ngoài cửa sổ, và cả tiếng lá cây rung lắc.....một chút tiếng động cũng rõ ràng như vậy, mà cái anh nhìn thấy, chỉ là óng tối dài đằng đẵng.
Ban ngày, ban đêm, bất kể lúc nào.
Vết thương trên chân ẩn ẩn đau, nhắc nhở bản thân anh đến nay có bao nhiêu nhếch nhác.
Không biết trôi qua bao lâu, tiếng nước ngưng lại, tiếng bước chân tới lui trong phòng ngủ.
Ngay sau đó, trên giường lõm xuống, chăn ở trên người bị kéo ra, một bàn tay vén áo ngủ của anh lên, vỗ về bắp chân, ngón tay mảnh khảnh đem theo chút lành lạnh.
Tạ Sóc xoắn chân mày lại: " Cô làm gì vậy?"
Diệp An đang cầm dầu thuốc, quỳ bên người anh, ngẩng đầu liếc nhìn biểu tình lạnh lùng của anh, không nhịn được vui vẻ.
Một người đàn ông lớn như vậy, sao mà lúc nào cũng có bộ dạng e sợ bị người khác chiếm tiện nghi?
Cô nghịch ngợm, duỗi ngón trỏ và ngón giữa, ngón tay trắng trẻo nhẹ nhẹ men theo bắp chân vuốt lên, cả người đổ nhẹ về hướng người anh, giọng nói mềm mại và quyến rũ.
" Chồng ơi, đêm nay ánh trăng đẹp như vậy, không bằng......chúng ta làm chút việc đi?"
Hương thơm nhè nhẹ bay qua, có mấy sợi tóc nhỏ rơi trên giữa hai chân, Tạ Sóc khuân mặt âm u, lạnh lùng nói một câu: " Việc đó chưa xử lý xong?"
Diệp An ngơ ra một lát, phản ứng lại anh đang ám chỉ điều gì, cười nói: "xử lý xong rồi, Huyền Mông bên kia đã hẹn xong thời gian ký kết hợp đồng với chúng e."
Tạ Sóc mặt lạnh lùng nói: " Xử lý xong rồi, vậy ngừng lại đi."
Lúc anh nói,, đem chân đẩy ra, chuẩn bị nằm xuống.
Diệp An:?
Diệp An một bụng tức không phát ra được............, người đàn ông này thật là biết cách làm người ta tức tới tột độ.
Nghĩ tới anh vừa giúp mình xử lý một việc lớn, Diệp An miễn cưỡng nhịn lại một bụng lửa giận, phẫn nộ nhéo chân anh một cái.
Tạ Sóc vừa định rút chân lại, bị cô cưỡng chế nắm lại: " Đừng động"
" Trên chân anh toàn là vết bầm, cũng không biết kêu người khác giúp anh bôi chút thuốc."
Diệp An cà khịa hai câu, đem dầu thuốc đổ lên xung quanh vết thương, giúp anh bóp.
Tạ Sóc tim loạn mất một nhịp, rất lâu không động.
" Lực bóp như thế này đủ chưa?"
Sau khi bóp xuống, Diệp An ngẩng đầu lên hỏi.
Nếu như Tạ Sóc chưa từng mất đi ánh sáng, lúc này có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô.
" Nếu có đau, anh nhịn một chút."
Không đợi anh trả lời, Diệp An cúi đầu tiếp tục thay anh xoa bóp, mái tóc dài trượt từ trên vai xuống, càng làm nổi bật lên bên má trắng như tuyết.
Mùi vị của dầu thuốc dần dần tản ra, khắp vết thương dần dần có cảm giác nóng rát, lặng lẽ lan ra toàn thân.
Ánh đèn rơi trên gương mặt, hình như cũng có chút độ ấm, Tạ Sóc rũ mắt xuống, lông mi hơi động đậy.
Không phải chỉ là lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình thôi sao, ân cần đến mức như thế này sao?
Trong màn đêm tiếng hít thở nhẹ nhàng, anh bỗng nhiên nghĩ đến ngày trước nhìn thấy một số đối tác dỗ vợ, dỗ người tình, hầu như ngày nào cũng mua túi sách, mua trang sức, bay khắp nơi trên thế giới..........
Mà cô sau khi kết hôn với anh, đến cả cửa cũng không ra quá hai lần.
Người phụ nữ này, có phần cũng dễ dỗ hơn chút.
..........
.........
" Được rồi, ngày mai em giúp anh xoa hai lần nữa, vết bầm tím rất nhanh sẽ biến mất."
Rất lâu sau, Diệp An đứng thẳng người dậy, thay anh điều chỉnh lại áo ngủ, cầm lấy dầu thuốc đi xuống giường, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Tạ Sóc nằm ở trên giường, cả quá trình đều im lặng.
Gần đến 12 giời, Diệp An buồn ngủ đến lỗi mí mắt không ngừng nhíu xuống, trở lại nằm xuống giường, vừa nằm xuống gối liền ngủ luôn.
Không biết có phải bởi vì ngâm nước tắm, hay là bị cô lây nhiễm, Tạ Sóc cũng hiếm có không bị mất ngủ, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ngay vào lúc anh mơ mơ mang màng sắp chìm vào trong giấc ngủ, bên cạnh liền động đậy, một cơ thể mềm mại dán qua.
Diệp An ngủ đến ngon lành, thân mật nép sát vào anh.
Tạ Sóc bị tiếng ồn làm tỉnh, vô thức giơ tay lên, định đẩy cô ra, nhưng đầu đột nhiên xoẹt qua một màn ngượng ngùng tối hôm qua.
Anh ngừng lại, phân vân trong chốc lát, cuối cùng bỏ tay xuống, mặc kệ cô vậy.