Lúc Diệp An về đến nhà, Tạ Sóc vẫn chưa tắm, một mình ngồi trong phòng, giống như một người mộ đạo hóa đá trông mong vợ.
Diệp An sớm đã đem những điều không vui lúc trước quên đi, nhìn thấy bộ dạng như vậy của anh, tiến lên nói: " Đi tắm đúng không?
Em lấy quần áo giúp anh."
Tạ Sóc không nói gì, đi về phía nhà tắm, Diệp An giống như thường lệ lấy quần áo ngủ giúp anh, đi theo sau vào.
Nghĩ tới tối nay bản thân còn phải gánh vác " sứ mệnh gian khổ", bố trí quần áo xong, Diệp An không vội đi ra ngoài, mà chọc chọc vô mặt đất, cân nhắc làm thế nào để quyến rũ người đàn ông trước mắt.
Tạ Sóc duỗi tay cởi khuy áo sơ mi, cảm giác cô vẫn còn ở bên cạnh chưa có đi, ngừng động tác lại, hỏi: " Vẫn còn chuyện gì sao?"
Diệp An đang tập trung tinh thần nghĩ làm sao để quyến rũ anh, không thông qua não, liền buột miệng nói một câu: " cần em giúp anh tắm sao?"
"...."
Lời vừa nói ra, Tạ Sóc đột nhiên im lặng, biểu cảm trên mặt thay đổi một lời khó mà nói hết.
Diệp An sau đó liền phản ứng lại, cũng bị chính mình làm cho ngượng ngùng, lập tức ngậm mồm lại, giả bộ bản thân cái gì cũng chưa nói.
Tầm mắt của cô vừa dịch, vừa đúng lúc đối diện với cổ áo đang mở rộng của anh, cúc áo đã bị mở ra 3 cái, lộ ra một mảng xương quai xanh và ngực.
Diệp An lắc lắc khuôn mặt đã đỏ lên, vội vội vàng vàng xoay người đi ra ngoài.
Mãi đến khi đi ra khỏi nhà tắm, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô vẫn chưa giảm xuống, nhịp tim trước ngực cũng có chút loạn,...
Bình tĩnh, mình phải quyến rũ anh ta, không được để anh ta quyến rũ mình!
........
Qua một lúc lâu, Tạ Sóc đi từ nhà tắm đi ra, Diệp An đã suy nghĩ kỹ bước đầu tiên của kế hoạch, tràn đầy lòng tin cầm lấy một chiếc đầm ngủ mỏng tanh đi vào.
Đợi cô tắm xong rồi, Tạ Sóc vẫn chưa lên giường nằm, mà một mình trong phòng thay đồ lật tìm cái gì đó.
Diệp An vò vò nắm tóc vừa sấy xong, đi qua hỏi: " Anh đang tìm cái gì vậy?"
Tạ Socs không để ý đến cô, đem một chiếc áo sơ mi mắc xong, quay người đi về phía giường.
Diệp An sớm đã quen với bộ dáng lạnh nhạt của anh, không so đo với anh, đi đến trước tấm gương dài sát đất bên cạnh.
Tấm gương sạch bóng phản chiếu ra bóng hình cao mảnh khảnh, thân hình cân đối.
Tối nay cô đặc biệt thay một chiếc đầm ngủ hai dây màu đen, tóc xõa tung rũ xuống xương quai xanh trắng nõn nà thanh tú, chiếc cổ mảnh khảnh hếch lên, khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn và đen tuyền tương phản với nhau, giống như hoa nở rộ, trong đêm tối quyến rũ mê người.
ân, rất phù hợp với hình tượng yêu tinh.
Diệp An hài lòng vén vén tóc, nháy mắt quyến rũ với chiếc gương.
Cô lên giường ngồi xuống, nghiêng ngiêng thân, dựa vào đầu giường, nhìn về phía Tạ Sóc.
Tạ Sóc cũng vừa mới lên giường, vừa định nằm xuống.
Nhìn gương mặt lãnh đạm của người đàn ông, Diệp An đột nhiên có chút tột lỗi.
Cô hít một hơi dài, bình tĩnh trở lại, thoáng nhớ lại động tác quyến rũ đàn ông ở trong phim, lấy tay cho lên trán, đầm ngủ vén vén lên, để lộ ra đôi chân mịn màng trắng lõn, kéo nhẹ âm cuối gọi: " Chồng ơi,....."
Trước lạ sau quen, lần này gọi chồng ơi hình như không có ớn lạnh như hồi chiều.
Tạ Sóc nghiêng đầu về phía cô, cô đối mặt với đôi mắt thâm sâu giống như một đầm nước chết, trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu cảm.
Diệp An:...... Mém chút quên mất, anh ấy căn bản không nhìn thấy.
Lãng phí tình cảm của cô!
Diệp An thất vọng thu lại biểu cảm khoe khoang, đem đôi chân thon thả bỏ vào trong váy, kéo chăn qua đắp lên.
Muốn quyến rũ một người mù, thật là một việc không dễ dàng, xem ra chỉ có thể phát huy sở trường đặc biệt của cô.
Diệp An suy nghĩ một lúc, xe về phía bên cạnh Tạ Sóc, thổi khí vô tai Tạ Sóc, nhẹ nhàng gọi: " Chồng ơi,...."
Ngữ điệu dịu dàng mập mờ, giống như ẩn dấu lưỡi câu.
Cô giơ bàn tay thon thả ngọc ngà lên, như có như không nắm lấy trước ngực áo ngủ của anh.
Trong đêm tối vô hạn, Tạ Sóc ngửi thấy hương sữa tắm trên người cô và cả tiếng hít thở nhàn nhạt mùi rượu.
Anh nhăn chân mày, không gợn sóng hỏi: " Cô uống nhiều rồi?"
Diệp An: "...."
Tạ Sóc đem tay của cô lấy ra, khuân mặt lạnh lùng: " Uống nhiều rồi thì đi ngủ sớm đi"
Diệp An: "....."
Không đợi hành động tiếp theo của cô, Tạ Sóc đã yên lặng nhắm mắt lại.
Diệp An không tin nổi trừng mắt nhìn Tạ Sóc,tinh thần chiến đấu tràn đầy ban đầu đã bị dập tắt ngay lập tức: Cô đây là gả cho loại đàn ông gì vậy?
Máy móc còn có cảm tình hơn anh ta nhé?
Chốc lát sau, cô thất bại xoay người lại, giơ tay tắt đèn.
Một chút phong tình cũng không hiểu, câu dẫn anh ta không bằng câu dẫn một hòn đá còn hơn.
Chắc là do tâm tình trước khi đi ngủ ảnh hưởng, ban đêm Diệp An mơ một giấc mơ, mơ đến cô không ngừng dính lên cơ thể Tạ Sóc, Tạ Sóc không ngừng đẩy cô ra,..., lặp đi lặp lại như vậy, giống như bộ phim phát đi phát lại.
Trong mơ mơ hồ hồ, cô chỉ còn một ý nghĩ: Quá mệt mỏi!....
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp An tự mình phát hiện bản thân ngủ đến bên cạnh Tạ Sóc, kề sát bên anh, một cái tay còn gác lên người anh.
Rèm cửa sổ vẫn chưa được kéo ra, trong phòng ánh sáng mờ mịt, cô mở mắt nhìn thấy góc nghiêng bên mặt của anh, ngẩn ngẩn người.
Một loại cảm giác kỳ lạ chầm chầm chạy vào trong tim, Diệp An nín thở, Diệp An cẩn thận từng li từng tí lấy tay ra, định giả vờ như không có gì xảy ra.....chính vào lúc này, Tạ Sóc đột nhiên tỉnh dậy.
Diệp An cứng nhắc.
Thực ra cái giường này của anh đủ rộng rãi, tướng ngủ của cô cũng không phải đặc biệt xấu, mấy đêm trước hai người đều phân ranh giới rõ ràng, bản thân mỗi người đều chung sống rất hòa thuận, không nghĩ tới hôm nay lai vượt qua ranh giới.
Mà lại là do cô chủ động.
Trong không khí yên tĩnh, bao trùm bởi sự ngượng ngùng.
" Sớm a...." Diệp An cứng da đầu mở miệng, tính toán thử làm dịu không khí.
Sau đó, lời của cô vừa dứt, liền bị sự vô tình đẩy ra.
Tạ Sóc nhíu chân mày, đứng dậy xuống giường, giống như mười phần ghét bỏ cô.
"..."
Diệp An nghẹn một hơi trước ngực, xém chút không chửi người.
Tôi không ghét bỏ anh bị mù, anh ghét tôi bỏ cái gì?
Cô xê dịch ánh mắt, đột nhiên rất muốn hỏi một câu: Anh một người đàn ông trưởng thành bình thường, lẽ nào không có nhu cầu về phương diện đó sao?
Tạ Sóc tự nhiên không nghe thấy sự phỉ báng của cô, một mình đi vào nhà vệ sinh.
Diệp An ôm chăn ngồi trên giường u sầu một lúc, lại đập vô gối của anh vài cái, mới xuống giường.
........
Bởi vì sáng sớm không vui vẻ gì, cả buổi sáng Diệp An cũng chẳng phản ứng gì với Tạ Sóc, mà chuyên tâm tìm hiểu kịch bản Thi Song Song đưa cho cô.
Một người vốn dĩ ồn ào đột nhiên trở nên an tĩnh, ngược lại Tạ Sóc có chút không quen, cứ nghĩ rằng cô đã đi ra ngoài rồi, nhưng lại nghe thấy tiếng lật sách.
Anh cau cau mày, lồng ngực không thể giải thích được trào ra một cảm giác khó chịu.
Ông nội sáng sớm đã đi ra ngoài gặp bạn, bữa trưa chỉ có hai người ăn.
Trên bàn ăn đặc biệt yên tĩnh, Tạ Sóc mới gắp được hai đũa, liền bỏ bát xuống đi lên lầu.
Diệp An đang ăn rất là ngon miệng, nhìn anh lạnh mặt rời đi, có chút lơ mơ: Lại làm sao nữa rồi?
Thức ăn không hợp khẩu vị sao?
Cô nhìn thức ăn trên bàn, màu sắc và mùi vị đều đủ cả, đều do đầu bếp dựa theo khẩu vị của anh làm ra, đâu có gì không ổn đâu!
Tính nết của đại thiếu gia a, thật khó hầu hạ.
Cà khịa lại cà khịa, Diệp An vẫn kêu dì Châu chuẩn bị một chén canh khác, phòng ngừa chiều anh có đói bụng.
Ăn cơm xong, Diệp An lên lầu.
Tạ Sóc vẫn ngồi ở trên chiếc ghế mà anh ta yêu quý nhất, khuân mặt âm u, không biết làm sao, phỏng đoán cho rằng có người đắc tội anh.
Diệp An vốn dĩ không muốn để ý đến anh, nhưng nghĩ đến tối qua chém gió ở trước mặt Thi Song Song, lại thỏa hiệp.
Bỏ đi, làm người a, phải biết co biết duỗi.
" Anh làm sao vậy?
Dạ dày không thoải mái sao?"
Cô đi đến trước mặt anhh, thân thiết hỏi, ngữ điệu dịu dàng.
Tạ Sóc phớt lờ ngoài tai, không có một tí phản ứng.
Kết quả Diệp An tức giận.
" Tạ tiên sinh, xem ra tôi cần thiết phổ cập cho anh một chút,...." cô ngồi xuống bên cạnh anh, ngước mắt lên nhìn anh " bạo lực lạnh cũng là một loại bạo lực gia đình, chúng ta mới kết hôn được có mấy ngày, quá đáng quá rồi đó."
Bị cái mũ to như vậy ụp xuống,, Tạ Sóc cuối cùng cũng không tiếp tục trầm lặng được nữa, nhăn nhăn chân mày nói: " Có phải là cô đã quên lời mà tự cô nói?
Sau khi kết hôn, không can thiệp lẫn nhau, không nên có những ảo tưởng không thực tế nào cả?"
"....."
Nói chuyện đoàn hoàng với anh, anh phớt lờ, vừa nói đến chủ đề này, thì đều chọt được.
Sợ không phải đầu thai chuyển kiếp.
Diệp An bị anh chọc tức đến tim gan đều đau, cáu nói: " dù cho là vợ chồng plastic không có tí tình cảm gì, đó cũng không đại biểu rằng anh có thể sử dụng bạo lực với tôi."
" Lại nói,, thế nào gọi là ảo tưởng không thiết thực?
Em cũng không yêu cầu anh đối với em hỏi han ân cần tình sâu như biển, sự tôn trọng cơ bản chắc phải có chứ?"
Ta Sóc lại im lặng, hai mắt thâm u, môi mỏng mím thành một đường.
Diệp An quan sát sắc mặt của anh một lát, thấy anh có dấu hiệu thả lỏng, nhân lúc còn nóng rèn sắt: " Anh hỏi anh một việc nữa, lần này anh không được coi như là không nghe thấy gì,...Văn Hóa Huyền Mông công ty này anh biết chứ, nó dưới trướng Tạ Thị sao?"
Tạ Sóc lạnh nhạt hỏi: " Cô hỏi vấn đề này làm cái gì?"
Diệp An nhích nhích về phía bên anh, nằm trên vai anh, đổi sang ngữ điệu nịnh hót: " Công ty đó có một bộ phận phim hoạt hình, gần đây có ra một bộ...."
Lời vẫn chưa nói xong đột nhiên có người gõ gõ cửa.
Cửa không đóng, Diệp An nghe thấy ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Dư niên đứng ở trước cửa, nhìn về phía bên này, không nhìn rõ biểu cảm.
" anh."
Anh ta gọi to.
Sớm không đến muộn không đến cứ phải đến vào lúc này, Diệp An có chút buồn rầu, nhưng mà cũng chỉ đành nuốt lại những lời chưa nói xong, buông Tạ Sóc ra, đứng lên từ trong lòng anh.
Tạ Dữ Niên đến tìm Tạ Sóc là bởi vì chuyện của công ty, Diệp An không tiện đứng bên cạnh nghe, chỉ đành đưa anh đến cửa phòng đọc sách.
Trước khi đi vào phòng, Tạ Dữ Nhiên quay đầu nhìn lướt qua cô, như cũ là loại ánh mắt không rõ ý vị.
Diệp An:?
Làm nũng với chồng của mình cũng phạm pháp sao?
Diệp An không hiểu gì cả, trở về phòng ngủ.
Điện thoại đột nhiên rung lên 2 cái, nhóm nhỏ của phòng làm việc đột nhiên hiện ra hai tin nhắn.
Hạng Tuyền: "@Diệp An."
Hạng Tuyền: " Em đem kịch bản hôm qua Thi Song Song đưa cho em lồng một đoạn gửi qua, tuyên truyền bên này cần sử dụng đến."
Diệp An mở mật khẩu trả lời: " Bản ghi âm bằng máy tính ok không?
Hay là phải đi phòng thu âm?"
Hạng Tuyền: " Bản máy tính là được."
Hạng Tuyền: " Đoạn cần ghi âm, để Thi Song Song gửi qua cho em."
Ngay sau đó Thi Songg Song liền gửi một bản điện tử qua.
Diệp An xem lướt qua một lần, gửi qua máy tính của mình, đeo tai nghe lên, trực tiếp ghi âm ở trong phòng.
.......
.......
Trong phòng đọc sách.
Rèm cửa được mở ra một nửa, ánh sáng sau buổi trưa lần lượt chiếu vô, rõ ràng và tươi sáng, Tạ Dư nhiên đi đến bên rèm coi coi, đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
Anh quay về phía Tạ Sóc, nói: "Cuộc họp hội đồng bên kia, hai tháng nay ổn định được một chút, có điều vẫn có một số người trong lòng không an phận....."
Tạ Sóc nói: " Ai cầm đầu?"
Tạ Dữ Nhiên nói: " Ngô Văn Kỳ?"
Tạ Sóc nhăn nhăn chân mày nói: " Ông ta có một đứa con riêng,, cho người đi điều tra chút.."
Tạ Dữ Nhiên đáp ứng, lại nói thêm vài việc nữa, cuối cùng nói tóm tắt dự án công ty tháng này.
Tạ Sóc nghe được một lúc, đột nhiên ngắt lời anh: " Về sau việc như thế này không cần phải báo cáo với anh, em tự mình xử lý là được."
Tạ Dữ Nhiên đơ ra.
Ánh sáng không tiếng động buông xuống, trong phòng đột nhiên trở lên yên tĩnh.
Anh nhìn đôi mắt không có ánh sáng của Tạ Sóc, biểu tình trên mặt thay đổi mấy lượt, giống như muốn nói gì đó, rồi lại nuốt xuống.
Không bao lâu, Tạ Dữ Nhiên rời đi, Tạ Sóc một mình ngồi ngờ nghệch trong phòng đọc sách rất lâu, mới đứng dậy đi đến phòng ngủ.
Đi đến bên ngoài phòng ngủ, anh mò mẫm chầm chậm mò cửa, vẫn chưa đẩy vào, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng phụ nữ khóc....
".........Đứa trẻ trong bụng của em không phải là của anh, không có chút quan hệ gì với anh, anh đừng đến tìm em nữa!"