Cho Phép Em Kiêu Ngạo

Chương 1




Tác giả: Tử Sơ Tửu Edit: Hihihaha

Sáng sớm đầu xuân xương mù dày đặc, đến tận khi ánh mặt trời lên cao không khí mới dần dần trở lên rõ ràng.

Diệp An ngồi dựa vào ghế, nhìn phong cảnh đường phố bên ngoài cửa xe không ngừng lùi lại phía sau, có chút buồn ngủ.

Chiếc xe một đường đi thẳng về phía trước, đi qua bóng cây xanh mát, đi vào khu biệt thự xa hoa phong cảnh đẹp tuyệt đẹp cuối cùng cũng dừng lại trong hoa viên xanh mát.

Diệp An nghe thấy động tĩnh, chầm chậm mở mắt, từ trong cơn mơ màng định thần lại, cúi người xuống xe.

Đôi chân dừng lại trên mặt đất trong chốc lát, gió thổi lướt nhẹ qua mặt, mang theo hương hoa nhàn nhạt.

Tầm nhìn đột nhiên được mở rộng, một ngôi biệt thự song lập như một bức tranh sơn dầu sừng sững ở trước mặt.

Bên biệt thự, nước trong hồ nước trong xanh gợn sóng, phản chiếu mây trời, Diệp An ngẩng đầu liền bị ánh sáng và bóng đen làm cho choáng váng.

Quả nhiên không hổ thẹn là Tạ gia danh tiếng. Biệt thự như thế này quả đúng là tấc đất tấc vàng.

Nhớ tới mục đích đến ngày hôm nay, Diệp An hít vào một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần.

Không được sợ hãi, bình tĩnh, mày có thể!

" Diệp tiểu thư".

Quản gia Tạ gia đi đến, dẫn đường cho cô.

Diệp An thu hồi tầm mắt, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, đi theo quản gia bước ra khỏi vườn hoa.

Lúc đi qua cửa lớn, cô dừng lại trong tiềm thức, tim như thể đang treo lơ lửng trên cao.

Phòng khách rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ và ngăn nắp với tông màu ấm.

Ôn Nhược Du ngồi ngay ngắn trên ghế sa pha, ho nhẹ, sắc mặt yếu ớt, giọng nói có chút khàn.

Trên cái bàn cách đó không xa, đặt một bình hoa sứ màu xanh, trong bình chắc là hoa mới cắt hồi sáng nay, vẫn còn đọng lại những giọt nước.

Nhìn thấy cô đi tới, Ôn Nhược Du lộ ra một nụ cười ấm: " An An đến rồi?"

Diệp An bước đến, lịch sự gọi " Bác gái."

" Đến đây, ngồi." Ôn Nhược Du kéo tay cô lại, để cô ngồi gần mình.

Bàn trà đặt hai hộp thuốc cảm, Diệp An nhìn lướt qua, quan tâm hỏi: " Cơ thể bác có chỗ nào không thoải mái sao?, con đưa bác đi bệnh viện kiểm tra xem xem?"

Ôn Nhược Du lắc lắc đầu: " Cảm cúm một chút thôi, không nghiêm trọng".

Diệp An: " Mấy ngày nay ban đêm trời trở lạnh, bác nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe,..."

Ngay sau đó có người giúp việc đem trà lên, nhân lúc này, Diệp An không dấu vết quét mắt khắp xung quanh.

Chú ý đến động tác nhỏ của cô, Ôn Nhược Du nói: " a Sóc ở trên lầu, hôm qua bác đã dặn dò nó, nói con hôm nay sẽ đến, đợi chút con với nó nói chuyện thật tốt với nhau,..."

Diệp An thu hồi tầm mắt, giả vờ tỏ ra vẻ bẽn lẽn, cười cười, quan tâm hỏi: " Anh ấy dạo gần đây đỡ hơn chút nào chưa?"

Nụ cười trên mặt Ôn Nhược Du nhạt đi, thở một hơi thật dài: " Những cái khác thì không sao, chỉ là không định ra khỏi cửa, suốt cả ngày nhốt bản thân ở trong phòng,..."

Diệp An hiểu ý an ủi động viên: " Bác đừng lo lắng quá, rồi sẽ tốt lên thôi...."

Sợ cô cảm thấy không tự do, Ôn Nhược Du không hàn huyên với cô quá lâu, ho nhẹ hai tiếng, khép lại áo choàng trên cổ, đứng dậy từ ghế sa pha: " Đi thôi, bác dẫn con lên gặp cậu ấy."

Diệp An duỗi tay đỡ cô ấy, đi theo cô ấy cùng lên lầu.

Cả lầu hai rộng lớn mà yên tĩnh, không đặt bất cứ đồ sứ dễ vỡ nào, sàn nhà bóng loáng, không có bụi bặm, trông rất hiu quạnh.

Đi đến ngoài cửa phòng Tạ Sóc, Ôn Nhược Du gõ gõ cửa: " A Sóc".

Cả nửa ngày, bên trong mới trả lời: " Có việc gì?"

Cách cái cửa, câu chữ nghe không rõ lắm.

Ôn Nhược Du cầm nắm cửa, trực tiếp vặn mở cửa.

Hương vị trầm lặng từ trong phỏng tản ra, có cảm giác ẩm ướt lâu ngày không thấy nắng mặt trời, làm cho người khác cảm giác lạnh thấu xương.

Rèm cửa trong phòng khép kín, cũng không bật đèn, tia sáng âm u, giống như bức màn phủ kín cái lồng.

Mượn ánh sáng ngoài cửa phòng chiếu vào, Diệp An nhìn thấy bóng dáng ngồi trong phòng­­­­­­­­­­­­__________

Người đàn ông mặc áo len sẫm màu, ngồi trên ghế sa pha, im lặng giống như một bức tượng điêu khắc, gần như hòa vào với bóng tối đằng sau lưng.

Dáng người anh tuấn, nước da trắng lạnh, sống mũi cao thẳng, lông mày u ám, đôi mắt sâu như vực, nhìn không thấy đáy, cũng không có một tia sáng.

Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta dần dần nghiêng nghiêng mặt.

Con ngươi âm u nhìn qua, u ám khó lường, chịu đựng nhìn lên cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp An không tự chủ dao dộng thần sắc.

Ở ngoài kia cảnh xuân tươi đẹp, dường như cô nghe thấy tiếng mưa rơi, lạnh lẽo, xa xôi.

................................................................................................

Ôn Nhược Du tiện tay mở đèn, vừa đi vào trong vừa nói: " An An đến rồi."

Diệp An đi theo vô phòng, bước chân cảm giác có chút không thực, đầu óc cũng có chút choáng váng, tận đến khi nhận được ánh mắt ám thị của Ôn Nhược Du mới ngồi xuống bên cạnh Tạ Sóc.

Cách khoảng nửa cánh tay, cô ngửi thấy trên mùi người đàn ông có hương gỗ nhàn nhạt, lạnh như tuyết.

Cô nhìn thấy tạ Sóc, nhưng Tạ Sóc lại không nhìn thấy cô, đáy mắt không có chút gợn sóng.

Anh ta trầm lặng ngồi ở đó, Ôn Nhược Du nhìn nhìn đứa con giống như đầu gỗ của mình, chỉ đành cười hòa giải: " Nó ít nói, gặp ai cũng như thế."

Diệp An không giận, mỉm mỉm cười.

" A Sóc, con ngồi đây với An An". Ôn Nhược Du dặn dò vài câu, đứng dậy, " mấy đứa nói chuyện với nhau nhé, mẹ đi ra ngoài trước."

Trước khi đi ra khỏi phòng, cô vẫn không yên tâm quay đầu lại nhìn một cái, tiện tay đóng cửa lại.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Diệp An đưa ánh mắt nhìn trên người Tạ Sóc, yên lặng nhìn cậu, từ lông mày mắt nhìn thẳng xuống dưới.

Tạ Sóc con người này, lý lịch cuộc đời xứng với trời " Thiên chi kiêu tử" bốn chữ này thế mà tráng vàng.

Anh ta sinh ra trong gia đình giàu có, tư chất thông minh, đứng trên đỉnh cao chói mắt lớn lên, cuộc sống trôi qua xuôi buồm thuận gió, lúc hai mươi tuổi, đi du học từ nước ngoài trở về, tiếp nhận sự nghiệp gia tộc từ trong tay cha, chỉ vài năm sau đó dựa vào thực lực của bản thân ngồi ổn định ở vị trí ông chủ nhỏ của Tạ gia.

Một đường đi đến bây giờ, giống như mở và đóng giống nhau.

Diệp An không chỉ một lần nhìn thấy qua ở tạp chí tài chính và trên mạng về những bài báo và cuộc phỏng vấn về anh ta, gần như đều là những lời khen ngợi đẹp đẽ.

Mà tất cả những điều tốt đẹp đó, ở lúc anh ta 26 tuổi đột ngột mà dừng lại.

Năm đó, anh ta gặp phải một trận tai nạn xe.

Kể từ đó, tinh tú mất đi ánh sáng, thiên kim chi tử tinh thần giảm sút.

Tuy rằng Tạ gia ra sức phong tỏa tin tức, nhưng mà các loại tin đồn vẫn truyền đi ra ngoài, cái gì " tai nạn xe hơi chết người", " biến thành người thực vật", " hai chân tàn tật",...... ồn đi khắp mọi nơi, đến cổ phiếu trong tập đoàn Tạ thị cũng bị ảnh hưởng.

Lúc đầu nghe những tin đồn đó, Diệp An kỳ thực không tin, cho rằng lại là những phương tiện truyền thông đại chúng vô lương tâm thổi phồng văn từ tạo ra chọc cười, giống Tạ Sóc loại người từ lúc sinh ra đã nắm kịch bản nam chủ, không thể nào giữa đường rơi vào loại kết cục này.

Sau này, cô nghe ngóng khắp nơi mới biết, Tạ Sóc xảy ra chuyện thật rồi.

Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, anh ta bị thương nặng hôn mê, nằm ở bệnh viện 2 tháng, nhặt được mạng về, nhưng đôi mắt lại không nhìn thấy nữa rồi, Tạ gia tiêu nhiều tiền vàng mời chuyên gia nổi tiếng trong nước và ngoài nước về hội chẩn, trước sau đều không có bất kì hiệu quả nào.

Rất có thể, phần đời còn lại anh ta phải trải qua trong bóng tối.

Bởi vì nguyên do mất đi ánh sáng, Tạ Sóc dần dần trở lên u ám, tính tình cổ quái, thường nhốt bản thân ở trong phòng, ai cũng không quan tâm, mời nhân viên chăm sóc đến chăm sóc anh ta cũng liên tiếp bị sa thải.

Trước lúc đó, anh ta không cẩn thận bị té trong phòng tắm, suýt nữa thì bị ngã gãy chân, Ôn Nhược Du bị dọa không nhẹ, nghĩ ra biện pháp, nếu thực sự không có biện pháp, liền nảy ra ý nghĩ tìm một nàng dâu, một là có thể ở bên cạnh chăm sóc cho anh ta, hai là nói không chừng có thể làm cho anh ta mở lòng, để cho tâm trạng anh ta trở lên tốt hơn.

Biết được tin này, Diệp An lập tức nắm bắt thời cơ, nhờ qua một vị trưởng bối có địa vị cao bắc cầu, ở trong một bữa tiệc quen biết Ôn Nhược Du, tỏ ra ý nguyện ý kết hôn cùng Tạ Sóc.

Vốn dĩ, với xuất thân của Diệp An, không thể nào leo lên nhà họ Tạ, nhưng tình trạng Tạ gia bây giờ, những gia đình môn đăng ngộ đối đều không nguyện ý gả, cho dù là các mối quan hệ kinh doanh cũng khó, cho nên người chủ động bày tỏ thiện trí như Diệp An ngược lại là sự lựa chọn tốt nhất.

Về việc đó cô còn đặc biệt đi gặp ông ngoại của Tạ Gia, sau khi ông ngoại Tạ gia gặp cô, cũng hài lòng gật đầu.

Chỉ là, người khác thì đồng ý, Tạ Sóc lại có vẻ không nguyện ý.

Nhiệm vụ của Diệp An ngày hôm nay, chính là thuyết phục đại lão gia này.