Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cho Phép Anh Thích Em

Chương 93




Edit: Vân

Beta: Huyên

 

Ngư ca xách notebook ra, chuẩn bị đi đến phòng huấn luyện thì thấy ADC nhà mình đang đè đi MID lên tường hôn.

 

Anh ta ho nhẹ một tiếng, hai người kia nhanh chóng tách ra, quay đầu nhìn sang.

 

Lâm Lung vừa thấy Ngư ca, gương mặt lập tức giống y vừa bị quét một lớp sơn đỏ. Nói thật, đối với cô, Ngư ca và Chu Nghiêu hoàn toàn khác biệt. Ngư ca là huấn luyện viên, giống như giáo viên chủ nhiệm cấp Hai vậy, cho nên lúc này cảm giác của Lâm Lung cũng tương tự mấy đứa học sinh yêu sớm bị chủ nhiệm bắt được.

 

Không ngờ Ngư ca thong thả bước tới, khi đi ngang qua bọn họ thì để lại một câu.

 

"Không sao, hai đứa cứ tiếp tục."

 

Đợi Ngư ca đi, Từ Ứng Hàn nhìn xuống cô gái nhỏ trong ngực, thấy cô đưa tay bưng kín mặt mình.

 

Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô một cái, "Xấu hổ đến vậy sao?"

 

Lâm Lung hỏi ngược lại anh: "Anh không thấy ngại à?"

 

"Hôn bạn gái mình mà, có gì phải ngại?" Từ Ứng Hàn cau mày, dùng ánh mắt "Có phải em chưa tỉnh ngủ không" nhìn cô.

 

"Chắc chắn hồi cấp Hai anh chưa từng yêu sớm." Lâm Lung gật đầu.

 

Cô vừa nói xong, chân mày Từ Ứng Hàn liền nhướn lên, mắt híp lại, nhìn về phía cô, "Ý gì?"

 

Lâm Lung xoay người định chạy, nhưng lại bị Từ Ứng Hàn túm cổ tay, đè lên vách tường lần nữa.

 

"Em thì rồi?" Giọng nói Từ Ứng Hàn trầm thấp, vẻ mặt đột nhiên trở nên nguy hiểm.

 

Lâm Lung vội vàng nói: "Không có, tuyệt đối không có."

 

Thấy anh không lên tiếng, Lâm Lung chỉ thiếu nước giơ tay lên thề nữa thôi, cô nói: "Em thật sự không có mà, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy? Hồi trước mấy cặp đôi trong lớp em sợ chủ nhiệm lắm đấy."

 

Thật ra thì thời gian đi học của Lâm Lung không nhiều, ngay cả bạn cùng lớp cũng không quen biết ai.

 

Nhưng cô nhớ rất rõ nét mặt của đôi tình nhân trong lớp khi bị chủ nhiệm bắt được.

 

"Chúng ta bây giờ cũng có phải học sinh cấp Hai đâu, sợ cái gì." Từ Ứng Hàn vuốt mái tóc dài để trấn an cô gái nhỏ.

 

Con ngươi của Lâm Lung đảo một vòng, cô nói nhỏ nhẹ: "Nhưng em mới mười tám thôi."

 

Lâm Lung muốn nói rằng, cô mới mười tám tuổi, vẫn thuộc lứa tuổi kính sợ giáo viên. Trong mắt cô, huấn luyện viên Ngư ca chẳng khác gì giáo viên cả.

 

Vậy mà Từ Ứng Hàn lại nghĩ khác, anh nghiêng người đến sát cô, "Chê anh già hơn em hả?"

 

Trời đất chứng dám, cô nào có gan đó.

 

"Con trai hai mốt cành hoa, đội trưởng đang ở độ tuổi như hoa như ngọc mà." Lâm Lung nhìn anh, nghiêm túc nói.

 


Từ Ứng Hàn được cô dụ dỗ hài lòng rồi mới chịu bỏ qua cho cô.

 

Mấy ngày sau, vẻ thiếu sức sống của chiến đội đã biến mất, Giản Dịch cũng đã bắt đầu nói cười, không rầu rĩ như tối thứ sáu nữa.

 

Thứ hai chiến đội có hẹn đấu luyện với Vạn Nguyên.

 

Lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Diệc Nhượng đã dọa trên kênh chat chung rằng bọn họ phải cẩn thận một chút. Lâm Lung không cam lòng yếu thế, ha ha hai tiếng, khiến Lâm Diệc Nhượng suýt giận đến nỗi hận không thể bò qua dây điện để giáo huấn cô.

 

Có điều kết quả của cuộc đấu luyện lại vượt quá sức tưởng tượng của cô.

 

Hai trận thi đấu, chiến đội Vạn Nguyên đều đẩy được cao điểm của bọn họ vào phút thứ ba mươi. TOP và JG không có chút ăn ý nào, liên lụy đến MID, Lâm Lung suýt nữa bị Lâm Diệc Nhượng và JG đối phương cho ăn hành ngập mồm.

 

Còn nhớ lần trước đấu luyện rối một nùi là bởi Lâm Lung bị người ta tấn công.

 

Khi ấy cả người cô rơi vào trạng thái hoảng loạn, cũng may cô đã điều chỉnh lại rất nhanh.

 

Thế nhưng lần này không có dấu hiệu gì trước mà bỗng dưng cả Ngô Địch và Giản Dịch đều bỗng nhiên nổi điên. Nguyên nhân Ngô Địch nổi điên Lâm Lung cũng đoán được vài phần, đơn giản là đối thủ cạnh tranh chèn ép, trong lòng nhất thời nổi nóng.

 

Ngược lại là Giản Dịch, sao tự nhiên lại suy sụp tinh thần như vậy, Lâm Lung thật sự không muốn hiểu.

 

Mặc dù trong đội có tuyển thủ hạng nhất như Lam thần, nhưng các cấp quản lí hay huấn luyện viên đều ủng hộ Giản Dịch thi đấu chính thức.

 

Sau khi đấu luyện kết thúc, trừ Từ Ứng Hàn ra, tất cả mọi người đều cúi thấp đầu chờ bị chửi. Ngư ca nhìn bọn họ, quyển sổ trong tay chi chít chữ, anh ta nghẹn kín một bụng lời.

 

Giờ phút này, anh ta nhìn mọi người, cố kìm nén.

 

Sau đó, anh ta gõ lên tấm bảng trắng bên cạnh, nắm bút đen trong tay, lạnh giọng nói: "Bây giờ bắt đầu phân tích lại, xem các cô cậu thua thế nào."

 

Đến giờ, Lâm Lung mới biết phân tích lại trận đấu sẽ khổ sở như vậy.

 

Đó là cảm giác chứng kiến cảnh mình phạm phải sai lầm ngu xuẩn được tái hiện rõ ràng trước mặt tất cả mọi người. Trước tiên là TOP Ngô Địch bị túm, đối phương bắt được Giản Dịch đang ở rừng dưới đánh quái, JG và TOP cùng vào bắt.

 


Ngô Địch đã dùng dịch chuyển nhưng vẫn không chạy thoát được.

 

Tiếp theo lại là đường MID, trong lúc Lâm Lung thi đấu, ý thức đề phòng gank luôn rất mạnh, MID và JG cùng tới đều không dễ dàng bắt được cô. Nhưng nếu hai người không được thì ba người đi.

 

TOP đối phương đã đẩy lính vào trong trụ cho nên có thời gian chạy tới.

 

Vì thế JG đánh trụ, MID nhặt xác.

 

Lần đầu Lâm Lung bị giết, cô thậm chí còn nghe được tiếng cười đắc ý của Lâm Diệc Nhượng.

 

Chỉ là sau đó, cô đã bị giết đến chết lặng, chỉ kịp dịch chuyển miễn cưỡng chạy trốn. Nhưng trước khi dịch chuyển của cô hết thời gian chờ, cô tính trốn ở trụ dưới, đối phương lại vượt trụ giết cô.

 

Sau đó, số xác lính của cô cũng bị đối phương áp chế, cơ bản đều là mấy chục xác, mấy chục xác một.

 

Trận thi đấu này, cô không hề có chút thể nghiệm nào.

 

"Tại sao ở đường MID lại thảm như vậy, tôi muốn các cô cậu đều phải hiểu được." Ngư ca nhìn bọn họ, khi gõ bảng trắng, giọng nói cao vút lên: "Đúng, tuần này chúng ta thi đấu xong rồi, thi đấu vòng giữa các bảng cũng kết thúc, cho đến bây giờ giữ chiến tích toàn thắng, tạm xếp hạng nhất bảng B. Nhưng mọi người cảm thấy với trạng thái hiện nay, tuần sau đấu vòng hai bảng B sẽ có thể thắng sao?"

 

Có thể thắng sao?

 

Không một ai lên tiếng.

 

Sau khi phân tích xong, Ngư ca để bọn họ đấu rank rèn luyện.

 

Hơn mười giờ tối, Chu Nghiêu đi vào tuyên bố: "Là thế này, hơn một tháng rồi chúng ta chưa nghỉ, cho nên đội quyết định mai rảnh một ngày cho mọi người được nghỉ ngơi một chút, chỉ cần trước mười hai giờ đêm về nhà chung là được."

 

Bình thường, mọi người vẫn cứ nhắc mãi khi nào mới được nghỉ.

 

Nhưng mà bây giờ được nghỉ thật thì lại không biết nên nói gì, vẻ mặt mọi người đều là: Ồ, tôi biết rồi.

 

Chu Nghiêu thấy bọn họ không có phản ứng gì nhiệt tình bèn nói thêm: "Nếu ngày mai đã được nghỉ thì đừng vùi mình trong nhà chung. Ra ngoài xem phim hay hẹn bạn ăn uống đều được hết."

 


Sau đó ánh mắt anh ta chậm rãi di chuyển đến trên người Từ Ứng Hàn và Lâm Lung, anh ta lơ đễnh nói: "Hẹn hò cũng được."

 

Lâm Lung: "..."

 

Hơn một giờ tối, Từ Ứng Hàn đánh xong một trận thì thoát game luôn.

 

Anh đưa chân ra đá ghế Lâm Lung, "Đi ngủ đi."

 

Trận này Lâm Lung mới bắt đầu chơi, huống chi hôm nay kết quả đấu thử không được tốt, cho nên cô không muốn đi ngủ sớm như vậy. Cô lắc đầu, "Em chưa buồn ngủ."

 

"Không được, đánh xong trận này phải đi ngủ ngay." Từ Ứng Hàn nhìn cô, giọng nghiêm túc.

 

Lâm Lung vừa nhìn chằm chằm vào máy tính vừa ngạc nhiên hỏi: "Nếu anh mệt thì đi ngủ đi, kéo em nữa làm gì?"

 

"Bởi chúng ta còn phải đi hẹn hò, anh sợ em ngủ muộn quá, mai không dậy nổi." Từ Ứng Hàn nhìn cô, nói.

 

Lâm Lung ngây người, ngón tay gõ phím bỗng dừng lại.

 

Hẹn hò?

 

Lúc này đi rừng đối phương vừa tới, cô chuẩn bị trở về, kết quả bị kỹ năng của Sejuani đóng băng, cho nên cô không phản kháng nữa, trực tiếp nộp mạng.

 

Cô quay đầu lại, nhìn Từ Ứng Hàn, kinh ngạc hỏi: "Hẹn hò sao?"

 

"Không muốn đi?" Từ Ứng Hàn nâng cằm cô, mặt hơi mỉm cười.

 

Bởi lúc này anh ngồi đối diện Lâm Lung, cho nên Giản Dịch ở bên cạnh vừa quay đầu liền thấy Từ Ứng Hàn. Sắc mặt cậu ta cứng lại, Từ Ứng Hàn hời hợt liếc sang một cái, "Nhìn cái gì, nhìn nữa cũng không cho cậu đi cùng đâu."

 

"Dịch Nhi, cậu không có nhãn lực gì cả, sao tự nhiên lại đi làm bóng đèn cho đôi tình nhân người ta?"

 

Vương Ngọc Đàn nghe thấy, bỗng quay đầu khinh bỉ.

 

Sau đó, cậu ta lại nói: "Nhưng nếu ngày mai cậu không có chỗ nào để đi thì tôi sẽ cố chịu đựng đi xem phim cùng cậu."

 

Giản Dịch buồn nôn: "Hai thằng con trai đi xem phim."

 

"Đậu má, tôi còn không chê cậu mà cậu dám chê tôi à?" Vương Ngọc Đàn hừ lạnh một tiếng rồi lại hỏi: "Thế rốt cuộc cậu có đi hay không?"

 

"Đi." Giản Dịch nhấn mạnh từ "đi", nhưng sau đó không biết nên nói làm sao, "Dù gì cũng không có việc để làm."

 

Đến hôm sau, chưa tới mười giờ sáng, Lâm Lung liền thức dậy. Cô tắm rồi sấy tóc xong xuôi thì đã mười rưỡi. Bởi đã nói ăn trưa chung nên cô vội vàng đi thay đồ, làm tóc.

 

Khi Từ Ứng Hàn tới gõ cửa, nghe thấy tiếng bước chân, sau đó cửa phòng được mở ra.

 

Lâm Lung mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay bồng, phía dưới phối cùng một chiếc quần đùi màu nhạt. Người cô vốn trắng trẻo, giờ mặc bộ đồ như vậy càng tôn lên làn da nõn nà.

 

Ánh mắt anh sáng lên, Lâm Lung vội vàng đóng cửa lại rồi đi ra.

 

Cô đi được hai bước, thấy Từ Ứng Hàn đứng yên không động đậy, cô quay đầu hỏi: "Đội trưởng, anh không đi sao?"

 

"Em không có chút tự giác của bạn gái gì à?" Từ Ứng Hàn hơi nhíu mày.

 

Lâm Lung tròn mắt, cô không trễ chứ?

 

Từ Ứng Hàn đi tới nắm tay cô, từng ngón tay thon dài của anh đan vào cô, anh thấp giọng nói: "Như vậy mới được."