Cho Phép Anh Thích Em

Chương 20




Edit: Hạ

Beta: Tà + Huyên



Tất cả mọi người nhìn cô bé vừa được cho phép kia, cô chỉ mất một giây đồng hồ từ trên ghế đứng lên, bỏ lại một câu em lên lầu thay quần áo, liền chạy ra ngoài.



Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn tay áo, cảm thấy hình như mình quá mềm lòng.



Vẫn là Ngô Địch cười một tiếng, nói: “Quả nhiên phụ nữ không có sức đề kháng với việc đi dạo phố. Dù chỉ là đi siêu thị.”



JG cùng SP không hẹn mà cùng gật đầu.



Ngô Địch giễu cợt: “Hai tên xử nam các người thì biết cái gì?”



Nhìn từ bên ngoài, Ngô Địch là người ở trong đội lâu nhất, tính cách cũng chững chạc giống như cha già. Nhưng trên thực tế, Ngô Địch đôi lúc rất độc miệng, kỹ năng chế nhạo không hề thua kém so với Từ Ứng Hàn.



Giống như bây giờ.



Hai người JG và SP bị anh ta giễu cợt một phen, cuối cùng chỉ có thể nhìn nhau một cách bất lực.



Bởi vì thật sự không có cách nào phản bác được.



Đây chính là nỗi khổ tâm của game thủ eSports nha.



Giản Dịch sờ sờ mũi mình, tốt bụng lên tiếng: “Hàn ca, em nghĩ anh nên ngồi xuống đợi đi, theo em thấy thì chưa qua nửa tiếng, cô ấy sẽ không xuống lầu đâu.”



Từ Ứng Hàn không lên tiếng.



Ai ngờ năm phút sau, một cái đầu ló ra từ cửa phòng huấn luyện.



Lâm Lung hơi thở dốc, cười nói: “Em thay quần áo xong rồi, mình có thể đi được chưa.”



Tất cả mọi người quay đầu nhìn, thấy một cô bé mặc chiếc áo jean kiểu cao bồi bạc màu, một chiếc quần jean màu lam nhạt, chân mang đôi giày trắng, nhìn rất sáng sủa. Bình thường để tiện cho huấn luyện, Lâm Lung luôn cột tóc đuôi ngựa, ngược lại hôm nay mái tóc dài xõa tung xuống, chỉ có tóc mái được kẹp lên, lộ ra cái trán đầy đặn xinh đẹp.



Chắc do chuẩn bị gấp gáp, chiếc túi nhỏ màu hồng cô mang trên người hơi lệch ra phía trước.



Cô đưa tay chỉnh lại túi, lần nữa ngẩng đầu, mặt đầy tò mò nhìn Từ Ứng Hàn: “Không đi nữa ạ?”



Bởi vì mọi người đều nhìn mình chằm chằm, cô còn tưởng cách ăn mặc của bản thân có vấn đề, lại cúi đầu nhìn thoáng qua.



Người đàn ông gật đầu một cái, đi tới bên cạnh cô.



Chờ bọn họ đi khuất, Giản Dịch mới đột nhiên lên tiếng: “Tôi tự dưng phát hiện, Hàn ca và Lâm Lung thật đúng là trai tài gái sắc.”



“Đó là Hàn ca.” Vương Ngọc Đàn vừa nhìn chằm chằm màn hình vừa nói: “Nếu đổi lại là cậu đứng cạnh em gái Lâm Lung, chắc chắn sẽ thành cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”



Giản Dịch: “…”



Chờ Giản Dịch nhào qua, Ngô Địch lắc đầu cảm khái, JG và SP của I.W lại một lần nữa ân đoạn nghĩa tuyệt.



**

Lúc Từ Ứng Hàn dẫn Lâm Lung đi lấy xe, hai người không ai lên tiếng. Thẳng đến lúc tiến vào hầm đỗ xe, Lâm Lung nhìn thấy không ít ô tô thể thao, nhưng mà tiểu khu bọn họ ở là khu nhà giàu, có xe thể thao cũng không quá kì lạ.



Lúc hai người đi đến trước một chiếc SUV cao lớn, âm thanh mở khóa xe vang lên.



Từ Ứng Hàn dẫn đầu đến chỗ tay lái, Lâm Lung vẫn còn đứng tại chỗ.



Chờ anh lên xe, nhấn còi, Lâm Lung mới đi đến chỗ ngồi cạnh ghế lái, mở cửa trèo lên.



Mặc dù Lâm Lung không có bằng lái, cũng không biết lái xe, nhưng vẫn nhận ra giá của chiếc ô tô này.



Oa, xem ra đội trưởng là người có tiền nha.



Lâm Lung tò mò nhìn trang trí bên trong, người đàn ông ngồi bên cạnh đang lùi xe đột nhiên cười khẽ một tiếng, hỏi: “Muốn lái không?”



Những lời này làm cô ngây ngẩn cả người, biểu hiện của cô giống muốn lái xe sao?



Từ Ứng Hàn giống như nhìn thấu diễn biến nội tâm cô nàng, mắt tuy chăm chăm nhìn vào gương chiếu hậu, nhưng giọng buồn cười nói: “Vậy em hết nhìn đông đến nhìn tây làm gì?”



“Chẳng qua em thấy xe anh rất ngầu,” Lâm Lung có chút hâm mộ nói.



Cô mới tròn mười tám tuổi, đừng nói xe, ngay cả bằng lái cũng không có.



Nói xong những lời này, khóe miệng Từ Ứng Hàn vừa mới nhếch lên, lại nghe được cô gái bên cạnh khẽ lầm bầm: “Rất giống với anh.”



Lúc xe thuận lợi ra khỏi bãi đỗ, Từ Ứng Hàn quay đầu nhìn cô một cái.




Lâm Lung bỗng nhiên ý thức được mình vừa nói gì.


Cô che miệng, lắc đầu, phủ nhận nói: “Em không phải có ý đó.”



Nhưng vừa nói xong, thấy chưa đủ thuyết phục, cô lại lắc đầu: “Không phải, ý em là xe của anh rất đẹp mắt.”



“Ừ, em cũng rất đẹp mắt.”



Vốn còn đang bực bội suy nghĩ nên giải thích thế nào, Lâm Lung chợt quay đầu, không dám tin nhìn chàng trai trước mặt, đôi mắt to tràn đầy kinh ngạc và mơ hồ. Một lời không biết xấu hổ như vậy, làm sao có thể do đội trưởng cao quý lạnh lùng nói ra chứ.



“Lần sau lúc nịnh nọt người khác nhớ đơn giản chút.”



Lâm Lung thắt chặt dây an toàn, cô căn bản không muốn nịnh hót. Chẳng qua cô cảm thấy chiếc xe này rất ngầu, cũng rất giống anh, cả ngày mặt mũi nghiêm túc, ngồi ở đó chơi game.



Cũng may, Từ Ứng Hàn quả thật không phải người nói nhiều.



Dọc đường đi anh đều yên lặng lái xe, Lâm Lung bởi vì lúng túng cũng buông mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa xe.



Đi khoảng mười lăm phút, bọn họ dừng lại trước cửa một siêu thị.



Lâm Lung xuống trước, Từ Ứng Hàn đi tìm chỗ đỗ xe.



Lâm Lung đứng một mình, đang nhàm chán đá chân, bỗng dưng nghe được cách đó không xa có một đôi trai gái đang lôi kéo nhau, cô gái nhìn qua rất giận dữ, người đàn ông phía sau vốn đang một mực khẩn khoản xin lỗi, cuối cùng không biết cô gái nói gì, người đàn ông kia tức giận đẩy ngã cô gái.



Lâm Lung vội vàng chạy đến, đỡ cô gái kia dậy.



“Cô không sao chứ,” Lâm Lung thấp giọng hỏi.



Cô gái không nói lời nào, thế nhưng người đàn ông kia lại nắm tay cô ấy, muốn kéo cô ấy đi. Lâm Lung một mực tiến lên, đứng chắn trước mặt hắn: “Anh làm gì vậy? Cô ấy không muốn đi với anh.”



“Chuyện tình cảm của chúng tôi, liên quan gì đến cô.” Người đàn ông nhìn Lâm Lung nhỏ tuổi, dáng dấp lại ưa nhìn, mở miệng ra cũng không nặng lời.



Ngược lại Lâm Lung kiên quyết không để cho hắn kéo cô gái kia đi, còn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.




“Này, tôi thấy cô cũng thật là bắt chó đi cày*.” Người đàn ông nổi giận.



(*) Không trâu bắt chó đi cày: Ép buộc làm việc vượt quá khả năng. Như ở trường hợp này là lo chuyện bao đồng, quản cả chuyện người khác



Kết quả hắn còn chưa bước lên trước, Lâm Lung đã bị kéo về, lưng chạm vào ngực người phía sau mới dừng lại.



Sau đó có một bàn tay ấm áp phủ trên đỉnh đầu cô.


Một âm thanh lười biếng và lạnh lùng vang lên: “Muốn đánh nhau à?”



Người đàn ông đối diện chỉ cao hơn Lâm Lung một chút, lúc này đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn hơn mình, trong lòng không nhịn được lo sợ, nhưng lúc ngẩng đầu lên hắn ta vẫn không quên mạnh miệng: “Là bạn gái mày xen vào chuyện của người khác trước.”



“Ờ,” Ai ngờ người đàn ông chỉ ừ một tiếng, đầy vẻ coi thường hỏi: “Cho nên mày muốn làm gì?”



“Tôi không, không làm gì mà.” Người đàn ông thấp bé chột dạ.



Cô gái lúc nãy đang cùng hắn gây gổ, đột nhiên tức giận hét: “Hai người muốn làm gì, bắt nạt người khác à?”



Mãi đến khi đôi tình nhân trước mặt hùng hổ rời đi, Lâm Lung vẫn chưa biết nên nói gì.



Từ Ứng Hàn cúi đầu nhìn cô bé trong ngực mình, đầu nhỏ ủ rũ gục xuống im lặng.



Cho đến lúc anh bất đắc dĩ nói: “Thật là, mới rời mắt khỏi em một chút, em liền gây chuyện.”



Cô gái trong ngực buồn bực khó chịu, một lát sau mới nói: “Em xin lỗi.”



“Xin lỗi cái gì?” Từ Ứng Hàn rút lại bàn tay đặt trên đầu cô, giọng lơ đãng: “Là do cô ta nhặt được tên bạn trai trong thùng rác, không phải lỗi của em.”



Lâm Lung xoay người, hai mắt tròn xoe, đại khái không nghĩ đến Từ Ứng Hàn lại không trách mắng mình.



“Nhưng mà tật xấu thấy việc bất bình xen vào này, quả thật em nên sửa đổi một chút.” Anh bất đắc dĩ lắc đầu.



Đến giờ Từ Ứng Hàn vẫn còn nhớ bộ dáng cô giơ ngón tay giữa về phía Đỗ Chi Trạch ở hậu trường trận đấu giữa mùa.



Nếu không phải tận mắt thấy được, anh hẳn cũng sẽ không tin đây là chuyện cô có thể làm.



Lâm Lung gật đầu, đặc biệt nghiêm túc nói: “Đội trưởng, em nhớ rồi.”



Vì vậy, khúc nhạc đệm nho nhỏ ở cửa siêu thị cứ thế trôi qua. Hai người từ cửa đi vào, Từ Ứng Hàn tiện tay lấy theo một chiếc xe đẩy, lúc này anh mới hỏi: “Em đi theo đến siêu thị là muốn mua cái gì à?”



“Không phải, em chỉ muốn trộm lười biếng một chút thôi.” Cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm kệ hàng trưng bày kẹo trong siêu thị, tựa như đang nghiên cứu nên mua cái nào. Chờ đến lúc nói xong, ngón tay đang chỉ trỏ trên kệ hàng chợt khựng lại.



Hình như cô vừa nói cái gì không nên nói rồi.




Quả nhiên phía sau truyền tới một tiếng cười ha ha đầy giễu cợt, cô cắn môi, lo lắng tìm lời bào chữa cho mình.



“Thật nên để Chu Nghiêu nghe được mấy câu này.” Từ Ứng Hàn lãnh đạm nói.



Lâm Lung vội vàng xoay người, chắp hai tay trước ngực cầu xin tha thứ: “Đội trưởng, xin anh đó.”



“Không được, em cũng biết anh là đội trưởng mà.” Người đàn ông chọn mấy hộp kẹp bạc hà, trực tiếp ném vào trong xe đẩy, anh như cười như không nhìn Lâm Lung, “Quản lý đội viên cũng là một trong những chức trách của anh.”



“Không thể thương lượng sao?’ Lâm Lung đi theo sau lưng anh, nhỏ giọng nói.



Ai ngờ người người đàn ông nói như chém đinh chặt sắt: “Không thể.”



Vì vậy, bầu không khí lập tức lạnh xuống. Người đàn ông phía trước một mực ném đồ vào trong xe đẩy, cô gái phía sau cúi thấp đầu, bộ dạng cố gắng suy nghĩ.



Cho đến khi Lâm Lung cảm thấy lành lạnh, mới phát hiện họ đã đi đến khu đồ đông lạnh.



Khu vực này bán các loại thực phẩm đông lạnh, còn có sữa.



Từ Ứng Hàn đang đẩy xe hướng đến khu vực bán sữa chua, chỉ thấy người ở phía sau anh đột nhiên vượt qua, nhanh chóng đi về phía trước. Cô đi đến quầy hàng, nhanh nhẹn tìm được một hộp sữa chua, vui vẻ lấy ra.



“Hàn ca, anh xem, sữa chua này.” Lâm Lung đem sữa chua giơ lên nói.


Từ Ứng Hàn nhếch mắt, trên mặt biểu tình như cười như không vẫn không thay đổi, yên lặng chờ cô nói tiếp.



Quả nhiên Lâm Lung nhỏ giọng thương lượng: “Cho nên lời em nói hôm nay, anh xem như chưa nghe thấy gì được không?”



Âm thanh cô mang theo chút ý vị khẩn cầu, mắt to trông mong nhìn anh, tựa hồ đang chờ anh gật đầu.



Tủ ướp lạnh bên cạnh, ánh đèn sáng ngời cách lớp thủy tinh chiếu lên người bọn họ, ngay cả đôi mắt đen nhánh của cô cũng lập lòe ánh sáng.



Anh đột nhiên nói: “Khi em còn bé luyện đàn cũng lười biếng như vậy sao?”



Anh vừa mới hỏi xong, một hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trong đầu.



Một cô bé nghịch ngợm đáng yêu, bởi vì lén lút đi chơi mà không luyện piano, bị người lớn bắt được chắc cũng sẽ có bộ dạng như thế này nhỉ.



Biết rõ là cô đang giả bộ đáng thương, nhưng thật tình anh cũng không có biện pháp chống đỡ.



Đúng vậy, đỡ không nổi.



Tác giả có lời muốn nói: Lung muội làm nũng, một kích trí mạng.