Ngoại truyện 5 - Tiểu Hắc & Hạ Kỳ
"Đỡ cô ấy ra!” Nhận thấy mình bị sàm sỡ, Tiểu Hắc lúc này mới nhận thức được cô gái trước mắt đã làm gì, lần đầu gặp phải chuyện như vậy, Tiểu Hắc ngây người, quên mất rằng trong quán bar này có tên đàn ông nào khỏe hơn mình đâu.
"Không, không thả, của anh thật to. . . . . ." Nói xong Hạ Kỳ lại sò soạng Tiểu Hắc một lượt, Tiểu Hắc quýnh quáng vội kẹp chặt hai chân, vô tình kẹp luôn cả tay Hạ Kỳ ở giữa.
"Oa, còn rất chặt . . . . . ." Hạ Kỳ lại nói một câu.
Tiểu Hắc cảm thấy đầu mình như đầy nước, mà lại là nước đang sôi ùng ục. Anh còn nghe được âm thanh cười nhạo xung quanh.
Hai chân Tiểu Hắc khẽ buông lỏng, lúc này tay Hạ Kỳ mới được giải phóng.
"Sao lại to như vậy, để tôi xem xem thật hay giả đây….” Hạ Kỳ vừa nói dứt lời liên lấy hai tay chộp hai bên hông Tiểu Hắc, ngó dáo dác như muốn nhìn thấu vào bên trong.
Tiểu Hắc làm sao có thể cho phép Hạ Kỳ làm như vậy, anh đưa tay chặn ngay cổ Hạ Kỳ lại, không để cho đầu cô tiếp cận chỗ đó của mình.
Hạ Kỳ cũng dốc hết toàn lực, liều mạng muốn nhìn vào trong.
Cứ như vậy lôi lôi kéo kéo ở giữa quán, chỉ nghe soạt một tiếng, y phục của Hạ Kỳ bị thủng một lỗ lớn.
Dưới tác dụng của quán tính, Hạ Kỳ liền đưa tay xuống bụng dưới của Tiểu Hắc, nói thì chậm, làm lại nhanh, cô kéo khóa quần Tiểu Hắc ra . . . . .
"Tôi muốn. . . . . . Ọe. . . . . ." Lời Hạ Kỳ còn chưa nói xong, liền cảm thấy cơn buồn nôn ập đến như nước lũ dâng lên.
Tiểu Hắc lại sửng sốt, mặc dù cách một lớp quần lót dày, anh vẫn cảm thấy được một chất lỏng nóng sềnh sệch đang chảy vào.
"Anh Tiểu Hắc, anh không sao chứ?” Một nhân viên phục vụ chạy đến hỏi anh.
Tiểu Hắc nhắm hai mắt lại, lần đầu tiên trong đời anh có một loại kích động muốn giết phụ nữ.
"Anh Tiểu Hắc, anh bình tĩnh …. Bình tĩnh… Ở đây quá nhiều người, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, sẽ có rất nhiều nhân chứng …” Người phục vụ chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn hạ thấp giọng nhắc nhở Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc hít sâu một hơi, giận quá hóa cười nhìn người phụ nữ xụi lơ dưới chân mình, không thể giết người đúng không, anh có nhiều biện pháp có thể làm cho cuộc đời sống còn không bằng cái chết.
@@@@
Hạ Kỳ hoảng hoàng hốt hốt cảm thấy mình bị người ta kéo đi như một con chó chết. “Nhẹ một chút …đau…” Hạ Kỳ cảm thấy mình bị ném xuống đất, lưng tiếp xúc với nền nhà lạnh lẽo. Do uống rượu mà cơ thể cô nóng ran, sau khi tiếp xúc với mặt đất ngược lại cảm thấy rất thoải mái, Hạ Kỳ liền nằm im trên mặt đất không muốn nhúc nhích.
Tiểu Hắc nhìn Hạ Kỳ như vậy, cho là cô đã say, liền lấy quần áo ra đi vào phòng tắm, vừa rồi bị cô nôn hết lên người như vậy thật sự không thể nhịn được nữa.
Hạ Kỳ nằm trên mặt đất, nghe tiếng nước chảy ào ào, cô bò dậy đi về phía phòng tắm, đưa tay lên cầm cái nắm cửa, không ngờ cửa thế nhưng không khóa.
Hạ Kỳ mở cửa ra, đi vào.
Dòng nước ấm áp đang chảy xuống người Tiểu Hắc, anh dùng tay cầm lấy nơi đó nghiêng người dưới dòng nước rửa sạch.
Hạ Kỳ liếm liếm môi, ợ lên một hơi rượu. “Tôi tới giúp anh tắm….”
Tiểu Hắc không ngờ tới Hạ Kỳ còn có thể bò dậy, trong lúc anh còn đang nháy mắt sững sờ, anh cảm giác được nơi đó của mình đã bị Hạ Kỳ nắm trong tay.
Loại cảm giác này chưa từng xuất hiện qua, Tiểu Hắc hít vào thở ra một hơi, anh không nghĩ tới có lúc mình lại rơi vào hoàn cảnh này, anh thậm chí còn không dám giãy giụa.
"Cô. . . . . . Buông ra. . . . . ." Thanh âm Tiểu Hắc có chút run rẩy.
"Không buông, thật là to, chị đây thích …….” Hạ Kỳ lắc đầu, cô nhìn chằm chằm chỗ đó của Tiểu Hắc, cười láo lĩnh. “Cái tên tiểu bạch kiểm kia so với anh chỉ là chim ruồi thôi, không cần kính viễn vọng thì nhìn không thấy đâu….”
Mặt của Tiểu Hắc càng lúc càng đỏ, anh nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, đôi tay nắm chặt, anh biết giờ phút này mình nên ném người phụ nữ này ra khỏi đây, nhưng cảm giác bị cô nắm chặt trong tay đột nhiên làm anh không muốn xuống tay.
Tay Hạ Kỳ bắt đầu di chuyển lên xuống, làm cho Tiểu Hắc càng không thể động đậy, lưng anh tựa vào vách tường gạch men lạnh lẽo, cái lạnh này không đủ xua đi cảm giác nóng ran ở thân dưới, anh không dám nhìn cảnh tượng kích thích phía dưới, anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cố gắng thở sâu một hơi cố gắng tỉnh táo lại.
"Thích không?" Hạ Kỳ ngẩng đầu, trước mắt cô là một cơ thể trần truồng đầy nước, cơ bụng tám múi vô cùng lực lưỡng.
Hạ Kỳ vốn không thích những người đàn ông cơ bắp, làm cô liên tưởng đến những con tinh tinh hay đười ươi. Cô thích kiểu hào hoa phong nhã, nhưng chợt nhớ đến tên tiểu bạch kiểm kia khiến cô quyết định sẽ thay đổi quan điểm thẩm mỹ của mình.
Tiểu Hắc muốn nói không thích, nhưng anh há miệng, sửng sốt không nói ra được mấy chữ này, loại cảm giác đó thật sự thoải mái không nói được.
Tiểu Hắc hít từng ngụm không khí, rất nhanh anh phát hiện cảm giác càng kích thích hơn từ cô đưa tới.
Một loại cảm giác vừa nóng, vừa ẩm, vừa trơn bao bọc lấy chỗ đỉnh đầu, Tiểu Hắc nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, anh cúi đầu, cảnh tượng trước mắt khiến máu anh như sôi lên sùng sục.
Hạ Kỳ đang bú liếm cái kia của anh, cô hết sức muốn dùng miệng bao bọc hết cái vật cứng rắn kia, đáng tiếc cô cố gắng cách nào cũng không làm được.
Hạ Kỳ có chút nhục chí ngẩng đầu lên, cô đưa mắt nhìn Tiểu Hắc. “To quá, đụng đến cổ họng rồi, vẫn chưa tới, thôi, không chơi nữa …………”
Nhìn thấy Hạ Kỳ muốn bỏ đi, Tiểu Hắc nhanh tay tóm lấy cô ấn lên trên tường.
Anh theo quán tính đưa tay cởi quần cùng quần lót của cô xuống.
Lúc này đến phiên Hạ Kỳ sửng sốt, vói sen vẫn còn mở, sau khi bị ướt một chập, cô tỉnh táo không ít, phía dưới đột nhiên mát lạnh làm cô khẩn trương hơn.
Cô cảm giác được bàn tay thô bạo đang lần mò phía dưới của mình, cơ thể cô bắt đầu căng thẳng, Hạ Kỳ đưa tay đẩy ngực Tiểu Hắc ra.
Giớ phút này Tiểu Hắc làm gì còn cho Hạ Kỳ cơ hội phản kháng, anh dùng cơ thể ngăn chặn hành động của cô, đưa tay nắm lấy một chân của Hạ Kỳ, muốn tìm đường đi vào.
Hạ Kỳ nhớ tới cây gậy cứng rắn mình vừa mới thấy, hoảng sợ hô to. “Đừng, không được, chúng ta không phải cùng một cỡ, buông tôi ra, không được hồ đồ.”
Cặp mắt đen nhỏ hung hăn khóa chặt trên cơ thể cô, Hạ Kỳ bị ánh mắt của Tiểu Hắc dọa sợ đến không dám tiếp tục lên tiếng ồn ào nữa.
"Đừng, là tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi ………” Hạ Kỳ biểu lộ đáng thương, ngược lại làm cho Tiểu Hắc dâng lên một khoái cảm khác lạ.
Anh bỗng chốc khống chế được chân của Hạ Kỳ, cảm nhận được đỉnh nhọn của mình đang chạm vào cửa khẩu ấm áp, anh đẩy mạnh một cái, lập tức tiến quân thần tốc.
"A. . . . . ." Hạ Kỳ thét lên một tiếng, cô cảm thấy sức chịu đựng đã đến cực hạn, nơi đó kín kẽ thật chặt bao vây lấy vật đàn ông đang căng lên của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc thử nhúc nhích, nơi đó của anh bị cô bao lấy khít chặt và vô cùng ấm áp.
"Không được, thật không được, chỗ đó của anh quá lớn. . . . . ." Hạ Kỳ động cũng không dám động, miệng thì luôn xin tha, những chuyện cô mới vừa làm cũng quên sạch không còn một mống.
Tiểu Hắc hít sâu một hơi, anh cảm giác mình thiếu chút nữa là nổ tung rồi, anh nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Kỳ, nhẹ nhàng rút ra một chút, lại mạnh mẽ đi vào. “Tôi thỏa mãn nguyện vọng muốn lên giường của cô, đã nhìn rồi, phải có trách nhiệm ….”
Hạ Kỳ không thành công nói ra câu kế tiếp, Tiểu Hắc đã không kiêng kỵ dong ruỗi trong cơ thể cô. Mỗi lần xâm nhập đều đến tận nơi sâu nhất, tay của cô vô thức khoác lên trên bả vai Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc không có quá nhiều kỹ năng, anh chỉ là thuận theo dục vọng của mình mà ra vào.
Hạ Kỳ nức nở xin tha, nhưng tất cả những âm thanh đó càng giống như động lực khích lệ động tác của Tiểu Hắc càng trở nên dũng mãnh hơn.
Dưới sự hỗ trợ của tiếng nước chảy, âm thanh giao hợp của hai người càng trở nên rõ ràng.
Hạ Kỳ cảm thấy mình đã sắp không chống đỡ được nữa, hơi sức của cô gần như bị Tiểu Hắc rút sạch, cơn khoái cảm cực hạn kéo đến làm cô cơ hồ muốn ngất đi.
Hạ Kỳ hé miệng, cắn lên bả vai rắn chắc của Tiểu Hắc.
Bả vai đột nhiên đau nhói, nhưng mà đối với Tiểu Hắc mà nói, lại giống như một liều thuốc kích thích. Anh nhếch môi cười một tiếng, Hạ Kỳ mang đến cho anh khoái cảm, làm anh quên hết tất cả những sự việc xảy ra tối nay.
"Vừa rồi tôi còn đang nghĩ xử lý em thế nào đây, bây giờ rốt cuộc đã nghĩ ra rồi, sau này em làm người phụ nữ của tôi đi, tôi đảm bảo với em ngày ngày chúng ta đều có thể dữ dội như thế này.”
"Không. . . . . ." Hạ Kỳ kinh hãi muốn cự tuyệt, cô không muốn hành động ngông cuồng của mình tối nay lại trở thành hậu họa về sau.
Tiểu Hắc tự học thành tài chận miệng Hạ Kỳ lại, không thể gọi là hôn, anh hé miệng, bao trùm lên cả đôi môi nhỏ bé của cô, tựa hồ như vậy chính là hôn môi.
Hạ Kỳ kêu lên ô ô, Tiểu Hắc càng như một cái máy liên tục ra vào không biết mệt mỏi.
Hạ Kỳ cảm thấy dường như có một dòng thác không khống chế được tràn lên, toàn thân cô vô lực co quắp lại, nơi đó cũng càng khít lại bao chặt lấy của Tiểu Hắc.
Đột nhiên bị vây khít lại, Tiểu Hắc chưa bao giờ có cảm giác thoải mái kích thích như vậy, trên tay anh nổi cả gân xanh, bắp thịt nổi lên căng thẳng.
Ánh mắt Hạ Kỳ khép hờ, sau khi tất cả sóng im gió lặng, cô khẽ mở mắt ra. Tiểu Hắc trước mắt, không biết là mồ hôi hay nước, đang nhễu từng giọt xuống từ trên người anh.
"Anh thả tôi xuống …………” Hạ Kỳ cảm giác được mình còn bị Tiểu Hắc đè trên tường, cô đưa tay vỗ bả vai Tiểu Hắc.
Hai tay Tiểu Hắc vịn bên hông Hạ Kỳ, khẽ đẩy về sau đặt cô xuống mặt đất, một dòng nhiệt nóng bỏng tràn ra.
"Anh đi ra ngoài, tôi muốn tắm …..” Hạ Kỳ xoay người, đã hoàn toàn tỉnh rượu, cô không mặt mũi nào mà đối diện với người đàn ông này.
Cảm giác trống không đột nhiên tập kích, ánh mắt Tiểu Hắc nhìn chằm chằm vào mông Hạ Kỳ, nuốt một ngụm nước bọt. “Một lần nữa đi, cảm giác đó thật là tốt vô cùng …..”.
"Không. . . . . ." Hạ Kỳ còn chưa kịp xoay người lại, phát hiện hông của mình đã bị Tiểu Hắc nắm giữ, cái vật vừa to vừa nóng đó lại một lần nữa xuyên qua người cô.
Tiểu Hắc thoải mái híp mắt, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm giác ấm áp lần nữa bao chặt lấy anh.
Tay Hạ Kỳ vịn vào tường, cô không còn sức phản kháng nữa, để mặc Tiểu Hắc chiếm hữu. Cuối cùng cô cũng nhận ra đạo lý, đúng là không phải ai cũng có thể khiêu chiến, đi ra ngoài không thể tùy tiện trêu chọc người khác, cuối cùng lại chính mình phải lãnh hậu quả.