“Cô đi ra ngoài.” Doãn Triệt liếc mắt qua Hà Kỳ, chỉ cần một cái nhìn củahắn, Hà Kỳ liền ngoan ngoãn đi ra cửa, cô còn trưng ra cho Trần Hi vẽ mặt nhiệttình chúc phúc.
“Em đoán xem sau này Hà Kỳ đi ra ngoài sẽ nói thế nào?” Doãn Triệt híp mắt,trên mặt mang nụ cười nhìn nhìn Trần Hi.
Trần Hi cảm thấy như mắt của hắn giống như dao găm đang nhìn chằm chằm vào côsuy nghĩ xem sẽ bắt đầu đâm cô từ chổ nào.
“Ánh mắt của em có ý gì , tôi sẽ không giết em đâu, có cần tôi kể câu chuyệnhắc mộc nhĩ cho em nghe không?” Doãn Triệt giống như nhìn thấu tâm tư cô , đemsuy nghĩ trong lòng của Trần Hi nói toạc ra . Hắn kéo cái ghế bên bàn học ra,hớn hở ngồi xuống, dang rộng tay chân giống như con báo vừa nguy hiểm lại lườibiếng, tựa hồ đang liếm móng vuốt chuẩn bị săn mồi.
“Ha ha.” Trần Hi cười khan hai tiếng, ánh mắt cô dõi theo ngón tay thon dàicủa hắn. Trái tim nhỏ bé của cô nhảy loạn xạ, cảm giác bị sự cường đại của hắnáp bức làm cô thấy không khí trong phòng ngủ mong manh không cách nào hô hấpđược.
“Cái đó. . . . . .” Cô hít sâu một hơi.
“Cái đó thế nào?” Doãn Triệt nhìn cô hỏi.
“Không cần, tôi có thể tìm trên web” Cô lại thở dài một hơi, thật ra thì từđầu cô nghĩ là mình sẽ xuất hiện như một vị nữ thần siêu nhân, đường đường chínhchính đầy khí thế mà chỉ tay vào mặt hắn nói, tên cặn bả này đây là phòng ngủcủa con gái, anh cút ra ngoài cho tôi, nhưng cuối cùng cô vẫn là không có dũngkhí đó.
Nhưng tất cả những cử chỉ của cô đều không qua được ánh mắt của Doãn Triệt,hắn nhìn biểu tình muôn màu muôn vẽ trên mặt cô mà cảm thấy buồn cười.
“Khụ khụ. . . . . .” Doãn Triệt hắng giọng một cái “Không cần phiền phức nhưvậy, để tôi nói cho em nghe.”
Thanh âm của hắn nghe thật bình tĩnh, còn lộ ra nụ cười. Trần Hi nhìn khôngra hắn bây giờ là thật lòng vui vẻ hay là tức giận mà cười. Năm năm, cô vẫnkhông hiểu thấu được lòng người đàn ông này, nghĩ tới đây, trong lòng ngược lạitrầm tĩnh không ít, bây giờ cô được trọng sinh lại, thế nào mà vẫn còn có thểkhông có tiền đồ như vậy.
Cô nhất thời không hiểu Doãn Triệt vì sao lại xuất hiện ở nơi này, quan hệcủa hai người rõ ràng nên chấm dứt rồi mới phải?
“Khụ khụ. . . . . .” Doãn Triệt ho khan hai tiếng, Trần Hi nghĩ cứ ho nữa nhưvậy không chừng hắn có thể bị ho lao đi. Hắn thấy vẽ mặt mất tập trung của TrầnHi liền gọi lại “Bảo bối, sao em lại không tập trung vậy? Tôi chỉ là cung cấp ítkiến thức thôi mà”
Thấy cô lần nữa nhìn về phía mình, Doãn Triệt bắt đầu nói, vẻ mặt rất nghiêmtúc, nhìn rất có khí chất của một học giả.
“Mộc nhĩ, ý chỉ cái đó của phụ nữ. Hắc mộc nhĩ, nghĩa là phụ nữ đã trải quanhiều lần hoặc có kinh nghiệm cùng với nhiều người đàn ông khác nhau! còn có mộttừ là phấn mộc nhĩ, muốn nói đến xử nữ, những người phụ nữ còn chưa có kinhnghiệm!”
Nói tới chỗ này, Doãn Triệt ngừng một chút, Trần Hi cảm thấy mặt của hắn trởnên vô cùng bỉ ổi.
“Còn nấm kim châm cũng rất dễ tưởng tượng nha, em thử suy nghĩ một chút cũngbiết nó là có ý gì, về phần tôi là cái gì, chắc hẳn em cũng rất rõ ràng, chỉ làtôi cực kỳ tò mò em bây giờ là cái gì? Chúng ta cùng thảo luận một chút đi, hômqua tôi đã thấy qua phấn mộc nhĩ của em, em nói xem hôm nay là màu gì đây? Lànhư cũ sưng đỏ hay là đã trở nên mềm mại ướt át?”
“Anh nếu như còn như vậy, tôi liền đi nói với Trương Nghiên.”
Trần Hi biết mặt mình đang phát sốt, tên đàn ông này không đi tìm công chúacủa hắn, ban ngày chạy đến phòng ngủ của cô phát tiết cái gì chứ. Phòng ngủ củanữ sinh gần sát như vậy, hắn không sợ công chúa của hắn nhìn thấy sao? Nếu nhưhắn không sợ, cô có thể dọa cho hắn sợ. Nhớ rõ những đau khổ phải chịu đựng saunày, một sức mạnh thần kỳ trổi dậy trong cơ thể, làm cho cô càng dũng cảm nhìnthẳng vào mắt hắn.
“Nếu như tôi hiểu không sai thì em đang uy hiếp tôi?” Doãn Triệt buồn cườingẩng đầu, hắn vui mừng phát hiện, gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra nét ung dungbình thản làm cho hắn dâng lên cảm giác mạnh mẽ muốn ngắm nhìn và mơn trớn.
Ánh mắt của cô bây giờ sáng rực, cô vốn trước đây luôn vâng vâng dạ dạ giờlại trở nên cường ngạnh như vậy. Hắn ngửa đầu nhìn cô, cảm giác vô cùng thần kỳmà ngưỡng mộ. cô gái này không ngờ lại cho hắn thấy vẽ mặt ngông nghênh khác củamình.
Thuần phục được cô gài như vậy sẽ làm hắn vui sướng đến cỡ nào, nghĩ đến cànglàm Doãn Triệt hưng phấn muốn thử. Đêm qua hoan ái tốt đẹp như vậy làm hắn khôngthể quên được, giờ cô lại cho hắn thấy một bộ mặt khác, điều này làm cho hắncàng muốn thăm dò. Chết tiệt hắn muốn thừa nhận, loại cảm giác mới lạ này làmcho hắn cảm thấy quá kích thích.
Trần Hi đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cô nhớ lại thời điểm mỗi khihắn muốn thôn tính một công ty trên thương trường thì sẽ xuất hiện cái ánh mắtchết người này, hắn có thể không chừa thủ đoạn nào. Nhưng bây giờ, tại sao hắnlại dùng ánh mắt này nhìn mình? Dũng khí lúc này của cô nhất thời bay mất nhưbong bóng xì hơi, vèo một cái từ từ xẹp xuống.
“Anh
còn không đi, tôi nói được là sẽ làm được.” Cô lại một lần nữa cả ganuy hiếp hắn, chỉ là bây giờ cô đã có chút sợ sệt không dám nhìn thẳng vào mắthắn nữa. Trần Hi nghĩ nếu bây giờ đang ngồi trên giường gỗ, hắn nhất định có thểnghe được tiếng cọt kẹt, là do thân thể cô đang run rẩy mà phát ra.
“Nói cho tôi biết, em tại sao lúc thì uy hiếp tôi, lúc lại sợ tôi, em là cố ýdiễn kịch cho tôi xem sao?”
Cô gái này lúc thì gai góc như hoa hồng, lúc lại nhu nhược như hoa nụ hoacúc. Vô luận là mặt nào, Doãn Triệt hiện tại cũng rất tò mò. Hắn từ ghế đứngdậy, đi đến mép giường, mặc dù hắn vẫn ngước nhìn cô, nhưng khí thế so với lúcnãy lại rất mạnh mẽ.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của cô, tay không tự chủ có chút ngứangáy muốn vuốt ve cô, hôm qua hắn đã thấy được chân tay, cơ thể cô mềm mại nhưkhông xương. Vào giờ phút này, thế nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn, đây thật làmột loại đau khổ.
“Tại sao không nói chuyện, em không phải là rất nhanh mồm nhanh miệngsao?”
“Học trưởng thật thông minh, tôi đúng là chỉ muốn thu hút sự chú ý của anhthôi” Cô cắn răng, người xưa nói quả thật rất hay, cái gì không chiếm được đềulà thứ tốt nhất, nếu như cô để cho hắn cảm thấy đã chiếm được mình rồi thì cóthể mất đi hứng thú? Suy nghĩ vài giây ngắn ngủi, bằng kinh nghiệm sống năm nămcô phân tích ra tình thế có lợi nhất.
“Nếu đã như vậy, mặc quần áo vào, chúng ta đi ăn cơm, em cũng cần phải bồidưỡng thể lực một chút” Doãn Triệt lại bước đến một bước, lời kế tiếp của hắnkhiến Trần Hi hận không thể lập tức nhảy đến trên người hắn đem hắn đập chết“Nếu không mới làm một chút chưa thỏa mãn thì em lại ngất đi, làm tôi có cảmgiác như đang quan hệ với xác chết vậy”.
Mẹ nó…. Anh mới là xác chết. . . . . . Cầu cho anh từ nay về sau ngày ngàyđều giống như xác chết. . . . . . Trần Hi thật muốn hét to vào mặt hắn, nhưngdưới tình thế này nhìn vào ánh mắt của hắn lá gan cô lại như khô héo.
Trần Hi suy sụp buông vai tự trách mình quá nhu nhược “anh đi ra ngoài tôithay quần áo”. “Tôi xoay qua chỗ khác không nhìn là được, em cũng không hy vọngtôi đứng trong hành lang tiếp nhận ánh mắt dò xét của những nữ sinh khác phảikhông, nếu như em không ngại lời bàn tán ra vào thì tôi cũng có thể đi rangoài”.
“Anh xoay qua chỗ khác đi, không được nhìn lén.”
“Cái gì nên thấy đều đã thấy rồi, em còn chỗ nào là tôi chưa nhìn qua, chỉ làmộc nhĩ hôm qua biến thành màu đỏ thôi, chắc cũng không khá hơn, nhưng ngược lạitôi cũng muốn kiểm tra một chút xem sao….”
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .” Gương mặt Trần Hi kìm nén đến đỏ bừng, DoãnTriệt thật lo lắng cô cứ như vậy có khi bể mạch máu, suy nghĩ cho chính mình mànhún vai chủ động xoay người sang chỗ khác, đồ tốt thì phải từ từ hưởng thụ mớicó niềm vui, lập tức chơi hư cũng không tốt.
Phía sau hắn truyền đến tiếng sột soạt thay quần áo, mấy phút sau, hắn lạinghe tiếng cô mang giày, lại qua mấy phút, sau lưng còn không có động tĩnhgì.
“Xong chưa.” Doãn Triệt có chút không nhịn được.
“Xong rồi.” Giọng cô giống như con mèo nhỏ đang kêu, vừa mềm mại lại có chútrun sợ. Thanh âm đó nghe như đang dụ hoặc hắn.
Doãn Triệt xoay người lại, cô gái này lúc nãy còn ở trên cao, bây giờ lạithấp hơn hắn một cái đầu, điều này làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn nhìnchung quanh phòng ngủ, nơi này thật rất không thích hợp làm chuyện đó, giườngquá cao, bàn ghế lại quá cứng, nếu làm, hai người cũng sẽ rất khó chịu. Hắn đèxuống hưng phấn đang nổi lên, chỉ là đưa tay nắm lấy tay cô.
Trần Hi giống như bị điện giật thu hồi tay mình lại. Doãn Triệt nhìn khoảngtrống trong lòng bàn tay, lười biếng cười một tiếng.
“Đi ăn thôi, nếu không phải là em đói, tôi cũng không để ý ở đây làm thêmnhững chuyện khác.”
“Anh không phải muốn. . . . . .”
“Em mà còn nói một câu tôi không muốn nghe, có tin hay không tôi. . . . . .”Doãn Triệt liếm liếmmôi.
“Tôi đói bụng, chúng ta ăn cái gì?” Trần Hi ủ rũ cúi đầu.
“Món ăn lạnh thì ăn hắc mộc nhĩ cũng tốt lắm, món nóng thì tôi còn chưa nghĩra. . . . . .”
“Anh. . . . . .”
Doãn Triệt giơ tay lên đặt ở khóe miệng, ra hiệu im lặng, ánh mắt của hắnnhìn lướt qua bàn. Trần Hi nhất thời trở nên nhu thuận mà nghe lời theo sát saulưng hắn ra khỏi phòng ngủ.
Thật bất hạnh , bọn họ vừa mở cửa, Hà Kỳ đang đứng ở ngoài thiếu chút nữa télộn đầu. Phòng ngủ cách âm không tốt lắm, Trần Hi không biết cô ấy đã nghe đượcbao nhiêu.
Hà Kỳ buông tay khỏi cửa, cười hắc hắc, xoay người liền không thấy tungtích.
Đột nhiên Trần Hi cảm giác trước mắt một bóng trắng thoáng qua.
“Doãn Triệt, em mới vừa nghe nói anh ở đây, không nghĩ tới đúng là ở đâythật.” Một dáng thướt tha đầm trắng bồng bềnh bước tới.
Trương Nghiên ngay thời khắc này lại xuất hiện, đối với Trần Hi mà nói, tựanhư thần tiên giáng trần, kiếp trước, cô chưa từng thích cô gái này như vậy,Trương Nghiên như là cái gai trong mắt cô, đâm vào tim cô. Mà kiếp này, Trần Hilại xem Trương Nghiên như là đấng cứu tinh đã cứu cô trong cảnh dầu sôi lửabỏng. Cô ta làm sao mà chọn được thời điểm này?
“Học tỷ chị tới rồi, em vừa mới cùng học trưởng bàn kế hoạch công việc sắptới, em đang muốn tiễn học trưởng về đây, thật là trùng hợp, vậy em đitrước.”
Thấy cô gái này nịnh nọt lấy lòng Trương Nghiên, cô hình như muốn phủi sạchquan hệ của hai người, hành động này khiến cho Doãn Triệt có chút bất mãn lại cóchút buồn cười. Hắn nhìn lướt qua Trần Hi, phát hiện tầm mắt cô gái này ngượngngùng hạ xuống…. cô gái nhỏ này vẫn còn rất nhạy cảm!
“Doãn Triệt có phải anh vẫn còn giận em không, chỉ là em không quen giao tiếpvới người lớn mà thôi, anh cũng đừng trách em, em sẽ thay đổi mà.” Trương Nghiênđiềm đạm đáng yêu lại còn như sắp rơi nước mắt.
Trần Hi nhìn cũng cảm thấy có chút đau lòng, không trách được cô ta lại đượcDoãn Triệt quan tâm như vậy. Xem người ta tỏ ra yếu đuối đúng lúc, ngẫm lạimình, đã từng có thời như những bà vợ ghen tuông ngay cả trút giận với trẻ con,nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ chọn Trương Nghiên.
Bình tĩnh suy nghĩ lại, Trần Hi vẫn có chút cảm thấy đau lòng, cô nhớ lạihành động nóng nảy của mình đã từng dọa cho đứa bé hoảng sợ trốn ở góc phòng.Trần Hi nhắm hai mắt lại, cũng thật may là đời này cô còn chưa có con.
Chợt cơ thể cô căng cứng, hình như thấy thiếu cái gì đó, là quên uống thuốc!Nhớ lại lúc đó cô một lần mà có thai! Vốn đang bình tĩnh giờ lại trở nên gấpgáp, không phải thuốc đó uống càng sớm càng hiệu quả sao!
Trước mắt nam nữ chính như cũ đang diễn cảnh “thâm tình nhìn nhau” đắm đuối,bọn họ không thể nhanh lên tránh đi chỗ khác sao?
“Làm sao biết tôi ở đây?” Doãn Triệt nhíu mày, nụ cười trên mặt hắn có chúttà khí. Trương Nghiên dưới ánh mắt của hắn trở nên run lẩy bẩy, giống như cànhliễu đang lung lay trước gió.
“Đại soái ca như vậy lại xuất hiện ở ký túc xá nữ, nhất định sẽ một truyềnmười, mười truyền một trăm, lại nói còn có Hà Kỳ ở đây.” Trần Hi chủ động hóagiải không khí.”Có phải không Trương học tỷ.” Thấy Trương Nghiên vẫn còn runrẩy, Trần Hi vội vàng lên tiếng nhắc nhở. “Em cũng là nghe người khác nói .”Trương Nghiên gật đầu nói phải.
“Hôm nay người trong hành lang này sao lại náo nhiệt như thế nhỉ!” Trần Hilàm như vô ý nói một câu.
Doãn Triệt hung hăng lườm cô, liền nhìn thấy cô gái nhỏ này rụt cổ một cái,hắn buồn cười đi tới Trương Nghiên đang bên cạnh, cũng không có gì đáng xemnữa.
“Học muội, cám ơn em, đối với chuyện kia, em có gì không hiểu lúc nào cũng cóthể đến tìm tôi” Nói xong, Doãn Triệt liền dẫn Trương Nghiên rời đi.
“Trai đẹp luôn là làm người khác chú ý .” Trần Hi lầm bầm lầu bầu. Những nữsinh phòng khác đang xem náo nhiệt, nghe ra hàm ý giễu cợt này của cô liền rốirít đóng cửa lại, trong hành lang trong nháy mắt trở nên im lặng.
Trần Hi thở dài một hơi, cô rốt cuộc cũng có thời gian đi làm của chuyệnmình.