Chờ Ngày Tuyết Tan, Hoa Nở

Chương 77: Ngoại truyện 5: Chuyện con cái




“Diệp Thanh Vy, em ba mươi tuổi rồi còn mặt dày xem mấy thứ này?” Diệp Thanh Tú vừa trở về sau phiên tòa đã thấy em vợ mình ngồi xem phim hoạt hình.

“Anh hỏi con anh với con em đi, dụ dỗ em xem sau đó bỏ rơi em.” Diệp Thanh Vy có chút tủi thân: “Hơn nữa, người ta mới có hai mươi chín tuổi.” Còn vài tháng nữa mới đến sinh nhật ba mươi của cô.

“Hai đứa nhỏ bỏ rơi em hay ai kia bỏ rơi em?” Diệp Thanh Tú cảm thấy lời nói của mình có chút sai: “Không đúng, rõ ràng là em bỏ rơi người ta.”

“Hừ, đừng nhắc đến anh ấy!” Cô tức giận ném gối trên sofa về phía Diệp Thanh Tú.

“Sao không được nhắc đến anh?” Giang Duy Bảo vừa vào nhà đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

“Bố ơi!” Một đứa bé khoảng bốn tuổi nghe thấy tiếng Giang Duy Bảo liền chạy lại lao vào lòng anh.

“Sao lại bỏ em rồi?” Diệp Thanh Vy lườm cô bé kia, tiến đến bế một đứa bé gái khoảng hai tuổi đang bước từng bước khó khăn, miệng bập bẹ nói gì đó.

“Là chị mới đúng!” Diệp Thanh Tú đón lấy đứa bé từ Diệp Thanh Vy: “Cục cưng có nhớ bố không?”

“Vậy sao lúc nhỏ anh không gọi em là chị?” Cô nói xong lại lườm Diệp Thanh Tú. Con của cô lớn hơn con của anh hai tuổi, chỉ mong hai đứa lớn lên không giống hai người lúc nhỏ suốt ngày tranh nhau xem ai phải làm em.

“Mẹ lại giận cá chém thớt rồi.” Bé con nhà Diệp Thanh Vy tên là Giang Thiên Ân, bọn họ muốn cảm ơn ông trời vì đã cho hai người hạnh phúc như ngày hôm nay.

“Con chạy bỏ em một mình không sai sao?”

Diệp Thanh Tú cảm thấy gia đình nào đó sắp bùng nổ chiến tranh, nhanh chóng bế cục cưng về phòng. Sau khi kết hôn, hai người vẫn sống cùng bố mẹ, dù sao anh cũng từng tuyên bố sẽ ở rể rồi.

Tiểu Thiên Ân bĩu môi: “Do con nhớ bố thôi, hai ngày rồi mẹ không cho con gặp bố. Ân Ân rất nhớ bố.” Bộ dạng con bé vô cùng đáng thương, nép vào người Giang Duy Bảo.

“Đúng đó bà xã, đừng giận nữa.” Giang Duy Bảo tranh thủ cơ hội lên tiếng.

“Không thèm quan tâm hai người nữa.” Diệp Thanh Vy tức giận quay về phòng.

Buổi tối, sau khi dùng cơm xong, Diệp Thanh Vy bị Lâm Mai Hạ đuổi về. Cô chỉ biết tủi thân bị Giang Duy Bảo kéo đi, từ trước đến nay bố mẹ cô luôn thiên vị anh.

“Bố mẹ ngủ ngon ạ!” Tiểu Thiên Ân tuy còn nhỏ nhưng đã tự lập, có thể một mình ngủ phòng riêng.

“Em đi đâu?” Giang Duy Bảo nhìn thấy Diệp Thanh Vy bước về phía phòng con gái, liền nắm tay cô kéo lại.

“Đi ngủ!” Cô thật sự rất muốn, rất muốn tức giận với anh, nhưng không nhẫn tâm lớn tiếng.

Không để cô phản ứng, anh cúi người xuống sau đó bế cô về phòng: “Giường của em ở đây.”

“Anh phải làm sao em mới hết giận?” Hai ngày nay cô bỏ về nhà mẹ, anh nhớ cô sắp điên rồi. Ngày nào anh cũng đến, nhìn thấy anh, cô liền ôm con bỏ về phòng khóa chặt cửa, nói gì cũng không chịu ra.

“Anh biết mà!” Cô xoay mặt đi, không muốn nhìn mặt anh nữa.

“Không được!” Anh dứt khoát từ chối, không cho phép thương lượng.

“Em chỉ muốn sinh con cho anh thôi mà. Hay là…”

“Vy Vy!” Anh lớn tiếng cắt đứt lời nói của cô: “Em dám nói lung tung đừng trách anh!”

Căn phòng bỗng rơi vào yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng hai người cố gắng hít thở để khống chế cảm xúc.

“Em xin lỗi!” Cô không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa, rõ ràng không nỡ lớn tiếng với anh, lại suýt nói ra những lời ngu ngốc. Đúng là khi tức giận, con người ta thường không khống chế được cảm xúc và lời nói.



“Người nên xin lỗi là anh mới phải.” Anh ngồi xuống bên cạnh, bàn tay siết chặt đôi tay nhỏ bé của cô: “Vy Vy, em nên biết cho dù có chết, anh cũng chỉ yêu một mình em.”

“Xin lỗi, em…” Cô không biết nên làm thế nào mới phải.

“Chúng ta sau này đừng nhắc đến chuyện này được không?” Giọng nói của anh rất nhỏ, rất nhẹ, giống như đang đề nghị, lại như van xin.

“Anh có nhớ lần đầu tiên đưa em về chỗ này, đã nói gì không?” Cô dựa vào người anh, cảm nhận vòng tay nhung nhớ bao lâu nay.

“Vy Vy…” Anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

“Anh nói ngôi nhà này có chút nhỏ, nếu sinh hai đứa con vậy thì phải đổi nhà mới. Thật ra em thấy nhà của chúng ta vẫn rất lớn, dù sinh thêm ba bốn đứa nữa cũng được.” Cô biết nếu hôm nay im lặng chuyện này sẽ vĩnh viễn bị bỏ qua: “Nhà Gia Bảo ở kế bên có hai đứa vẫn rất rộng đấy thôi, anh chị của em đã có kế hoạch sinh thêm đứa nữa, còn có đôi long phụng nhà Tuyên Tuyên,… Anh nhìn đi, ai cũng có anh chị em, Ân Ân nhà chúng ta sẽ rất cô đơn.”

“A Duy, Ân Ân cũng muốn có em. Con bé giống anh, rất giỏi, sau này có thể giúp em chăm sóc cho em trai, em gái. Anh biết rõ con một cô đơn thế nào nên anh mới nhận Gia Bảo là anh trai, không phải sao?”

“Ngày đó nhìn thấy em như vậy, anh…” Giang Duy Bảo không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Hôm đó anh vào phòng sinh với cô, nhìn thấy cô đau đớn, trái tim anh giống như ai đó lấy dao đâm vào từng nhát, từng nhát một. Anh ước mình có thể thay cô chịu đựng những chuyện này. Đến khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, anh không nghe thấy cô y tá bên cạnh nói gì nữa, chỉ thấy bà xã của mình mệt mỏi nằm đó.

Thật ra sức khỏe Diệp Thanh Vy rất tốt, cô sinh thường vô cùng thuận lợi, sau khi sinh xong tinh thần cũng không bị ảnh hưởng. Cô nhớ lúc đó nghe y tá chúc mừng là một bé gái, nhìn qua ông xã nhà mình chỉ thấy mặt anh trắng bệch không còn giọt máu, bàn tay từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt tay cô. Anh cúi người ôm cô, cả người run bần bật.

“Đừng khóc, đừng khóc!” Vừa sinh con xong, cô lại phải dỗ chồng mình. Mấy cô y tá có người nhịn không được lén lút cười trộm.

“Anh còn nói nữa, hôm đó trông anh giống người vừa sinh con hơn là em.”

Cô vừa cảm thấy buồn cười, vừa thương anh. Từ nhỏ anh đã luôn mạnh mẽ để gánh vác gia đình, mạnh mẽ để tồn tại ở Giang gia. Vậy mà từ lúc có sự xuất hiện của cô, anh lại khóc rất nhiều. Được rồi, anh là chồng cô, trước mặt cô anh được phép sống thật với cảm xúc của mình.

“Ông xã, anh không thể hiểu được đâu, cảm giác có một sinh mệnh nhỏ lớn dần bên trong người mình. Mang con đến thế giới này, nhìn con từng ngày lớn lên, không còn gì có thể hạnh phúc bằng.”

“Được rồi, anh đầu hàng.” Anh không thể nào giả vờ làm ngơ trước ánh mắt khao khát của cô được.

“Em biết anh yêu em nhất mà.” Cô mỉm cười ngọt ngào, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Từ ngày bên nhau, chuyện gì anh cũng nghe lời và tôn trọng ý kiến của cô, chỉ có vấn đề sinh thêm anh nhất quyết phản đối. Cô biết anh sợ cô đau, thế nên không dám trách anh. Nhưng không thể nhượng bộ được, riêng chuyện này cô phải cứng rắn đến cùng.

Sống lại một lần, cô đối với sinh tử sớm đã nhìn thấu. Chỉ là khi nghĩ đến một ngày mình đột ngột ra đi, anh phải làm sao đây? Cô muốn sinh con cho anh, dù mai này không còn cô nữa, vẫn còn các con thay cô yêu thương anh.

Sau Ân Ân được hai tuổi, cô đã muốn sinh thêm đứa nữa. Con một rất buồn, cô đã không muốn anh cô đơn, càng không thể để cục cưng của hai người cô đơn được.

Nếu để anh biết suy nghĩ thật sự của cô, chỉ sợ anh giận dỗi cả tháng không nói chuyện với cô nữa. Thế nên cô sẽ giấu kín nó vào sâu trong lòng, nhất định cố gắng sống thật tốt, không để ông xã của mình cô đơn được.

“Anh không yêu em thì yêu ai?” Anh nằm đè lên người cô, nở nụ cười gian xảo: “Hay chúng ta bắt đầu cố gắng từ hôm nay đi?”

“Hôm nay thì không được!” Cô bật cười.

Anh chợt nhớ ra hôm nay là ngày đặc biệt của cô. Trong lòng gào thét, đúng là anh tự làm tự chịu.

Một năm sau, thêm một thiên thần nhỏ nữa xuất hiện, lần này con của họ là một bé trai. Họ đặt tên con là Thiên Bình, không mong gì hơn, chỉ muốn con sau này có thể bình an trưởng thành. Giang Duy Bảo đã chuẩn bị tinh thần nên không còn khóc nữa, nhưng anh vẫn rất đau lòng. Lần này anh nhất định phải thật kiên quyết, dù thế nào cũng không sinh thêm con nữa.

\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=

“Giang Thiên Ân, mẹ dạy con biết võ để đánh nhau hả?”

Giang Duy Bảo vừa về đến nhà đã nghe thấy tiếng bà xã, xem ra cô nhóc nhà này lại gây chuyện nữa rồi.



“Bố ơi, mau cứu chị đi!” Giang Thiên Bình chạy đến nói nhỏ vào tai anh, thằng bé xoa xoa bụng: “Con đói rồi.”

Hôm nay Diệp Thanh Vy nghe giáo viên nói con gái ở trường đánh nhau, tức giận cả buổi chiều đến cơm cũng không nấu. Mà Giang Thiên Ân vừa về nhà đã bị mẹ gọi lại hỏi tội.

“Con không thấy mình sai ạ!” Thái độ của con bé vô cùng cố chấp: “Bọn nó đáng bị đánh!”

“Đã sai còn không chịu nhận? Phạt con tối nay không được ăn cơm.” Giang Duy Bảo lên tiếng: “Mau về phòng đi!”

Giang Thiên Ân ấm ức quay về phòng. Giang Thiên Bảo cảm thấy tối nay chắc bố mẹ không có tâm trạng ăn cơm, thằng bé nhanh trí chạy sang nhà bác Gia Bảo của mình.

“Đừng giận nữa, chẳng phải lúc nhỏ em cũng vậy sao?”

Con gái nhà bọn họ chính là một bản sao của cô lúc trước, giống cả ngoại hình lẫn tính cách.

“Em giận bản thân mình không tốt, không thể làm tấm gương cho con.” Diệp Thanh Vy cắn môi.

Còn nhớ lúc nhỏ khi đánh nhau, rất nhiều lần cô bị bố mẹ trách phạt. Khi ấy, cô thật sự không cam tâm, rõ ràng là mấy đứa kia đáng bị đánh, tại sao bố mẹ chỉ trách cô? Sau khi làm mẹ, cô mới hiểu được tấm lòng của bậc phụ huynh.

“Em là tốt nhất, không cho phép nghĩ như vậy nữa.”

Mặc dù đã kết hôn gần hai mươi năm, tình cảm của hai người vẫn như thuở ban đầu. Đối với Giang Duy Bảo, Diệp Thanh Vy mãi là cô gái năm ấy vì cứu anh mà liều mạng với đám côn đồ, là cô gái tốt nhất thiên hạ.

“Đi thôi, anh nấu mì cho em ăn.”

“Ân Ân cũng chưa ăn gì.” Nhìn thấy anh chỉ định nấu hai phần, cô kéo kéo tay áo anh.

“Anh đã phạt nó không được ăn cơm rồi.” Biết ngay cô sẽ mềm lòng.

“Nhưng đây là mì.” Cô không trách con bé, chỉ giận bản thân mình làm tấm gương xấu cho con. Thế nên làm sao nỡ để anh phạt Ân Ân của cô nhịn đói được.

“Nó bị em chiều hư rồi.” Giang Duy Bảo lắc đầu, lấy thêm một phần mì.

Còn về phần Giang Thiên Bình, bọn họ không cần lo, nhất định lại chạy sang nhà Giang Gia Bảo rồi.

“Mẹ… đừng giận con nữa mà.” Giang Thiên Ân dựa vào người mẹ mình làm nũng. Để xin lỗi Diệp Thanh Vy, con bé chỉ đành kể lý do mình đánh nhau cho cô biết.

“Ừ, mẹ không giận nữa.” Giang Duy Bảo từ bên ngoài đi vào, thay bà xã lên tiếng: “Nên con mau về phòng, trả mẹ lại cho bố.”

“Ân Ân!” Diệp Thanh Vy thấy con gái rời đi liền gọi lại, mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Nếu con dám yêu sớm làm ảnh hưởng chuyện học, mẹ nhất định không tha cho con.”

“Con không có!” Con bé đỏ mặt chạy về phòng.

“Con còn nhỏ, em nghĩ lung tung gì vậy?” Khi chỉ còn lại hai vợ chồng, anh mới lên tiếng.

“Ân Ân mười sáu tuổi rồi, anh đừng quên năm đó chúng ta gặp nhau khi nào.” Bằng tuổi Giang Thiên Ân, hai người đã xác định tình cảm. Cô không cấm con yêu sớm, nhưng nếu để ảnh hưởng đến việc học tập, vậy thì chuyện sẽ khác.

“Còn nữa, anh biết vì sao con đánh nhau không?”

Trong lớp có một bạn nam bị bắt nạt, bố cậu bé đó là cảnh sát, đã hy sinh trong quá trình làm nhiệm vụ. Đám trẻ trong lớp lại trêu chọc, nói cậu bé đó không có bố. Giang Thiên Ân không chịu được, sau buổi học hẹn bọn nó ra đánh một trận. Ai hỏi lí do, con bé cũng không chịu nói, cuối cùng chỉ lén kể với Diệp Thanh Vy.

“Hai người đúng là mẹ con.” Giang Duy Bảo nghe xong chỉ có thể bật cười.

Diệp Thanh Vy lườm anh, trong lòng có tính toán, không được, ngày mai cô phải đi xem thử thằng nhóc kia là người thế nào.