Chờ Ngày Tuyết Tan, Hoa Nở

Chương 45: 45: Có Thể Về Làm A Duy Của Em Rồi




Mặc dù không phải người của giới giải trí, người của hào môn vẫn luôn được quần chúng quan tâm. Đặc biệt là gần đây, chuyện của Giang Tường Lĩnh lên giường với con dâu ngay trong đêm tổ chức tiệc đính hôn chưa bao giờ hạ nhiệt.

Hôm nay trong buổi họp báo, rất nhiều phóng viên đã có mặt từ sớm. Đám người Giang Duy Bảo cũng đến, kịch hay như vậy không xem thì phí.

“Hay chúng ta nhân lúc này công bố đã kết hôn đi!” Đoàn Huy Vũ mặt dày đề nghị.

Đường Tuyên không nói gì, chỉ ngắt anh một cái. Sau khi kết hôn, anh liền đến Đoàn thị phát loa thông báo rằng tổng giám đốc của bọn họ có vợ rồi. Lúc nào cũng đặt bàn tay đeo nhẫn cho người khác chú ý, chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết anh không còn độc thân nữa.

“Đúng là bà xã của anh, ngay cả ngắt cũng khiến anh hạnh phúc.” Đoàn Huy Vũ mặt dày tựa đầu lên vai Đường Tuyên.

“Đầu sắp hai thứ tóc rồi, bao giờ mới chịu nghiêm túc?” Giang Duy Bảo châm chọc.

“Tôi chỉ mới hai mươi chín, cái gì mà hai thứ tóc?” Đoàn Huy Vũ nghiến răng: “Loại người độc thân như cậu sao hiểu được suy nghĩ của kẻ có vợ này.”

Diệp Thanh Vy không có gì để nói, cô thật sự ngưỡng mộ hai người, lúc nào rồi còn tâm trạng đùa giỡn. Quả thật như họ nói, đến đây chỉ để xem kịch vui mà thôi.

Đường Hoa vừa vào đã nhìn thấy cảnh Đoàn Huy Vũ và Đường Tuyên ôm ấp, bàn tay siết chặt thành quyền. Mặc dù Đường Ấn Nam đã hứa sẽ tìm mối hôn sự khác nhưng chị ta biết rõ, so với gia tộc lớn trong hào môn, làm gì còn nhà nào tốt hơn.

Giang Tường Lĩnh cuối cùng cũng xuất hiện, ông ta tuyên bố chuyện hôm đó bị người khác hãm hại, nhất định sẽ tìm ra hung thủ. Mặc dù là tai nạn nhưng chuyện đã xảy ra, ông ta sẽ chịu trách nhiệm với Trần Diệu Linh.

“Từ vợ lại thành mẹ kế, nhân vật chính phát biểu cảm nghĩ đi!” Đoàn Huy Vũ nhìn Giang Duy Bảo bằng ánh mắt mong chờ.

Giang Duy Bảo im lặng không lên tiếng, kịch hay còn phía sau.

“Chủ tịch Giang chắc là quên mình còn người vợ này rồi?” Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng xuất hiện, đám đông được một phen náo nhiệt.

Diệp Thanh Vy nhìn người đó, hoảng hốt đứng không vững, bà ấy là mẹ Giang Gia Bảo – Đường Tâm Khanh.

“Bà…” Giang Tường Lĩnh ngạc nhiên.

Sau khi Giang Gia Bảo qua đời, Đường Tâm Khanh bỏ đi, từ đó về sau gần như cắt đứt liên lạc. Dù vậy thì mặt pháp luật, hai người vẫn còn là vợ chồng.

“Không nhận ra tôi sao?” Đường Tâm Khanh ra hiệu cho đám đông im lặng: “Các vị, hôm nay tôi muốn các vị làm chứng cho tôi sự kiện này.” Sau đó quay sang Giang Tường Lĩnh: “Tôi sẽ ly hôn, không cản trở ông ở bên tình mới nhưng phải đồng ý với tôi hai việc.”

“Bà muốn gì?” Giang Tường Lĩnh run rẩy, mọi chuyện hôm nay nằm ngoài tính toán của ông ta. Trước mặt phóng viên, ông ta không thể làm gì khác ngoài nghe theo Đường Tâm Khanh.

“Thứ nhất, cắt đứt quan hệ và cả quyền thừa kế với đứa con riêng hiện tại của ông.” Đường Tâm Khanh bình tĩnh nói.

Đám đông lại lần nữa ồn ào, lần này mọi người đều dồn ánh mắt về “đứa con riêng” nào đó. Trước giờ bọn họ luôn nghĩ anh là con của Đường Tâm Khanh.

Giang Duy Bảo vẫn thờ ơ đứng đó, hệt như người vừa được nhắc đến không phải là anh. Cảm thấy người bên cạnh có chút đứng không vững, anh còn có tâm trạng quay sang an ủi cô.

Diệp Thanh Vy đối với Đường Tâm Khanh có nỗi sợ vô hình, có thể năm đó bà đã từng uy hiếp cô. Khi xưa cô chỉ là thiếu nữ vừa mới lớn, hình ảnh ấy đã in sâu trong đầu, len lỏi vào trong giấc mơ trở thành ác mộng.

“Bà điên rồi!” Nếu không có người thừa kế, khác nào đem tài sản Giang gia giao cho người khác.



“Tôi chưa nói xong.” Đường Tâm Khanh lại nhìn về một hướng khác: “Thứ hai, khôi phục thân phận và quyền thừa kế cho con trai tôi.”

Một người thanh niên từ từ bước đến, mọi người đều không biết đó là ai, nhưng đám người Diệp Thanh Vy thì biết rất rõ.

“Chào bố, lâu rồi không gặp.” Sau đó quay sang nhìn Trần Diệu Linh: “Hiện tại chắc phải gọi một tiếng dì rồi?”

“Gia Bảo?” Trần Diệu Linh hoảng hốt, người này đã chết cách đây tám năm rồi mà?

Tâm trạng Diệp Thanh Vy lúc này không khác Trần Diệu Linh là mấy, hóa ra mấy ngày trước không phải do cô hoa mắt. Cô nhìn sang Giang Duy Bảo, gương mặt lạnh lùng, thờ ơ của anh cuối cùng cũng có một chút thay đổi.

Giang Tường Lĩnh đồng ý yêu cầu của Đường Tâm Khanh, dù sao ông ta cũng hài lòng với Giang Gia Bảo hơn. Mà quan trọng, nếu từ chối, Đường Tâm Khanh không đồng ý ly hôn, sẽ không cách nào ăn nói với người khác về chuyện của Trần Diệu Linh.

“A Duy…” Sau khi buổi họp báo kết thúc, Diệp Thanh Vy lo lắng nhìn Giang Duy Bảo.

Cô biết anh không quan tâm thân phận thiếu gia nhà họ Giang, cô chỉ sợ sự xuất hiện của Giang Gia Bảo ảnh hưởng đến anh. Dù sao bao năm nay, cái chết của cậu ấy luôn là nút thắt trong lòng anh.

“Không sao!” Anh cười an ủi cô: “Có thể về làm A Duy của em rồi.”

\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=

[Siêu nhân Triệu]: Thanh Vy, tôi thật sự không muốn sống nữa!

Triệu Long than thở với Diệp Thanh Vy.

[Siêu nhân Ngô]: Đừng, cậu đừng chết bỏ lại chúng tôi!

[Siêu nhân Phan]: Đúng! Có chết cùng chết!

Diệp Thanh Vy nhìn tin nhắn, không nhịn được bật cười, cô và ba người trợ lý có một nhóm tin nhắn riêng, tự phong cho nhau là siêu nhân. Vừa mở tin nhắn ra đã thấy ba người còn lại đòi sống đòi chết.

[Siêu nhân Diệp]: Mọi người sao vậy?

Sau khi Giang Gia Bảo về, đã lấy đi chức giám đốc của Giang Duy Bảo, ngay cả Diệp Thanh Vy cũng sa thải. Hiện tại, hai người đã không còn là người của Giang thị nữa. Không đúng, không nên gọi là lấy, phải nói trả lại, vị trí đó vốn thuộc về cậu ấy.

[Siêu nhân Ngô]: Giám đốc mới đến là ác ma chính hiệu!

Giang Gia Bảo lên tiếp quản công ty, lượng công việc của mỗi người đều tăng lên rất nhiều so với lúc trước. Diệp Thanh Vy không biết làm gì, chỉ có thể ủng hộ họ về tinh thần. Nhớ trước đây, dù học khác lớp, cô cũng đã từng nghe về cách quản lý của lớp trưởng Giang Gia Bảo, vô cùng nghiêm khắc, đôi khi còn đáng sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm. Lúc này, cậu ấy lại trở thành lãnh đạo của một tập đoàn, chỉ e càng đáng sợ hơn năm xưa.

“Thật ra em không cần phải lo lắng, anh hiện tại rất tốt.” Diệp Thanh Vy vẫn đang trò chuyện với đám người kia qua tin nhắn, không biết Giang Duy Bảo từ lúc nào xuất hiện, ôm cô từ sau lưng.

“Anh thấy em phiền sao?” Cô tỏ vẻ tủi thân, đẩy anh ra: “Vậy em về đây, sau này không đến làm phiền anh nữa.”

Giang Duy Bảo lập tức kéo cô lại, ôm vào lòng: “Em biết anh không có ý đó.”

Sau khi Đường Tuyên dọn đi, Giang Duy Bảo muốn Diệp Thanh Vy đến nhà anh, cô từ chối muốn về nhà ở. Nhưng xảy ra chuyện ở buổi họp báo hôm trước, cô cũng quyết định đến chỗ anh. Ngay lúc này, cô không nỡ để anh một mình.



Cô biết, đối với anh, tiền tài, danh lợi hay địa vị vốn không quan trọng. Chỉ là có những dự án của Giang thị, anh đã dành rất nhiều tâm huyết, đặc biệt là dự án ở huyện C, quê hương của hai người.

Còn có, thái độ của Giang Gia Bảo, tuy tỏ vẻ không quan tâm nhưng cô biết anh rất buồn. Dù sao đó cũng là một người bạn rất quan trọng với anh. Vậy mà hiện tại lại lướt qua nhau như người dưng, thậm chí cậu ấy còn xem anh như kẻ thù.

Được người mình yêu quan tâm, chăm sóc, Giang Duy Bảo vui không hết, làm sao dám có suy nghĩ cô phiền. Anh chỉ sợ cô lo lắng cho anh, sợ cô vì anh mà vất vả.

Hơn nữa, anh cảm thấy cuộc sống hiện tại vốn rất thoải mái, một chút buồn hay thất vọng cũng không có. Dù sao, thái độ của Giang Tường Lĩnh đối với anh không quá hài lòng, chỉ cần ông ta có đứa con khác, sẽ lập tức tìm cách thay thế anh. Người đó là Giang Gia Bảo, vậy càng tốt, những thứ đó đều của cậu ấy, anh đã mượn dùng suốt tám năm. Đã đến lúc nên trả mọi thứ về đúng quỹ đạo của nó.

“Em ngoài mặt là cổ vũ anh…” Diệp Thanh Vy nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ lòng ngực anh: “Thật ra là đang cổ vũ cho bản thân em.”

Kiếp này, có quá nhiều chuyện không lường trước đã xảy ra, nhất thời cô không biết phải đối mặt thế nào. Cô ở bên anh, anh ủi động viên anh, thật ra cũng đang dựa dẫm anh để vực dậy bản thân mình.

“Vy Vy, chúng ta kết hôn đi, được không?” Ánh mắt anh vô cùng chân thành, không còn là dáng vẻ đùa giỡn của mấy lần trước nữa.

“Anh cứ như vậy mà cầu hôn em sao?” Cô bĩu môi: “Ít nhất cũng phải có hai cây kem chứ?”

Anh bật cười véo mũi cô: “Em đừng suốt ngày ăn kem, không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Chuyện kết hôn chắc em phải suy nghĩ nghiêm túc lại, nghĩ... thật... lâu…” Cô kéo dài từng chữ.

“Mua cho em hai mươi cây kem được không?”

“Anh định vỗ béo rồi đá em đi chứ gì?” Cô làm mặt quỷ, xoay mặt đi hướng khác không thèm nhìn anh nữa.

“Đúng là trẻ con!” Anh mỉm cười, ôm cô vào lòng.

“Anh nói với bố mẹ em một tiếng, còn có cậu nữa, chúng ta trước tiên giống Đường Tuyên, chỉ đăng ký thôi được không?” Cô thật lòng muốn gả cho anh nhưng thời điểm này không thích hợp để tổ chức hôn lễ.

“Được, nghe theo em hết.”

Buổi tối, nhân lúc Diệp Thanh Vy ngủ, Giang Duy Bảo mới có thời gian gọi điện thoại.

“Tại sao hủy bỏ dự án ở tỉnh T?” Anh cố gắng làm mọi việc cho Giang thị, cũng chỉ vì dự án này, giờ muốn hủy là hủy.

“Bây giờ tôi mới là người quyết định.” Đầu bên kia truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn, dĩ nhiên là không vui khi nửa đêm bị làm phiền.

“Giang Gia Bảo, cậu thật sự muốn chống đối tôi sao?” Anh siết chặt bàn tay lại.

“Biết rõ đáp án rồi hỏi làm gì nữa?” Giang Gia Bảo ngáp một cái: “Nửa đêm gọi điện chỉ nói chuyện này, không thấy nhàm chán à?”

“Cậu đã nghĩ đến hậu quả nếu để Vy Vy biết được mọi chuyện chưa?”

“Cậu nghĩ sao?”

“Được, cậu tự làm tự chịu, đừng trách tôi không nhắc nhở.”