Chờ Ngày Tuyết Tan, Hoa Nở

Chương 17: Yêu anh từ kiếp trước.




Vừa rồi Triệu Long nhìn thấy Trần Diệu Linh gây sự với Diệp Thanh Vy, âm thầm vào trong báo với Giang Duy Bảo. Anh lập tức đi ra, chỉ sợ cô bị người phụ nữ đó bắt nạt. Không ngờ đến, điều anh thấy lại là cô hả hê rời đi, để lại Trần Diệu Linh tức giận đứng đó.

Diệp Thanh Vy nhìn anh cười một cách ngại ngùng, mấy lời cô nói nhỏ với Trần Diệu Linh chắc anh không nghe thấy, nhưng bộ dạng đanh đá kia…

“Cô ta từng đến tìm em, tại sao không nói với anh?” Khi hai người vào trong văn phòng, Giang Duy Bảo lập tức hỏi cung.

“Bởi vì em cảm thấy không quan trọng.” Diệp Thanh Vy nhanh chóng lật ngược tình thế: “Hay anh xem trọng cô ta?”

Anh làm sao xem trọng người phụ nữ kia được, chỉ sợ cô ta sẽ nói những lời không nên nói.

“Yên tâm đi, cô ta không đánh lại em đâu.” Đây là điều Diệp Thanh Vy có thể đảm bảo.

Nếu kiếp trước cô ta không dùng thủ đoạn làm sao bắt cóc được cô chứ? Lần này cô nâng cao cảnh giác lên gấp bội, sẽ không để cô ta có cơ hội ra tay với mình. Hoặc trường hợp xấu nhất là bị bắt, cho dù có hy sinh tính mạng cô cũng không để Giang Duy Bảo đến cứu mình.

“Anh…” Haizz, đành chịu, trước giờ là vậy, anh không có cách nào cãi lại cô: “Được rồi, lần sau cô ta còn tìm em thì phải nói cho anh biết.”

Diệp Thanh Vy kiên quyết lắc đầu: “Anh đừng quan tâm cũng đừng tiếp xúc với người phụ nữ đó.”

“Em ghen sao?” Anh véo má cô: “Anh và cô ta không có gì.” Cái hôn ước chết tiệt kia cũng đâu phải của anh.

“Không có…” Cô tin tưởng anh như thế, người phụ nữ đó không đáng tạo cho cô cảm giác ghen tuông.

“Vậy thì còn sợ gì nữa? Yên tâm, đừng nói là Trần Diệu Linh, cho dù có bất kì cô gái nào khác xuất hiện, anh cũng không quan tâm.” Đời này, ngoài cô ra anh sẽ không yêu bất kì cô gái nào khác.

“Ý em không phải vậy…” Cô biết anh hiểu lầm lời nói của mình: “Em… em có cảm giác cô ta sẽ gây bất lợi cho anh, thế nên anh nên tránh xa cô ta thì hơn.”

“Về chuyện này…” Ánh mắt anh hiện lên một tia thâm độc: “Sắp tới cô ta không có thời gian đâu.”

Giang Duy Bảo nói xong định quay lại bàn làm việc, Diệp Thanh Vy kéo tay anh lại: “Anh làm gì cô ta rồi?”

“Trợ lí Diệp, đã đến giờ làm việc rồi.” Anh chỉ tay vào đồng hồ.

“Cùng lắm thì hôm nay em tăng ca.” Nói chuyện chỉ nói một nửa là thế nào?

“Nhưng anh không muốn tăng ca, buổi chiều còn có hẹn với bạn gái.”

“Ồ, chiều nay bạn gái anh cho anh leo cây.” Diệp Thanh Vy giả vờ giận dỗi, ngồi xuống bàn tập trung làm việc, nhưng trong đầu không ngừng suy đoán hành động của anh.

“Sợ em rồi.” Anh bật cười đầu hàng: “Trần Diệu Linh có một công ty thời trang.”

Diệp Thanh Vy gật đầu, cô ta cũng thường xuyên lên tạp chí và truyền hình với vai trò nhà thiết kế.

“Hai năm trước, cô ta lấy cắp thiết kế của bạn cùng lớp sử dụng làm đồ án tốt nghiệp. Kết quả, cô ta trở thành thủ khoa đầu ra, bộ sưu tập kia cũng nổi tiếng, giúp sự nghiệp của cô ta một bước lên mây.”

Trước đó Trần Diệu Linh đã có công ty rồi, nhưng không được đánh giá cao trong giới. Tất cả những gì cô ta có được hôm nay, đáng lí nên thuộc về cô gái kia.

“Người bạn học đó không nói gì sao?” Diệp Thanh Vy không bất ngờ trước hành động này của Trần Diệu Linh, dù sao đến người mà cô ta còn giết, thử hỏi có gì không dám làm?

“Cô gái đó đã báo lại với nhà trường, nhưng chuyện này bị ém xuống. Cuối cùng không cam tâm mà nhảy lầu tự sát.”

Diệp Thanh Vy thở dài, sống lại một lần, cô mới biết mạng sống quý giá thế nào. Nhưng mỗi người một hoàn cảnh, cô không phải cô gái kia, không hiểu cô ấy nghĩ gì. Thế nên với hành động tự chấm dứt mạng sống ấy, cô sẽ không đưa ra bất kì ý kiến nào.

“Trước đó không đủ chứng cứ, hơn nữa không ai dám đứng ra chống lại Trần gia.” Làm gì có ai muốn đấu lại gia tộc lớn thế kia chứ?

Cô nắm được trọng tâm trong lời nói của anh: “Vậy còn bây giờ?”

“Hai năm nay, gia đình cô ấy luôn tìm chứng cứ lấy lại công bằng cho con mình. Vừa hay anh biết được tin này nên giới thiệu một luật sư đáng tin cho bọn họ.”

“Không phải anh nói không ai dám đứng ra chống lại Trần gia sao?” Diệp Thanh Vy ủ rũ.

“Người chính nghĩa không sợ cường quyền, em họ của em là người đó.”

“Thanh Tú?” Đúng rồi, sao cô có thể quên Diệp Thanh Tú chứ? Năm đó em họ cô chọn làm luật sư cũng vì muốn giúp người nghèo đòi lại công bằng.

“Ừm, anh không ngờ Tú đầu heo của ngày nào, lớn lên trở thành một người đáng tin như vậy.”

Xem thái độ đắc ý của Giang Duy Bảo, có thể thấy anh rất tin tưởng Diệp Thanh Tú. Mặc dù lần này không khiến Trần Diệu Linh thân bại danh liệt, nhưng ít nhất cô ta sẽ không có thời gian đi quấy rầy Diệp Thanh Vy.

\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=\=

“Tình yêu ơi, nhớ cậu chết đi được.”

“Về cũng không báo với tớ.” Diệp Thanh Vy vừa về đến nhà đã nhận được cái ôm từ cô bạn thân.

“Thế nào, có bất ngờ không?” Đường Tuyên cười cười, trước đó hai người vẫn nói chuyện điện thoại nhưng cô cố tình giữ bí mật mình sẽ trở về.

“Bất ngờ chết tớ rồi. Để tớ đi siêu thị mua thức ăn nấu một bàn tiệc to chào đón cậu.”

“Đi, tớ đi với cậu.” Đường Tuyên vui vẻ kéo tay Diệp Thanh Vy. Cô không biết bạn mình học nấu ăn từ lúc nào, chỉ biết tay nghề rất tốt, món ăn cực kì ngon.

Diệp Thanh Vy chuẩn bị cả một bàn thức ăn thịnh soạn, đều là món Đường Tuyên thích. Trước đó, cô không biết nấu ăn, nhưng sở thích của những người xung quanh đều cố gắng ghi nhớ.

“Ăn nhiều một chút.” Diệp Thanh Vy gắp thức ăn cho Đường Tuyên.

“Yên tâm, tớ không thèm khách sáo đâu.” Đường Tuyên ăn ngấu nghiến, lâu rồi mới ăn ngon như vậy, cô thật sự không thích ăn mấy món ở nước ngoài chút nào.

“Cậu về thật đúng lúc, có muốn về quê tớ chơi không?” Diệp Thanh Vy bổ sung: “Đi công tác.”

Mấy hôm trước Giang Duy Bảo từng nói, nếu Đường Tuyên còn ở trong nước sẽ cho cô ấy đi cùng.

“Đừng mà.” Đường Tuyên khóc lóc: “Cậu đang giúp Giang tổng nhà cậu bóc lột sức lao động của tớ?”

Diệp Thanh Vy cảm thấy oan ức, cô chỉ muốn Đường Tuyên về quê mình chơi thôi mà.

Buổi tối, Diệp Thanh Vy ngồi ở phòng khách làm việc, Đường Tuyên ngồi bên cạnh chơi điện thoại. Từ ngày làm trợ lý cho Giang Duy Bảo, những công việc cô được giao quan trọng hơn nhiều so với trước kia. Mặc dù số lượng vẫn không tính là nhiều, nhưng cô luôn cố gắng giải quyết mọi lúc.

Mấy lão cáo già ở Giang gia vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế cao nhất, trước đó là Giang Gia Bảo, hiện tại Giang Duy Bảo là đối tượng bị họ nhắm đến. Tai nạn năm đó trông như tình cờ, thật ra là có kẻ cố ý muốn giết chết Giang Gia Bảo.

Diệp Thanh Vy nhớ trong khoảng thời gian này Giang Duy Bảo cũng sẽ gặp chuyện, khi ấy cô và anh chưa quay lại với nhau. Về sau, cô có hỏi thì anh nói chuyện đó đã qua, không muốn nhắc lại. Thế nên cô không biết thời gian và địa điểm cụ thể anh xảy ra tai nạn. Điều cô có thể làm lúc này là nhắc nhở cẩn thận và đi theo bảo vệ anh.

“Siêng năng như vậy, cũng đâu có thêm tiền tăng ca?” Đường Tuyên đã xem xong một bộ phim ngắn mà Diệp Thanh Vy còn làm việc.

“Tớ chỉ có thể giúp anh ấy những việc nhỏ này thôi.”

Rất nhiều cổ đông vẫn không vừa mắt Giang Duy Bảo, dù sao anh còn rất trẻ mà đã ngồi vào vị trí cao như vậy. Cô vất vả cố gắng cũng chỉ muốn giúp anh hoàn thành các dự án một cách tốt nhất.

“Nếu là đàn ông tớ nhất định sẽ thích cậu.” Đường Tuyên cảm thán: “Tìm đâu ra cô vợ chăm chỉ kiếm tiền cho chồng như vậy chứ?”

“Cậu có là đàn ông tớ vẫn chọn anh ấy mà thôi.” Cho dù có trăm nghìn người tốt hơn anh thì đã sao, người cô yêu chỉ có một.

“Bên nhau không bao lâu mà trái tim cậu đã hướng ra ngoài rồi.” Đường Tuyên bĩu môi, giả vờ hờn giận.

“Ai nói vậy? Bọn tớ bên nhau từ kiếp trước rồi.” Đây là sự thật, cô đã chết một lần, là kiếp trước của cô.

“Cậu buồn nôn quá Diệp Thanh Vy.” Đường Tuyên bật cười.

“Còn không phải học cậu sao?”