Chờ Ngày Tuyết Tan, Hoa Nở

Chương 15: 15: Anh Cũng Là Gia Đình




Dưới sự đe dọa… à, dưới sự van xin của Đoàn Huy Vũ, Giang Duy Bảo đã đưa anh ta về nhà. Lúc này trên xe chỉ còn lại hai người, Diệp Thanh Vy có thể cảm nhận được hôm nay bạn trai cô khá thoải mái, lâu lắm rồi anh mới có trạng thái này.

“Anh là Đoàn sư huynh làm sao quen biết được vậy?” Kiếp trước cô chỉ biết hai người họ khá thân thiết, nhưng xảy ra quá nhiều chuyện không thể hỏi được.

Ngoại trừ Giang Gia Bảo, cô chưa từng thấy anh xem ai là bạn nữa. Hơn hết, là Đoàn Huy Vũ đã “dụ dỗ” Đường Tuyên lôi kéo Diệp Thanh Vy vào Giang thị. Thế nên mới nói, Đoàn Huy Vũ cũng rất tin tưởng Giang Duy Bảo nên mới để Đường Tuyên đến chỗ anh.

Giang Duy Bảo chỉ nhớ, khi anh về Giang gia không bao lâu thì đi du học, anh không muốn quan tâm đến người nào khác, chỉ tập trung vào việc học.

Một hôm từ thư viện trở về, quản gia mà Giang Tường Lĩnh phái đến chăm sóc anh thông báo từ nay sẽ có người đến ở cùng. Ấn tượng đầu tiên của Đoàn Huy Vũ với Giang Duy Bảo là một tên thiếu gia chỉ biết ăn chơi, thế nên anh càng không đặt vào mắt.

“Ê, đánh nhau không?” Đó là câu đầu tiên Đoàn Huy Vũ nói với anh.

Giang Duy Bảo không thèm quan tâm đến Đoàn Huy Vũ, mỗi ngày anh ta đều bám theo muốn đánh nhau với anh.

“Anh bị điên à?” Giang Duy Bảo tức giận, tên này đang làm phiền anh đọc sách.

“Chỉ cần cậu đánh thắng, tôi sẽ rời đi.” Đoàn Huy Vũ lên tiếng, ánh mắt rất kiên định.

Kết quả, người thua vẫn là Giang Duy Bảo, anh không nhịn được nữa nên hỏi lý do. Hóa ra, Đoàn Huy Vũ tình cờ nhìn thấy tấm ảnh chụp của anh và người con gái anh ta yêu. Hơn nữa cô gái kia trước đó còn chủ động chia tay, nên Đoàn Huy Vũ tìm anh gây sự.

Sau khi hóa giải hiểu lầm, Đoàn Huy Vũ cũng không rời đi. Hơn thế hai người phát hiện suy nghĩ của đối phương rất giống mình, dần dần trở thành anh em tốt.

“Đúng là chán sống.” Diệp Thanh Vy nghiến răng, không ngờ Đoàn Huy Vũ dám đánh người của cô.

Đoàn Huy Vũ lúc nhỏ từng học võ, mặc dù không nghiêm túc và lâu dài như Diệp Thanh Vy. Còn Giang Duy Bảo, khi xưa anh bị bọn cho vay đánh, dần dần học được cách tự vệ, nhưng để đánh bại một người từng được đào tạo như Đoàn Huy Vũ là không thể.

“Bức ảnh kia là hiểu lầm.” Anh sợ cô nghĩ nhiều nên muốn giải thích.

“Em biết.” Diệp Thanh Vy làm sao không tin được, bởi vì cô gái Đoàn Huy Vũ yêu không ai khác là Đường Tuyên.

Trước đây Đường Tuyên cũng từng kể với cô, hai nhà là thông gia nên thường xuyên gặp mặt. Bức ảnh mà Đoàn Huy Vũ thấy cô cũng từng thấy, cả đám trẻ con đứng cùng nhau. Chỉ là Giang Duy Bảo và Đường Tuyên cao hơn nên có chút nổi bật.

Thật ra Đoàn Huy Vũ kích động vì nghỉ Đường gia lại muốn liên hôn với Giang gia. Dù sao lúc đó người có hôn ước với Trần gia cũng không phải Giang Duy Bảo, rất nhiều gia tộc đều nhắm đến anh.

“Đúng là hồ đồ quá…” Diệp Thanh Vy nhíu mày, sao cô không ra sớm hơn chứ.

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Thời điểm Đường Tuyên kể chuyện về bức ảnh đó là khi Giang Duy Bảo bắt đầu theo đuổi Diệp Thanh Vy. Khi ấy anh vẫn còn nhiều nét khá giống Lý Nhật Duy, nhưng cô lại quên đi anh.

Sau khi nhìn thấy bức ảnh thì đầu cô đau nhói, lúc đó còn nghĩ do đêm trước đã thức khuya làm việc. Hóa ra khi nhìn thấy anh, kí ức của cô bị kích thích nên mới bị đau đầu. Giá như ngày đó cô có thể nghĩ đến chuyện này thì tốt biết mấy.

“Vy Vy?” Giang Duy Bảo tập trung lái xe, sau khi dừng đèn đỏ, thấy cô vẫn có biểu cảm đau khổ.

“Em nhớ bố mẹ rồi.” Tuy đó là lí do dùng để đối phó anh, nhưng cô thật sự nhớ nhà, dù mới về mấy ngày trước.

“Vậy sao?” Đúng là cô có thể thuyết phục được anh, bởi vì anh biết rõ cô rất yêu gia đình của mình.

“Giang tổng, cuối tuần anh có muốn đến ăn cơm nhà bố mẹ nuôi dùng cơm không?” Anh cũng là gia đình của cô, đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời Diệp Thanh Vy này.

“Phải xem cô Diệp đây có thành ý mời anh không.” Giang Duy Bảo nhếch môi.

“Không đi thì thôi.” Sau đó cô lập tức bổ sung: “Cùng lắm em đi với người khác.”

Giang Duy Bảo đương nhiên không để cô đi cùng người khác, thế nên cuối tuần ngoan ngoãn qua chở cô về nhà.

Bố mẹ vẫn chưa về, Diệp Thanh Hân đang trong phòng viết tiểu thuyết, Diệp Thanh Vy kéo anh xuống bếp. Sống lại đã lâu, cô chưa có dịp nấu ăn cho cả nhà, đây cũng là bữa cơm đầu tiên cô nấu cho gia đình mình trong suốt hai kiếp.

Từ nhỏ đã được cưng chiều, bố mẹ cô còn mở quán ăn, thế nên chị em Diệp Thanh Vy không cần phải vào bếp. Diệp Thanh Hân rất đảm đang vẫn hay xuống bếp phụ giúp, còn Diệp Thanh Vy suốt ngày chỉ biết ra ngoài đánh nhau.

Mãi sau này, khi nhìn thấy Giang Duy Bảo vì tăng ca mà bỏ ăn, cô cố gắng xuống bếp. Ban đầu những món ăn cô nấu rất kinh khủng, không quá mặn cũng là quá ngọt, nhưng anh đều khen ngon và ăn hết. Sau này nếu có thời gian rảnh, cô đều bám theo anh học nấu ăn.

“Em biết nấu ăn từ khi nào vậy?” Giang Duy Bảo đến giờ vẫn không tin người có thể nướng cháy khét cả xiên thịt lại đang đứng trước mặt anh nấu một bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn được.

“Người ta học nấu ăn không phải vì anh sao? Có cảm động không?” Đây là sự thật, ai kêu anh ngày thường chỉ biết tập trung vào công việc, không chăm sóc cho bản thân.

“Ừm, cảm động. Xem ra anh phải cố gắng đối xử tốt với em hơn nữa.”

Diệp Thanh Vy chọt chọt vào mặt anh: “Hừ, mỗi ngày đều bắt nạt em thì có.”

Lúc Lâm Mai Hạ và Diệp Đăng trở về, nhìn cả bàn thức ăn đều không tin nổi. Hai người luôn nghĩ là Giang Duy Bảo làm, dù sao cô con gái cưng của họ đã bao giờ chịu vào bếp đâu.

“Tất cả đều do Vy Vy làm, con chỉ phụ giúp thôi.” Vô công bất thụ lộc, anh chỉ giúp cô những việc rất nhỏ.

“Chị có thể giúp con làm chứng mà.” Diệp Thanh Vy bĩu môi, lúc đầu Diệp Thanh Hân cũng giúp cô, chỉ là lúc sao chị ấy có cuộc gọi từ phía biên tập nên đi mất.

“Đúng vậy bố mẹ, tất cả những món này đều là Vy Vy làm.” Diệp Thanh Hân chỉ nói một câu, sau đó cả buổi cũng không lên tiếng nữa.

“Chị, tiểu thuyết có vấn đề gì sao?” Sau bữa ăn, Diệp Thanh Vy kéo Diệp Thanh Hân về phòng, rõ ràng thái độ của chị cô sau khi nghe cuộc điện thoại kia liền thay đổi.

“Không đâu.” Diệp Thanh Hân lắc đầu, cô vuốt tóc em gái: “Thấy em hạnh phúc chị rất vui, có lẽ chị cũng nên đi tìm hạnh phúc thuộc về mình.”

“Chị của em vừa xinh đẹp lại tài giỏi, nhất định sẽ có người thật lòng yêu chị.” Diệp Thanh Vy làm nũng dựa vào người chị cô.

Diệp gia có thói quen sau bữa cơm tối sẽ cùng nhau ngồi ở phòng khách xem TV, cùng nhau trò chuyện. Chị em Diệp Thanh Vy sau khi trò chuyện cũng trở ra, chỉ là Diệp Thanh Hân vẫn cứ im lặng.

“Mẹ.” Diệp Thanh Hân lên tiếng: “Mẹ giúp con liên lạc với đối tượng xem mắt lần trước được không? Con muốn xin lỗi họ.”

“Không cần đâu, nghe nói cậu ấy cũng có đối tượng mới rồi.” Lâm Mai Hạ trả lời, sự việc lần trước bà đã giúp con gái xin lỗi.

Năm đó bởi vì phản đối sự sắp đặt của gia đình, nên bà mới bỏ nhà đi. Diệp Đăng nói đúng, việc bà không muốn tại sao lại ép con gái làm. Giây phút đó Lâm Mai Hạ mới nhận ra, suýt chút nữa bà đã đi vào vết xe của Lâm gia đối với mình. Thế nên hiện tại bà không có ý định gán ghép con gái với ai nữa, hạnh phúc phải tự mình tìm lấy, muộn một chút có sao, đúng người là được.

“Mẹ có thể giúp con tìm đối tượng khác không? Con muốn kết hôn.”

Câu nói của Diệp Thanh Hân khiến cả nhà đều kinh ngạc.