Chờ Ngày Hạnh Phúc Cùng Em

Chương 16




Đến giữa trưa…

Cô phát hiện cậu thật sự rất thích bám người, nhìn cậu không có ý định buông ra cô lắc đầu cười nói

"Trưa rồi, Tiểu Hàn đói bụng rồi đúng không"

"Vâng ạ" tuy là trả lời cô nhưng mặt cậu vẫn cứ dán vào ngực cô.

"Nào, hôm nay bảo bối muốn ăn gì mẹ sẽ đích thân nấu cho con"

"Thật sao ạ" nghe cô muốn nấu ăn cho mình cậu ngồi bật dậy nhìn cô.

"Tất nhiên là thật rồi, bảo bối muốn ăn gì nào"

"Ăn gì cũng được ạ miễn là đồ ăn mẹ nấu" cậu hí hửng trả lời.

"Đúng là dẻo miệng mà, được rồi chúng ta đi xuống dưới thôi nào"

"Dạ"



Bước xuống cầu thang người làm ở trong nhà nhìn thấy cô thì miệng há hốc mồm, mắt trợn lớn như không thể tin được và đáng ngạc nhiên hơn là cô còn nắm tay tiểu thiếu gia cười nói vui vẻ, Bác quản gia cũng không khác gì bọn họ nhưng rồi bà định thần lại đi tới chỗ cô đang đi xuống.

"Thiếu…thiếu phu nhân cô tỉnh lại rồi" trong lời nói của bà có vẻ vui mừng.

"Vâng, trong bếp còn thực phẩm đầy đủ không bác để con nấu bữa trưa"

"Phu nhân cô mới tỉnh lại cô không cần làm vậy, cô muốn ăn gì để tôi kêu người làm cho. Nếu phu nhân mà bị thương gì thì cậu chủ sẽ trách phạt chúng tôi mất"

bà hiền từ nói.

Với lại cô vừa mới tỉnh lại bà làm sao để cô vào bếp được.

Nhắc đến anh cô lại cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi được anh lúc nào cũng quan tâm chăm sóc, yêu thương cô không bỏ mặc cô, trong khi cô lúc nào cũng chỉ biết hận anh mà anh lại ko một lời oán trách điều gì, nghĩ tới đây lòng cô đã đau nhói rồi.

Vội lau nước mắt cuối nhẹ nói.

"Không sao đâu bác, con chỉ muốn nấu cho Tiểu Hàn một bữa trưa thôi ạ"

Bà rất muốn từ chối không cho cô vào bếp nhưng lại nghe cô muốn nấu ăn cho tiểu thiếu gia ăn sao bà nỡ từ chối được.

"Được rồi, phu nhân nhớ phải cẩn thận đấy"

"Vâng ạ…Tiểu Hàn chúng ta vào bếp nào"

"Mami ôm"

"Được…aiyo Tiểu Hàn sao lại nặng thể này" cô giả giọng trêu đùa nói.

Nhưng đó khiến cậu hoảng hốt tưởng thật "Nặng sao ạ, Mami mau bỏ Tiểu Hàn xuống"

Thấy cậu hoảng hốt đến vậy cô tự trách mình sao lại đùa giỡn cậu như thế, ôm cậu xiết chặt lại hôn nhẹ lên trán cậu trấn an nói.

"Mami giỡn đó bảo bối của mẹ thật là nhẹ nha"

"Thật sao Mami"

cô gật gật đầu nói. "Là thật"

Ôm cậu đi tới nhà bếp cô đặt cậu xuống ghế bàn ăn ở đó.

"Tiểu Hàn con ở đây nhé để mẹ đi nấu cơm"

"Mẹ, để Tiểu Hàn giúp với ạ"

"không được, lỡ như bảo bối của mẹ bị thương thì sao, mẹ sẽ đau lòng lắm đó"

cô ngồi xổm xuống vẹo má cậu nói yêu.

"Không sao đâu mẹ con sẽ cẩn thận"

Thấy cậu kiên quyết muốn giúp mình, thì làm sao cô nỡ không cho chứ.

"Được rồi, con ngồi đây không được xuống, để mẹ đi lấy ít rau và cà chua cho con rửa nha"

"Dạ được ạ"

Một màn này đã khiến bà quản gia rất ngạc nhiên, phải báo với cậu chủ mới được không nghĩ ngợi nhiều bà nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho anh.

Nhanh chóng bên kia đã bắt máy giọng có chút lạnh lùng nói. "Alo"

"Cậu chủ, thiếu phu nhân đã tỉnh lại rồi ạ, nhưng…".

tút …tút…tút

Bà chưa nói hết lời, đầu dây bên kia đã tắt máy rồi…