Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

Chương 119: Đình Quân Nhữ Y (hoàn)




Lăng Nhữ Y và Mạc Đình Quân cả một tuần không nói chuyện với nhau, anh buổi ngày đi làm cho nên cũng chẳng gặp mặt, buổi đêm về nhà anh chỉ ngủ nửa phần giường của mình, hôm nào đi xã giao cũng trở về rất trễ, hồi trước anh đi xã giao, anh luôn rất cưng chiều cô, sợ cô ngủ một mình nên cùng lắm là mười hai giờ đêm anh về đến.

Chiến tranh lạnh với cô, anh đi xã giao tận ba giờ sáng mới về, trên người còn nồng nặc mùi rượu, về lên giường ngủ cũng chẳng thèm động vào cô.

Anh không muốn bắt chuyện với cô, cô cũng chẳng muốn phải là người mở miệng đầu tiên, vì cô không sai, cô tự tin bản thân hoàn toàn không sai, cho nên cô cũng chẳng có một biểu hiện có lỗi nào, ngược lại còn lạnh mặt với anh.

Vì thế mà cả hai người đã một tuần rồi không nói chuyện, tất nhiên cũng chẳng có động chạm.

Điều này càng khiến cho Lăng Nhữ Y tin tưởng hơn về chuyện anh và cô chân dài kia, anh quả nhiên đã có người bên ngoài, không thể chối cãi nữa.

Lăng Nhữ Y càng nghĩ càng tức, cô thì có thua kém chân dài kia bao nhiêu chứ?

Đứng trong phòng tắm, nhìn vào gương lớn, cô tự duỗi một bên chân ra ngắm nghía.

Rõ ràng chân cô cũng dài mà, tuy là so với cặp chân của cô nàng kia thì không bằng nhưng chân cô cũng đủ kẹp cổ anh rồi. Còn nữa, tuy cô lùn hơn cái cô nàng kia, nhưng ngực cô xịn hơn mà, xịn hơn một tí kia mà.

À, Lăng Nhữ Y xoay lưng vào gương, tự ngắm nghía bản thân mình.

Nói về thua, cô chỉ thua có cái cặp chân ấy, cái cô người mẫu ấy có dám đọ mông với cô không chứ? Đến đây mà đọ thử xem, cô ăn là cái chắc?

Hừ, rõ ràng cô đâu có thua kém gì đâu chứ, thế mà anh lại...

Hự, Lăng Nhữ Y càng nghĩ càng tức giận, cô trừng trừng mắt nhìn vào tấm gương trong phòng tắm.

Đã một tuần không nói chuyện rồi nhưng thái độ của anh hoàn toàn không có ý muốn hoà giải với cô... Được thôi, không nói chuyện thì không nói chuyện.

Cô cũng chẳng thèm!

Lăng Nhữ Y mặc vào quần áo ngủ, đột nhiên cô ngừng lại hành động, mắt nhìn chằm chằm bộ quần áo ngủ trên người, bộ quần áo dài tay màu hồng hoạ tiết mấy bông hoa nhỏ, nhìn cô chẳng khác nào một đứa trẻ mười sáu tuổi vậy.

Có khi nào do cô trẻ con quá nên anh mới chán không? Cho nên anh mới qua lại với kiều nữ chân dài? Bởi vì người ta trưởng thành hơn, quyến rũ hơn cô?

Phi, chân dài hơn thì có, còn quyến rũ thì chưa biết đâu.

Lăng Nhữ Y trở ra ngoài phòng ngủ, giờ này đã tám giờ tối nhưng Mạc Đình Quân vẫn chưa về, có thể là lại đi xã giao rồi. Hoặc là đi cặp kè chân dài nào đó, cô cũng chẳng thèm nghĩ, đi đến tủ quần áo lôi ra một bộ váy ngủ thật mỏng manh.

Anh muốn chiến tranh lạnh, anh sẽ chẳng thể động vào cô, cô sẽ mặc đồ gợi cảm cho anh xem.

Mọi khi người đàn ông ấy năn nỉ mãi cô cũng chẳng thèm mặc, bây giờ cô mặc, anh cũng không được đụng vào cô.

Haha, để cô xem, là cô quyến rũ hơn hay là chân dài quyến rũ hơn.

Lăng Nhữ Y thay ra bộ váy hai dây mỏng, ngực áo khoét sâu lộ ra khe hở chết người, vì là váy ngủ, cô không mặc nội y, lớp vải mỏng manh áp dính lên làn da, ẩn hiện nụ hoa nhỏ mập mờ e ấp, váy ngủ chỉ dài vừa qua mông, cô phải mặc một lớp quần lót, tất nhiên cô sẽ chọn quần con phù hợp với đồ ngủ quyến rũ như thế này, chọn loại quần ngủ vải ren màu đen.

Ăn mặc xong, Lăng Nhữ Y tung tăng ôm con gấu bông đi đến sofa, cô bật lên tivi nằm xem chương trình nấu ăn chờ đợi, hôm nay anh sẽ đi đến bao giờ về.

Hmm, trở về nhìn thấy cô mặc thế này, anh sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Bình thường anh cứ năn nỉ cô mặc nó, nhưng cô gượng chết đi được, cô chẳng dám mặc chúng, anh mua đến cả tủ rồi cô cũng chỉ để trưng, chưa bao giờ mặc những kiểu quần áo như này.

Hôm nay cô sẽ mặc cho anh coi, nhưng là lúc hai người đang căng thẳng dữ dội, anh đến nói chuyện cũng không thèm, mặt lạnh mày lơ với cô suốt. Có người khác rồi liền lạnh lùng với cô, đúng là đàn ông mà!

Lăng Nhữ Y nằm trên sofa ôm con gấu, mắt nhìn màn hình tivi đang chiếu chương trình nấu ăn, cô muốn xem tivi và chờ đợi anh về, nhưng thời gian cứ trôi qua mà anh vẫn chưa về. Lăng Nhữ Y xem tivi đến tận mười một giờ đêm, cô ngáp lên ngáp xuống mãi, ngáp đến cái miệng nhỏ vểnh vểnh muốn toét đến tận mang tai, mỗi cái ngáp làm cho hai mắt chảy ra nước.

Cô chờ thêm một lúc nữa, đôi mắt thiêu thiểu mơ màng khép lại, chính thức gục ngã, cô dài trên sofa, ôm con gấu bông ngủ thiếp đi.

Gần một giờ đêm, Mạc Đình Quân trở về, vừa bước vào phòng, đập vào mắt anh là đôi chân chắn nõn mượn mà đang kẹp thân gấu, váy ngủ ngắn lên đến tận đôi mông, e ấp lộ ra đôi mông với lớp quần ren mỏng, lên cao chút nữa, cánh tay mền mại bã vai thon ôm chú gấu nâu, gương mặt cô tựa lên đầu gấu ngủ say.

Mạc Đình Quân đứng bên sofa, ánh mắt lạnh lẽo buông lỏng trở nên cưng chiều, anh đặt chiếc cặp lên một bên sofa, chậm rãi lấy con gấu trong tay cô ra, nhẹ nhàng bế cô lên.

Lăng Nhữ Y cảm giác được mình bị bồng lên, cô nhắm chặt mắt hơn, giả vờ như bản thân đang ngủ, anh rất dịu dàng ôm cô đến giường lớn, thả cô xuống phần giường của mình liền kéo chăn lại đắp cho cô, sau đó Mạc Đình Quân đi vào phòng tắm.

Âm thanh cửa phòng tắm đóng lại, Lăng Nhữ Y liền mở mắt ra.

Hết rồi?

Cô ngồi bật dậy, mắt nhìn vào phòng tắm cực kì tức giận.

Anh chỉ bế cô lên giường ngủ, ngoài ra không còn làm gì khác, một cái hôn trộm cũng không?

Cô đã ăn mặc như anh mong muốn, anh cũng chẳng động tâm với cô à?

Lăng Nhữ Y trừng trừng mắt, dòng ấm ức chạy qua trái tim tê dại, Lăng Nhữ Y liền nằm xuống giường, xoay người về phía anh sẽ nằm, kéo chăn lại đắp thật ngay ngắn.

Cô đã mặc thứ váy ngủ mà anh thích rồi, thế mà anh cũng chẳng động tâm một chút nào, chỉ ôm cô lên giường ngủ, ngoài ra một có gì khác. Lăng Nhữ Y tức tưởi trong lòng, người đàn ông này quả thật không thương cô nữa.

Có phở nên anh chê cơm nhà rồi phải không?

Lăng Nhữ Y mếu máo, cô chùi đi hàng nóng trên mắt, nhắm chặt mắt lại không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ chỉ càng cảm thấy thật ấm ức. Anh tắm trở ra rồi leo lên giường, phần giường bên cạnh động đậy một chút, anh nằm xuống, thở ra một hơi thật nhẹ rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ, tầm chừng năm phút, hơi thở người đàn ông ấy đã trở nên đều đều.

Lăng Nhữ Y ngoái lại nhìn anh, anh nằm ngửa, đôi mi dài nhắm chặt thật yên tĩnh, hơi thở từ chớp mũi cao ấy thật đều, chứng tỏ anh đã chìm vào giấc ngủ say. Lăng Nhữ Y mím môi, cô xoay lại với rèm cửa, trái tim bắt đầu nức nẻ.

Anh không cần cô nữa rồi.

Ngày hôm sau, mặt trời chợp loé, Lăng Nhữ Y thức dậy từ sớm, cô không ngủ được, cả đêm giấc ngủ cứ chập chờn chẳng ngon giấc. Cô thức dậy rất sớm, chuẩn bị cho bản thân tươm tất lại trong bộ quần áo ngủ dài, cô đi sang phòng con trai chuẩn bị quần áo cho con trai đi học.

Nhưng đi đến phòng con trai, nghe thấy ông bà Mạc đang chơi cùng còn trai, cô mới nhận ra, hôm nay là thứ bảy cho nên bé Bảo không đi học. Mạc Đình Quân hôm nay cũng chẳng đi làm, Lăng Nhữ Y chỉ có thể thở dài, quay trở lại giường ngủ nằm lăn lóc trên đó.

Khi cô trả lại phòng, Mạc Đình Quân đã thức dậy, anh nửa nằm nửa ngồi ở giường lớn, nghe thấy tiếng mở cửa và âm thanh bước chân, anh đã biết là cô đi vào cho nên cũng chẳng cần phải nâng mắt, mắt cứ chằm chằm nhìn vào màn hình ipad lớn trên tay xem cổ phiếu.

Lăng Nhữ Y bước vào phòng, mắt lén liếc nhìn anh một cái, anh vẫn chỉ nhìn màn hình ipad trên tay, không hề nhìn cô dù chỉ là một cái nhìn lướt qua. Cô bậm môi, đi đến tủ cạnh giường cầm lấy điện thoại rồi trở lại sofa, ôm bé gấu của mình nằm lăn lóc trên sofa bấm điện thoại.

Bấm được một lúc, Lăng Nhữ Y nhận được tin nhắn của Thu An, Thu An là người bạn quen biết lúc ở đại học của Nhữ Y, cô bạn nhắn tin hỏi.

Bấm được một lúc, Lăng Nhữ Y nhận được tin nhắn của Thu An, Thu An là người bạn quen biết lúc ở đại học của Nhữ Y, cô bạn nhắn tin hỏi.

"Tối nay lớp có tổ chức gặp mặt, cậu có rảnh không? Đến dự một chút nhé, mấy năm nay họp lớp đều không có mặt cậu, mọi người muốn gặp cậu lắm."

Lăng Nhữ Y suy tư một hồi, mấy năm nay cô không đi dự họp lớp, bởi họp lớp chỉ toàn tổ chức vào buổi đêm, mà thời gian trước thì con trai còn nhỏ nên cô cũng chẳng muốn ra ngoài vào ban đêm, bây giờ cô đã có thể tự do ra ngoài rồi, hơn nữa... Lăng Nhữ Y liếc mắt về phía sau sofa.

Hơn nữa, anh bây giờ cũng không thèm quản cô đi đâu nữa, anh đến nhìn cô còn không nhìn kia mà.

Lăng Nhữ Y thở hắc, cô soạn lại tin nhắn trả lời.

"Tớ sẽ đi, mọi người họp ở đâu vậy?"

Thu An liền phản hồi một cách hớn hở, cô ấy nhắn.

"Thật á, cậu sẽ đến á? Bọn tớ sẽ ăn tiệc ở Bạch Nguyệt, sau đó tăng hai sẽ đi hát ở một chỗ karaoke nào đó."

Lăng Nhữ Y nghĩ đến cũng cảm thấy rất hứng thú, cô liền soạn tin nhắn trả lời.

"Đã hiểu."

Cả ngày Mạc Đình Quân ở nhà cũng không nói chuyện với cô, chỉ là đột nhiên nhìn thấy biểu hiện của cô, thay vì bị anh lạnh nhạt mà ủ rũ thì cô lại rất vui, cả ngày gương mặt cứ hớn hở, trời sụp tối thì cô chuẩn bị quần áo thật đẹp để đi đâu đó.

Mạc Đình Quân nhìn thấy, anh khó chịu đến mặt mày càng lúc càng căng thẳng, nhưng anh vẫn không hỏi cô sẽ đi đâu, chỉ nhìn đăm đăm bóng lưng nhỏ đang phấn khởi đứng ngắm nghía trong gương.

Cô mặc một chiếc quần ôm lưng cao, áo len nâu cổ rộng khoe ra đường bờ vai xinh đẹp, tóc dài được buột lên thành một chùm cao phía sau đầu, những sợi tóc mai con nhẹ rơi ôm lấy gương mặt. Cô mặc rất đơn giản lại xinh đẹp đến mức người khác không thể rời mắt, Mạc Đình Quân cũng thế, nhưng anh giấu đi ánh mắt mình, không trực diện nhìn chằm chằm cô mà chỉ hờ hững lướt qua.1

Toàn bộ chú ý của anh không nằm ở điện thoại trên tay dù mắt anh chỉ nhìn điện thoại, tâm trạng anh trở nên khó chịu, bạc môi nghiến lại quét mắt qua bóng dáng xinh xắn trước gương kia.

Bộ dạng vui vẻ như vậy, anh và cô đang rất không vui nhưng cô lại chẳng hề tỏ ra u sầu, còn rất phấn khởi chuẩn bị ra ngoài.

Cô đi đâu mà vui như vậy?

Mạc Đình Quân nghiêm mi, tay siết chặt điện thoại.

Lăng Nhữ Y buột xong tóc, cô cầm lấy chai nước hoa xịt lên người, ngắm trong gương hoàn tất, đã rất hoàn hảo, cô cầm lấy túi xách và điện thoại xoay bước ra khỏi phòng.

Đúng là chẳng thèm nói chuyện với anh, đến ra ngoài cũng chẳng nói một câu nào, cô quả thật lạ lắm rồi, rất có dũng cảm, cảm giác như anh trong mắt cô hoá thành không khí, có khi anh còn không bằng cả không khí. Cô bây giờ đến cả sợ anh một chút cũng không có, hoàn toàn thách thức anh.

Mạc Đình Quân trừng mắt, đúng là anh cưng cô quá, cô hư rồi.

Mạc Đình Quân bước xuống giường, mở tủ quần áo lấy một bộ đồ sau đó đi vào phòng tắm.

...

Lăng Nhữ Y gặp gỡ bạn bè ở Bạch Nguyệt, trên bàn ăn dài, mọi người vừa ăn vừa chia sẻ với nhau về cuộc sống và công việc của họ.

Khi nói đến Lăng Nhữ Y, mọi người lập tức rất tập trung.

"Nhữ Y chắc là chỉ ở nhà thôi nhỉ? Làm Mạc phu nhân thì chỉ có ăn sung mặc sướng thôi" Cô bạn A nói.

Lăng Nhữ Y hì hì cười, nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, một trong những người bạn hỏi Nhữ Y về chuyện tin đồn vào một tuần trước của chồng cô.

"Cái chuyện mà ông Mạc, chồng của cậu đi khách sạn với kiều nữ chân dài ấy, chuyện đấy là sao vậy? Đến giờ vẫn chưa có ai đính chính về chuyện đó cả."

Lăng Nhữ Y nghe xong, cô chỉ biết cười trừ rồi biện minh.

"Chỉ là hiểu lầm thôi."

Đó là hiểu lầm hay là sự thật, bản thân Nhữ Y đã biết rất rõ, nhưng cô không thể nói ra sự thật rằng cô đang bị chồng cắm cho cặp sừng dài, cô đành phải bao che. Mấy người bạn rất hiếu kì, họ rất muốn biết rõ ràng câu chuyện về phú ông bạc tỷ ấy và Nhữ Y.

"Hiểu lầm như thế nào? Có cả video nhìn thấy chồng cậu đi vào khách sạn với người kia" Cô B nói, âm thanh cô B giống như chắc chắn Mạc Đình Quân đang ngoại tình.

"Có phải chồng cậu làm gì xấu với cậu rồi phải không? Cậu có cần biệt đội đánh ghen không?" Thu An phản ứng, cô nàng có nghe qua câu chuyện đó, hôm nay mới có dịp gặp Nhữ Y để hỏi.

"Vậy là anh ta ngoại tình thật à? Cậu bị cắm sừng rồi hả?" Cô C há hốc ngạc nhiên.

Lăng Nhữ Y rơi vào thế bí, mọi người cứ hỏi dồn dập, cô chẳng biết phải làm sao, vừa hay, cậu bạn đại học lên tiếng cứu cô một mạng.

"Thôi đi, các cậu thật là, chuyện gia đình của người ta lại hỏi như thế."

Anh chính là Tuấn Anh, một cậu bạn đại học cũng có thể xem là thân với Nhữ Y, Tuấn Anh nói đỡ cô, cô liền trưng ra bộ mặt lấp lánh vô cùng cảm ơn anh. Tuấn Anh liền đáp lại cô bằng một nụ cười phát ra hào quang nam thần cứu rỗi, cô thật là cảm động quá đi.

Ăn xong, cả lớp kéo qua quán ca hát làm tăng hai, cả lớp ngồi trong phòng hát đèn nhấp nháy, mở đầu bằng những bài hát rất nhẹ nhàng du dương của cô A, B, C. Cả Thu An cũng hát một bài rất nhẹ nhàng, đến Lăng Nhữ Y, chiếc micro đưa đến chỗ cô, Lăng Nhữ Y liền né như né đạn.

Cô từ chối rối rít.

"Ấy ấy, tớ không biết hát" Cô đẩy micro sang Tuấn Anh ngồi bên cạnh cô, Lăng Nhữ Y lại dùng đôi mắt con thỏ khẩn cầu nhìn Tuấn Anh.

Cậu bạn đành phải nhận mic, lần nữa cứu mạng cô, anh lên hát thay Lăng Nhữ Y, nhưng Tuấn Anh không hát, anh cầm mic đi đến màn hình điều khiển chọn nhạc, bật lên bài nhạc khiêu vũ, sau đó quay lại cười tươi với mọi người.

"Hát nhiều rồi, ăn cũng no rồi, sao mọi người không nhảy một chút đi."

"Ồ" Mấy cậu bạn ồ lên, mấy cô gái cũng rất phấn khích.

Đương nhiên, màn khiêu vũ này chỉ dành cho những cô nàng và anh chàng độc thân, người đã có gia đình như Lăng Nhữ Y và Thu An chỉ ngồi nhìn xem mọi người khiêu vũ.

Thế mà Tuấn Anh lại đi đến chỗ cô, chìa bàn tay ra mời Lăng Nhữ Y khiêu vũ.

Lăng Nhữ Y cười vội, cô không giỏi những chuyện nhảy múa này, cô xua xua hai bàn tay.

"Thôi, tớ không nhảy đâu."

"Hôm nay tớ cứu cậu hai màn rồi đấy" Tuấn Anh tươi cười, anh nhắc nhở "Nếu tớ không giúp cậu, bây giờ cậu phải đứng trên bục hát rồi đó."

"Ơ này..." Lăng Nhữ Y bĩu môi, Tuấn Anh liền haha cười rất soái.

Thật thì thời đại học hai người khá thân quen, nhưng khá lâu rồi Tuấn Anh mới gặp được Nhữ Y, anh cười nói.

"Nhảy với tớ một bài nào, tớ có mấy chuyện muốn hỏi cậu đấy."

Thu An ngồi bên cạnh Nhữ Y, hai tay đẩy Nhữ Y đứng lên.

"Nào, đi đi, nhảy một bài thôi cũng không sao."

"..." Lăng Nhữ Y bị đẩy đứng dậy, cô cười vội, hai gò má xấu hổ đỏ đỏ, Tuấn Anh liền bắt lấy tay cô, kéo cô ra giữa sàn nhảy hoà nhập với mấy cặp đôi kia.

Một tay anh nắm tay cô, tay còn lại anh giữ bên cánh tay, hai người bắt đầu khiêu vũ, Lăng Nhữ Y liền cảnh cáo trước.

"Tớ mà đạp chân cậu thì đừng có trách tớ đấy nhá."

"Cứ tự nhiên" Tuấn Anh tươi cười, cùng cô bắt đầu khiêu vũ, anh cười nhẹ, âm thanh khe khẽ an ủi cô.

"Chuyện của chồng cậu ban nãy, tớ cũng có chút tò mò, nhưng khi đọc qua các bài báo về ông Mạc đó thì tớ có hiểu ra chút chút. Cái đó chỉ là chiêu trò thu hút truyền thông của ông ta thôi, các bạn khác không tìm hiểu kĩ thông tin cho nên nghĩ linh tinh rồi hỏi cậu, cậu đừng buồn."

Lăng Nhữ Y liền lắc đầu nhẹ, cô còn chẳng biết là như vậy, cô lại có suy nghĩ khác là anh thật sự đi vào khách sạn với người khác. Thái độ anh bỏ lơ cô như vậy đã chứng minh rõ là anh chán cơm thèm phở rồi, cho nên những chuyện người khác nói cũng không hẳn là không đúng, Lăng Nhữ Y đáp.

"Tớ không buồn."

"Nhưng nhìn mặt cậu lại không vui nha" Tuấn Anh nâng tay, giữ lấy cô cùng xoay bước, Lăng Nhữ Y bước theo anh, theo bài nhạc du dương hoà vào mấy cặp đôi khiêu vũ.

Lăng Nhữ Y cười cười cho qua, Tuấn Anh lại nói với âm giọng rất tươi.

"Hôm nay thấy cậu đến tham gia, tớ đã bất ngờ đấy, cũng lâu rồi không nhìn thấy cậu, vẫn xinh đẹp như vậy."

"Haha" Lăng Nhữ Y cười tươi, hưởng ứng câu khen thương của Tuấn Anh "Cảm ơn cậu, quá khen rồi."

Được khen xinh đẹp từ nhỏ đến lớn cô cũng chẳng còn ngại nữa.

Trong phòng âm nhạc du dương, chỗ cửa phòng ra vào có bóng người to lớn đứng sừng sừng, Lăng Nhữ Y cũng chẳng để ý đến, bởi có rất nhiều người ở đây, có người đi ra đi vào cho nên có ai đó đứng ở cửa cô cũng chẳng hay.

Lăng Nhữ Y và Tuấn Anh hoà cùng mấy cặp đôi khiêu vũ, bóng người to lớn bên cửa đi đến ngồi xuống hàng ghế trống do mọi người đã rời đi khiêu vũ. Thu An nhìn thấy một người đàn ông ngồi xuống, đôi mắt trừng trừng nhìn vào các bạn khiêu vũ, Thu An liền cảm thấy lạ.

Bởi đây là phòng hát của lớp, người đàn ông này lại không phải thành viên của lớp, anh ta đi nhầm phòng sao?

Cơ mà gương mặt tuấn tú phi phàm này nhìn thật là quen mắt, giống như cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải?

Thu An ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ kia đến chau mài nhăn mi.

Đã gặp ở đâu rồi ta? Cô chắc chắn mình đã nhìn thấy ở đâu đó.

Thu An tích cực suy nghĩ, đại não vặn hết công suất để nhớ ra đã thấy người đàn ông xinh đẹp này ở đâu. Một hình ảnh chợt loé lên, Thu An há hốc, hai mắt tròn mở to, miệng há lên.

"Ông... Ông Mạc?"

Cô thốt lên, nhưng cũng chỉ đủ để người đàn ông bên cạnh nghe thấy, mọi người ở sàn nhảy đều chỉ tập trung vào âm nhạc.

Hai cô gái ngồi gần Thu An, nghe Thu An thốt lên cũng há hốc nhìn dung nhan tuyệt đỉnh phong trần ngay trước mắt. Họ không thể ngờ tới có thể gặp được ông Mạc ở nơi này, ông Mạc xuất hiện ở nơi này thì chỉ có thể là vì...

Lăng Nhữ Y.

Ba cô gái nhìn về chỗ sàn nhảy, Lăng Nhữ Y đang khiêu vũ cùng Tuấn Anh, gương mặt ba cô gái liền trợn tròn trợn trắng, nhìn lại người đàn ông phong soái ngồi bình tĩnh ở kia, nhưng ánh mắt anh toàn là màu máu đỏ trừng trừng.

"Ó mài gót" Hai cô gái ôm mặt há hốc dữ dội hơn, Thu An hai mắt chữ A miệng chữ O to tròn, cô phát tính hiệu bằng ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Nhữ Y, cơ mà Lăng Nhữ Y chỉ lo khiêu vũ với Tuấn Anh.

Hai người họ tay trong tay khiêu vũ, Lăng Nhữ Y đạp chân Tuấn Anh, hai người liền tươi cười rất thú vị.

Ối, Nhữ Y ơi là Nhữ Y, nhìn về phía này mau!

Nội tâm Thu An gào thét dữ dội, nhưng Lăng Nhữ Y không có chú ý đến, khiêu vũ đến màn kết, mọi người trở lại chỗ ngồi, bọn họ vẫn chưa nhận ra nhân vật lạ.

Lăng Nhữ Y đi đến phía ghế ngồi sau màn khiêu vũ, cô mới nhận ra Mạc Đình Quân ngồi xen lẫn trong nhóm bạn, cô liền cứng ngắt đứng im lại, gương mặt tươi cười sau một màn khiêu vũ thú vị ngay lập tức dập tắt. Mọi người ngồi vào chỗ, chỉ còn Lăng Nhữ Y đứng chết chân ở khu vực sàn nhảy phía trước.

Mọi người ngạc nhiên đưa mắt nhìn cô, đang không hiểu vì sao cô lại đứng im ở đó, thì một người đàn ông trong số các bạn nam đứng lên, bóng dáng anh ta to lớn vững trãi bước về phía Lăng Nhữ Y. Ngay lúc này tất cả các bạn học mới nhận ra phòng có nhân vật lạ, còn là... Nhân vật lớn.

Mạc Đình Quân đi đến trước mặt cô, Lăng Nhữ Y mới vội cười, cô nâng lên hai bàn tay muốn xua xua rồi giải thích.

"À thì..." Nên nói như nào đây, nói là cô đi chơi cùng lớp học đại học, vừa rồi khiêu vũ cùng một bạn học cũ, hoàn toàn không có gì.

Ấy nhưng mà... Tại sao cô phải bối rối chứ, cô không có làm gì mờ ám cả, anh vào cả khách sạn rồi anh còn bình thản như chẳng hề có gì, cô chơi với bạn thì có gì phải sợ?

Lăng Nhữ Y suy nghĩ xong, anh đã đi đến trước mặt, hai tay chạm lên eo nhỏ, dùng chút lực đã có thể nhấc bổng cô, bế cô lên, Lăng Nhữ Y liền hốt hoảng câu lấy cổ anh.

Đám bạn học được phen đỏ mặt, Lăng Nhữ Y nhìn về phía mọi người, cô liền đánh vào ngực anh nói khẽ.

"Anh bỏ em xuống."

"Vợ anh đi chơi đã đủ chưa?" Giọng anh lạnh ngắt hỏi, con ngươi đen chằm chằm nhìn vào cô, Lăng Nhữ Y xấu hổ vội vàng vùng hai chân muốn nhảy xuống đất, nhưng Mạc Đình Quân bế cô rất chặt, cô không có nhút nhít dược, mà mọi người lại đang nhìn, Lăng Nhữ Y xấu hổ buông hai tay ôm lấy gương mặt đỏ của mình.

Mạc Đình Quân ôm cô, xoay lại nhìn đám bạn của cô, anh nhìn mấy cô gái đang đỏ mặt há hốc kia, nâng ra nụ cười tuấn lãm.

"Tôi xin phép."

Nói rồi anh bế Lăng Nhữ Y rời đi, đám bạn gái liền bùng nổ.

"Ôi anh ấy vừa nãy nhìn tớ đấy."

"Trời đất, nhìn trên điện thoại đã đẹp, bên ngoài còn đẹp khủng khiếp."

"Nhữ Y ăn cái gì mà hốt được anh chồng xịn xò như vậy ta, xin vía xin vía."

"Không những đẹp trai lại còn nhiều tiền, quá là lý tưởng."

...

Lăng Nhữ Y bị anh nhét vào xe, anh chở cô về nhà với gương mặt hung tợn nhìn chằm chằm phía trước, lái xe một chốc liền về đến nhà.

Kéo cô đi vào nhà, đi vào phòng khách, chỗ ba mẹ và bé Bảo đang ngồi sofa, Lăng Nhữ Y liền vùng tay ra.

"Anh buông ra, anh làm mà cái gì tức giận?"

Âm thanh Nhữ Y lớn quát, cô giật tay khỏi tay anh, mẹ Mạc nghe thấy cãi nhau, một tuần nay thái độ hai đứa con rất không tốt, bây giờ chính thức cãi nhau rồi. Ông bà Mạc vội bồng cháu nội, đem cục cưng bé Bảo nhanh chóng lên phòng lánh đi.

Mạc Đình Quân nhìn thấy cha mẹ mang con trai lên phòng, anh trừng trừng quát ngược lại.

"Em vừa rồi làm cái gì?"

Lăng Nhữ Y bị quát, lần đầu tiên sau mấy năm trời anh lớn tiếng nạt nộ với cô.

Cô mím lại cánh môi, hai mắt tròn xoe trừng lại anh, hai hốc mắt cay nồng ứa ra lớp nước lấp lánh, bị anh quát làm trái tim cô uất ức dữ dội hơn. Bởi lẽ, anh... Anh như này quả thật đã không thương cô nữa rồi.

Ngày trước anh có bao giờ dám nạt cô, ngày trước... Anh không chạm vào cô vài hôm là đã ôm ấp nhớ nhung, bây giờ anh đi ra ngoài với người khác, anh còn lạnh mặt với cô, anh không dỗ dành cô nữa mà ngược lại khai mở chiếc tranh lạnh, ngủ cũng không thèm ôm cô, dù cô mặc đồ ngủ anh thích nhất thì anh cũng chẳng thèm sờ vào người cô.

Anh...

Lăng Nhữ Y mím môi, hai mắt lấp lánh đỏ hoe rưng rưng nước mắt, chớp mũi cũng nồng lên đỏ ửng, gương mặt nhỏ ấm a ấm ức hức lên.

"Anh... Anh hết thương em rồi phải không?"

Mạc Đình Quân giận đến đỏ mặt, trong đầu toàn là hình ảnh cô nhảy múa với người khác, khi đó cô cười tươi lắm, mấy ngay nay thì toàn lạn mặt với anh, anh lúc này chính là bùng phát những phẫn nộ, anh tức giận quát lên.1

"Không thương nữa! Em muốn làm gì thì làm!"

Anh xoay đầu bước lên cầu thang, đi thẳng về phòng sách sau đó đóng sập cửa lại, âm thanh cửa đóng dập rầm lên một tiếng.

Lăng Nhữ Y bị bỏ lại, cô nhận được câu trả lời kia như sét đánh vào đầu, cô lủi thủi đi lên phòng ngủ, ôm trái tim bi thảm trèo lên giường nằm, kéo chăn lại trốn trong chăm nức nở khóc.

Không thương nữa... Anh nói là không thương nữa rồi, bây giờ thì làm sao?

Ly hôn à? Ly hôn thì cô có thể xén phân nửa cái gia tài đồ sộ của anh rồi trở thành phú bà bạc tỷ, ồ... Nghe cũng hay đó.

Nhưng mà... Anh không thương cô nữa..

U u u, đàn ông là đồ tồi, huhuhu, đồ tồi trơ trẽn mê chân dài.

Anh đi mà thương mấy cô chân dài đi, không thương thì không thương, cô chẳng cần...

Nói là vậy nhưng cô đau lòng quá, Lăng Nhữ Y trốn trong chăn khóc u u ô ô, cô đang cực kì than thân chân ngân trách phận đàn ông mê chân dài. Anh nói không thương cô một cách nhẹ tênh như vậy mà được à?

U u, lừa dúi!

Ai ngày đó ở trên đỉnh nhà cao cầu hôn cô, nói sẽ thương cô nhất, bây giờ lại nói như vậy, cô mà biết ngày nay anh lật lọng như vậy, ngày đó cô đạp anh bay ra toà nhà ấy cho anh thành vũng thịt nạt rồi.

Hic... Lăng Nhữ Y trốn trong chăn khóc nức nở, Mạc Đình Quân đi về phòng ngủ, cô cũng chẳng kiềm nước mắt nữa mà nằm trong chăn khóc oà oà.

Mạc Đình Quân ngồi xuống giường, sau một lúc ở phòng sách tịnh tâm, anh mới bình tĩnh xuống một chút. Anh cầm lấy cái chăn của cô mở ra, nắm lấy vai cô xoay lại, mặt mày cô toàn là nước mắt lẫn nước mũi đỏ hoe, cái miệng mếu máo ô ô khóc lên.

Cô bị anh xoay lại nhìn anh, Lăng Nhữ Y liền xoay nghiêng muốn trốn đi, Mạc Đình Quân vội ngăn cô lại, anh xoay cô nằm ngửa, hai bàn tay to chùi chùi nước mắt, kéo ống tay áo chùi đi nước mũi. Cơ mà anh càng chùi, nước mắt cô càng dữ dội hơn, chùi bao nhiu cũng không hết, vừa mới lau đi giọt này lại chảy ra giọt kia.

Mạc Đình Quân vừa giận vừa thương mắng.

"Khóc cái gì, đi chơi thì vui lắm."

Lăng Nhữ Y ấm ức, tức tưởi đến nấc nghẹn, cái miệng nhỏ đỏ đỏ vểnh lên oan ức.

"Hu... Anh... U u... Anh không thương em..."

Mạc Đình Quân vội vàng nằm xuống, đem cô ôm vào lòng, đem gương mặt đẫm nước mắt kia úp vào ngực áo anh, anh thở dài ra một hơi.

"Là em không thương anh thì có."

"Huuu..." Lăng Nhữ Y mếu máo dữ dội phản ứng lại, anh bây giờ lại đổ tội cho cô, ôi, thiệt là tòi!1

Cô muốn phản ứng lại nhưng cảm giác tức tưởi khóc không thể ngừng lại, Mạc Đình Quân ôm cô, bàn tay xoa xoa tấm lưng nhỏ vỗ về, anh hôn lên đỉnh đầu, hít vào một hơi mềm mại.

"Là em hôm đó lạnh nhạt với anh đi, còn đi chơi bar, anh đã cố gắng để hoàn thành công việc nhanh nhất trở về nhà sớm, thế mà em ở nhà lại đi chơi, bao nhiêu chỗ không chơi lại vào trong cái chốn kia."

Cô xinh đẹp như vậy, sẽ có bao nhiêu gã dòm ngó cô kia chứ, nghĩ đến đã đủ khiến anh khó chịu.

Lăng Nhữ Y muốn phản ứng quá, cô vui vào lòng anh tham lam hít vào mùi hương gỗ, anh công tác gần một tháng, về nhà giận dỗi với cô một tuần nữa... Có thể nói là một tháng rồi anh không ôm cô, Lăng Nhữ Y chùi chùi nước mắt vào ngực áo anh, giọng anh trầm ấm phà xuống.

"Cố gắng lắm mới về sớm với em, anh nhớ em chết đi được, em lại đuổi anh, còn làm mặt lạnh với anh, hôm nay còn đi chơi, còn nhảy với người khác. Nhìn thấy em với người khác tay trong tay như vậy, em bảo anh làm sao mà không tức giận?"

"Đó... Chỉ là bạn..." Lăng Nhữ Y rỉ ra tiếng nhỏ.

Mạc Đình Quân cũng rất khó chịu nói lại.

"Bạn cũng không được, đàn ông là không được" Anh ôm cứng cô, biểu hiện thật sự không thích cô gần người đàn ông khác.

Lăng Nhữ Y mím môi, cô ấm ức ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh.

"Vậy sao anh lại... Huhu... Anh ngủ với người khác..."

Mạc Đình Quân đang vừa giận vừa dỗ cô, thế nào mà cô nói ra một câu khiến anh chỉ biết há hốc.

"Anh ngủ với người khác?"

"Anh đi vào khách sạn... Với cô... Cô chân dài... Hai người một nam một nữ vào đó bắt bướm chứ gì nữa..."

Mạc Đình Quân tải dữ liệu, anh đang nghĩ xem cô chân dài là ai, anh đi khách sạn khi nào, còn đi khách sạn với chân dài, ngay lập tức anh nhớ đến chuyện cùng Mia.

"À..." Anh buồn cười, cúi đầu nhìn cô, cô khóc đến mặt mũi đỏ hoe, cái miệng cứ mếu mếu, anh vội cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ ấy, áp môi cại mở răng miệng, cô cứ mếu máo nên anh rất dễ quấn lấy cái lưỡi nhỏ hôn mút.

Nụ hôn phát ra tiếng nước cùng tiếng khóc ấm ức nhỏ nhỏ, anh hôn đến toàn thân nôn nóng, cả một thánh rồi anh không chạm vào cô cho nên lúc này rất nôn nóng, vừa hôn vừa lật người đè lên thân thể cô, đôi bàn tay thành thạo lọt bỏ quần áo trên người cô và chính mình.

"Chuyện Mia ấy à..." Mạc Đình Quân cười cười, ngự dưới thân cô, tay cầm lên phân thân to lớn đói khát cực điểm, anh nhét vào u hoa ấm nóng, Lăng Nhữ Y bị động, cô vừa mếu vừa nấc ra một âm, người đàn ông sảng khoái duật ra nụ cười tuấn lãm.

Đêm đó, anh vừa thượng vừa giải thích cho cô, bị anh thượng đến đầu óc mơ hồ nghe được lời giải thích, chuyện đi khách sạn đó đúng chỉ là cách anh thu hút truyền thông để tạo sự chú ý về dự án mới với công ty của cô nàng chân dài kia, anh và cô nàng kia hoàn toàn không có gì. Anh giải thích xong, đến lượt gã đàn ông ấy tra khảo cô về việc đi bar và làm lơ anh.

Ấy... Cô bảo cô ghen, gã đàn ông ấy cười sảng lắm.

Anh rất khoái chí hôn cô, vây lấy cô cả đêm dài, bởi vì anh ta đã đói quá lâu rồi. Lăng Nhữ Y nhiễm dục mơ màng, rũ rượi toát ra tầng mồ hôi ướt đẫm, âm thanh nhỏ xíu thẹn thẹn dò hỏi.

Một điều mà cô vô cùng lo lắng.

"Quân... Anh... Thương em không?"

Chật, Mạc Đình Quân đẩy người, toàn thân cô đã bị anh hôn đến đỏ, anh duật ra tiếng cười lớn.

"Nào dám không thương em, thương chết đi được."

Anh ôm lấy thân thể mềm mại, đem nhung nhớ và khao khát đổ lên người vợ nhỏ dưới thân.

Anh thương cô nha, anh thương cô đến thế nào ai cũng biết, có mỗi đầu gỗ ngốc nghếch cô là không biết thôi.

...

Đầu mùa xuân, bữa tiệc ở bãi biển Hawaii thơ mộng, có hai gia đình nhỏ đang cắm trại trên bãi biển cát.

Có một bé con đang ngôi xây lâu đài cát, tay cầm chiếc xẻng gỗ xới xới cát như một con gà con xới đất, bỗng một cậu bé đến ngồi chơi cùng con bé, con bé cũng chẳng để ý đến cậu bé kia, ngồi xây lâu đài cát của mình.

Thế nhưng...

"Oaaa, paaaa, papaaaa."

Con bé hét toáng lên, gương mặt đỏ bừng mếu máo khóc lớn, hai chiếc má tròn của con bé đỏ bừng lên mếu máo khóc gọi papa nó. Trần Nghiêm vội vàng chú ý đến con gái, anh xoay lại lo lắng xem con gái bị làm sao, con bé chỉ vào cậu bé kia, ngón tay tròn tròn dính cát chỉ vào cậu bé kia một cách oan ức mếu khóc.

"Papaaa."

Trần Nghiêm khó hiểu, nhìn sang cậu bé bốn tuổi kia, anh dò hỏi.

"Bé Bảo nha, con bắt nạt bé Nhi nhà chú phải không?"

Cậu trai nhỏ với gương mặt láu cá tinh nghịch cười, Trần Nghiêm xót con gái, con bé cứ oà oà lên không nín, anh liền hỏi tội cậu bé kia.

"Bé Bảo ghẹo gì bé Nhi nhà chú thế?"

Cậu bé nhíu mày, giống như đang suy nghĩ, hàng lông mày anh tuấn chau lại rồi giãn ra, suy nghĩ có vẻ xong rồi, cậu bé đưa hai bàn tay bẹo má của con bé kia, véo hai chiếc má thịt của con bé kia. Cậu bé hướng gương mặt đến hôn lên cái môi mếu máo của con bé, sau đó hướng lên cái chớp mũi của con bé cắn cắn đến phát ra tiếng ăng ăng ăng.

Trần Nghiêm xem thằng bé thuật chuyện lại đến ngây người, anh bất thần mất mấy giây, bị tiếng khóc của con gái làm cho hoàn hồn.

"Papaaa!"

Con bé hét toáng lên, Trần Nghiêm vội vàng tách ra hai đứa nhỏ, ôm lấy cục cưng lên.

"Papa đây a."

Mặt Trần Nghiêm đen như than, mắt liếc về phía thằng nhỏ họ Mạc kia, thằng bé láu cá y hệt cha nó, còn nhe răng cười với anh.

"Mẹ nó!" Thanh niên nghiêm túc bao nhiêu năm ngay lập tức đổ vỡ, Trần Nghiêm mắng ra tiếng chửi thề, mắt liếc nhìn xung quanh tìm kiếm người có thể cho anh trút ra cơn thịnh nộ.

Nhìn thấy Mạc Đình Quân đứng phía kia đang nhìn về phía này, anh còn giơ ra ngón tay cái cùng nụ cười thương hiệu như thể là "Giỏi lắm con trai của ta."

Trần Nghiêm bồng cục cưng đi về phía vợ nhỏ đang ngồi trên thảm cắm trại, đưa con cho vợ, soắn lên tay áo. Xoay người lại nhìn Mạc cha đang bồng lên Mạc con, anh đen mặt đuổi đến chỗ Mạc Đình Quân.

Mạc Đình Quân bồng lên con trai liền tháo chạy, Trần Nghiêm vừa đuổi vừa la hét.

"Con mẹ nó, họ Mạc khốn khiếp, cậu dạy con cái kiểu gì?"

Mạc Đình Quân haha cười, ôm con trai tháo chạy, thằng bé được papa bồng còn chơi đuổi rược há há cười lớn. Hai người đàn ông như hoá thành hai đứa trẻ chơi trò đuổi bắt, tiếng Trần Nghiêm vang vọng cả bãi biển.

"Họ Mạc chết tiệt, giao thằng quý tử đây cho bố!"

"Đúng rồi, gọi bố vợ đi con" Mạc Đình Quân cười lớn, bé Bảo liền rất kết hợp.

"Bố vợ."

"Có cái đéo!"

Hai cô vợ ngồi trên thảm cắm trại, Nhan Tiểu Linh nghe âm thanh mắng chửi của chồng mình mà ngạc nhiên thốt lên.

"Ôi cái lão chồng của tớ hôm nay biết chửi thề rồi kìa."

Lăng Nhữ Y nhìn bé Nhi mếu khóc, tay phủi đi mấy hạt cát dính trên cái má ướt nước mắt của con bé, cô cười đùa.

"Bé Bảo chấm bé Nhi rồi" Chợt Lăng Nhữ Y nhớ lại câu chuyện của Tiểu Linh và bác sĩ Trần, cô càng cười lớn hơn "Haha, này thì hồi trước bác sĩ Trần chấm con gái người ta trong một ngày ha, bây giờ con gái anh Trần bị con trai nhà tớ chấm ngược lại rồi."

"Ố ồ" Nhan Tiểu Linh kinh hô, nhìn hai người đàn ông đuổi bắt xoay vòng tròn đằng xa mà chẳng thể nhịn được cười, một nụ cười thật hạnh phúc làm sao.

"Xem hai người đấy có giống con nít không."

Lăng Nhữ Y nhìn về phía những người đàn ông trẻ con kia, cô hạnh phúc đáp ứng.

"Hệt mấy đứa con nít đằng kia" Nhưng mà cũng thật là đáng yêu đi.

"À mà..." Nhan Tiểu Linh chợt nhớ đến một chuyện, anh Tô ở công ty vừa nói với cô, cô nói nhanh với Nhữ Y "Thư ký Hạ nghỉ việc rồi."

Thư ký Hạ? Nhắc đến thư ký Hạ, hình ảnh hiện lên trong Nhữ Y là một bóng nhỏ cô độc đi giữa trời đông lạnh, Lăng Nhữ Y khẽ cười.

"Cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ rồi, đã đến lúc cô ấy nghĩ cho bản thân cô ấy."

"Ừ nhỉ" Nhan Tiểu Linh cũng đồng tình "Có lẽ cô ấy sẽ kết hôn chăng?"

"Cũng có thể, Hạ Tình cô ấy..." Lăng Nhữ Y trầm ngâm, ánh mắt dịu dàng thốt lên.

"Hạ Tình cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc."

Giống như cô, Hạ Tình cũng đang chờ một mùa đông ấm áp, Hạ Tình là một cô gái tốt, cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc, cho nên... cô ấy sẽ chờ được đông ấm thôi.

Giống như cô, giống như Tiểu Linh, tìm được một bến đổ yên bình, tìm được người đàn ông của riêng mình, dù là đông lạnh ắt sẽ ấm ngay thôi.

Còn tiếp...

(P/s Anh Quân kiếp thê nô quá kakaka, giận thì giận mà thương thì vẫn thương, giận chứ cũng phải dỗ vợ thôi.

Ôi hai cái gia đình này thấy cưng quá, khoảng 10h có chương của Phong Tình, đó cũng là chương cuối, Dii có một chút yêu cầu khi mọi người đọc chương ấy, vì chương đó rất dài, gần 19 000 chữ, cho nên mọi người cần phải có một thời gian trống để đọc trọn vẹn nó, chương đó phải đọc một lần mới đã, chứ đọc ngắt khúc hông vui đâu.

Giờ Dii đi kiểm tra lại chương Phong Tình một lần nữa rồi up lên ngay đây, mọi người đọc truyện vui vẻ nhó.

À mà quên, tuần mới rồi, cho Dii xin chút tình yêu đi chớ, vote đi vote đi.)