Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 62




Giám đốc Từ sốt ruột đi đi lại lại trong văn phòng chủ tịch.

Cuộc họp quan trọng chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu nhưng Từ Hồng Quân vẫn chưa đi làm. Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra.

Cả Hà Xuân Hy cũng không có mặt. Điện thoại của cả hai người đều tắt máy.

Từ Lục Khiêm day trán suy nghĩ rồi quyết định xuống tầng hầm lấy xe chạy đến biệt thự của anh họ.

Người giúp việc trong nhà chỉ biết lắc đầu, kể lại rằng cả Từ Hồng Quân lẫn Thái Y Linh đêm qua đều không trở về.

Tâm trạng của Lục Khiêm lúc này thật sự lo lắng. Anh cau mày rồi buông ra một tiếng chửi:

- Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khi Từ Lục Khiêm còn đang phân vân không biết có nên gọi điện cho hai bác của anh hay không thì điện thoại đổ chuông, là số máy của Từ Hồng Kỳ. Anh vội vàng nghe máy.

“A lô. Cháu nghe ạ”

“Lục Khiêm, con trai bác có đến công ty không?”

Linh tính mách bảo anh có chuyện gì rất xấu đã xảy ra.

“...Cháu tìm anh ấy khắp nơi nhưng không thấy...”



Bên kia đầu dây có tiếng thở dài.

“Vậy đúng là tụi nó đã bị bắt cóc thật rồi...”

“Sao? Bác nói là bắt cóc ạ?”

“...”

Thông tin nghe được khiến Lục Khiêm không khỏi kích động.

“Bác trai. Bây giờ cháu sẽ đến nhà hai bác ngay...”

Anh cúp máy, thực hiện một cuộc gọi khác đến công ty thông báo hủy cuộc họp rồi chạy thẳng đến biệt phủ Từ gia.

Khi anh đến nơi, người làm trong nhà đều đang nhốn nháo bàn tán.

Nghê Nhi ngồi trên ghế khóc nức nở, lấy khăn tay chặm nước mắt liên tục. Thím Hoa ngồi bên cạnh ra sức động viên bà chủ bình tâm.

Từ Hồng Kỳ tâm trạng bồn chồn, đứng ngồi không yên. Trông thấy cháu trai đến, ông có chút mừng rỡ.

- Lục Khiêm, cháu đến rồi...

- Bác trai, bác gái... Đã xảy ra chuyện gì?

Ông chỉ tay bảo anh cùng vào thư phòng vì sợ vợ ông nghe thấy lại thêm đau lòng.

Hai người cùng ngồi xuống ghế sô pha. Từ Hồng Kỳ thở dài rồi nói:

- Lúc sáng nay, có một cuộc điện thoại nặc danh gọi đến máy bàn trong nhà. Hắn ta nói đang giữ ba người: Hồng Quân, Y Linh và Xuân Hy làm con tin để đòi tiền chuộc...

Từ Lục Khiêm nhăn mặt:

- Là bắt cóc tống tiền sao?



Anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:

- ...Nếu là như vậy cũng chỉ cần bắt mỗi anh Hồng Quân thôi, hắn bắt thêm hai người kia để làm gì?

Từ Hồng Kỳ nhắm mắt, lắc đầu:

- Chuyện này bác cũng không hiểu được...

Lục Khiêm cắn môi suy nghĩ, khẽ hỏi:

- Hắn ta đòi bao nhiêu tiền?

Từ Hồng Kỳ quay sang nhìn anh, nét mặt đầy quan ngại.

- Hắn muốn có một trăm tỷ vào đúng năm giờ chiều ngày mai...

- Một trăm tỷ? Hắn đòi nhiều như vậy sao? Hai bác đã báo cảnh sát chưa?

Từ Lục Khiêm vô cùng hoang mang. Chuyện lần này không phải chuyện đùa. Con người ngày thường thích cợt nhả như anh mà bây giờ cũng hoàn toàn trở nên nghiêm túc.

Từ Hồng Kỳ đứng dậy, đi tới đi lui trong thư phòng. Tay chân ông bứt rứt không yên, tâm trạng như ngồi trên đống lửa. Ông nhớ lại những lời tên bắt cóc đã trao đổi với ông cách đây hai tiếng qua điện thoại.

“... Ông đừng trả giá với tôi. Hoàng Hà mỗi năm kiếm được bao nhiêu tiền? Con số tôi đưa ra chỉ là đồng bạc lẻ của các người...”

“...Được... Được...Tôi sẽ chuẩn bị tiền...Cậu đừng làm hại tụi nó”

“Biết điều hơn rồi đấy... Nghe kỹ đây ông già... Tôi muốn toàn bộ là tiền mặt đã cũ được bỏ gọn trong va ly. Ông biết bãi đất trống phía sau toà nhà Gateway không?”

“Tôi biết...”

“Trước năm giờ chiều ngày mai, cho người đặt tiền ở giữa bãi đất trống rồi biến đi. Chỉ cần ông đúng hẹn, tôi sẽ giữ lời thả người.”

“Được... Tôi sẽ làm như lời cậu nói...”

“Còn nữa... Nếu ông báo cảnh sát thì thứ ông nhận được sẽ là xác của ba đứa đó, ông hiểu không?”

Giọng nói của người đàn ông

Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại rõ ràng đã qua xử lý biến đổi nhưng Từ Hồng Kỳ vẫn cảm nhận thái độ gằn giọng đầy dữ dằn của hắn.

Từ Hồng Kỳ không phải loại người coi tiền là tất cả, trong lòng vô cùng lo lắng cho sự an nguy của đứa con trai duy nhất và cả hai cô gái kia. Ông đã dự định đến ngân hàng rút số tiền tên bắt cóc yêu cầu. Thế nhưng...

- Bác đang lo không biết có đổi được đủ tiền đã qua sử dụng trước chiều mai hay không..

Từ Lục Khiêm thầm nghĩ, tên bắt cóc này rất khôn ngoan và cẩn trọng, hắn đã tính đến việc bị lần theo thông qua mã số sê ri được lưu trong hệ thống ngân hàng. Anh chắp tay, đắn đo suy nghĩ, sau cùng đứng dậy đưa ra đề nghị với bác trai.

- Chúng ta phải báo cảnh sát thôi.

Từ Hồng Kỳ tỏ ra phân vân:

- Nhưng mà...

- Tên này rất đáng gờm, còn chưa biết hắn có đồng bọn hay không. Chỉ có mỗi chúng ta thì sẽ không thể lo liệu được.

Ông nhìn thái độ dứt khoát của Lục Khiêm, ngẫm thấy cậu ta nói cũng có lý.

Từ Hồng Kỳ bước ra ngoài phòng khách, trao đổi với vợ, bí mật nhờ cảnh sát giúp đỡ.