Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh

Chương 54




Quán cà phê Dome Kafe có một dãy ghế trải dọc theo ô cửa sổ lớn hướng mặt ra đường.

Sáng hôm nay, Thái Y Linh có một cuộc hẹn với người quen tại địa điểm này. Bước xuống xe taxi, nhìn từ ngoài quán, cô đã liền thấy cô gái ngồi sau khung cửa sổ vẫy tay với mình.

Không phải giờ cao điểm nên quán khá vắng khách. Dãy ghế cửa sổ có năm vị trí ngồi nhưng chỉ có Thái Y Linh cùng cô bạn ngồi tán gẫu.

Lúc hướng mắt ra bên ngoài ngắm phong cảnh đường phố, Y Linh mới nhận thấy từ vị trí này có thể quan sát rất rõ cửa ra vào của toà nhà trụ sở tập đoàn Hoàng Hà nằm ở đối diện.

Hẹn hò với Từ Hồng Quân đã hơn một năm, dù anh cho phép nhưng Thái Y Linh lại chưa từng đặt chân vào bên trong toà nhà đó. Thậm chí hôm nay, cô cũng không phải có chủ đích ngồi ở đây. Quán cà phê này là do bạn cô đã chọn.

Mới ngồi quan sát vu vơ tầm ba mươi phút, Thái Y Linh nhẩm đếm số người đi qua cánh cửa kia đã vượt quá số đầu ngón tay. Chỗ có nhiều người lạ như vậy quả thật không phải là chỗ cô muốn lui tới.

Lúc tạm biệt cô bạn của mình, Thái Y Linh xem đồng hồ thấy vẫn còn lâu mới đến giờ nghỉ trưa. Cô ngồi lại trong quán, nhìn sang bên kia đường, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ muốn phá vỡ thói quen của bản thân. Cô sẽ bất ngờ đến phòng làm việc thăm Từ Hồng Quân. Liệu anh sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?

Thái Y Linh mỉm cười, thích thú nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của anh. Cô đến quầy pha chế đặt mang về một ly cà đen nóng không đường, loại mà Từ Hồng Quân vẫn hay uống.

Nhân viên trên dưới trong tập đoàn Hoàng Hà đa số đều biết đến mối quan hệ của Thái Y Linh và Từ Hồng Quân. Thế nên cô dễ dàng đi qua hai người bảo vệ đang trực ở cửa và được họ hướng dẫn đường đi đến phòng chủ tịch.

Y Linh gõ lên cửa phòng vài tiếng, bên trong liền vang lên giọng của một phụ nữ.

- Mời vào.

Y Linh nhận ra giọng của thư ký Hà nhưng cô không đắn đo, bình thản mở cửa đi vào.



Hà Xuân Hy lộ rõ sự ngạc nhiên khi người xuất hiện trước mặt là Thái Y Linh, nhất thời khớp hàm đông cứng không thốt ra được lời chào hỏi.

- Anh Hồng Quân đâu rồi ạ?

Y Linh gật đầu lễ phép với thư ký Hà, đặt câu hỏi bằng thái độ lịch sự.

Xuân Hy lấy lại vẻ bình tĩnh, nặn ra trên mặt một nụ cười để trả lời.

- Chủ tịch sang phòng chiến lược trao đổi thông tin rồi.

Y Linh nhận ra thư ký Hà không có ý định mời cô ngồi đợi.

Nhưng mặc kệ chuyện đó, Y Linh vẫn bước tới đặt ly cà phê lên bàn làm việc của chủ tịch rồi đi đến sô pha ngồi xuống. Cô chọn đại một tờ báo để trên bàn mở ra xem. Y Linh thà dán mắt vào mấy bài viết không phải chủ đề yêu thích của mình còn hơn phải trao đổi ánh mắt với thư ký Hà. Cô đối với Hà Xuân Hy chẳng qua chỉ là bằng mặt không bằng lòng. Y Linh chỉ không muốn Từ Hồng Quân phải khó xử. Bạn gái anh không phải là người không hiểu chuyện.

Thư ký Hà lẳng lặng quan sát Thái Y Linh, tự hỏi tại sao cô ta lại có thể tỏ ra bình thường như không có chuyện gì. Xuân Hy đã nghe Lục Khiêm kể lại chuyện mấy ngày trước, Y Linh đến tìm anh trong sự tức tối nhưng cô gái trước mặt cô lúc này lại hoàn toàn không giống như vậy.

Những ngón tay của Hà Xuân Hy siết lại, móng nhọn đâm vào da thịt nhói đau. Thái Y Linh càng tỏ ra dửng dưng, lòng đố kỵ của Hà Xuân Hy lại càng trỗi dậy mạnh mẽ. Ánh mắt thư ký Hà loé lên một tia toan tính.

Có vài tiếng bước chân vọng lại từ đầu bên kia hành lang.

Thái Y Linh giật mình, ngước lên khi thư ký Hà đột nhiên tiến đến gần cô, nói thật lớn như cố tình để người bên ngoài nghe được.

- Giữa chị và chủ tịch hoàn toàn trong sạch. Em không được ăn nói xúc phạm chị như vậy…

Y Linh đặt tờ báo xuống, ngơ ngác đứng dậy. Cô còn chưa hình dung được chuyện gì thì Hà Xuân Hy đã lấy ly cà phê nóng hổi hất vào chính cô ta. Thư ký Hà khẽ kêu lên một tiếng vì cảm giác bỏng rát. Chiếc ly rơi xuống bàn chủ tịch, phần cà phê còn bên trong đổ ra ngoài, làm ướt mớ giấy tờ đặt trên mặt bàn.

Mọi hành động diễn ra rất mau lẹ, chỉ trong nháy mắt.

Y Linh còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì cánh cửa phòng bật mở.

Từ Hồng Quân, Từ Lục Khiêm và một người đàn ông nữa bước vào.

Ba người bọn họ lúc ở hành lang đã nghe thấy tiếng của thư ký Hà, bước vào đây liền trông thấy cảnh tượng này.

Hà Xuân Hy ôm mặt khóc nức nở, nghẹn ngào lên tiếng.

- Chủ tịch… Hức… Cô ấy cho rằng em và anh… Hức … Có gì đó… Nên… Hức…

Vẻ oan ức trên mặt cô ta trông thật tội nghiệp. Y Linh khẽ nhíu mày, lúc này đã rõ ý định của Hà Xuân Hy.

Người đàn ông là giám đốc chiến lược quay sang bảo với Từ Hồng Quân.

- Chủ tịch. Tôi sẽ quay lại sau.

Nhận được cái gật đầu, ông ta xoay người rời đi.

Từ Lục Khiêm lướt đến chỗ thư ký Hà, khoác áo ngoài của anh cho cô ta. Chiếc áo sơ mi voan màu trắng của Hà Xuân Hy bị cà phê làm cho thấm bết vào cơ thể. Phần da thịt tiếp xúc với nước nóng trở nên sưng đỏ.

- Chị có sao không?

- Chị không sao… Hức… Nhưng mà giấy tờ trên bàn…

Hà Xuân Hy trả lời Lục Khiêm nhưng lại ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Từ Hồng Quân, muốn thấy phản ứng của anh.

Từ Hồng Quân nãy giờ vẫn âm thầm quan sát mọi thứ trong phòng, nét mặt nghiêm nghị không biểu lộ cảm xúc, quay sang nhìn Y Linh.

- Tại sao em lại có mặt ở đây?

- Em…

Cô chỉ vừa mới hé môi thì Lục Khiêm đã chen vào bằng giọng điệu mỉa mai.

- Anh nhìn còn phải hỏi sao? Cô ta đến đây để đánh ghen.

Y Linh trừng mắt với Lục Khiêm nhưng chỉ được vài giây đã thu lại nét mặt. Cô chợt hiểu mình đã bị Hà Xuân Hy đẩy vào tình huống oái ăm, không có cách nào thanh minh cho bản thân.

- Em về nhà đi. Tối nay anh sẽ nói chuyện với em.

Y Linh cắn chặt môi dưới, ngước mặt lên nhìn anh. Từ Hồng Quân rõ ràng đang kìm nén cơn giận của bản thân.

- Hồng Quân… Em xin lỗi…

Bàn tay nhỏ của cô nắm lấy tay anh năn nỉ. Từ Hồng Quân vẫn lạnh lùng kiên quyết.

- Em lại không nghe lời? Mau về nhà đi.

Y Linh buông tay anh ra, bất mãn rời khỏi văn phòng chủ tịch. Lần đầu tiên Từ Hồng Quân lớn tiếng với cô.

Cảm giác uất ức trong lòng khó chịu đến tột cùng.

Từ Hồng Quân vừa nói vừa bước về phía bàn làm việc của mình.

- Hôm nay cô có thể nghỉ sớm… Cậu đưa thư ký Hà xuống phòng y tế kiểm tra rồi đón xe cho cô ấy về nhà đi.

Hà Xuân Hy mếu máo, ánh mắt có chút thất vọng nhìn Từ Hồng Quân chờ đợi. Anh lại chẳng thèm quay sang đoái hoài đến cô.

Xuân Hy từng chứng kiến Từ Hồng Quân nghiêm khắc với nhân viên như thế nào khi họ phạm lỗi, vậy mà lúc nãy anh một câu trách mắng Thái Y Linh cũng không có. Anh chẳng phải là người công tư phân minh hay sao? Giấy tờ quan trọng bị làm hỏng, thế mà anh vì tình riêng lại để cô ta dễ dàng đi như vậy. Nhưng chuyện khiến Hà Xuân Hy cảm thấy tủi thân nhất chính là từ đầu đến cuối, Từ Hồng Quân không hỏi thăm cô lấy một lời. Nỗi đau trong lòng cô lấn át hoàn toàn nỗi đau da thịt bị phỏng nóng.

Hà Xuân Hy cắn chặt môi, khoé mi vẫn còn vương nước mắt, thật sự cảm thấy không cam tâm. Cô sẽ không vì chuyện này mà dễ dàng chấp nhận từ bỏ anh.

Từ Lục Khiêm thu hết biểu cảm của thư ký Hà vào trong tầm mắt. Anh vâng lời chủ tịch đưa cô ta rời khỏi văn phòng.

Từ Hồng Quân nhặt chiếc ly giấy rỗng trên bàn, bước đến khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trên mặt anh không còn sự tức giận, chỉ có vẻ lạnh lùng đăm chiêu suy nghĩ.